*Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng - Năm trọng: Văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức. Tứ mỹ - Bốn đẹp: Tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường.
Các thiên sư chính đạo rất dễ chấp nhận sự thật rằng Tô Trầm Hương là Quỷ Vương, hơn nữa Quỷ Vương này còn lén lút trộn lẫn vào chính đạo từ sớm và trở thành tấm gương đệ tử tinh anh, học.
Một điều duy nhất nữa khiến họ tò mò. sinh kiểu mẫu
Tô Trầm Hương, đường đường là Quỷ Vương, rốt cuộc là làm thế nào mà bị cảm hóa rồi trở thành dáng vẻ tốt bụng và ngoan ngoãn như hiện giờ.
Hơn nữa, thành tích học tập còn rất tốt, học sinh giỏi tuyệt đối.
Nghĩ đến việc gần đây Đại trưởng lão ép mấy đệ tử học lại về bùa chú và các loại pháp trận, ngoài miệng còn nói kiểu "Hương Hương chúng ta đã học được từ lâu rồi!", Tưởng sư huynh cảm thấy rất đau đầu.
Anh ấy quay lại nhìn hai lệ quỷ ở hàng sau đang bị trói đến mức trông như cái bánh chưng, nghĩ rằng có món tráng miệng sẽ khiến tiểu sư muội có thể vui hơn một chút, khi sư đệ cũng đau đầu, cầm vở học bài, ra sức vò tóc với sắc mặt đau khổ, nhìn đám đông rộn ràng nhộn nhịp và ánh nắng ở bên ngoài, anh ấy đột nhiên mỉm cười.
Một thế giới yên bình, thực sự rất đẹp.
Mặc dù anh ấy biết, ngoài Quỷ Môn, trên đời này còn có rất nhiều tà ma ngoại đạo cần họ đi thanh trừng.
Còn có rất nhiều lệ quỷ cần họ đi tẩy trừ.
Nhưng khi Quỷ Môn bị bắt giam hoàn toàn, Tưởng sư huynh lại cảm nhận được một sự tự tin to lớn.
Cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Vì sự tốt đẹp này mà họ đã bỏ ra rất nhiều, nhưng lại cảm thấy vô cùng xứng đáng.
"Cũng không biết những gì họ nói có phải thật hay không." Sau khi nghe tiếng khóc cực kỳ bi thảm của cô bé, những môn phái chính đạo như phái Mao Sơn đại loại đều bày tỏ sự đồng cảm và yêu mến to lớn đối với Quỷ Vương.
Họ quyết định mỗi môn phái sẽ tranh thủ mỗi tháng gửi một vài lệ quỷ đến Bạch Vân Quan đúng hạn, cùng nhau nuôi dưỡng Hương Hương của chính đạo... Điều này nghe có vẻ rất chu đáo, nhưng sau khi Quan chủ biết thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Cho dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra đây rõ ràng là thọc gậy bánh xe!
Cái gì gọi là Hương Hương của chính đạo?
Hương Hương của họ từ khi nào lại thuộc về toàn bộ chính đạo rồi?!
Dù thế nào cũng không ngờ được, sau khi vạch trần thân phận thật sự của tiểu đệ tử, nhóm chính đạo xấu xa này lại cứ nhắm đến con bé, còn đem lệ quỷ đến dụ dỗ.
...Còn dụ dỗ bằng phương pháp lợi hại nhất ...
Quan chủ tức đến mức không ăn uống gì suốt hai ngày.
Chính vì đủ loại lý do này, ông ấy nhanh chóng sai các đệ tử mang theo vài lệ quỷ đến để giải tỏa cơn thèm ăn cho Tô Trầm Hương.
Dù sao cũng không thể vì một hai miếng cơm mà đi trèo tường* được.
*trèo tường: ám chỉ việc không chung thủy
Dù biết nhóc con nghịch ngợm nhà mình là kiểu hay ăn ngoài tường, ăn xong thì chùi mép rồi trèo xuống tường, tuyệt đối sẽ không bị cướp đi, nhưng Quan chủ vẫn cảm thấy kiên quyết không được chịu thua trước sức cạnh tranh thế này.
Đóng lại.
Tất cả đều đóng lại như vậy.
Tưởng sư huynh hít một hơi thật sâu.
Khi đối mặt với sự cám dỗ bên ngoài bức tường, cuối cùng anh ấy cũng cảm nhận được sự tức giận và phẫn nộ của sư đệ Trần Thiên Bắc khi đối mặt với sự cạnh tranh của vô số căng tin bên ngoài.
Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay đến sớm rồi.
Bây giờ vẫn là buổi chiều, Tô Trầm Hương vẫn đang học, cách giờ tan học vẫn còn rất lâu, có thể thấy anh ấy cũng rất muốn gặp được tiểu sư muội thật sớm.
Tiểu sư muội được người ta nhớ nhung hiện đang ủ rũ trong tiết tự học trên lớp.
Từ khi trở về từ trên ngọn núi của Quỷ Môn hồi cuối tuần trước, tinh thần của Tô Trầm Hương cứ không tốt.
Để không trì hoãn việc học, buổi sáng cô cố gắng tập trung tinh thần nghe giảng thật kỹ, cũng nghiêm túc trả lời các câu hỏi, giải đề bất cứ khi nào, không làm chậm trễ bài học, nhưng tâm trạng lại không mấy vui vẻ... Điều này thật sự không giống với cô bé mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, mặt mày hồng hào như trước đây.
Cho dù không ảnh hưởng đến thành tích, nhưng cô Hứa chủ nhiệm lớp vẫn rất lo lắng cho cô, thậm chí còn đặc biệt gọi cô đến văn phòng của mình, mặt mày hòa nhã nói chuyện với cô, để cô đừng bị áp lực nhiều như thế.
"Em đã rất xuất sắc rồi. Đừng ép bản thân mình quá." Cô Hứa dịu dàng nói với Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương nhìn chủ nhiệm lớp ân cần và dịu dàng với mình, nghĩ đến việc mình còn là đại biểu lớp của cô giáo, cô cực kỳ muốn khóc.
Nhưng cô đã kìm lại.
Vì cô giáo nói cô rất xuất sắc.
Ôi... Thực ra, thực ra trong lòng vẫn có chút vui vẻ và đắc ý.
Mặc dù rất đau khổ khi phát hiện căn tin yêu thích nhất của mình bị phá hỏng, nhưng cô vẫn không nén được mà cong mắt mỉm cười.
Một lời khen ngợi đơn giản đã có thể khiến cô vui vẻ trở lại.
Ánh mắt của cô Hứa thật dịu dàng.
Cô ấy không nói sẽ để Tô Trầm Hương tạm thời giao công việc làm đại biểu lớp cho người khác, vì đó không phải là sự chu đáo, mà là một kiểu không tin tưởng khác đối với học sinh, vậy nên cô Hứa cũng không nói gì nữa.
Cô ấy chỉ nhìn Trần Thiên Bắc đang đứng nghiêng người ngoài cửa văn phòng cùng với Tô Trầm Hương, không nói gì về việc hai đứa trẻ đứng quá gần nhau, chỉ dặn dò Tô Trầm Hương: “Cuối tuần có thể ra ngoài chơi cho khuây khỏa, sau khi về sẽ hồi phục tinh thần. Kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi."
Dù việc học rất quan trọng, nhưng khi áp lực quá lớn thì nên đi thư giãn một chút.
Tô Trầm Hương vội vàng đồng ý.
Chỉ có điều, mặc dù tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vừa nghĩ đến chuyện về tòa thành Quỷ, cô vẫn cảm thấy buồn rầu.
Nhờ có sự cho phép của cô Hứa, cô cũng cảm thấy yên tâm khi mình không nghiêm túc học hành và bị phân tâm như thế trong tiết tự học
Cô ủ rũ và rầu rĩ, coi như là đang thư giãn tinh thần.
Vừa ỉu xìu cụp đầu xuống, vừa tiến lại gần bên cạnh Trần Thiên Bắc.
Các căng tin lần lượt đóng cửa.
Bây giờ lệ quỷ không có cảm giác an toàn.
Rất muốn trông chừng chén cơm cuối cùng của mình.
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô bám lấy mình như thế, Trần Thiên Bắc im lặng cong khóe môi.
Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.
Khi phát hiện căng tin bên ngoài cái nào cái nấy đều không đáng tin, không những đóng cửa mà còn lừa gạt khách hàng, Tô Trầm Hương sẽ hiểu không có gì sánh được với cậu.
Chỉ có cậu mới tốt nhất.
Tuy nhiên, nghĩ đến đủ loại món ngon lệ quỷ bị hút ra trong con đường lệ quỷ vào ngày hôm đó, Trần thiếu lại giật giật khóe miệng.
Không thể nói rõ được tâm trạng của các thiên sư chính đạo sau khi trói hết đám người của Quỷ Môn lên xe, và khi tất cả mọi người cùng nhau vất vả cực khổ nhặt đồ ăn trong hang động lúc đó.
Nghe nói bây giờ các thiên sư chính đạo đều đến tận nhà bắt quỷ, ngoại trừ những lệ quỷ cực kì hung dữ, nhất định phải đánh tan chúng nó thì không cần quan tâm sẽ bị rút thành cái gì, miễn là bắt được thì cái gì cũng phải bắt sống.
Nghĩ như vậy, Trần Thiên Bắc chợt cảm nhận được tâm trạng giống như Quan chủ Bạch Vân Quan, các thiên sư thuộc môn phái khác của chính đạo đúng là đang nằm mơ.
Cậu tiện tay lấy ra một miếng sô cô la lệ quỷ từ trong cặp rồi nhét cho Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương sửng sốt một lúc, lén lút thập thò nhìn cửa trước cửa sau lớp học... Chủ nhiệm không giám sát.
Cô nhận lấy, cúi chiếc đầu nhỏ, rồi nhét sô cô la vào miệng ở dưới gầm bàn.
Ăn vụng mà không bị bắt.
Cô bé rất vui.
Trần Thiên Bắc đỡ trán, không nhiều lời mà chỉ nhắc nhở cô, dưới sự giám sát, cửa trước cửa sau lớp học không có giáo viên thì khác biệt cũng không lớn.
Phòng giáo vụ sẽ không bắt ai đó đi viết kiểm điểm vì ăn vụng sô cô la trong tiết tự học.
Ví dụ như Vương Lập Hằng, dưới sự giám sát mà vẫn dám vẽ hình người minh họa giáo viên đấy thôi, chẳng phải vẫn ổn sao?
"Chú Tô nói hôm nay sẽ đi gặp Đại trưởng lão, chúng ta cùng nhau đến Bạch Vân Quan nhé." Trần Thiên Bắc nói với Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương từ chối.
Bây giờ cô đang chiến tranh lạnh với ông lão.
Không phải kiểu giận dỗi mà mười bảy mười tám con lệ quỷ có thể dỗ dành được.
Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật.
Cậu nghi ngờ đây là cái cớ mà Tô Trầm Hương định lừa gạt mọi người để có thêm thật nhiều đồ ăn.
"Từ Lệ bị nhốt trong quan, chú Tô muốn hỏi rõ rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì." Trần Thiên Bắc thấp giọng nói với Tô Trầm Hương: "Đại trưởng lão cũng muốn biết. Rốt cuộc khi ấy làm sao cậu lại có liên hệ với “Quỷ Vương”."
Hơn nữa, thực ra đối với Quỷ Môn, quả thực họ đã thành công ở sự kiện triệu hồi Quỷ Vương.
Cực khổ vất vả nấu đồ ăn, cung cấp vật chứa, đổ máu, tôi tớ khom lưng khuỵu gối như nhau.
Quỷ Vương thật sự đã giáng lâm.
Ước mơ hơn mười mấy năm trước của họ đã hoàn thành.
Chỉ là Quỷ Vương không ra bài theo lẽ thường, trái lại còn hại chết Quỷ Môn.
Nếu nói chuyện này cho lão Đổng nghe... chắc chắn tinh thần của ông ta sẽ suy sụp mất.