Sủng Phi Đường

Chương 62

Đại môn của phủ thái tử được mở rộng ra, hai pho tượng sư tử ở hai bên tràn đầy khí phách uy nghiêm, hai nô tài cúi thấp đầu đứng ở cửa.Con phố bên ngoài phủ đã sớm được quan binh quản lý, đám người vây xem tuy nhiều nhưng đã bị ngăn lại ở hai bên đường, để lại khoảng đường trống ở giữa cho xe ngựa của Thái hậu nương nương đi.

Hoắc Dực được giải trừ lệnh cấm, đương nhiên cũng khôi phục luôn thân phận thái tử, cho nên thái hậu nương nương không còn phải lén lén lút lút đi bằng mật đạo để đến thăm hắn nữa, huống hồ bây giờ trong phủ thái tử còn có một hoàng trưởng tôn, một hoàng trưởng tôn thật chứ không phải giả!

Thái hậu nương nương thân phận cao quý nên việc người xuất hiện bên ngoài gây ảnh hưởng rất lớn, đoàn người kéo dài đến cả mười mét, bách tính chen chúc đứng xem ở hai bên đường, ai cũng kiễng chân lên để nhìn đoàn xe.

“Tiểu thư, lão gia nói muốn người mau chóng trở về phủ.” Đỗ Quyên đứng ở cửa một quán ăn, khom lưng cúi đầu nói, chỗ các nàng đứng có bậc thang, bên cạnh lại có mấy tên thuộc hạ đứng bảo vệ, cho nên vô cùng chật chội.Thỉnh thoảng có người muốn đi vào, liền bị mấy gã hung hăng trừng mắt, khiến người ta sợ không dám đến gần nữa.

Bùi Ngọc Lan khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mím chặt, ngũ quan của nàng rất xinh đẹp, từ nhỏ đã được mẫu thân dạy cho cách ăn mặc trang điểm, đầu tóc thế nào cho hợp, nên dáng vẻ của nàng lúc này rất đúng với hình ảnh của một tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn.

Tầm mắt của Bùi Ngọc Lan nhìn về phía Đông Nhai, cả con đường đã bị người vây xem đến nước chảy không lọt, nàng vốn là muốn mượn cơ hội này để nhìn thái tử điện hạ một cái, bây giờ thì không thể được rồi, nhưng nàng lại không cam lòng cứ như vậy mà trở về phủ.

“Chờ thêm một chút nữa thôi.” Bùi Ngọc Lan nói.

“Vâng, tiểu thư.” Đỗ Quyên mặc dù trong lòng đã gấp đến bốc hỏa, nhưng tính tiểu thư nàng hiểu rất rõ, ngoài mặt thì có vẻ dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng không bao giờ to tiếng, nhưng tính cách thật thì lại mạnh mẽ vô cùng, không đạt được mục đích thì không bao giờ bỏ qua, đến cả tể tướng đại nhân là phụ thân của nàng mà còn không quản được nàng, thì một nô tỳ nhỏ bé như Đỗ Quyên làm sao mà khuyên được?

Trên đường phố đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao, Bùi Ngọc Lan giật mình nhìn ra bên ngoài, một lát sau lại thất vọng thu hồi tầm mắt, nàng vẫn chưa nhìn thấy thái tử điện hạ.

“Này, ngươi đã nghe tin gì chưa? Nghe nói người sinh hạ ra hoàng trưởng tôn chính là một nô tỳ hầu hạ thái tử điện hạ đấy!”

“Nghe rồi, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, sớm biết thế thì ta cũng đi hầu hạ thái tử điện hạ rồi!”

“Phi! Ngươi sao? Vào đấy mà không bị thái tử điện hạ hành cho chết thì mới là lạ đấy!”

“Suốt ngày chỉ nghe các ngươi nói lung tung, thái tử điện hạ không phải rất tốt đó sao? Nếu thái tử hành hạ người ta thì làm sao nô tỳ kia có cơ hội sinh con cho thái tử chứ!”

“Vậy mới nói, phúc khí tới thì có muốn ngăn cũng không nổi, đây là do nữ nhân kia có phúc khí, mẫu nhờ cậy con, lần này nàng ta phất lên làm phượng hoàng rồi!”

Hai nữ tử đứng phía trước Bùi Ngọc Lan nói chuyện, đứt quãng truyền vào tai của Bùi Ngọc Lan, khiến sắc mặt nàng ta hết sức khó coi.Đỗ Quyên thấy vậy, không nhịn được châm chọc nói: “Cái gì mà phất lên làm phượng hoàng? Sinh ra hoàng trưởng tôn thì sao, vẫn chỉ là một hạ nhân thôi, có một người mẫu thân như vậy, tương lai e là hoàng trưởng tôn sẽ bị nàng ta làm liên lụy đấy!”

Hai nữ nhân kia giật mình quay đầu lại, thấy dáng vẻ của Đỗ Quyên như đang muốn ăn tươi nuốt sống các nàng thì liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là thuận miệng nói chuyện thôi mà, sao nữ nhân này lại có phản ứng mạnh như vậy? Hai người đang muốn lên tiếng thì lại thấy Bùi Ngọc Lan đang lạnh lùng đứng ở một bên, ánh mắt tràn ngập hận ý khiến hai người sợ hết hồn, bèn thầm thì với nhau rồi rời đi.

Đỗ Quyên thấy Bùi Ngọc Lan cau mày không nói, không khỏi lên tiếng bất bình thay nàng: “Tiểu thư, người nói xem chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chỉ là sinh hạ hoàng trưởng tôn mà thôi, sao phải gây xôn xao như vậy? Với lại, tiểu thư còn chưa gả vào phủ thái tử, cứ như vậy thì tương lai của tiểu thư sẽ thế nào đây?”

Lời Đỗ Quyên nói Bùi Ngọc Lan sao mà không biết? Chỉ là chuyện này tới quá đột ngột, ngay cả phụ thân nàng lúc vào chầu cũng còn không biết, giờ bỗng nhiên trong cung lại truyền tin thái tử sinh hạ hoàng trưởng tôn, không khỏi khiến cho phụ thân và nàng lấy làm kinh hãi.

Ban đầu, khi thái tử bị lệnh cấm, Bùi Ngọc Lan nàng phải kiên quyết lắm mới thuyết phục được phụ thân không từ bỏ hôn ước, mà bây giờ, lệnh cấm của thái tử đã được gỡ xuống mấy tháng rồi, nhưng vẫn không thấy thái tử nhắc đến chuyện hôn ước, khiến nàng không thể kiên nhẫn nổi.

“Chuyện của Ninh vương khiến cho thể diện của hoàng tộc mất hết, nên hiện giờ mới truyền tin này ra để lấy lại chút thể diện mà thôi.” Bùi Ngọc Lan yếu ớt nói, như thể đến lời của mình mà mình còn không tin được, huống hồ là người khác.

Từ khi Bùi Ngọc Lan còn nhỏ, Đỗ Quyên đã hầu hạ nàng nên tất nhiên rất có tình cảm, nghe vậy liền lo lắng nói: “Tiểu thư, có nhiều người đến quý phủ cầu thân như vậy, vì sao người lại một lòng với duy nhất thái tử điện hạ? Người đừng trách nô tỳ nhiều lời, hiện giờ thái tử đã có hoàng trưởng tôn, có hài tử làm chỗ dựa, trong mắt đích thị không có người đâu, thái hậu nương nương còn tự mình đến thăm thái tử nữa! Nếu người gả vào phủ thái tử lúc này, không chừng sẽ phải chịu rất nhiều uất ức! Sao người không van cầu lão gia, có khi sẽ vãn hồi được chuyện hôn ước này đấy.”

Bùi Ngọc Lan lắc đầu, nữ nhân kia có hài tử thì sao? Nàng không sợ, nàng chỉ sợ rằng nữ nhân kia không kiêu ngạo, chứ chỉ cần nữ nhân kia coi thường người khác, ngạo mạn vô lễ, thì nàng có thể lợi dụng được điểm này để thực hiện ý đồ của mình.

“Thứ mà Bùi Ngọc Lan ta muốn có được, thì sao có thể dễ dàng buông tha? Huống hồ chỉ còn một bước ngắn nữa thôi.” Bùi Ngọc Lan cười nhạt, ánh mắt thâm độc khiến lòng người kinh sợ. “Xem ra, đã đến lúc để cho cha ta bàn lại chuyện hôn sự của ta và thái tử điện hạ với hoàng thượng rồi, dù gì hoàng thượng cũng đã cao tuổi, trí nhớ suy giảm, chuyện hôn sự này nếu không nhắc lại, e là hoàng thượng đã quên mất!”

Đỗ Quyên thở ra một cái thật dài: “Tiểu thư, người nên suy nghĩ cho thật kỹ.”

Bùi Ngọc Lan đang nhấc bước muốn đi thì chợt dừng lại, quay đầu nghiêm túc nói với Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, nếu ngươi đã đi theo ta, thì nên hiểu rõ tâm tư của ta, có những lời không cần ta mở miệng thì ngươi cũng phải biết, từ năm mười mấy tuổi gặp được thái tử điện hạ, trong lòng ta đến bây giờ cũng chỉ có một mình chàng, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Đỗ Quyên thấy Bùi Ngọc Lan khó chịu thì liền nhận thức được rằng mình đã hơi vượt quá khuôn phép rồi, nhưng vừa rồi nàng cũng chỉ nhất thời nhanh miệng, không suy nghĩ trước khi nói, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật không ổn.Nàng chỉ là một hạ nhân, chuyện riêng của chủ nhân nàng nên ít can thiệp vào thì hơn.

“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đã biết.”

Bùi Ngọc Lan gật đầu, phân phó nói: “Hồi phủ thôi.”

***

Hoắc Dực trở lại phủ thái tử sớm hơn thái hậu nương nương một chút, vừa vào cửa đã có nha hoàn chạy tới đưa áo choàng, Hoắc Dực một giây cũng không dừng bước, trực tiếp đi tới Thanh Lan Uyển, hơi thở mãnh liệt đến lúc vén rèm đi vào mới bình ổn trở lại.

Tẩm cung của Lâm Tam Tư ở nội thất, ở giữa có một phòng ngoài nữa nên nàng không nghe thấy tiếng Hoắc Dực đi vào, đến khi Bách Hợp quỳ xuống hành lễ “Thái tử điện hạ cát tường”, nàng mới biết là Hoắc Dực trở về rồi.

Lâm Tam Tư ngẩng lên cười nói với Hoắc Dực, “Sao lâu thế chàng mới về?”

Hoắc Dực mím môi, lông mày nhướn cao, nói: “Cho nên, nàng mới không đợi được mà xuống giường?”

Lâm Tam Tư biết Hoắc Dực đang trách nàng không nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, liền đi tới trước mặt hắn, đưa tay ôm hông hắn, đáp: “Điện hạ nếu đã biết rồi thì còn hỏi ta làm gì?”

Hoắc Dực bỏ tay Lâm Tam Tư ra rồi tự mình ôm nàng vào lòng, lại nhẹ nhàng nâng nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nàng đã không nghe lời, vậy ta cũng không còn cách nào khác.” Dứt lời liền bế ngang Lâm Tam Tư lên rồi đi tới giường.

Lâm Tam Tư vừa nãy đi lại một vòng nên thấy hơi mệt, muốn nằm một lát, giờ được Hoắc Dực bế, dựa vào lồng ngực vững chắc của hắn, quả thực còn thoải mái hơn cả nằm trên giường.Cho nên, nàng liền ôm thật chặt cổ Hoắc Dực, Hoắc Dực cũng vì hành động này của nàng mà híp hai mắt lại.

Lâm Tam Tư thấy tâm trạng của Hoắc Dực không tệ, chắc hoàng thượng cũng không làm khó hắn, liền nói: “Điện hạ, chuyện đã xử lý xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Vậy…Tên của con…hoàng thượng có chấp thuận không?”

“Có.”

Lâm Tam Tư rất vui, vì nàng thật sự rất thích cái tên mà Hoắc Dực đặt cho con trai.

Hoắc Dực đặt Lâm Tam Tư xuống giường, giúp nàng đắp chăn, nói: “Hoàng tổ mẫu sắp đến đây.”

“Cái gì?” Lâm Tam Tư suýt nữa ngồi bật dậy, may là Hoắc Dực đã kịp thời ngăn lại, “Thái hậu nương nương sẽ tới đây sao?”

Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ta và hoàng tổ mẫu đều cùng rời khỏi cung, nhưng ta cưỡi ngựa về phủ trước.”

“Vậy sao điện hạ còn bảo ta nằm xuống, ta hẳn là phải nên ra cửa nghênh đón mới đúng! Nếu không để cho người ta biết được thì sẽ lại bàn tán lung tung.”

Hoắc Dực yêu thương cười với nàng, nắm lấy tay nàng, nói: “Hoàng tổ mẫu lúc đến đã phân phó là nàng không cần ra nghênh đón, chú ý nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Nhận được sự đãi ngộ đặc biệt như vậy, trong lòng nàng cũng có chút cao hứng, nhưng cũng cảm thấy lo sợ việc này sẽ gây ảnh hưởng không tốt với gia tộc họ Lâm, huống chi Hoắc Dực và thái hậu lại có tình cảm sâu đậm, nếu muốn ở bên Hoắc Dực, thì nàng nhất định phải yêu thương và tôn trọng những người thân thiết với Hoắc Dực.

“Đa tạ điện hạ và thái tử nương nương đã lo lắng cho thân thể của ta, nhưng ta nghĩ vẫn nên ngồi dậy thì hơn, nằm cả ngày rồi nên ta cũng không thoải mái.Với lại, nếu như ta làm thế, sau này người người cũng muốn như vậy, thì không phải ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao.”

“Chuyện này mà nàng cũng nghĩ ra được.” Hoắc Dực liếc Lâm Tam Tư, dịu dàng nói: “Tùy nàng vậy.”

Lâm Tam Tư mỉm cười với Hoắc Dực coi như cảm ơn, nhưng mới cười được một nửa thì vẻ mặt lại hết sức kỳ quái, như thể đang cố gượng cười.

“Sao vậy?” Hoắc Dực lo lắng tiến lại gần, gương mặt anh tuấn đang kề sát khiến cho Lâm Tam Tư không dám thở mạnh.

“Điện hạ, ta…” Lâm Tam Tư cắn môi, mặt đỏ bừng, chỉ tay lên ngực, ấp a ấp úng nói: “…Căng quá…Đại khái là Hi Nhi đói bụng rồi…”

“Ra vậy.” Hoắc Dực quay ra nhìn Lý tẩu, ý bảo Lý tẩu bế hài tử lại đây.

Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực vẫn ngồi trên giường mà không có ý định rời đi, liền nói: “Điện hạ sao không đi ra?”

Hoắc Dực lại hỏi ngược lại: “Ta phải đi ra sao?”

Lâm Tam Tư: “…”
Bình Luận (0)
Comment