Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 173

Hắc diện nhân cùng Khúc Vô Nham chạy thục mạng về phía chân núi, dưới sức ép của cái chết, tốc độ bình sinh nhưng lại tăng lên gấp hai lần!

Trong chớp mắt, lại nhớ đến khe sâu kia.

Mắt mọi người sáng ngời, nếu lúc trước nói khe sâu này là nơi bọn họ bỏ mạng, thì hiện tại khe sâu này lại là nơi bọn họ chạy trốn.

Thả người một cái bay về hướng đối diện, sóng tuyết cực lớn bởi vì khe sâu ngăn cản, đã cuồn cuộn rơi xuống dưới vực, vực này sâu không lường được, cho dù tuyết đọng rơi xuống nhiều hơn nữa, cũng vĩnh viên không thể lấp đầy nó.

Bọn họ có khinh công.

Nhưng Tuyết thiềm không có.

Tuyết thiềm nổi giận đuổi theo một đường xuống dưới, lại chỉ có thể đứng ở khe sâu đối diện, phẫn nộ rít gào về phía bọn họ.

Mọi người rốt cuộc cũng yên tâm, giống như mệt lả ngã trên mặt đất.

"Thủy Nhược, Thủy Nhược ngươi không sao chứ?" Quân Lam Tuyết dìu Thủy Nhược từ trên mặt đất đứng lên, máu tươi từ miệng vết thương cụt tay tuôn ra, đem tuyết nhuộm thành một mảng đỏ.

Thủy Nhược đã ngất đi.

Trong lòng giống như bị cắt một góc, một góc này về sau vĩnh viễn không thể nào bù lại.

Thủy Nhược là vì cứu nàng.

Là vì cứu nàng! Mà mất đi một cánh tay!

Khúc Vô Nham thuận tay điểm vài huyệt đạo toàn thân Thủy Nhược, máu tươi không ngừng phun mạnh kia đã ngừng lại, trong mắt có chút vui mừng: "May mắn Thủy Nhược chặt bỏ cánh tay kịp thời, nếu không thì...."

Một khi độc tính lan ra, tính mạng khó mà giữ được, mà hôm nay bỏ đi, chẳng qua là một cánh tay.

Tiểu thư đồng cùng hắc diện nhân yên lặng liếc mắt nhìn Thủy Nhược hôn mê.

Một màn ký ức kia vẫn còn mới mẻ như vậy.

Một kiếm như vậy, sắc mặt không thay đổi, bọn họ bội phục vì dũng khí bình tĩnh như vậy.

Chưa từng nghĩ tới, một nữ tử tùy tiện như vậy, lại có thể giữ bình tĩnh như thế.

Nhìn thấy bộ dáng tự trách của Quân Lam Tuyết, tâm Khúc Vô Nham đau nhói, vội nói: "Tuyết Nhi, đừng buồn, Thủy Nhược sẽ không có việc gì, chỉ cần có thể còn sống, so với cái gì cũng tốt hơn, ở dưới tình huống như thế, đừng nói là Thủy Nhược, cho dù là ta, ta cùng sẽ làm như vậy."

Quân Lam Tuyết rũ mắt xuống, cắn chặt môi, nhưng cánh tay cụt máu chảy đầm đìa kia vẫn ở trong đầu nàng không xua đi được.

Thấy Quân Lam Tuyết trầm mặc, sâu trong con ngươi của hắc diện nhân thâm trầm, bỗng nhiên nói: "Nơi này quá lạnh, đối với thương thế của nàng không có lợi, cần nhanh chóng xuống núi."

Nghe vậy, nháy mắt Quân Lam Tuyết liền ngẩng đầu lên: "Đúng, nhanh xuống núi, tìm đại phu trước, nếu miệng vết thương chuyển biến xấu thid làm sao bây giờ!"

Nói xong, vội vàng giúp đỡ Thủy Nhược đi về hướng chân núi.

Khúc Vô Nham thấy nàng như vậy, không tiếng động thở dài, không thể ngăn cản nàng, chỉ có thể ở lại bên người, hỗ trợ giúp đỡ Thủy Nhược, vì nàng giảm bớt một chút sức lực.

Nhìn hai bóng dáng đi thật nhanh phía trước, hắc diện nhân cùng tiểu thư đồng lại đi ở phía sau cùng.

"Chủ tử, ngươi mất thật nhiều máu." Tiểu thư đồng đột nhiên đem đầu vùi vào lồng ngực hắc diện nhân, không vui nói.

Hắc diện nhân ngấm ngầm chịu đau, chậm rãi vỗ đầu nàng một chút, giống như đang an ủi: "Không ngại."

"Chủ tử, vừa rồi ta thấy được." Tiểu thư đồng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nam nhân đeo mặt nạ đen. Lúc mọi người đều đặt chú ý lên nữ nhân tự chặt một cánh tay thì chỉ có ánh mắt của nàng đặt trên người hắn.

Toàn thân hắc diện nhân hơi cứng đờ.

Tiểu thư đồng tiếp tục nói: "Thời điểm ngươi đón lấy máu, bởi vì trọng thương, thân thể nghiêng một chút, ngón tay út dính máu của quái vật kia."

".... Ly nhi." Hắc diện nhân cúi đầu nhìn nàng, khẽ nói ra một cái tên.

Tiểu thư đồng trực tiếp cầm tay hắn, mở bàn tay máu đầm đài của hắn ra, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út.

Lại độc nhất thiếu một cái ngón út kia, máu kịch độc, không thể dính vào, nên hắn không do dự cắt bỏ.

Tay đứt đau đớn xót ruột, sắc mặt hắn lại như cũ không thay đổi.

Mắt tiểu thư đồng liền đỏ, nước mắt rơi như mưa: "Chủ tử, làm sao bây giờ, giờ ta thật sự muốn ghét bỏ ngươi."
Bình Luận (0)
Comment