Sủng Phi Đường

Chương 17

Phủ thái tử mặc dù không lớn bằng hoàng cung, nhưng đi hết một vòng thì cũng đủ tiêu cơm rồi, thấy thời gian cũng sắp đến, Hoắc Dực liền dẫn Lâm Tam Tư đi đến thư phòng.

Ánh nến trong thư phòng sáng rực, bên trong không có một bóng người, Lâm Tam Tư đang muốn hỏi khi nào khách tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ vách tường, khiến nàng không khỏi ngậm chặt miệng.

Hoắc Dực liếc mắt nhìn nàng, ranh ma cười nói: “Tới rồi.”

Vừa dứt lời, bức tường trắng vốn bất động đột ngột bị người ta đẩy ra từ bên trong, lộ ra một lối vào nhỏ, bước ra ngoài là một lão thái thái có gương mặt hiền từ, một tay chống long trượng, một tay vịn vào Tống Cảnh Ngưỡng.

Lâm Tam Tư bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, mãi đến khi Hoắc Dực khẽ nắm lấy eo nàng thì nàng mới có phản ứng, không tự chủ mà cùng Hoắc Dực đi tới chỗ lão thái thái, trong lòng suy đoán không biết lão thái thái này là ai.Tuy vậy nàng cũng không phải tự đoán mò bao lâu, bởi vì một câu nói của Hoắc Dực đã nói lên thân phận của bà.

“Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu.” Thanh âm của Hoắc Dực vẫn lạnh như thường, nhưng câu chữ rất ấm áp, trong lúc nói người đã quỳ xuống, tay chắp lại hành lễ.

Lâm Tam Tư ngắm nhìn lão thái thái trước mặt, ánh mắt chớp liên tục thể hiện sự ngạc nhiên của mình, thái hậu của Nam Dạ Quốc mà phải đi ra từ trong vách tường, giống như đang đóng phim vậy, nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ danh môn, cho nên phản ứng với mấy chuyện này cũng rất nhanh, không đợi Hoắc Dực lên tiếng thì nàng đã quỳ xuống: “Nữ nhi của tội thần Lâm Tam Tư bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an!”

Sắc mặt của Hoắc Dực lập tức tối sầm lại.

“Tất cả mau đứng lên đi!” Thái hậu tươi cười nói, y phục màu tối nạm vàng khiến bà nhìn càng thêm già nua, khóe mắt cũng nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng.Bà cầm tay Lâm Tam Tư, cẩn thận xem xét, nói: “Đúng là một cô nương tốt!” Sau đó lại nắm tay Hoắc Dực, không đầu không đuôi nói: “Hoàng tổ mẫu coi như đã giữ được lời hứa đúng không? Hai năm rồi!”

“Lời của hoàng tổ mẫu đáng giá ngàn vàng, Tôn nhi xin bội phục.”

“Có gì mà bội phục! Nếu không phải do những lời ngươi nói thì hoàng tổ mẫu có thể nhịn đến bây giờ? Lúc nào ta cũng nóng lòng muốn đến thăm con một chút! Nhìn Dực Nhi của ta này, gầy quá…” Thái hậu xoa mặt Hoắc Dực, ánh mắt như được nhìn thấy bảo bối lâu ngày không gặp, đặc biệt yêu thương. “Đều tại phụ hoàng con, lại đi tin vào mấy lời ngu ngốc kia…, Dực Nhi của ta sao có thể làm chuyện mưu phản chứ! Nghĩ đến thôi là hoàng tổ mẫu lại thấy tức giận…”

Hoắc Dực tỏ vẻ không bận tâm, nói: “Tôn nhi vẫn rất tốt, hoàng tổ mẫu cũng phải nhớ bảo trọng thân thể…”

Dường như biết được lần gặp mặt này thật không dễ dàng, không thể cứ đem thương cảm ra để làm chậm trễ thời gian được, nên Thái hậu liền nói: “Nhìn dáng vẻ bây giờ của con thì không có gì đáng ngại, khí sắc và tinh thần đều không tệ, hoàng tổ mẫu có thể yên tâm rồi.”

Hoắc Dực khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Người truyền tin vẫn chưa gửi lời đến hoàng tổ mẫu sao?”

“Gửi rồi gửi rồi!” Thái hậu liên tục xua tay, nói: “Họ cũng nói cho hoàng tổ mẫu là con rất khỏe, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì tảng đá trong lòng ta không bỏ xuống được!” Nói xong, bà liếc mắt nhìn xung quanh nhà một lượt, nói tiếp: “Biết tối nay sẽ được đến đây, làm ta kích động đến nguyên cả ngày hôm nay chưa ăn gì, bây giờ có chút đói bụng rồi, có gì ăn không?”

“Nếu đã để hoàng tổ mẫu tới đây mà vẫn bụng đói trở về, vậy tôn nhi quả thật đã chuẩn bị không chu đáo rồi.” Dứt lời, Hoắc Dực liền dẫn Thái hậu đến sảnh ngoài của thư phòng, trên bàn đã được bày sẵn các loại trái cây và mấy món ăn, tất cả đều là do Lý tẩu chuẩn bị từ trước.

Lâm Tam Tư cũng đi cùng theo, nói thật, lần gặp mặt đầu tiên này khiến cho hình tượng Thái hậu nương nương trong suy nghĩ của nàng bị phá hủy.Nhớ khi xưa, lúc đương kim hoàng thượng vẫn còn là thái tử, vì có bất hòa với các triều thần nên bị họ đồng loạt muốn tước bỏ ngôi vị thái tử.Lúc đó thái hậu nương nương đã lên triều khẩu chiến một trận ở kim điện, làm cho một đám đại thần á khẩu không nói được câu nào, cuối cùng bảo vệ được ngôi vị thái tử! Một nữ trung hào kiệt như vậy, đích thị không thể giống người thường, nói sao cũng phải có dáng vẻ khoan thai điềm đạm, tràn ngập khí phách chứ! Nhưng nhìn thái hậu nương nương lúc này đang ngồi vừa nếm đồ ăn vừa khen không dứt miệng kia, nàng thật sự cảm thấy không thể tin nổi, nhìn thái hậu lúc này thật chẳng khác gì những bà lão hàng xóm hay thích trêu chọc người cả!

“Những món này là ngươi làm à?”

Đang suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên nghe thấy thái hậu đặt câu hỏi, Lâm Tam Tư thấy thái hậu nhìn mình thì bèn quay sang cầu cứu Hoắc Dực, nhưng đối phương lại làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi quay đi.

Lâm Tam Tư biết tính cách lãnh đạm của Hoắc Dực, muốn trông cậy vào hắn lúc này thì nằm mơ đi! Khẽ cắn răng, nàng trả lời: “Hồi thái hậu nương nương, không phải nô tỳ làm, là Lý tẩu trong phủ làm ạ.”

“Vậy sao…” Thái hậu nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì, ra vẻ lơ đãng nói: “Ai gia nghe nói ngươi tới đây là để hầu hạ Hoắc Dực mà…”

Lâm Tam Tư trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ phen này xong rồi, thái hậu nương nương muốn hỏi tội nàng đây, bèn lên tiếng giải thích: “Hồi thái hậu nương nương, đây vốn là chuyện của nô tỳ, nhưng mấy ngày trước tay của nô tỳ bị thương, cho nên mới tạm thời nói Lý tẩu đến hỗ trợ.”

“Nếu ai gia nhớ không nhầm thì Lý tẩu là người bị xuất phủ rồi, đột nhiên trở về lúc này thì là sai quy tắc.” Thái hậu có gương mặt rất hiền lành, nhưng giọng nói và biểu hiện thì hoàn toàn khác biệt.

Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực vẫn không lên tiếng giúp nàng thì trong lòng rất sốt ruột: “Nô tỳ biết điều này là không đúng quy củ, ngày mai nô tỳ sẽ nói Lý tẩu về, tay của nô tỳ cũng không còn gì đáng ngại nữa…”

Hoắc Dực từ nãy mặt vẫn không chút thay đổi đứng một bên, mãi đến lúc này mới quay ra nhìn thái hậu rồi lắc đầu, thái hậu thấy vậy thì đương nhiên là ngầm hiểu ý của hắn, với lại trêu chọc cháu dâu tương lai cũng không phải là chuyện mà một vị thái hậu nương nương nên làm, bèn cười híp mắt gật đầu, dịu dàng nói: “Nếu tay bị thương thì cứ dưỡng thương cho tốt đi, không cần vội vã!”

Lâm Tam Tư ngạc nhiên mở to mắt, thái hậu nương nương sao thay đổi nhanh vậy.

Hoắc Dực nhướn mày, sủng ái nói: “Ý chỉ của hoàng tổ mẫu, còn không mau tạ ơn?”

Lâm Tam Tư thấy dáng vẻ của hai người thì trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không thể làm gì khác hơn là khom người quỳ xuống nói: “Tạ ơn thái hậu nương nương.”

“Đến gần ai gia một chút, để ai gia nhìn kỹ ngươi một cái nào!” Thái hậu tự mình vươn người ra kéo Lâm Tam Tư tới gần mình, tuy đã lớn tuổi nhưng mắt bà vẫn rất tốt, thậm chí còn sáng hơn cả mắt người trẻ! Bà đã sống trong cung nhiều năm, còn dạng nữ hài tử nào chưa gặp qua đâu, đơn thuần có, quyến rũ có, xảo trá có, dịu dàng có, ốm yếu cũng có.Cô bé trước mặt tuy dáng vẻ không khiến cho người ta bị thu hút, nhưng thái hậu càng nhìn càng thấy thích, “Rất thanh tú, dáng người cũng đẹp, ai gia rất ưng.”

Dứt lời, bà liền tháo vòng ngọc trên cổ tay xuống rồi đeo vào tay Lâm Tam Tư, tốc độ cực nhanh khiến cho Lâm Tam Tư không có cơ hội cự tuyệt.

Thái hậu đưa mắt nhìn Hoắc Dực, nói: “Dực Nhi, lễ ra mắt này của hoàng tổ mẫu, con có hài lòng không?”

Hoắc Dực rõ ràng rất hài lòng với hành động này của thái hậu, cười nhẹ một tiếng rồi đáp: “Hoàng tổ mẫu đã thích nàng, tôn nhi còn có thể nói gì đây!”

Thái hậu yêu thương lườm Hoắc Dực một cái rồi quay sang Lâm Tam Tư, “Ai gia ngày ngóng đêm mong, luôn chờ đến ngày nó thành thân, cho nên ai gia đã luyện tập trong cung không biết bao nhiêu lần, nghĩ tới ngày nào đó nó đưa người tới ra mắt ai gia, ai gia sẽ lập tức đeo vòng cho cô bé đó, như vậy thì người ta mới không trốn thoát được nữa!” Bà nói xong nhưng vẫn cười rất đắc ý.

Lâm Tam Tư nghe lời nói như của một đứa trẻ phát ra từ thái hậu nương nương của Nam Dạ quốc, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, hồi lâu sau mới miễn cưỡng cười ha ha hai tiếng.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, sau một lúc gặp nhau ngắn ngủi, thái hậu nương nương phải hồi cung rồi, dù gì lần đi này cũng khá mạo hiểm, phải lừa gạt mọi người, nếu trì hoãn quá lâu thì sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Thái hậu nương nương cố nán lại cho đến khi không thể nữa thì mới lưu luyến không rời, mỗi tay nắm tay một người đi tới trước mật thất, nhìn Hoắc Dực rồi lại nhìn Lâm Tam Tư, nghẹn ngào nói: “Ai gia lần này về cung, không biết đến khi nào mới được gặp lại các ngươi.”

Hoắc Dực an ủi nói: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, sẽ rất nhanh thôi.”

Thái hậu mặc dù miệng cười, nhưng bà rất rõ về tình trạng của Hoắc Dực, thấy hắn nói vậy liền nghiêm túc gật đầu, “Hoàng tổ mẫu chờ.”

Hoắc Dực tự mình đỡ thái hậu vào mật đạo, ghé vào tai bà nói: “Hoàng tổ mẫu, sau khi tôn nhi rời kinh, phải giao nàng cho người chiếu cố, cho nên người đừng trêu chọc nàng như vừa rồi nữa!”

“Con còn nói được! Hoàng tổ mẫu chẳng qua chỉ thử cô bé mấy câu mà thôi, thế mà con đã sốt ruột nháy mắt với hoàng tổ mẫu! Hoàng tổ mẫu là người không biết chừng mực như vậy sao!” Thái hậu từ tốn cười một tiếng, hòa khí nói: “Nhưng cũng không thể không nói, mắt nhìn người của hoàng tổ mẫu đặc biệt chuẩn! Lâm tiểu thư kia quả thật không tệ, chả trách mà con che chở người ta như vậy, chỉ có điều…”

Thái hậu bỗng do dự không muốn nói hết câu, dù gì cũng là chuyện sau này, bây giờ nói chỉ tổ làm tăng thêm phiền não mà thôi, với lại sau này biết đâu số mệnh sẽ thay đổi!

“Chỉ có cái gì?”

“Cũng không có gì.” Thái hậu lắc đầu, dùng giọng của người từng trải để nói: “Sau này đừng có rêu rao quá, có những việc ngược lại sẽ làm hại cô nương kia! Thử nghĩ đến mẫu thân của con xem, nếu không phải được phụ hoàng con vạn thiên sủng ái, xem nhẹ toàn hậu cung, thì đã không trẻ như vậy đã…” Nói tới đây thái hậu lại yên lặng, bà rất yêu mến Tĩnh phi, nhưng người đã không còn, hôm nay nhắc lại chỉ khiến lòng càng thêm đau!

Thái hậu dừng bước, ngắm nhìn tôn tử mà bà yêu thương nhất, nói: “Kể từ khi mẫu thân con qua đời, trong lòng con khổ sở thế nào, người khác không biết, nhưng hoàng tổ mẫu biết, con càng tỏ ra lãnh đạm thì chứng tỏ tâm can con càng bị đè nén rất nhiều, đừng tự làm khổ mình, hoàng tổ mẫu đau lòng lắm biết không?” Ngừng lại một lúc, bà lại nói: “Bất kể con muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm, chỉ cần hoàng tổ mẫu còn sống ngày nào thì nhất định sẽ ủng hộ con!”

Nội tâm Hoắc Dực vốn đang bình tĩnh bỗng dưng cuộn trào, một lát sau mới quay về bình thường, “Tôn nhi biết, đa tạ hoàng tổ mẫu.”

Khoảng cách giữa phủ thái tử và hoàng cung vốn không tính là xa, chỉ có điều là thái hậu không muốn về, cứ đi vài bước là lại nghỉ một lát, đi một chút lại dừng lại cười cười nói nói, mãi mà vẫn chưa về đến nơi.
Bình Luận (0)
Comment