Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 147

Quân Lam Tuyết cứng đơ.

Nàng không nghe lầm chớ? Lúc này cha nàng là muốn nàng và Khúc Vô Nham thành thân?

Thành thân!

Quân Lam Tuyết vội vàng nói theo phản xạ: "Cha, cái này không được đâu con với Vô Nham..."

Với Vô Nham thế nào? Câu nói của Quân Lam Tuyết nghẹn trong cổ họng, đột nhiên không biết nên cự tuyệt như thế nào.

Nếu như lúc trước Quân Mạc Thiên nói những lời này với nàng, nàng nhất định sẽ nói, nàng không quen thuộc với Khúc Vô Nham rồi cự tuyệt.

Lúc này thì sao. Lúc này, nàng không quen thuộc hắn sao?

Không biết.

Không có tình cảm sao? Nàng không biết, ít nhất là từ khi nàng bắt đầu gặp Khúc Vô Nham, hắn đã giúp đỡ nàng, hơn nữa hắn cũng từng nói rất rõ ràng về cảm tình của hắn với nàng.

Chỉ là.....

Người Khúc Vô Nham yêu là Quân Lam Tuyết, là linh hồn ban đầu của cơ thể này, chứ không phải là nàng, nếu như có một ngày nàng chân chính nói ra Quân Lam Tuyết đã chết, còn người mà hắn đang hao tổn tình cảm lại là một cô gái khác, sẽ như thế nào?

Quân Lam Tuyết phát hiện, đột nhiên nàng sợ ngày đó sẽ tới, nhưng mà chuyện đã như vậy, nàng lại càng có lỗi với Khúc Vô Nham.

"Hả?" Tựa hồ như không nghĩ rằng Quân Lam Tuyết sẽ cự tuyệt, Quân Mạc Thiên có chút kinh ngạc liếc nhìn vẻ mặt khó xử của nàng, "Con và Vô Nham thế nào? Tại sao lại không được?"

Dừng một chút, Quân Mạc Thiên nghĩ tới cái gì đó, hơi lộ ra chút tươi cười, "Có phải đã cãi nhau với Vô Nham hay không?"

Quân Lam Tuyết cười khổ.

Cãi nhau...

Bọn họ có thể làm được không? Khúc Vô Nham đối với nàng chính là xin gì được nàng, tuyệt đối bao dung và dịu dàng, cho dù nàng có muốn ầm ĩ thì cũng không ầm ĩ nổi đâu.

"Không phải vậy, cha, con chỉ cảm thấy hơi đường đột thôi." Nàng nỗ lực kiếm một cái cớ, "Huống chi mẫu thân vẫn còn đang bệnh, tin tưởng mẫu thân cũng hy vọng có thể tận mắt chứng kiến con lập gia đình, cho nên cha à, con nghĩ rằng, hôn sự này nên chờ mẫu thân tỉnh lại rồi mới bàn tiếp."

Nhắc tới Đường Mai Thanh, Quân Mạc Thiên khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi, xa xôi mà trống rỗng, "Cha thực xin lỗi con, lúc trước, cứ mỗi lần muốn quyết định hôn sự của con và Vô Nham, ta lại mong mỏi mẫu thân con có thể tỉnh lại, cứ như vậy đã kéo dài gần hai năm trời, chưa tới hai tháng nữa, chính là sinh thành mười tám tuổi của con rồi, cha không thể tiếp tục chậm trễ nữa."

"Không quan trọng!" Quân Lam Tuyết lập tức nói, lại thêm bộ mặt phớt tỉnh bày tỏ nàng tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì: "Cha, đây không phải là chậm trễ, đây là vì mẫu thân, bọn con đều hiểu mà! Thật đấy!"

Cho nên, người cứ tiếp tục làm con chậm trễ đi, chậm trễ nhiều vào, trong lòng Quân Lam Tuyết âm thầm reo hò.

Quân Mạc Thiên xoay người lại, rũ mắt nhìn nàng, "Tuyết Nhi, cha biết con hy vọng mẫu thân sớm khỏi, nhưng dù sao con cũng là nữ hài tử, khó có được một người như Vô Nham, có tình có nghĩa với con, hai người các con lại tâm đầu ý hợp, nếu kéo dài thêm, ngộ nhỡ Vô Nham thay lòng thì biết làm sao?"

"...." Quân Lam Tuyết thiếu chút nữa đã hô lên 'thay lòng càng tốt'! Nàng cảm thấy, nếu như nói ra mấy lời này, nhất định cha sẽ cho là nàng bị điên rồi.

Quân Lam Tuyết vô cùng ảo não.

Không nghĩ tới hôn sự của nàng và Khúc Vô Nham bị trì hoãn vì lý do như vậy, nghĩ tới việc tất cả mọi người đều hy vọng mẫu thân nàng có thể tỉnh lại, tận mắt chứng kiến nàng thành thân, cho nên hôn sự của nàng cứ trì hoãn như thế.

Nhưng mà trì hoãn hai năm...

Như vậy chứng tỏ, không lẽ vốn là nàng mới mười sáu tuổi đã phải gả cho Khúc Vô Nham?

Khóe miệng Quân Lam Tuyết co quắp một phen, mười sáu tuổi, có phải quá sớm hay không? Còn chưa có trổ mã hoàn toàn đó!

Dĩ nhiên, Quân Mạc Thiên cũng không sợ Khúc Vô Nham sẽ thay lòng, ông hiểu Khúc Vô Nham là người như thế nào, càng hiểu tình cảm sâu đậm Khúc Vô Nham dành cho nữ nhi của mình, cho nên ông mới muốn nhân lúc này hoàn thành hôn sự cho hai đứa nó, trước hết là cắt đứt cái đống mộng tưởng của mấy nữ tử trong Quân gia.

Ông cũng biết Quân Tử Y có suy nghĩ khác thường với Khúc Vô Nham, ông không sợ Khúc Vô Nham thay lòng, nhưng mà ông cũng không muốn để cho nữ nhi của mình chịu uất ức, không muốn cho mấy nữ tử trong Quân gia vì chuyện này mà gây phiền phức cho Quân Lam Tuyết, cho nên mới muốn nhanh chóng hoàn thành hôn sự của hai đứa này cho rồi, chặt bỏ suy nghĩ của mấy nàng kia.

Huống hồ, bọn chúng tình đầu ý hợp, nếu như có thể chung sống, chính là chuyện đáng mừng, tin tưởng về sau ở Khúc gia, có Vô Nham chăm sóc, Tuyết Nhi chắc chắn sẽ sống tốt hơn ở Quân gia.

"Ai, cháu nói này dượng." Lúc này, Thủy Nhược đột nhiên nhếch chân, chỉ vào Quân Lam Tuyết, nói: "Người xem cái khuôn mặt miễn cưỡng của Tiểu Cô Nãi Nãi đi, theo cháu thấy, chuyện này nên để cho Tiểu Cô Nãi Nãi và Vô Nham đại ca tự mình thương lượng thì hơn, chẳng lẽ tới lúc đó Tiểu Cô Nãi Nãi không muốn, dượng còn định bức hôn hay sao?"

Nghe thấy thế, Quân Mạc Thiên khẽ chau mày, quả thật nhìn trái nhìn phải đều thấy vẻ khó xử trên mặt Quân Lam Tuyết, không khỏi trầm giọng, "Tuyết Nhi, chẳng lẽ con không muốn gả cho Vô Nham sao?"

Trong lòng Quân Mạc Thiên nghi ngờ, hôn sự của Vô Nham và Tuyết Nhi đã được quyết định từ bốn năm trước, lúc đó Vô Nham vừa mới trở thành gia chủ của Khúc gia, mới hai mươi hai tuổi, mà Tuyết Nhi vừa mới tròn mười ba, / ban đầu cũng không ai nghĩ tới lúc Vô Nham vừa lên làm gia chủ, việc đầu tiên chính là chạy tới Quân gia cầu hôn.

Có thể tìm được một người con rể tốt như vậy, hơn nữa lúc ấy Tuyết Nhi cũng không hề cự tuyệt, cho nên hôn sự này mới được ấn định.

Mấy năm qua, tình cảm của hai đứa nó cũng không tệ, nếu không phải lúc trước ông phản đối, hy vọng có thể chờ tới lúc mẫu thân Tuyết Nhi tỉnh lại rồi mới để cho bọn chúng thành thân, thì lúc Tuyết Nhi vừa tròn mười sáu, hai đứa sớm đã trở thành phu thê rồi.

Hôm nay ông chủ động nói tới cuộc hôn nhân này, chính là vì áy náy năm đó đã cự tuyệt bọn chúng, nhưng không nghĩ đến, người cự tuyệt lúc này lại là Tuyết Nhi.

Quân Lam Tuyết liếc mắt nhìn Quân Mạc Thiên, há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy nàng trầm mặc không nói, ánh mắt sắc bén của Quân Mạc Thiên trầm xuống vài phần, nói: "Tuyết Nhi, có phải giữa con và Vô Nham có chuyện gì đó không?"

Thủy Nhược một tay nâng má, vừa sờ sờ cái cằm không có râu ria, nói như thật: "Đúng, để ta đoán xem, có phải Vô Nham đại ca lén lút có nữ nhân khác sau lưng ngươi không?"

"..." Khóe miệng Quân Lam Tuyết co quắp, trợn mắt nhìn Thủy Nhược, "Ngươi nói đi đâu thế?"

"Không phải do Vô Nham đại ca?" Thủy Nhược 'a' một tiếng thật dài, "Vậy thì chính là ngươi di tình biệt luyến, đã coi trọng nam nhân nào bên ngoài rồi hả? ! / Tiểu Cô Nãi Nãi của ta, như thế không được đâu!"

"....." Quân Lam Tuyết nhất thời cảm thấy chột dạ, cái này... Không bị coi là bất tuân nữ tắc chứ?

"Bá phụ, Thủy Nhược." Đột nhiên, một giọng nói thanh nhã truyền tới, giọng nói ấm áp, trơn chu như bầu trời tháng ba, khiến cho người khác cảm thấy như được tắm trong gió xuân.

Mọi người sửng sốt, bất giác quay đầu lại, chỉ thấy Khúc Vô Nham đang mỉm cười đi tới, dừng bước bên người Quân Lam Tuyết, mỉm cười nói: "Bá phụ, Thủy Nhược, hai người không nên đoán lung tung nữa, Tuyết Nhi cũng chỉ lo lắng cho bá mẫu thôi, / muốn bá mẫu nhanh chóng tỉnh lại rồi mới suy nghĩ tới nhi nữ tư tình."

Nghe hắn nói như vậy, Quân Mạc Thiên không chỉ không yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng cùng hoài nghi.

Bởi vì Khúc Vô Nham gọi là 'bá phụ' mà không phải là 'nhạc phụ'.

Từ sau khi hai đứa trẻ đính hôn thì Vô Nham luôn gọi ông là 'nhạc phụ', hiện tại lại đột nhiên sửa lại, xem ra giữa hắn và Tuyết Nhi quả thực đã xảy ra chuyện gì đó mà không muốn để người ngoài biết.
Bình Luận (0)
Comment