Sủng Phi Đường

Chương 87

Mấy ngày này là những ngày nhiều biến động nhất của Nam Dạ quốc từ trước đến nay, nhưng ngược lại thì cuộc sống của thái tử điện hạ lại trôi qua một cách cực kỳ yên bình.Mỗi ngày Hoắc Dực đều đặn đi dạo với Lâm Tam Tư, chơi đùa với Hi Nhi và dạy học cho Lâm Tuyên.Hoắc Dực xưa là học trò của Đổng lão tiên sinh, hơn nữa sau này còn giỏi hơn cả thầy, Hoắc Dực dạy dỗ tốt, Lâm Tuyên học cũng rất nghiêm túc và chăm chỉ.

Mỗi ngày sớm khuya Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng cũng sẽ tới hồi báo tình hình một lần, không có gì ngoài ý muốn, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà Hoắc Dực đã nắm trong lòng bàn tay.

Chuyện Lương vương và Ninh vương làm phản chưa kéo dài bao lâu thì đã bị dẹp yên bởi sự can thiệp cứng rắn của hoàng thượng, nhưng bởi vì hai người Lương Ninh đều là thân vương nên không xử trảm ngay tại chỗ mà tạm thời nhốt vào trong đại lao.

Hoắc Dực tất nhiên là người đầu tiên được biết chuyện này, Lâm Tam Tư thì phải đến mười ngày sau mới biết.

Một ngày nọ, thái hậu nương nương và hoàng đế cho gọi Hoắc Dực vào cung nghị sự, lúc chân trời mới vừa hửng sáng thì Hoắc Dực đã rời giường.Mặc dù đã đầu mùa xuân, nhưng lúc rạng sáng nhiệt độ vẫn rất thấp.Đêm qua Lâm Tam Tư đã biết là sáng nay Hoắc Dực phải tiến cung, cho nên cũng không dám ngủ say, tuy Hoắc Dực hành động rất nhẹ nhàng nhưng nàng vẫn tỉnh giấc.

“Điện hạ.”

Lâm Tam Tư vừa mới chống tay định ngồi dậy thì đã bị Hoắc Dực ấn lại xuống giường, hắn dịu dàng nói: “Ta đánh thức nàng à?”

Lâm Tam Tư cười lắc đầu, giải thích: “Không phải, là do đêm qua ta ngủ sớm nên bây giờ đã dậy rồi.”

“Ta lại sợ nàng mệt nên phải cực khổ nhịn một đêm, xem ra ta đã đoán sai rồi.” Hoắc Dực híp mắt nói, ánh mắt u tối chợt lóe lên, nhẹ hôn lên môi nàng một cái rồi cười nói: “Nếu đã vậy thì tối nay ta sẽ không để nàng ngủ sớm nữa.”

Lâm Tam Tư mím môi cười, mấy lời này của Hoắc Dực nàng nghe nhiều thành quen rồi, lại đứng dậy đi tới cầm lấy cái áo choàng đỏ vắt trên bình phong mặc cho Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, trời vẫn còn rét, chàng mặc ấm vào kẻo cảm lạnh.”

Hoắc Dực đứng trong phòng, giơ hai tay ra cho Lâm Tam Tư giúp hắn mặc áo và cài nút cẩn thận, ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, từ vị trí của hắn có thể thấy rõ ràng cặp lông mi dài và đôi môi đỏ mọng của nàng, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến lần đầu tiên nàng hầu hạ hắn, lúc đó nàng cũng đứng trước mặt hắn như bây giờ.Chỉ có điều là khi đó nàng vẫn còn rất non nớt, có cái nút áo cũng không cởi được, bối rối đến đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, lông mày nhíu lại, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn có phần tức giận.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở trong cung, đã gặp trăm nghìn kiểu nữ nhân, hắn chỉ cần nhìn qua là biết rằng các nàng ấy tuy đều có dáng vẻ xinh đẹp nhưng nội tâm lại cực kỳ hiểm độc, cho nên khi đối diện với bọn họ hắn đều rất thờ ơ.Thế mà giây phút khi đứng trước mặt Lâm Tam Tư, tâm của hắn lại không thể bình tĩnh được như bình thường, vốn vẫn luôn im lặng không nói mà lại đột nhiên mở miệng nói hai chữ “ngủ đi”, bây giờ nhớ lại chính hắn còn cảm thấy là mình đã hơi nóng vội.

“Điện hạ, xong rồi.” Lâm Tam Tư mặc xong áo, lại vuốt lên những chỗ có nếp gấp, cuối cùng kiễng chân hôn lên môi Hoắc Dực, đỏ mặt nói: “Sau này lúc điện hạ tiến cung, phải để cho ta hầu hạ chàng mặc y phục nhé.”

Suy nghĩ của Hoắc Dực bị cái hôn của nàng kéo trở về thực tại, hắn không nỡ rời khỏi hương vị ngọt ngào ấm áp của nàng nhanh như vậy, liền vòng tay qua ôm nàng.Lâm Tam Tư loạng choạng dựa vào hắn, đôi môi mềm mại bị hắn hôn mút, trằn trọc triền miên, khiến nàng không kìm được mà than nhẹ.

Hoắc Dực hôn đến lúc thỏa mãn thì mới chịu buông nàng ra, véo nhẹ mặt nàng nói: “Ngoan, mau vào ngủ tiếp đi.”

Lâm Tam Tư cũng không phải là không muốn ngủ, chỉ là dạo này Hoắc Dực bị nóng trong người, nên đêm qua trước khi đi ngủ nàng đã nấu canh ngân nhĩ hạt sen, lúc này rất thích hợp để uống. “Điện hạ, vẫn còn sớm, ta có nấu canh hạt sen cho chàng, chàng có muốn uống một chút rồi đi không?”

Hoắc Dực vốn không định ăn trong phủ, nếu hoàng tổ mẫu và phụ hoàng đã gọi hắn vào cung, thì lúc này trong cung chắc hẳn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.Nhưng nghe Lâm Tam Tư nói vậy, hắn liền thay đổi ý định, yêu thương cười nói: “Đúng lúc ta cũng hơi đói bụng, nàng uống với ta luôn đi.”

“Được ạ.” Lâm Tam Tư quay người muốn đi ra ngoài lấy canh thì lại bị Hoắc Dực gọi lại.

Hoắc Dực cầm áo choàng đi tới trước mặt Lâm Tam Tư, dịu dàng mặc cho nàng, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, sao nàng lại không biết quý trọng bản thân như vậy hả?”

Lâm Tam Tư bật cười lắc đầu: “Dạo này trí nhớ của ta hình như càng ngày càng kém rồi, toàn quên mất.”

Hoắc Dực ôm eo nàng, cùng nàng đi ra bên ngoài, nhìn động tác cầm bát múc canh thành thục của nàng, mặc dù cảm giác được sự ấm áp trước nay chưa từng có đang chảy trong cơ thể, nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, nói: “Cũng chỉ là một chén canh thôi mà, về sau mấy chuyện này nàng cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi, không cần phải vất vả vì ta như vậy.”

Lâm Tam Tư từ trong ngực Hoắc Dực quay đầu lại, cười nói: “Điện hạ, chàng biết không? Chỉ cần được nấu ăn cho người mình yêu thì vĩnh viễn cũng không cảm thấy vất vả, trái lại còn vô cùng hạnh phúc.”

Hoắc Dực nhẹ chống cằm lên đầu nàng, ngửi mùi hương thơm ngát của nàng, nói: “Ta thật sự không nỡ.”

Lâm Tam Tư cầm bát canh thổi cho nguội bớt rồi đưa đến miệng Hoắc Dực, nói: “Vậy điện hạ phải uống hết bát canh này, như thế mới không uổng phí tấm lòng của ta.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Điện hạ yên tâm, ta cho rất ít đường, không bị ngọt quá đâu.”

Hoắc Dực nếm thử một ngụm, quả thật không bị ngọt quá như lời nàng nói, nhưng vẫn tính là ngọt.Hắn không thích ăn ngọt, với lại ngân nhĩ mềm mềm trơn bóng cũng không phải thứ hắn thích ăn, nhưng nhìn vẻ mặt trông mong của Lâm Tam Tư, hắn lại không thể cự tuyệt: “Được, ta nghe lời nàng.”
Bình Luận (0)
Comment