"Năm đó, nếu không phải ta sơ suất, ham chơi đùa, thì cũng sẽ không làm lạc mất tiểu muội, sai lầm lớn như vậy, ta dù có dùng tính mạng tạ tội cũng không hết, nếu không phải là ta, tiểu muội cũng sẽ không lưu lạc nhiều năm như vậy."
Khi đó Tạ Ngộ Cẩn cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lúc đi chơi đèn lồng vào ngày Nguyên Tiêu, hắn đã bỏ rơi đám tôi tớ, nắm tay tiểu muội chen vào đám gánh hát, kết quả hai huynh muội bị đám đông tách ra, vì chuyện này, hắn đã áy náy nhiều năm.
Sau khi con gái mất tích, Hoắc thị đau lòng tột độ, vì con trai trưởng từ nhỏ đã do Nguyễn lão phu nhân nuôi dưỡng, hai mẹ con vốn không thân thiết, như vậy lại càng trở nên xa cách, khoảng thời gian con gái vừa mới mất tích, Hoắc thị thậm chí còn hận Tạ Ngộ Cẩn, không chịu gặp mặt con trai ruột.
Nguyễn lão phu nhân vốn đã thiên vị cháu trai trưởng, không thích Hoắc thị và con gái do trưởng phòng sinh ra, thấy Hoắc thị vì một nha đầu mà lạnh nhạt với trưởng tôn như vậy, lại càng thêm chướng mắt Hoắc thị, quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên xấu đi, đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyễn lão phu nhân không vừa mắt Ngu Ninh sau khi nàng trở về.
Nói cho cùng, đều là do thiên vị cháu trai trưởng, trong lòng Nguyễn lão phu nhân, mười đứa cháu gái cũng không bằng một đứa cháu trai.
May thay Tạ Ngộ Cẩn không nghĩ như vậy, sau khi lớn lên dần dần xa cách tổ mẫu, từ từ hóa giải ngăn cách trong lòng Hoắc thị, trong việc tìm lại Ngu Ninh, Tạ Ngộ Cẩn cũng tốn không ít công sức, sau khi hắn có nhân mạch trong triều, vẫn luôn nhờ người tìm kiếm manh mối, cuối cùng đầu năm nay đã tìm được Ngu Ninh trở về, bù đắp sai lầm lớn.
"Thì ra là vậy." Ngu Ninh không để ý lắc đầu, "Khi đó huynh trưởng còn nhỏ, sao có thể trách huynh được, hơn nữa mấy năm nay ta sống bên ngoài rất tốt, chưa từng chịu khổ, huynh trưởng không cần tự trách, những chuyện kia đều qua rồi."
Trong nhà nói chuyện rất lâu, mãi đến khi trời tối, dùng xong tiệc tẩy trần, mọi người mới tản đi.