Chính khí*: Quang minh chính đại, kiên cường chính trực
Loại chính khí này làm cho Tô Trầm Hương giật mình, chẳng trách mặc dù trên người Vương Tiêu Tiêu có âm khí nhưng cô ấy thực chất cũng không bị tổn thương... Đây có lẽ là tà bất thắng chính.
Cô nghĩ lại vẻ ngoài cũng xem như khá đẹp trai của Trương sư huynh, rồi nhìn lại chị gái xinh đẹp, cảm thấy một tấm bùa yêu trước đó mình bán cho Trương sư huynh không lỗ, vui tươi hớn hở quay đầu nhìn bộ phim kinh dị mà chảy nước miếng.
Nửa đêm, trong văn phòng không có một bóng người, một bóng trắng lắc lư làm cho Trần tổng sợ hãi phát ra tiếng kêu rất nhỏ, khiến Tô Trầm Hương thèm ăn đến mức chỉ ước có thể cào vào tường, ngược lại, Vương Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh đó thì rất bình tĩnh.
Không hề có dáng vẻ giống như sẽ sợ hãi bổ nhào vào người bên cạnh.
Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì người bên cạnh không phải Trương sư huynh.
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Trương sư huynh mới tới đây với mặt mũi trắng bệch.
Nhìn thấy Vương Tiêu Tiêu bên cạnh, người nhà họ Trần đồng thời tò mò nhìn sang, mặt Trương sư huynh hơi đỏ, lại vội vàng giải thích với Vương Tiêu Tiêu: “Trong cục đột nhiên có việc gấp, tôi tới muộn. Hay là, hay là tôi xem tiếp với cô một bộ phim khác nhé.”
Anh ấy liều mạng nháy mắt với Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương nhìn anh ấy gấp đến mức không chịu được, liền đi tới hỏi anh ấy: “Làm sao vậy?”
“Trong nhà Tiêu Tiêu có chút vấn đề.” Trương sư huynh mấp máy khóe miệng, lau mồ hôi trên trán, nhìn Vương Tiêu Tiêu ngồi trong rạp chiếu phim ở phía xa xa không hề có động tĩnh, đè thấp giọng nói với Tô Trầm Hương: “Cô ấy có một đứa em trai, trước đó không hiểu sao đã bị người ta thực hiện minh hôn. Anh và Tưởng sư huynh liền tới đó trừ quỷ, rõ ràng đã đánh hết quỷ, chuyện này cũng đã chấm dứt. Nhưng hôm nay, em trai cô ấy lại có gì đó không đúng lắm.”
Tuy anh ấy là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan nhưng cảm thấy chuyện này nên để Tô Trầm Hương giải quyết.
Tô Trầm Hương tò mò hỏi: “Không đúng kiểu gì cơ?”
“Giống như có quỷ bám trên người. Ở nhà vô cùng ầm ĩ.”
Trương sư huynh nhỏ giọng nói: “Vốn, vốn dĩ là nhà họ Vương muốn cảm ơn anh và Tưởng sư huynh nên đã tặng bọn anh mấy tấm vé xem phim, nói là để thư giãn. Anh, anh cứ tưởng là…”
Anh ấy tưởng là có thể xem phim cùng với Vương Tiêu Tiêu, ai ngờ đang trên đường đi thì nhận được cuộc gọi vô cùng lo lắng từ nhà họ Vương, bảo anh ấy tới nhà họ Vương đi.
Vương Tiêu Tiêu đi sớm, không thấy được sự kì lạ của em trai, cha mẹ nhà họ Vương cũng sợ dọa đến con gái, xin anh ấy đừng vội nói cho Vương Tiêu Tiêu biết.
Chờ sau khi đuổi được quỷ rồi, mới nói rõ với Vương Tiêu Tiêu cũng được.
Tô Trầm Hương nhíu mày.
“Tại sao không thể nói với chị ấy? Chị ấy không giống kiểu người có tính cách yếu ớt.”
“Có lẽ cha mẹ cô ấy đau lòng, không muốn cô ấy lo lắng.” Trương sư huynh liền nói với Tô Trầm Hương.
Chuyện cha mẹ không muốn con cái lo lắng như vậy, trước đó Tô Trầm Hương đã từng trải qua ở Tô Cường.
Lúc An Gia Gia muốn hãm hại cô, không phải cô cũng không muốn nói với Tô Cường sao?
Cô thật sự không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao suy nghĩ và các mối quan hệ của người sống cũng không liên quan tới cô.
Xem ra Trương sư huynh và Tưởng sư huynh đã bó tay, chuyện này thú vị rồi đây.
Dù sao thì cô cũng đã đồng ý với Tưởng sư huynh sau khi xem phim xong sẽ tới nhà khách hàng. Nhà khách hàng này tám phần chính là nhà họ Vương, cho nên lúc Trương sư huynh tới đón, Tô Trầm Hương liền nói một tiếng với Tô Cường, vui vẻ đi tới nhà họ Vương bằng chiếc xe mà nhà họ Vương phái tới.
“Anh cũng đi.”
“Không phải anh muốn xem phim cùng chị ấy sao?” Tô Trầm Hương nói.
“Nhưng không đi cùng em…”
“Sư huynh có ở đó hay không, với em mà nói không khác biệt lắm.” Tô Trầm Hương thẳng thắn nói. Thẳng thắn như vậy làm cho Trương sư huynh dễ bị tổn thương!
Anh ấy, anh ấy biết rõ mình kém cỏi.
Nhưng không cần phải trực tiếp nói ra sự kém cỏi của anh ấy như vậy mà!
“Bảo vệ sư huynh là trách nhiệm của mọi người.”
“Cứ yên tâm xem phim với người ta đi. Nếu anh cũng đi, không phải cô ấy sẽ phải về nhà...” Hai người bọn họ đang thì thầm to nhỏ, Trương sư huynh do dự không muốn để Tô Trầm Hương đi một mình, liền thấy Vương Tiêu Tiêu từ trong rạp chiếu phim đi tới.
Cô ấy bước nhanh tới, nghe được một hai câu, đột nhiên hỏi: “Có phải trong nhà tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vào thẳng vấn đề như vậy, Trương sư huynh và Tô Trầm Hương hai mặt nhìn nhau.
“Là Tiểu Hải sao?” Vương Tiêu Tiêu rõ ràng hơn hai người bọn họ, nhanh chóng bước ra ngoài, lập tức hỏi.
Trương sư huynh còn có thể nói gì nữa, đành phải đi theo cô ấy, kể lại chuyện xảy ra sáng nay tại nhà họ Vương cho cô ấy nghe.
Vương Tiêu Tiêu nói lời cảm ơn với anh ấy trước, cảm ơn anh ấy đã bận rộn bảo vệ em trai mình cả buổi sáng. Nghe nói Tưởng sư huynh vẫn đang khống chế em trai mình ở nhà họ Vương, trên mặt cô ấy không khỏi lộ ra sự lo lắng và bất an.
Thấy cô ấy đã không còn xảo quyệt như lúc trước ở trong rạp chiếu phim, ánh mắt Tô Trầm Hương ra hiệu với Trương sư huynh.
Trương sư huynh ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không biết hiện tại nên dùng cánh tay gầy yếu, không hề mạnh mẽ của mình làm chỗ dựa cho con gái nhà người ta.
Tô Trầm Hương bất lực thở dài một hơi, cảm thấy một tấm bùa yêu cũng không vô ích với Trương sư huynh này.
Vẫn nên dựa vào tình yêu đích thực thôi.
“Đừng lo lắng, có tôi đây rồi.” Trương sư huynh không thể hiện chút mạnh mẽ nào, chờ sau khi vào trong xe, Tô Trầm Hương đưa cánh tay nhỏ bé mềm mại của mình qua, để cô gái xinh đẹp dựa vào.
Cô bé nhỏ nhắn và dịu dàng, Vương Tiêu Tiêu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Tô Trầm Hương đang mỉm cười với mình, trong mắt lộ ra một chút cảm động, nở nụ cười, hơi tựa đầu vào vai Tô Trầm Hương.
Giờ phút này, cô bé tóc đen còn rất đáng tin nói: “Em chính là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, em lợi hại lắm đấy! Ở trước mặt em, mọi loại lệ quỷ đều là đồ ăn!”
Chính là sự tự tin như vậy!
Trương sư huynh ngồi ở vị trí phó lái, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Quả thật năng lực của Tiểu Hương mạnh hơn chúng tôi.” Anh ấy nói một cách công bằng.
Lúc trước Tô Trầm Hương vẽ bùa sét xanh cho anh ấy, trong vài lần khám xét hiện trường gây án quỷ dị ở văn phòng thành phố trước đây, nó đã giúp anh ấy bớt bận rộn.
Lời nói của Trương sư huynh khiến cho Vương Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói nhỏ.
“Vậy mà chị lại coi trọng sư huynh của em.”
“… Thật ra con người của Trương sư huynh cũng rất tốt.” Tô Trầm Hương chậm rãi cứu vớt hình tượng của Trương sư huynh.
Vương Tiêu Tiêu hừ một tiếng.
Nhưng cô ấy lo lắng cho em trai, chỉ nói một câu rồi không nói nữa, mệt mỏi vùi mặt vào vai Tô Trầm Hương.
Trong không khí yên ắng như vậy, đoàn người bọn họ đi tới nhà họ Vương. Mới vào cửa biệt thự nhà họ Vương, Tô Trầm Hương chợt nghe thấy một tiếng cười khanh khách sắc bén chói tai.
Tiếng cười này không chỉ quỷ dị mà còn rất khó nghe, Tô Trầm Hương thấy nhức lỗ tai.
Cô dừng lại trước cửa ra vào, chỉ thấy sắc mặt Tưởng sư huynh xanh mét, anh ấy đang ngồi trên sàn nhà trong phòng khách của căn biệt thự, đối diện với anh ấy là một thanh niên trẻ tuổi vô cùng anh tuấn với khuôn mặt nhăn nhó, đang bị kiếm gỗ đào đè nằm úp sấp.
Người trẻ tuổi này rất tuấn tú nhưng khuôn mặt lại méo mó, nụ cười quỷ dị, cho dù bị kiếm gỗ đào đè tới mức không thể động đậy nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy cậu ta rất dữ tợn.
“May mà đây là kiếm gỗ đào năm trăm năm.” Trương sư huynh nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi, nói với Tô Trầm Hương: “Lệ quỷ chỉ cần đụng tới nó thì không thể động đậy được.”
Kiếm gỗ đào năm trăm năm, đây là công cụ trấn tà rất lợi hại.
Thứ này có lẽ là mượn của Chu sư thúc đây mà.
Lời nói của Trương sư huynh còn chưa dứt, Tô Trầm Hương đã không còn kiên nhẫn, ừ hai tiếng rồi nhanh chóng bước tới.
Cô lập tức đi đến trước mặt người thanh niên trẻ tuổi đang quỳ rạp trên mặt đất này, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn lấy kiếm gỗ đào ra, tùy tiện đặt sang một bên.
Tiếp sau đó chính là vả mặt tới tấp.
“Quỷ mà dám bám lấy con người à? Mày còn dám ở trên người sống sao? Chẳng phải đã đồng ý với tao rồi sao? Kiêu ngạo à? Mày dám tạo phản à! Lăn ra đây cho bổn đại nhân!”