Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 206

Bọn họ đều biết điện hạ đang làm gì, hắn là đang đợi người, chờ một người trở lại hỏi hắn nguyên nhân, hoặc là, trở lại hỏi câu tại sao, nhưng, đã ba ngày ba đêm, người nọ sớm đã đi, làm sao còn có thể xuất hiện ở chỗ này?

Tô Lăng Trach vẫn không nhúc nhích nhìn phương xa, hắn tựa hồ lại giống như người sáp, không có giác quan, không có cảm giác, nếu như không phải trên mặt hắn còn có một chút mồ hôi thấm ra, chỉ sợ bọn họ sẽ thật sự cho rằng trước mắt này chỉ là một, người sáp.

"Chủ tử!" Mạc Ninh nhất thời quỳ xuống, Dương Thành cũng theo sau lưng hắn, hai người đồng thời quỳ gối trước mặt Tô Lăng Trạch, hốc mắt đỏ bừng: "Chủ tử, thuộc hạ van xin ngài, xin ngài hãy bảo trọng thân thể của mình!"

"Ngài đừng quên, còn có thù lớn của lão thái hâu chưa trả."

Ngài như vậy, lão thái hậu dưới suối vàng biết được, làm sao có thể yên tâm? Chủ tử."

Thân thể cứng ngắc của Tô Lăng Trạch cuối cùng cũng khẽ động, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, rơi vào hai nam nhân đang quỳ trên mặt đất, tư thế tựa hồ đã ngàn vạn năm không đổi, cuối cùng vào thời khắc này lại chuyển động.

"Cái gì?" Giọng nói của hắn quá khàn, hiển nhiên là nghe không rõ, tựa như cát sắp từ trong chen ra ngoài, khô khốc đến mức khiến người khác cảm thấy đau lòng.

"Chủ tử!" Hai người Mạc Ninh cùng Dương Thành mừng rỡ: "Chủ tử, tới giờ ngài uống thuốc rồi!" Mạc Ninh vội vàng đem thuốc đưa tới, thuốc này đã muộn ba ngày, vết thương trên người điện hạ, làm sao có thể chịu được?

Ngày đó chủ tử vì đen hết toàn lực cứu Quân Mạc Thiên, bị một kích trí mạng kia, nếu không phải mạng ngài lớn.... Làm sao có thể còn ở nơi này?

Bị thương nặng như thế này, thật sự cũng không thể chịu được đả kích nữa.

Quân Lam Tuyết, ngươi có biết đêm đó nếu không có chủ tử an bài, chỉ một Khúc Vô Nham trở tay không kịp, làm sao có thể cứu được ngươi?

Quân Lam Tuyết, ngươi có biết, nếu không có chủ tử luôn luôn giúp các ngươi, ngay cả Khúc Vô Nham cũng sẽ vì hành động đêm đó mà bị loạn tiễn bắn chết?

Quân Lam Tuyết, ngươi lại có thể biết, khi ngươi cho rằng chủ tử là người giết mẹ của ngươi. chủ tử lại vì cứu trên dưới Quân gia của ngươi mà suýt nữa mất mạng?

Ngươi có biết..... Có biết rằng trong lòng chủ tử quan tâm ngươi như thế nào không?

Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn chén thuốc cầm trong tay hắn, ánh mắt khô khốc tựa hồ không nhìn rõ sự vật, dứt khoát không nhìn, chậm rãi ừ một tiếng.

Mạc Ninh hai người mừng rỡ, vội vàng cầm thìa lên, cẩn thận đút từng ngụm cho Tô Lăng Trạch.

Thuốc uống một nửa, Tô Lăng Trạch chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước: "Mạc Ninh."

"Có thuộc hạ." Mạc Ninh vội vàng đáp một tiếng.

"Ngươi biết, cái gì gọi là hận không?" Tô Lăng Trạch nhàn nhạt hỏi, giọng nói của hắn khàn quá mức, nếu không cẩn thận nghe, căn bản không thể nghe hắn nói gì.

Mạc Ninh cúi đầu thật thấp: "Thuộc hạ..... Không biết."

Tô Lăng Trạch chậm rãi nhìn một tia nắng ấm ở phía chân trời xa xôi, không rõ ý nói: "Ta cho là nàng sẽ hận ta."

Hắn hại mẫu thân nàng, hắn ở nơi hoàng thất, hại trên dưới Quân gia nàng một trăm cái mạng.

Nàng không phải là cũng, muốn hận hắn sao?

"Làm sao có thể?" Dương Thành không cam lòng chen vào một câu: "Điện hạ, ngài vì nàng tận tâm tận lực, nàng làm sao có thể hận người?"

"Tận tâm tận lực?" Tô Lăng Trạch lắc đầu một cái: "Đường Mai Thanh nếu không phải vì ta, sẽ không chết, nếu không phải vì một sơ sót, Quân Mạc Thiên sẽ không rơi vào mức này, sẽ không phát sinh đủ mọi sự tình trong Đô Sát viện."

"Không phải vì ngài!" Mạc Ninh nghẹn ngào đứng lên: "Là hoàng thượng, chủ tử, ngài là hoàng tử duy nhất của Tĩnh Uyên hoàng triều có huyết thống hoàng thất, hoàng thượng hắn không tha cho ngươi..."

"Ít nhất trên danh nghĩa, hắn là phụ hoàng của ta." Tô Lăng Trạch thu hồi ánh mắt, chỉ cần hắn ở đó một ngày, liền không thoát được thân là thành viên của hoàng thất.

"Ta cho là, nàng sẽ hận ta." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hoa ngọc lan rơi xuống, giọng nói rất nhẹ, rất mơ hồ: "Nhưng, nàng nhưng ngay cả hận, cũng không muốn bố thí cho ta."

Nếu như, ngay cả hận cũng không muốn hận hắn.

Như vậy, hắn trong trí nhớ của nàng, còn dư lại cái gì?
Bình Luận (0)
Comment