Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 50

“Đáng chết!” Hai hắc y nhân kia thấy tình cảnh phát sinh thành như vậy, liền trực tiếp động kiếm đâm về phía Long Vân Thấm. Nắm chặt chủy thủ trong tay, đáy lòng đều không cam lòng, nàng quả thực không muốn chết tại đây.

Nhưng trốn tránh không được nữa, Long Vân Thấm quyết tuyêt ngã xuống vách núi đen…

Không có tốc độ rơi xuống như trong tưởng tượng, cảm giác cánh tay một trận đau đớn, miệng vết thương của nàng dường như lại bị rách ra nữa rồi.

Mở ra hai mắt, ngửa đầu nhìn lên phía trên, không ngờ lại nhìn đến một khuôn mặt yêu nghiệt đang tươi cười lộng lẫy. Nhưng tươi cười đó hiện tại giống như tu la địa ngục che kín một tầng băng sương.

Lăng Triệt dùng sức đem nữ tử dưới vách đá kéo lên, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, trong lòng vẫn không khống chế được run rẩy. Hắn khó thở quát: “Ngươi liền nghĩ muốn chết như vậy? Suy nghĩ nhảy vực ngu ngốc hết chỗ nói ai cho phép ngươi nghĩ đến?”

Long Vân Thấm tựa đầu vào vai Lăng Triệt, hai hắc y nhân lúc trước đã sớm ngã xuống đất, một thân bạch y nhẹ nhàng của Lăng Triệt lúc này đã nhiễm một tầng máu tươi. Nàng bị hắn lải nhải đến đau hết lỗ tai, vừa rồi hắn còn giữ chặt cánh tay phải của nàng, rất đau ah!

“Buông ta ra!” Long Vân Thấm một phen đẩy người ra, tay trái gắt gao ôm miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn nam nhân nửa ngồi trên mặt đấy, đáy mắt hắn che kín tơ máu khó coi vô cùng. Nàng miễn cưỡng làm ra cái tươi cười, lại đổi lấy một tiếng thét kinh hãi, Lăng Triệt không nói gì liền xé ra y phục của nàng nhìn nhìn miệng vết thương.

“Sao lại thế này?” Tim hắn vẫn đập nhanh như trước không thôi, giống như khi vừa nhận được tin tức của Ảnh vậy. Nếu không phải Thanh Y vệ cẩn thận lần tra, chỉ sợ hắn đã không được gặp lại nàng.

“Trước khi hỏi có phải là nên cầm máu trước không?” Nàng đang đau đớn muốn chết, miệng vết thương đã rách ra rồi, hiện tại nàng có chút không chịu nổi. Đối mặt với Văn Nhân Mặc nàng còn có thể dùng lí trí chống đỡ, nhưng là vừa nhìn thấy Lăng Triệt, nàng đột nhiên có ý nghĩ muốn dựa vào, muốn…làm nũng.

Lăng Triệt vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, quyết đoán bôi thuốc cầm máu cho nàng. Hắn trực tiếp xé rách y phục mình băng bó cho nàng, xử lí toàn bộ mọi việc rồi mới cười như không cười nói: “Hiện tại liền nói, sao lại thế này?”

Long Vân Thấm đem mọi việc đơn giản nói lại một lần, sau đó ngập ngừng hỏi, “Văn Nhân Mặc cùng Tam ca sẽ không sao chứ?”

Ngạch…

Nàng không nói gì, quả nhiên sắc mặt Nhiếp Chính vương đại nhân tối đi vài phần, nàng hiện tại còn sức lo cho đám người đó?

“Hắn đã cứu ta.”

Sắc mặt Lăng Triệt tối sầm lại, nhưng cũng không cự tuyệt nói: “Vậy để bản vương nợ hắn một mạng, ngươi cùng hắn, không quan hệ.” Nhân tình của Văn Nhân Mặc, hiện tại hắn nợ. Hừ!

“Tìm được Long Mộ Hi chưa?” Long Vân Thấm rốt cục nhớ đến nữ nhân kia, sự kiện lần này nói ra cũng là Long Mộ Hi gián tiếp gây nên, nếu không phải nàng có tâm tư quấy phá sao có thể phát sinh sự tình này.

Lăng Triệt trực tiếp đem người ôm lên, hướng xuống núi mà đi, sống chết của Long Mộ Hi hắn khi nào thì muốn quản.

“Hiện tại trở về, nơi này sẽ có người xử lí.” Hắn bất quá mới rời đi nửa tháng nàng liền bị thương, kinh thành quả thực không yên ổn, những người đó đã có chút nhịn không được nữa rồi.

Long Vân Thấm một đường bị Lăng Triệt ôm chạy như bay, trực tiếp tiến vào tẩm điện Công chúa phủ. Đám người Hạ Vũ nhìn hai người toàn thân nhiễm máu bước vào thì sợ tới mức kém chút thét chói tai. Một cái ánh mắt của Lăng Triệt ném qua, Hạ Vũ lập tức che chặt miêng đứng bất động tại chỗ.

“Nước ấm, thuốc trị thương, thuốc cầm máu, y phục sạch sẽ, các ngươi còn không mau đi!”

Long Vân Thấm bị mạnh mẽ đặt lên giường, Lăng Triệt lấy khăn mềm ở một giúp nàng lau miệng vết thương, Thu Cúc cùng Hạ Vũ rất nhanh mang đồ tiến vào, Lăng Triệt trực tiếp vung tay cho hai người họ đi xuống.

Hạ Vũ cùng Thu Cúc lại như cũ bất động, nhìn Nhiếp Chính vương đại nhân bôi thuốc cho công chúa điện hạ, dọa cho bọn họ dổ một thân mồ hôi lạnh.

“Nô tỳ, nô tỳ đến làm là được rồi.”

“Đi ra ngoài!: Thanh âm trầm thấp mang theo cản cáo tràn ngập hướng tới hai người.

Nàng biết Lăng Triệt bị người vây quanh đã muốn sắp bùng nổ, nếu Hạ Vũ nói thêm nửa câu nửa, chỉ sợ tên mặt lạnh này sẽ bùng phát mất. Nghĩ đến như vậy, Long Vân Thấm liền nhường các nàng rời đi, cũng phân phó không cần thiết tiến vào.

Cảm xúc của Lăng Triệt lúc này mới hòa hoãn đi xuống, đem khăn mềm kia bỏ vào chậu nước ấm, máu loãng lập tức khuếch tán ra làm Long Vân Thấm nhìn thấy ghê người. Lăng Triệt trầm mặc nửa ngày, bỗng thân thủ đem y phục Long Vân Thấm xé mở, xoạt xoạt một tiếng, ngoại xam của nàng bị hắn phá tan thành từng mảnh.

Bàn tay nắm chặt chủy thủ của nàng hiện vào mi mắt của hắn, Lăng Triệt ngẩn ra, nhìn nàng.

Sắc mặt rối rắm có chút đỏ lên, bàn tay cầm chủy thủ rốt cục buông lỏng, nàng lẩm bẩm giải thích: “Ta nghĩ, mang theo người luôn có chỗ hữu dụng..”

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười khoái trá của nam tử, Lăng Triệt dắt tay nàng, đặt trong lòng bàn tay hắn, “Ta có phải nên cao hứng hay không, trong lòng ngươi cuối cùng cũng có ta!” Nghĩ đến Long Vân Thấm thời khắc đều mang chủ thủ của hắn bên người, mọi buồn bực của hắn đột nhiên như tan biến hết. Ân cứu mạng của Văn Nhân Mặc thì thế nào, lòng của Thấm nhi căn bản không có hắn.

“Chủy thủ này vừa đúng lúc, ta hiện tại cắt quần áo, miễn cho chạm vào miệng vết thương.”

Xử lí hoàn hảo, máu hiện tại mới ngừng chảy ra, trên mặt Lăng Triệt hiện tại tràn ngập áy náy, “Nếu không phải ta, miệng vết thương của ngươi cũng không đến mức…”

Nàng nghe vậy liền rướn người ra phía trước, ngắt lại lời nói của hắn, lắc đầu, “Nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ sớm đã thành một bãi bùn nhão dưới đáy vực rồi.” Hắn đã cứu nàng.

“Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, người làm ngươi bị thương, Thanh Y vệ tất không chết không dừng đuổi giết. Về phần nữ nhân ngu xuẩn Long Mộ Hi?” Lăng Triệt nhìn Long Vân Thấm, “Ngươi muốn xử lí như thế nào?”

Long Vân Thấm lắc đầu, “Đối phó với Long Mộ Hi ta có thừa biện pháp, bất quá như ngươi nói thì trận ám sát này không đơn giản, trước không cần đả thảo kinh xà làm gì. Long Mộ Hi về sau lại giải quyết.”

Nữ nhân ngu xuẩn kia, trước cứ cho nàng lại tiếp tục nhảy nhót, sự tình ám sát lần này chắc chắn sẽ đến tai Long Hạo Thiên, nàng là muốn nhìn xem phụ hoàng của nàng sẽ xử lí chuyện này như thế nào.

“Đúng rồi, tam ca đã hồi cung sao?”

“Hoàn hảo, bị thương ngoài da một chút mà thôi.” Lăng Triệt bất mãn than thở, nhìn sắc mặt Long Vân Thấm tái nhợt, nhịn không được thương tiếc trong lòng, “Vốn đã không có bao nhiêu thịt, hiện tại lại đổ nhiều máu như vậy, dưỡng cũng dưỡng không mập được….”

Hai gò má Long Vân Thấm nóng lên, trừng mắt nhìn nam nhân.

Nguyên bản ở trong trận ám sát kia nàng còn tự hứa với lòng mình nếu còn sống trở về liền nói mình kì thực thích hắn, nhưng hiện tại nghĩ thế nào cũng thấy khó mở miệng. Nhất thời cắn cắn môi không biết phải làm gì.

“Thế nào?” Khó có cơ hội nhìn thấy Long Vân Thấm thẹn thùng, tâm tình Lăng Triệt càng thêm tốt, nghĩ nghĩ lát nữa nhất đinh kêu Mị thu thấp dược liệu bổ máu mang sang bên này.

“Ngươi khi nào trở về?” Hắn đến Quốc An tự kịp thời như vậy, nàng vẫn là ngoài ý muốn.

Lăng Triệt sắc mặt lạnh lùng, “Vừa trở về, còn chưa kịp hồi cung.”

“Vậy ngươi làm thế nào?” Làm sao biết nàng có nguy hiểm?

Lăng Triệt nhìn nàng mỉm cười, “Ta không biết, nhưng là có người biết.”

“Ai?”

“Quốc sư Dịch Tương.”

(Ngại quá, chương sau a Nam phụ 2 lên sàn.)
Bình Luận (0)
Comment