Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 167

Lại liếc mắt nhìn kĩ một chút, phát hiện bộ dạng thư đồng này quả thật mi thanh mục tú, chẳng qua tuổi còn quá nhỏ, Thiên Sơn lại lạnh như thế, không có võ công, toàn thân đều bọc trong áo bông thật dày, cho nên nhìn không ra giới tính.

Con ngươi hắc diện nhân lạnh lẽo sâu thẳm vô ngần, trong mùa đông tuyết lạnh lẽo toát ra vài phần ấm áp, thản nhiên nói: "Ta không có sở thích luyến đồng."

"....." Tiểu thư đồng lập tức nhíu mày, đôi môi mềm mại trề xuống: "Chủ tử, đây là lần thứ hai mươi ba ta cầu hôn với ngươi! Ngươi lại cự tuyệt! Ngươi đừng nói chuyện với ta, hôm nay ta sẽ không để ý tới ngươi!"

"....." Hắc diện nhân.

Quân Lam Tuyết nhịn cười ho nhẹ hai tiếng, được a, tiểu cô nương này lợi hại a, tuổi còn nhỏ lại có bản lĩnh như vậy, nàng phải học tập theo nàng một chút.

Bất quá hình thức ở chung của đôi chủ tớ này cũng không giống bình thường cũng làm cho người ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lấy cái này mà nói tiểu cô nương này là hạ nhân của hắc diện nhân, còn không bằng nói hắc diện nhân này khắp nơi đều sủng ái tiểu cô nương.

"Xin hỏi hai vị sao lại đến nơi này?" Bên môi Khúc Vô Nham kéo ra một chút độ cong, mỉm cười hỏi, nhìn như ôn hòa hữu lễ, ý cười cũng không chạm đến đáy mắt.

Trên Thiên Sơn không có người ở, chủ tớ hai người xuất hiện ở chỗ này cũng thật là quái dị.

Khúc Vô Nham giữ lại hoài nghi trong lòng, trên mặt cũng không lộ vẻ khác thường.

Nhất thời tiểu thư đồng mới vừa nói không để ý đến hắc diện nhân lại nói: "Các ngươi tới nơi này làm cái gì? Tan cùng chủ tử tới Thiên Sơn tìm tuyết thiềm (thiềm= cóc)."

Thiên Sơn tuyết thiềm?

Đám người Quân Lam Tuyết hơi sửng sốt, mục đích của bọn họ giống nhau.

"Thật không dám giấu diếm, chúng ta cũng là đến tìm tuyết thiềm." Quân Lam Tuyết vội vàng nói.

"Thật?" Mắt tiểu thư đồng sáng ngời, vui vẻ chạy tới: "Vậy thì tốt quá, không bằng chúng ta liền cùng nhau tìm đi, cha ta sinh bệnh nặng, đại phu nói cần máu của Thiên Sơn tuyết thiềm mới có thể cứu cha, cho nên chủ tử liền dẫn ta tới tìm."

Không ngờ cảnh ngộ của tiểu cô nương này cũng không khác nàng lắm, hảo cảm đối với nàng lập tức nhiều hơn không ít, Quân Lam Tuyết nói: "Ta cũng muốn lấy máu trên người Thiên Sơn tuyết thiềm làm thuốc dẫn, một khi đã như vậy, Vô Nham?"

Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Khúc Vô Nham một cái, dùng ánh mắt hỏi ý tứ của hắn.

Khúc Vô Nham mỉm cười, nói: "Có thể đi cùng nhau tất nhiên là tốt, có nhiều hơn một người trợ giúp nói không chừng có thể tìm nhanh hơn, chỉ là không biết vị công tử kia quyết định như thế nào."

Hắn có chút hứng thú liếc mắt nhìn hắc diện nhân một cái, giọng điệu có phần mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

Hắc diện nhân kia trầm mặc một lúc, giống như muốn cự tuyệt, tiểu thư đồng lại túm lấy áo choàng của hắn một phen, uy hiếp nói: "Chủ tử, ngươi đã không đáp ứng lời cầu hôn của ta, cũng không thể ngăn cản ta theo đuổi hạnh phúc tương lai, ta đã nói với chủ tử người, ta xem trọng người kia, bộ dạng hắn so với ngươi xinh đẹp hơn, ta muốn theo đuổi hắn!"

Giọng nói trong trẻo hỗn loạn tỏng gió tuyết, ngón tay ngọc của tiểu thư đồng chỉ thẳng về hướng Khúc Vô Nham.

Thoáng chốc.

Quân Lam Tuyết đột nhiên cảm thấy gió trên Thiên sơn, trở nên lạnh hơn.

Nàng..... Rối như tơ vò rồi.

Nụ cười của Khúc Vô Nham cứng lại ở trên mặt, nụ cười trước nay tập mãi thành thói quen lần đầu tiên xuất hiện vết nứt.

Hắn..... Lại có thể bị một tiểu cô nương non nớt đem ra đùa giỡn.

Thủy Nhược trực tiếp phun một hơi ra ngoài: "Tiểu cô nãi nãi, tiểu cô nãi nãi, ta không nghe lầm chứ, một cô bé non nớt nói coi trọng Vô Nham đại ca....."

Nghe thấy lời nói của Thuỷ Nhược, tiểu thư đồng nhất thời đứng thẳng trừng mắt: "Người nào kia, xin ngươi không nên nghi ngờ tuổi của ta, ta hiện tại mười hai tuổi, qua bốn năm nữa là có thể thành thân." Nói xong, nàng chuyển sang hướng Khúc Vô Nham, đối mắt xinh đẹp nhất thời híp lại một khe nhỏ: "Bộ dạng ngươi so với chủ tử còn xinh đẹp hơn, ta sẽ không chê ngươi già, bốn năm sau ngươi liền lấy ta đi."

"....." Khúc Vô Nham.

"....." Quân Lam Tuyết.

"....." Thủy Nhược.

Mà hắc diện nhân giống như đã sớm quen với cách nói chuyện bình thường của nàng, bàn tay to vỗ ót nàng một cái, thảnh nhiên ném ra hai chữ: "Mất mặt."
Bình Luận (0)
Comment