Vân Tiêu điện chính là nơi Lăng Triệt làm việc, các sự việc thông thường hắn đều xử lí ở nơi này, nhưng Nhiếp Chính vương luôn không thích người khác quấy rầy, cứ như vậy trong Hoàng cung tự nhiên có một lệ bất thành văn, người không phận sự miễn vào Vân Tiêu điện. Tất nhiên, trừ bỏ đương kim Hoàng thượng không tính.
Khi Long Vân Thấm đứng ở ngoài Vân Tiêu điện, toàn bộ thị vệ bên ngoài đều nhìn nàng khiếp sợ, ánh mắt như vậy nhìn nàng chằm chằm. Này là Vân Tiêu điện công chúa điện hạ cũng dám quang minh chính đại tiến đến, quả là hảo khí phách a!
“Tham kiến công chúa điện hạ.” Thống lĩnh thị vệ ở đây theo quy củ hướng Long Vân Thấm hành lễ, lại đồng thời cũng ngăn trở đường đi của nàng , công chúa điện hạ không phải là muốn thực sự đi vào trong đấy chứ! Bên trong nhưng là Nhiếp Chính vương a.
Sắc mặt Tiêu Thần tràn ngập xấu hổ, nghĩ tới nghĩ lui đều không biết làm thế nào, cuối cùng hắn dứt khoát đứng ở giữa đường, một bộ dáng thấy chết không sờn! Long Vân Thấm thấy thế không nhịn được bật cười, ngăn trở đường đi của nàng?
“Bản cung muốn gặp Nhiếp Chính vương, ngươi hiện tại đi vào thông báo một tiếng.”
Tiêu Thần lập tức nghĩ đến các công chúa trong hậu cung mỗi lần đều dùng thủ đoạn muốn đi vào trong, nhưng là Nhiếp Chính vương kiệm lời như vàng, như thế nào quan tâm các nàng. Đi thông báo? Hơn nữa còn là công chúa điện hạ đến. Không thể nào. Hắn còn muốn sống lâu hơn vài năm a.
“Công chúa điện hạ, Nhiếp Chính vương đại nhân đang xử lí công vụ, người ..?” Có phải không khi khác đến thăm a.
“Đây là ngươi đang đuổi bản cung? Thống lĩnh ngươi thế nhưng thật sự có bản lĩnh , một chút bản sự đều không dám làm, chẳng lẽ Phụ hoàng đến nơi này người cũng như vậy cản trở?”
“Công chúa điện hạ mời vào.”
Long Vân Thấm vừa dứt lời, Mị không biết từ khi nào đứng ngoài điện nhìn Long Vân Thấm làm ra cái động tác mời vào. Ở tại thời điểm mọi người mở to mắt ra ngạc nhiên ,Long Vân Thấm thản nhiên đi vào.
“Thỉnh công chúa đi trước, Vương gia không thích có cung nhân đi vào.” Mị nhìn cung nữ phía sau Long Vân Thấm , thanh âm như trước lạnh lẽo.
Xuân Lan có chút lo lắng, công chúa đi gặp chính là Nhiếp Chính vương a, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Để một mình công chúa đi tiếp, tuyệt đôi không ổn, “Công chúa điện hạ, này?”
Long Vân Thấm khoát tay ngăn lại lời nói của Xuân Lan, khóe miệng hơi hơi gợn lên tươi cười, không phải chỉ là một cái Nhiếp Chính vương sao, một mình đi đến thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ Lăng Triệt có thể ba đầu sáu tay mà đem nàng ăn sao?
“Xuân Lan ,các ngươi mấy người hiện tại chờ ở chỗ này, bản cung tự mình đi!”
Mị chỉ cái phương hướng, sau đó cũng đứng ở tại chỗ, Long Vân Thấm nhìn hành lang nhỏ uốn lượn, rất nhiều hình ảnh mờ ảo đan xen nhau loang lổ, ánh nắng mờ mờ xuyên qua khe trúc chiếu xuống không đủ. Long Vân Thấm không nhịn được rùng mình, trời tháng sáu a, Vân Tiêu điện quả thực âm lãnh.
Một mình theo đường nhỏ đi vào, Long Vân Thấm tận lực làm cho mình duy trì trấn định, nghĩ nghĩ một chút sau khi gặp Nhiếp Chính vương sẽ cùng hắn nói cái gì, nói một lời cảm tạ xong nàng sẽ thật nhanh rời đi, mong cầu sẽ không phát sinh ra cái sự gì nữa.
Rốt cục nhìn đến một nơi có ánh nắng mặt trời, tùy theo trước mắt liền xuất hiện một tòa lâu vũ, kiến trúc không quá tráng lệ nhưng là rất có ý tứ.
Trong điện cửa lớn đại khai (không đóng á) , một đạo bóng dáng rơi vào trong mắt nàng.
Là Lăng Triệt!
Long Vân Thấm hít sâu, làm cho mình mỉm cười đi về phía trước, vào bên trong mở lời nói với Lăng Triệt : “Không biết Nhiếp Chính vương công vụ bận rộn, bản cung có nhiều quấy rầy…”
Lăng Triệt vuốt cằm, chỉ một chỗ ghế gần nàng ý bảo nàng ngồi xuống, nàng gật đầu liền ngồi nhưng ở trong lòng bắt đầu tìm kiếm lí do thoái thác.(@@ Ngồi rồi mới kiếm lí do thoái thác làm gì vậy tỉ).
Ánh sáng ấm áp đem toàn bộ trong điện chiếu sáng lên, lại cũng hình thành loang lổ những cái bóng âm u, Long Thấm nửa người không biết nên làm cái gì. Nàng nhìn Lăng Triệt tay trái gấp khúc chống trên trán, nhắm mắt, tựa hồ đột nhiên bất vi sở động.
Long Vân Thấm vốn định mở miệng nói câu gì, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn đến một bộ dung nhan yên tĩnh của Lăng Triệt , mắt phượng nhắm lại che giấu sắc bén, cả thân hình to lớn như hòa nhập vào không gian. Nàng có thể nhìn đến trên mặt hắn mỏi mệt, cảm nhận được kia một cỗ lười nhác. Nhất thời quên mất là mình muốn nói gì.
Lăng Triệt đột nhiên mở mắt, khóe miệng nhất câu, hắn cong khóe miệng như vậy đánh giá nữ tử thất thần trước mặt, thanh âm nam tính hùng hậu vang lên : “Công chúa điện hạ cố ý đến không phải là muốn đến nhìn dung nhan bản vương chứ?”
Long Vân Thấm hoàn hồn, trong lòng thầm trách hành vi hèn mọn của bản thân vừa rồi, cư nhiên ngẩn người với nam tử trước mặt. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận Lăng Triệt quả là được thiên gia ưu ái, mỗi một chỗ đều là hoàn mĩ như điêu khắc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện một cỗ khí chất.
“Hôm trước Nhiếp Chính vương di tài hoa đào đến Trọng Hoa cung, bản cung bất quá chỉ xem như lời vui đùa không ngờ Nhiếp Chính vương có thể đưa đến lễ trọng như vậy, bản cung tự thấy hổ thẹn, quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác. Phụ hoàng ngày đó nói rừng đào này là Nhiếp Chính vương trong lòng chi hảo (Vật yêu thích trong lòng đó, ta để như này tránh bị lặp) , hiện tại toàn bộ đều không còn, khó tránh khỏi…”
“Không ngại, công chúa đã thích ta liền không có gì nuối tiếc.”Lăng Triệt thích kia một mảnh rừng đào, lại cũng chỉ là yêu thích mà thôi, so sánh ra hắn càng nóng lòng muốn nhìn đến nữ tử trước mặt, nhất cử nhất động đều mang theo cỗ hơi thở rất mới mẻ, so với một mảnh rừng đào không sức sống kia tốt hơn nhiều lắm!
Long Vân Thấm một trận trầm mặc. Trong lòng nàng đối với lời nói của Long Hạo Thiên nổi lên chút hoài nghi. Trong lòng chi hảo? Nếu là thực sự yêu thích như thế nào không mặn không nhạt tùy ý cho đi? Xem ra rừng đào kia đối với Nhiếp Chính vương chính là có cũng được không có cũng không sao!
“Một khi đã như vậy, bản cung không muốn quấy rầy Nhiếp Chính vương thêm nữa!” Long Vân Thấm đứng dậy nghĩ muốn nhanh rời khỏi nơi này, nàng ngồi trong này một chút đã có cảm giác cả người không được tự nhiên, nhất là đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia làm cho nàng nghĩ bản thân cơ hồ là vật trong suốt.
“Công chúa điện hạ đã thích hoa đào, không ngại ngồi lại một chút. Bản vương nơi này còn có ủ vài cái rượu hoa đào,thuần hương hợp lòng người, không biết bản vương có vinh hạnh cùng công chúa đối ẩm một ly?” Lăng Triệt chậm rãi đứng dậy, đi vài bước đã đi đến trước mặt nàng, hắn là đang mời nhưng kì thực nàng đâu có lựa chọn nào khác đâu!
Nháy mắt hai người liền đi đến đình nghỉ chân tao nhã bên ngoài, trong đình đặt một cái hỏa lò nhỏ , trên bàn có một cái khay nhỏ cùng bầu rượu bạch ngọc đặt phía trên đó.
Lăng Triệt cầm lên bầu rượu. Vừa mở ra bình rượu ra một mùi hương thơm ngát bay ra, Long Vân Thấm cảm nhận một cỗ hương thơm hoa đào nhàn nhạt , nhịn không được muốn nếm thử một chút.
Lăng Triệt lấy ra hai ly rượu nhỏ, đầu tiên là dùng nước ấm đảo qua lại dùng rượu hoa đào tẩy trừ một lượt, lúc này mới từ từ rót đầy đưa một ly cho nàng.
Long Vân Thấm nhìn Lăng Triệt dùng một nửa rượu hoa đào để tẩy thành ly rượu, trong lòng âm thầm giậm chân giận dữ a.
Lãng phí!
Hương đào nồng đậm dần dần đi vào trong khoang miệng, thâm nhập vào lòng người, đây là lần đầu tiên nàng thưởng thức phương pháp dùng hoa đào ủ thành rượu. Trong đó, dường như còn có một loại hương vị quen thuộc…
“Này rượu dường như không phải chỉ có hoa đào đơn thuần..”
Lăng Triệt cười gật đầu, một tay chuyển động trên miệng ly nhỏ thản nhiên nói : “Bản vương đã lấy kim lan trong Lan Hương điện ủ cùng. Bản vương chưa hỏi tự lấy, tựa hồ cũng không hỏi qua ý kiến công chúa, hiện thời tặng công chúa rừng đào bất quá là lễ thượng vãng lai (@@ có qua có lại hay sao ấy) . Công chúa điện hạ cho rằng đã hợp lí?”
Long Vân Thấm khóe miệng vừa kéo, cư nhiên có người đem cái loại ‘trộm đạo’ này nói ra đương nhiên như vậy. Bất quá nàng cũng không để ý, kim lan tuy rằng trân quý nhưng mà mang đi ủ rượu càng khó có được, “Nhiếp Chính vương nói giỡn, bất quá cũng chỉ là một ít hoa lan , người tùy ý đều có thể sai người đến hái a.”
“Bản vương tự mình đi hái.” Anh mắt Lăng Triệt dừng trên khuôn mặt nữ tử đối diện, thanh nhã thong dong nói : “Bản vương ủ hoa đào nhưỡng, từng bước từng bước, đều không có người thứ hai nhúng tay..”
Trước mắt Long Vân Thấm đột nhiên xuất hiện hình ảnh : Sáng sớm tinh mơ sương sớm còn chưa tan , Nhiếp Chính vương cầm một cái rổ nhỏ ở Lan Hương điện, ngồi xổm xuống hứng sương trên nhụy hoa, rồi cánh hoa.. .Hoa lan chỉ, mỹ nhân cười ….
Hình ảnh kia….thật sự là đẹp không dám nhìn a!