Sủng Phi Đường

Chương 94

Sau một thời gian sống sung sướng vui vẻ ở phủ thái tử, Lâm Tuyên phải về trường học tiếp, ngày trước hôm chia tay, Lâm Tam Tư cố ý dành thời gian để ở bên Lâm Tuyên, Lâm Tuyên cũng lưu luyến không rời tỷ tỷ, nhõng nhẽo đòi Lâm Tam Tư ngủ cùng cậu bé một đêm, Lâm Tam Tư không lay chuyển được cậu, liền gật đầu đồng ý.

Giao Hi Nhi lại cho Phục Linh, Lâm Tam Tư vốn định chờ Hoắc Dực trở về rồi nói với hắn là buổi tối nàng muốn trò chuyện với Lâm Tuyên, nhưng đợi mãi mà Hoắc Dực không về, nàng đành phải nhờ Phục Linh nói lại với hắn, sau đó cùng Lâm Tuyên trở về phòng của cậu bé.

Lâm Tam Tư cùng Lâm Tuyên nằm bò ra giường, giống như hồi trước ở trong phủ, Lâm Tuyên rúc vào lòng Lâm Tam Tư, nghe nàng kể chuyện, đã thật lâu hai tỷ đệ không được thân thiết như vậy.Lâm Tuyên rất nhanh đã ngủ thiếp đi mất, khóe miệng còn nhếch lên cười.

Lâm Tam Tư giúp Lâm Tuyên đắp lại chăn, đang chuẩn bị thổi nến đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ thầm chắc Phục Linh hoặc Bách Hợp có việc tìm nàng, nhưng mở cửa ra thì lại thấy bóng dáng cao gầy tuấn lãng của Hoắc Dực.

“Điện hạ?” Lâm Tam Tư ngạc nhiên nói, chẳng lẽ Phục Linh không nói cho điện hạ biết là tối nay nàng sẽ không về Thanh Lan Uyển sao?

“Sao chàng lại đến đây vậy? Lúc chàng chưa trở về, ta đã dặn Phục Linh nói với chàng là tối nay ta sẽ không về ngủ mà?” Lâm Tam Tư vừa nói vừa nghiêng người để Hoắc Dực đi vào phòng.

Hoắc Dực chỉ đứng ở cửa mà không có ý định bước vào, cũng không để tâm đến lời nàng nói, hắn liếc nàng một cái, rồi lại liếc Lâm Tuyên đang ngủ say trên giường, nói: “Tuyên Nhi ngủ rồi?”

Lâm Tam Tư khẽ gật đầu đáp: “Vâng, vừa mới ngủ thôi.”

Hoắc Dực bỗng trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao nàng còn chưa trở về?”

Lâm Tam Tư cũng biết là Hoắc Dực sẽ không vô duyên vô cớ tới đây chỉ để hỏi xem Lâm Tuyên đã ngủ hay chưa, liền cười giải thích: “Ngày mai Tuyên Nhi phải trở về trường học rồi, chắc sẽ rất lâu mới được gặp lại, cho nên đêm nay ta muốn ở cùng đệ đệ.”

Hoắc Dực híp mắt lại, vẻ lạnh lùng tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông, nghiêm túc nói: “Nàng làm thế là đang hại nó đấy.”

Lâm Tam Tư giật mình hỏi: “Tại sao?”

Hoắc Dực chắp tay sau lưng, nói: “Nam tử phải tự lập từ nhỏ, nàng mà cưng chiều nó như vậy, sẽ không tốt cho nó về sau đâu.”

Lâm Tam Tư nghe xong liền im lặng cúi đầu xuống, lông mi dài khẽ run, lời Hoắc Dực nói không sai, nhưng đó là đệ đệ mà nàng yêu thương từ nhỏ, ngày mai phải ly biệt rồi, chỉ ở bên cạnh một đêm thôi mà cũng gọi là cưng chiều sao?

“Ta cũng biết làm vậy là không tốt, nhưng mà…”

Hoắc Dực cắt lời Lâm Tam Tư: “Biết mà nàng vẫn tiếp tục làm?”

Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng như sao nhìn hắn: “Nhưng ta đã đáp ứng với Tuyên Nhi là tối nay sẽ cùng ngủ…”

Hoắc Dực thản nhiên nói: “Nó đã ngủ rồi.”

Lâm Tam Tư do dự: “Nhưng sáng mai…”

Hoắc Dực nhếch môi, tà mị cười: “Ta sẽ giải thích với nó.”

Lâm Tam Tư cúi đầu nói: “Ừm…được rồi.”

Lâm Tam Tư đi tới bên cạnh giường, thấy Lâm Tuyên đã ngủ say, liền thổi tắt nến rồi đi ra, Hoắc Dực đứng chờ ở cửa, vươn tay ra ôm nàng vào lòng, nói: “Cùng ta đi ngủ nào.”

Lâm Tam Tư dựa vào cánh tay vững chãi của hắn, ngẩng lên nhìn gương mặt kiên nghị và góc cạnh, không khỏi cười nói: “Điện hạ, vừa rồi ai mới nói là nam hài phải tự lập hả?”

Hoắc Dực nhìn nàng, cúi xuống hôn lên trán nàng một cái, véo nhẹ cái má bầu bĩnh, nói: “Ta không phải nam hài, ta là nam nhân của nàng.”

Lâm Tam Tư bật cười: “Điện hạ, Phục Linh đã sớm nói lại với chàng lời của ta rồi, vậy mà chàng vẫn còn tới đây, có phải là muốn đưa ta trở về đúng không?”

Hoắc Dực nhướn mày, sủng nịch nói: “Vẫn chưa ngốc đến mức bất trị.”

Lâm Tam Tư nhíu đôi lông mày thanh tú, bĩu môi nói: “Ta nào có ngu ngốc.”

“Vậy sao?” Hoắc Dực đưa ngón tay vuốt nhẹ chóp mũi nàng, xem thường nói: “Đấy là trước khi nàng gặp ta thôi.”

Lâm Tam Tư cũng mím môi cười, kiễng chân lên hôn thật nhanh lên mặt Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, chàng đoán xem ta vừa làm gì đó?”

Hoắc Dực dừng bước, ánh mắt khóa chặt nữ nhân yếu ớt duyên dáng trong ngực mình, đáp: “Hôn ta?”

“Không phải, ta đang biểu đạt tình cảm của mình đó!” Lâm Tam Tư lắc đầu, ra vẻ thất vọng nói: “Thì ra không phải cái gì điện hạ cũng biết nhỉ!”

Hoắc Dực híp mắt chặt hơn, ánh mắt hứng thú nhìn nàng: “Hửm?”

Một chữ này nghe vào trong tai khiến cho nàng bị kích thích, còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Dực đã giữ chặt gáy nàng, cúi xuống hôn mút đôi môi thơm mềm, không cho nàng cự tuyệt.

Ban đêm gió thổi mạnh, Lâm Tam Tư mặc không nhiều áo, nhưng được Hoắc Dực ôm chặt, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp.

***

Bên trong phòng ngập tràn cảnh xuân, không khí còn lưu lại hương vị của dục vọng, Lâm Tam Tư mặc áo lụa mỏng rúc vào lòng Hoắc Dực, nàng mệt muốn chết rồi, nằm trong lòng hắn mà không muốn động đậy nữa, hai mắt mờ sương dần dần khép lại.Hoắc Dực cũng rất thỏa mãn, tinh thần sảng khoái, ánh mắt sáng rực.

Hoắc Dực cầm tay nàng rồi đưa lên môi hôn, thấy nàng tâm tư dao động, liền chậm rãi nói: “Phụ hoàng đã mệnh cho ta bắt tay điều tra vụ án của phụ thân nàng rồi.”

Lâm Tam Tư đang chuẩn bị đi vào mộng đẹp, nghe thấy lời này thì đột nhiên bừng tỉnh, khẽ chống tay nhổm dậy, nói: “Vậy có phải là phụ thân sẽ nhanh chóng được thả ra không?”

Lâm Tam Tư không biết rằng, lúc nàng nâng người lên, lớp áo mỏng tan liền trượt xuống bả vai, lộ ra bờ vai trắng nõn căng mịn của nàng, đường cong mỹ lệ cũng thoắt ẩn thoắt hiện.Hoắc Dực liếc nhìn thấy, không khỏi nhíu mày, đưa tay kéo lại áo cho nàng, che kín cảnh xuân lộ ra ngoài, giọng nói vừa trầm thấp vừa yêu thương: “Bộ y phục này…” Mắt Hoắc Dực khẽ run lên, dừng một chút, giọng điệu lại chuyển thành bá đạo và không cho người ta có cơ hội thương lượng: “Và cả những bộ tương tự như vậy, chỉ lúc nào ở bên cạnh ta thì nàng mới được mặc thôi, nhớ chưa?”

Lâm Tam Tư không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ sâu xa, nghe Hoắc Dực nói vậy thì gật đầu ngay, lại hỏi tiếp: “Điện hạ, chàng mau nói đi, chuyện của cha mẹ ta thế nào rồi?”

Hoắc Dực vòng tay ôm chặt nàng vào lòng mình, nói: “Ta bước đầu đã điều tra rõ, cha nàng tuy có liên lụy, nhưng không hề biết gì về mọi chuyện.Sau khi lấy khẩu cung của kẻ chủ mưu thì phải chờ Hình bộ đối chiếu chính xác, có kết luận cuối cùng thì mới báo cáo lên phụ hoàng, chẳng bao lâu sẽ được thả ra ngoài thôi.”

Lâm Tam Tư hai mắt sáng rực, hưng phấn nói: “Thật vậy sao? Thế thì tốt quá!”

Hoắc Dực nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừ!”

Tảng đá đè nặng trong lòng Lâm Tam Tư cuối cùng cũng được gỡ xuống, cảm xúc bị kìm nén trong lòng đã lâu phút chốc được giải tỏa, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết bây giờ tâm trạng của mình như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, đột nhiên vùi mặt vào tay Hoắc Dực, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.Cho đến khi Hoắc Dực cảm thấy cánh tay mình hơi ướt, lúc đó hắn mới nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, liền nhìn thấy nàng nước mắt giàn giụa, đôi mắt to tròn chất chứa đầy uất ức tủi hờn.

Hoắc Dực không tiếng động thở dài, nhẹ nhàng tiến lại gần, dịu dàng, cẩn trọng, chậm rãi hôn lên những giọt nước mắt của nàng, hôn lên đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, cái mũi, gò má, cuối cùng đi xuống đôi môi mềm mại.Hắn dùng hết sự kiên nhẫn và dịu dàng chưa từng có của mình để hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, sủng ái giống như thiên hạ này chỉ có một mình nàng, sự che chở an ủi của hắn, cộng thêm hơi thở phái nam kiên định và mạnh mẽ bao trùm nàng, khiến cho nàng không còn đau buồn nữa.

Hoắc Dực thấy nàng đã ngừng khóc, cảm xúc kích động bị hắn kìm nén từ từ được phóng thích ra bên ngoài, ngữ điệu vì bị tâm trạng áp chế nên rất trầm, “Tam Tư, ta hứa với nàng, từ hôm nay trở đi ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng phải thương tâm nữa.”

Lâm Tam Tư chủ động ôm lấy cổ Hoắc Dực, hai mắt cảm động xen lẫn sùng bái nhìn hắn, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không kìm lòng được mà nói: “A Dực, cảm ơn chàng.”

Hai tay đang ôm eo Lâm Tam Tư chợt cứng lại, hắn nhẹ giọng nói: “Nàng gọi ta là gì?”

Lâm Tam Tư gọi xong cũng thấy hơi hối hận, mặc dù Hoắc Dực đối với nàng rất tốt, nhưng nàng cũng không biết là hắn có thích nàng gọi hắn như vậy hay không nữa, chẳng qua vì xúc động quá nên nàng mới bật ra hai từ đó thôi, bây giờ nhớ lại, chính nàng còn cảm thấy giật mình.

“A Dực, ta gọi chàng như vậy có được không?”

Hoắc Dực bỗng nhiên nở nụ cười, dung nhan tuấn lãng cùng nụ cười thần bí khó lường hiện ra trước mắt nàng, còn chưa kịp phản ứng lại với nụ cười của hắn thì hắn đã xoay người áp nàng xuống dưới thân, lúc nàng không chịu được mà khẽ đẩy ra, hắn lại bá đạo đè nàng lại, đưa tay dịu dàng vén tóc cho nàng, nhìn ngắm dung nhan khuynh thành đã khắc sâu trong đầu hắn, môi nhếch lên một độ cong quyến rũ, chậm rãi nói: “Ta đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi.”

Hơi thở thơm mát phả lên mặt nàng, khiến cho gương mặt nàng khẽ ửng hồng, cho dù như vậy thì nàng vẫn đánh bạo cởi bỏ hình tượng nữ nhân ngượng ngùng của mình, tay chậm rãi cởi cúc áo Hoắc Dực ra, tuy đã làm quen rồi, nhưng trong thời khắc này, tay nàng không hiểu sao lại hơi luống cuống, một lúc sau vẫn chưa cởi được ra.

Hoắc Dực tà mị cười, nắm chặt lấy tay Lâm Tam Tư, nói: “Để ta tự làm.”

Hoắc Dực nhanh chóng cởi y phục, động tác trước sau như một rất dễ nhìn, ở đằng sau, Lâm Tam Tư lấy tay chống đầu, nằm nghiêng người nhìn ngắm thân hình to lớn của hắn, không khỏi đỏ mặt tim đập.

“Điện hạ, tắt nến đi.”

Hoắc Dực thổi tắt nến, trong bóng tối, Lâm Tam Tư mơ hồ trông thấy bóng dáng cao lớn của hắn đi về phía nàng, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến đêm đầu tiên của hai người, lúc ấy một câu “tắt nến” của Hoắc Dực đã khiến nàng vững tâm hơn, hiện tại đổi thành nàng nói câu đó, thật đúng với câu “phong thủy luân chuyển”.Nghĩ tới đây, Lâm Tam Tư liền chậm rãi nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment