Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 63

Lễ tắm ba ngày của hoàng tử vốn đã lớn, huống chi lại là trưởng hoàng tử, lại còn là hoàng tử của Duyệt quý tần được Hoàng thượng sủng ái nhất.

Lúc tắm ba ngày, Như Tuyết không có dự, nàng còn đang ở cử, tất nhiên là ngoan ngoãn ở trong phòng. Tháng ba, mùa xuân nhưng vẫn còn khí lạnh, cửa sổ khép hờ, trong phòng vẫn rất ấm áp. Như Tuyết ôm chăn, lười biếng nằm trên giường. Một tay ôm lấy diễn viên chính của ngày hôm nay – tiểu hoàng tử.

“Quý tần nương nương, lão nô bế tiểu hoàng tử ra ngoài tắm ba ngày.” Tần ma ma nói với Duyệt quý tần.

Như Tuyết đành phải lưu luyến không rời buông cánh tay ngọc ngà đang ôm cục cưng, ý bảo Tần ma ma ôm cục cưng đi.

Tần ma ma không buồn nhìn đến biểu tình trên mặt của Duyệt quý tần, lúc bắt đầu bà còn lộ ra vẻ cảm động, thế nhưng cuối cùng bà đã quen rồi, mỗi lần nhũ mẫu đến đưa tiểu hoàng tử đi uống sữa, Duyệt quý tần cũng có vẻ mặt như vậy.

Như Tuyết cũng cảm thấy thật lạ, đây là cốt nhục của nàng, là máu mủ ruột thịt của nàng, nàng yêu thương cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nàng lại cực kì không muốn rời xa nó, thậm chí còn hận không thể nhìn thấy cục cưng mỗi ngày.

Như Tuyết thấy kì lạ, nhưng cũng thích nghi rất nhanh, mình yêu thương cục cưng đâu có gì sai đâu, không phải sao?

Thế nhưng còn một chuyện rất kì quái và khó nói, đó là trực giác của nàng.

Gần đây Hệ thống rất ít xuất hiện, không bao giờ… lại không còn đấu võ mồm với nàng nữa, mỗi lần xuất hiện đều xuất quỷ nhập thần, không hiện thân, vừa xuất hiện đã bảo nàng mau hoàn thành nhiệm vụ đi, cứ nhắc đi nhắc lại nhiệm vụ phụ bi kịch của Mẫu Đơn, như là để cho nàng khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ phụ này.

Như Tuyết không hiểu, mỗi lần hỏi đến thì Hệ thống đều lấp liếm cho qua. Lần tiếp theo nàng hỏi thì Hệ thống cũng không trả lời, giả bộ làm người vô hình.

Đến cuối cùng Như Tuyết cũng chẳng kiên trì nữa, cho qua một bên không quan tâm nữa, quản ngươi làm gì chứ, ta tiếp tục cuộc sống của ta, chăm sóc cục cưng của ta.

Ở tiệc tắm ba ngày, Hoàng hậu ngồi ghế chủ tọa, các phi tần ngồi đúng vị trí của mình, bầu không khí ăn mừng quả thật rất vui vẻ. Các nhà quyền quý, cáo mệnh phu nhân cũng vào cung ăn mừng. Trưởng hoàng tử tắm ba ngày tất nhiên là cực kì quan trọng.

Cũng không lâu sau, Vĩnh Dạ đế đã đến tiệc tắm ba ngày.

Đợi tiểu hoàng tử tắm ba ngày xong, bầu không khí càng nhiệt liệt hơn. Các phu nhân đều khen tiểu hoàng tử không ngớt miệng, chúc mừng không ngừng.

Mẹ đẻ của trưởng hoàng tử – Duyệt quý tần còn đang ở cữ, Hoàng hậu là mẹ cả, cũng là nữ chủ nhân của hậu cung, cho nên là mười phần phong phạm chào hỏi các phu nhân đến dự tiệc tắm ba ngày.

Các phu nhân đến cũng rất khách khí với Hoàng hậu nương nương, không tiếc lời tán dương, khoa trương giống như tiểu hoàng tử là độc nhất vô nhị trên đời. Ngay cả Vĩnh Dạ đế ngồi bên cạnh nghe được mày cũng giãn ra. Mọi người thấy Hoàng thượng như vậy, sao lại không biết là trong lòng Hoàng thượng rất hài lòng, tất nhiên là càng ra sức khen ngợi.Lễ tắm ba ngày kết thúc, tiểu hoàng tử được ôm xuống, Hoàng thượng cũng đi. Phi tần hậu cung và mệnh phụ phu nhân được Hoàng hậu tiếp đãi tiếp tục dùng bữa, bầu không khí rất hài hòa.

Một hồi lễ tắm ba ngày này như là một màn kịch vui vẻ, nhìn qua thì khách và chủ đều vui mừng, nhưng sự thật thì sao?

Ai biết được bọn họ đang thầm rỉ tay nhau cái gì?

“Hoàng hậu nương nương cũng thật là độ lượng nha,để cho Duyệt quý tần được sủng ái qua mặt mình.”

“Gì mà rộng lượng chứ, ta thấy là không thể không nhịn đó. Hoàng thượng sủng ái Duyệt quý tần nương nương, Hoàng hậu nương nương còn có thể làm được gì chứ?”

“Ta thì thấy Hoàng hậu nương nương thật không đơn giản, không biết là còn thủ đoạn gì không.”

“Còn phi tần nương nương nào nữa đó, ta thấy cũng không phải là một chủ tử tốt đâu. Cũng không biết Duyệt quý tần này có thủ đoạn gì nữa.”

Các quý phu nhân lúc ở trong hậu viện không có chuyện gì làm sẽ buồn chán, tất nhiên là thích nói chuyện phiếm, đề tài lớn như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua rồi.

Sau đó các phi tần tham dự lễ tắm ba ngày cũng có nhiều chuyện để nói. Phu nhân nhà nào xinh đẹp, vị nương nương nào dùng đồ trang sức đẹp đẽ quý giá, cuối cùng người được nhắc đến nhiều nhất chính là người chưa từng bị thất sủng, vừa sinh hạ trưởng hoàng tử – Duyệt quý tần, còn có nhân vật chính của lễ tắm ba ngày nữa – trưởng hoàng tử.

“Duyệt quý tần nương nương thật là tốt số.”

“Ừ, không chỉ xinh đẹp như hoa, được Hoàng thượng sủng ái, bây giờ còn sinh được trưởng hoàng tử.”

“Hừ, không biết phúc khí lớn như vậy Duyệt quý tần của chúng ta có nhận nổi không nữa.”

“Vậy sao, ngươi không nhìn thấy sắc mặt của An tu viên nương nương sao? Thật sự rất là khó coi đó.”

Mặc kệ người khác nói thế nào, bị người khác nhắc đến, trong lòng thật sự khó chịu.

“Hoàng thượng, đã điều tra rõ chuyện của Lý tiệp dư.”

Vĩnh Dạ đế cũng không dừng bút, tiếp tục chấm mực viết chữ, đôi môi mỏng nhàn nhạt phun ra một chữ:

“Nói.”

“Ám vệ thăm dò ra, Lý tiệp dư lúc còn ở ngoài tính tình cực kì rắn rỏi, không giống với những tiểu thư khuê các khác. Về phần sau khi tiến cung, Lý tiệp dư tính tình không tốt, không có giao tiếp với các phi tần khác, chỉ có một vài phi tần có địa vị thấp thấy Túc Bá Hầu sau lưng Lý tiệp dư nên nịnh bợ Lý tiệp dư. Nhưng mà Lý tiệp dư cũng không đặt mấy người này vào mắt.

Nhưng mà có một điểm rất kì quái, lúc ở ngoài cung, Lý tiệp dư và Hàn tiệp dư có giao tình tốt, hai người thường gặp nhau trong Thọ Thánh tự và chùa miếu, bình thường cùng nhau uống trà nói chuyện. Chỉ là sau khi tiến cung thì hai người lại ra vẻ như không quen nhau. Hai người có gặp nhau thì cũng không vui vẻ.”

“Hàn tiệp dư? Hàn Thanh Hà?”

Tân Thuyên biết Hoàng thượng có suy nghĩ, cho nên tiếp tục báo cáo những gì điều tra được.“Hơn nữ, nô tài đã có báo cáo, trước lúc Duyệt quý tần gặp chuyện không may, Hàn tiệp dư đã mời Lý tiệp dư đến Tây Cảnh các uống trà. Nhưng mà trong lúc hai người uống trà thì không có nô tài nào hầu hạ cả.”

“Đã điều tra qua Hàn tiệp dư chưa?” Vĩnh Dạ đế tất nhiên hiểu cách làm việc của Tân Thuyên, tuy rằng là câu hỏi, nhưng lại không có ý nghi vấn nào cả.

Tân Thuyên cúi người, do dự nói.

“Lão nô đã điều tra qua Hàn tiệp dư, nhưng mà Hàn tiệp dư này…”

Vĩnh Dạ đế đọc lại những gì đã viết, đặt bút xuống.

Tân Thuyên thấy động tác này của Hoàng thượng, thì lập tức nói ra.

“Hàn tiệp dư là một tiểu thư khuê các rất bình thường. Chẳng qua, lão nô có tra được một chuyện bí mật, chính là Hàn tiệp dư đã từng định thân rồi, là bà con bên mẹ của nàng. Nhưng mà sau này gia đình của người đó suy tàn, Túc Bá Hầu tất nhiên là không muốn gã con gái cho người như vậy, cho nên đã hủy hôn. Có điều, Hàn tiệp dư đã tự ý định chung thân, Hàn tiệp dư sống chết không chịu vào cung, nhưng Túc Bá Hầu và kế phu nhân không rõ đã nói gì với Hàn tiệp dư, nên Hàn tiệp dư cam tâm tình nguyện vào cung.”

Vĩnh Dạ đế đặt bút xuống, khối ngọc chặn giấy bị đặt mạnh xuống bàn “Cạch”.

Vĩnh Dạ đế nhàn nhạt nói: “Điều tra nam tử kia một chút.”

Tân Thuyên nhận lệnh lui ra, Hoàng thượng vẫn dán mắt vào sổ sách.

Ánh mặt trời mỹ lệ trên bầu trời, bữa tối, hoàng cung cực kì yên tĩnh.

Vĩnh Dạ đế cố ý chờ đến lúc này mới đến cung Chiêu Nguyệt, cũng đã lâu rồi không cùng ăn tối với Như Tuyết, hôm nay đặc biệt đến thăm nàng. Không nghĩ đến Như Tuyết vẫn còn đang ngủ say sưa trên giường, Vĩnh Dạ đế ngăn cung nhân thỉnh an, bảo các nàng lui ra.

Nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi tiểu nữ nhân đang ngủ say, lại phát hiện này chỉ hơi nhíu mày, rồi lại tiếp tục ngủ.

Vĩnh Dạ đế thấy nàng ham ngủ như vậy, trước tiên là buồn cười, sau đó trong lòng lại thấy lo lắng.

Hình như sau khi Như Tuyết thuận lợi sinh con thì còn có chuyện gì đó.

Những ngày gần đây, hắn càng nghĩ càng thấy không ổn. Từ lúc cục cưng được sinh ra, hắn ở cung Chiêu Nguyệt càng lúc càng nhiều, hầu như mỗi ngày đều đến. Nhưng mỗi lần hắn đến đều như vậy, lúc nào Như Tuyết cũng đang ngủ say.

“A, Hoàng thượng, ngài đến lúc nào vậy?”

Lúc Vĩnh Dạ đế còn đang trầm tư, thì phát hiện tiểu nữ nhân đã tỉnh lại.

“Sao lại còn ngủ chứ? Hôm nay đã ngủ rất lâu rồi mà sao? Lúc sáng đến thăm nàng vẫn còn ngủ mà?”

Như Tuyết cũng không thể nói rõ tại sao mình ngủ lâu như vậy, chỉ làm nũng:

“Người ta chỉ mệt thôi mà. Nhưng mà cục cưng cũng đang ngủ mà.”

Sau đó lại lảng sang chuyện khác: “Hoàng thượng, chúng ta nhìn chục cưng một chút đi.”

Nói xong, lại tròn mắt nhìn Vĩnh Dạ đế, Vĩnh Dạ đế gõ nhẹ lên trán này một cái, nói “Ăn trước đi.”

Như Tuyết gật đầu.

“Duẫn thái y có đến không?” Ăn xong, Vĩnh Dạ đế đang cầm chén trà.

Như Tuyết đang ôm cục cưng vừa tỉnh lại, đùa giỡn. Không quan tâm trả lời qua loa:

“Không có, hai lần trước Duẫn thái y đến thì thiếp còn đang ngủ.”

Vĩnh Dạ đế bước đến, ôm hài tử, dặn: “Ngày mai trẫm bảo Duẫn thái y đến thăm nàng một chút, chuẩn bị đi.”

Như Tuyết nhìn cục cưng cười khanh khách, trả lời rất có lệ: “Dạ dạ.”

Vĩnh Dạ đế đặt cục cưng vào lòng Như Tuyết, nghiêm túc nói:

“Có nghe không?”

Như Tuyết giơ ba ngón tay lên: “Nghe rồi mà, thiếp bảo đảm nhất định sẽ chờ Duẫn thái y.”

Vĩnh Dạ đế mới hài lòng bế cục cưng lại.

“Hoàng thượng, đã đặt được tên cho cục cưng chưa?”

“Đặt được rồi.”

Như Tuyết nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lại gần, nháy nháy đôi mắt to tròn.

“Thật sao? Hoàng thượng nói cho thiếp nghe với.”

Vĩnh Dạ đế lén trộm hương, hài lòng nói:

“Tông.”

“Tông?” Như Tuyết nhớ kĩ.

“Tông, có nghĩa là may mắn đẹp đẽ.”
Bình Luận (0)
Comment