Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 121

Trong giây lát, Tô Trầm Hương cảm thấy đây là chiếc hộp nhạc mà cha cô đã thu dọn trên bàn sách của cô.

Bởi vì cả hai hộp nhạc đều giống nhau như đúc.

Nếu như không phải vừa rồi vẫn còn nhìn thấy chiếc hộp nhạc kia nằm trên bàn học của mình, Tô Trầm Hương sẽ còn nghi ngờ một chút.

Nhưng mà bây giờ, cô lại càng nghi ngờ hơn.

Tại sao cha cô phải mua hai hộp nhạc giống hệt nhau?

Mua hai cái, chẳng lẽ quà sinh nhật cũng cần một cái dự phòng sao?

Cũng không phải là Tô Cường thừa tiền.

Cái rương thật to được đặt trước mặt Tô Trầm Hương.

Cô cầm chiếc áo len của Tô Cường, suy nghĩ một chút, do dự một lát, sau đó lại nhấc nắp rương lên chút nữa, lập tức nhìn thấy càng nhiều thứ quen mắt hơn… Một quả cầu tuyết bằng thủy tinh bên trong có ông già noel, còn có vài món trang sức xinh đẹp, thú nhồi bông, đều là những thứ rất quen thuộc mà cô đã từng nhìn thấy ở trong phòng mình.

Tô Trầm Hương kiên nhẫn lục lọi, càng tìm xuống phía dưới lại càng nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Rất cũ kỹ, có lẽ là đã rất nhiều năm rồi.

Lần này lại là hai phần.

Hai chiếc lắc bạc nhỏ, hai bộ quần áo, hai cái chuông nhỏ, còn có hai cái trống lắc nhỏ...

Tô Trầm Hương cầm cái trống lắc màu xanh lên theo bản năng, nắm trong tay lắc qua lắc lại.

Ánh mắt cô hơi hốt hoảng.

Không hiểu sao có một cảm giác quen thuộc ùa về..

"Tiểu Hương!" Ngay vào lúc này, từ cửa truyền tới giọng nói đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Tô Cường: "Con xem ai tới này!" Giọng nói của ông lập tức khiến cho Tô Trầm Hương hoàn hồn trở lại.

Tô Trầm Hương nhìn chiếc trống lắc trong tay một hồi, có chút không nỡ bỏ xuống.

Mặc dù không rõ loại cảm xúc không nỡ này là thế nào, nhưng mà cô vẫn bỏ cái trống nhỏ vào lại trong rương lớn, đậy nắp rương, khóa lại, lại chỉnh sửa vị trí cái rương một chút, nhìn thấy nó trở lại như lúc đầu, lúc này mới đóng tủ áo khoác lại.

Nếu Tô Cường không nhắc đến những thứ này với cô thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không lén lút lấy đi.

Cho dù cô có yêu thích chúng đến mức nào đi chăng nữa.

Tuy nhiên, việc Tô Cường dùng giọng điệu kinh ngạc và vui mừng như vậy khiến cho Tô Trầm Hương hừ hừ một tiếng.

Có khách thì có khách thôi, có gì đâu mà cha phải mừng rỡ như thế!

Tết đến, khắp nơi đều đang tạm ngừng buôn bán.

Cũng đâu phải là người giao hàng...

"Trần Thiên Bắc!" Tô Trầm Hương uể oải đi ra, nhìn thấy thiếu niên anh tuấn đang đứng đổi dép ở cửa nhà, cô bỗng nhiên hét lớn.

Lập tức chuyển từ trạng thái chán nản sang cực kì vui vẻ.

Thậm chí còn vui hơn cả Tô Cường.

Người khác đều tạm ngừng buôn bán, thế nhưng anh Bắc của cô vẫn lặn lội ngàn dặm xa xôi, hoàn thành sứ mạng giao hàng! -

"Ôi chao, cậu đến rồi sao." Cái gì hộp nhạc giống nhau như đúc, cái gì mà cảm giác trống lắc quá quen thuộc, ở trong mắt lệ quỷ đều không quan trọng bằng Trần Thiên Bắc.

Tô Trầm Hương nhiệt tình vui sướng nghênh đón, một bên đưa chiếc áo len sạch sẽ cho cha cô đi thay, một bên lượn quanh Trần Thiên Bắc trên người còn mang hơi thở giá rét từ bên ngoài.

Cô vui sướng đến mức đôi mắt híp lại thành một kẽ hở, hận không thể nhào tới ngửi mùi hương trên người Trần Thiên Bắc nhiều hơn, Trần Thiên Bắc mím môi nhìn Tô Trầm Hương một hồi, muốn nói lại thôi.

Không phải cậu nhìn lầm.

Hình như là... Tô Trầm Hương mập lên thật.

Chiếc cằm nhỏ rất tròn.

Mặc dù vẫn rất là xinh xắn, nhưng mà... Rốt cuộc trong thời gian nghỉ tết, cô đã ăn bao nhiêu vậy!

Thật sự đã ăn hết tất cả đồ ăn tết rồi?

Trần Thiên Bắc lập tức đi hỏi thăm Tô Cường.

Hiếm khi Tô Cường không dám nhìn thẳng vào mắt cậu như vậy.

Chột dạ chứ gì?

Trần Thiên Bắc hừ lạnh một tiếng.

Tô Cường quá cưng chiều con cái.

Còn Tô Trầm Hương thì ăn quá nhiều.

Không có cậu giám sát, nhà họ Tô thật sự rất bất ổn.

Cậu đổi dép, trước hết là chúc tết Tô Cường, sau đó đi vào phòng Tô Trầm Hương, nhìn thấy bên trong có hai cái hộp bánh ngọt trống trơn, không còn gì cả, có thể thấy rằng Tô Trầm Hương ăn nhiều đồ ăn cỡ nào.

Có điều, nếu đã ăn xong rồi, vậy thì Trần Thiên Bắc cũng sẽ không phê bình cô, chỉ nói với Tô Trầm Hương: "Tôi không yên tâm về cậu nên tới xem một chút."

Không yên tâm cái gì?

Không yên tâm về nhân phẩm của Tô Trầm Hương.

Còn lo lắng cô bị đói.

Nghỉ tết cũng phải bận tâm đến cô.

"Cảm ơn cậu. Tôi biết cậu quan tâm tôi nhất mà." Mặc dù mấy ngày nay cũng có liên lạc qua điện thoại, tuy nhiên ngay khi Trần Thiên Bắc chân chính xuất hiện ở trước mặt, nói như thế nào đây... Giống như là trong lòng Tô Trầm Hương lập tức cảm thấy thỏa mãn.

Cô ngồi bên cạnh Trần Thiên Bắc, nhìn cậu cầm sách bài tập trên bàn lên lật xem, lập tức ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu.

Nhìn hai đứa nhỏ ngồi chung một chỗ, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận về bài tập, Tô Cường cười cười, đi vào phòng bếp bưng sữa đậu nành nóng đến cho Trần Thiên Bắc làm ấm người trước, sau đó lại bắt đầu bận rộn làm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.

Ông không quấy rầy bọn họ, Tô Trầm Hương tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân thon dài bắt chéo ở dưới bàn học, nói chuyện với Trần Thiên Bắc.

"Vẫn chưa hết năm đâu, sao cậu không ở cùng Minh tổng thế?"

Mặc dù cô rất vui sướng khi căng tin ở bên cạnh mình, nhưng mà vào những ngày tết, có lẽ Minh Phong càng cần con trai bầu bạn hơn.

"Mẹ tôi đi ra đảo nghỉ dưỡng cùng với mấy người dì Lý rồi." Trần Thiên Bắc nhìn có vẻ thờ ơ, cậu nói: "Bà ấy quản lý sản nghiệp của nhà họ Minh, chỉ có dịp cuối năm mới có thể nghỉ ngơi cho khỏe, hàng năm bà ấy đều cùng dì Lý và nhóm bạn thân ra đảo nghỉ ngơi thư giãn vài ngày."

Đây là hoạt động thường niên trong nhóm bạn thân của trưởng bối, một tên nhóc như Trần Thiên Bắc đi theo không thích hợp.

Bởi vì sẽ có rất nhiều cô dì dẫn theo con gái của mình.

Mặc dù không phải người ta vì cậu nên mới tới, nhưng bây giờ Trần Thiên Bắc đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực, nên tránh hiềm nghi không đáng có.

Cậu tiếp tục nói với Tô Trầm Hương: "Lúc đầu mẹ tôi còn muốn gọi cậu đi chung. Nhưng mà tôi không đồng ý. Chắc chắn là cậu muốn ở cạnh cha cậu nhiều hơn." Dì Lý dẫn theo Lý Yên, Minh Phong lập tức muốn dẫn Tô Trầm Hương đi theo.

Không có con gái, vậy thì tạo ra con gái.

Nhưng mà Trần Thiên Bắc nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không cần thiết.

Nhà họ Tô có nhiều trưởng bối như vậy, đây lại là năm đầu tiên Tô Trầm Hương trở về đón năm mới... Như thế nào cũng phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ hóa giải hình tượng tiêu cực trước kia.

Về phần nghỉ dưỡng, chờ sau này người nhà họ Tô và Tô Trầm Hương hòa thuận hơn một chút, lúc đó sẽ có rất nhiều thời gian.

"Đảo sao? Vậy chắc là rất ấm áp nhỉ?" Tô Trầm Hương nói.

"Ừ." Trần Thiên Bắc gật đầu.

Dĩ nhiên khí hậu ở hải đảo sẽ thoải mái hơn, cũng thích hợp để sống qua mùa đông giá rét hơn.

Chỉ có điều... Mắt cậu quét qua Tô Trầm Hương đang vụng trộm nhét vào miệng một viên kẹo sữa bò lệ quỷ, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, đôi mắt hẹp dài hơi rủ xuống.

So với hải đảo ấm áp, cậu càng muốn ở lại bên cạnh Tô Trầm Hương hơn.

"Đúng rồi, gần đây nhà họ Trần không có chuyện gì chứ?" Trước khi nghỉ tết, cha con nhà họ Trần cãi nhau ầm ĩ ngay trước mặt nhiều người trong tộc như vậy, liệu một năm này có thể trôi qua dễ dàng không?

Nếu Trần Thiên Bắc quan tâm cô, Tô Trầm Hương quyết định cũng quan tâm anh Bắc của cô một chút.

Chẳng qua là vấn đề này tương đối qua loa, Trần Thiên Bắc trả lời càng qua loa hơn. Cậu lạnh nhạt nói: "Quan hệ giữa tôi và nhà họ Trần không tốt, không biết." Hàng năm, ông lão nhà họ Trần đều ra vẻ vờ vịt mời cậu về nhà họ Trần ăn tết nhưng Trần Thiên Bắc chưa bao giờ đồng ý.

Tất nhiên năm nay cũng như vậy.

Về phần gần đây nhà họ Trần có gây ra thêm trò cười nào nữa hay không, bởi vì tên "gian tế" là Trần tổng cũng đi rồi nên quả thật là Trần Thiên Bắc cũng không biết.

Vừa nghĩ đến Trần tổng, cậu lập tức nói với Tô Trầm Hương: "Anh tôi chuẩn bị đi đóng phim rồi." Từ miệng Tô Trầm Hương mà Trần tổng biết được trên trần nhà trong phòng khách của biệt thự nhà họ Trần treo một con quỷ, anh ấy sợ hãi muốn chết, hôm đó thấp thỏm ăn xong bữa cơm gia đình rồi lập tức dẫn theo cha mẹ rời khỏi nhà họ Trần.

Anh ấy là chạy trối chết, nhưng ở trong mắt những người khác trong tộc đều hiện lên sự vui mừng... Bớt đi một người xuất hiện lấy lòng ông lão nhà họ Trần tức là bớt đi một đối thủ cạnh tranh tranh đoạt sản nghiệp tập đoàn Trần thị, điều đó có gì không tốt chứ.

Cho nên, bọn họ không hề giữ lại.

Trần tổng cảm ơn bọn họ.

Bởi vì biết biệt thự nhà họ Trần không bình thường, vì vậy anh ấy đã căn dặn cha mẹ không còn trẻ tuổi nhà mình không nên qua lại quá thân thiết với ông lão nhà họ Trần.

Mặc dù người nhà không hiểu tại sao anh ấy lại nói như vậy, đây không phải là bỏ lỡ cơ hội thăng chức hay sao, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo anh ấy, đồng ý không một mình trở về biệt thự nhà họ Trần nữa.

Anh ấy thấy cha mẹ đều đồng ý, lại nghiêm túc nói tám mươi phần trăm là biệt thự nhà họ Trần có lệ quỷ, nhìn thấy người nhà đều câm như hến, lúc này mới yên lòng chuẩn bị bắt đầu quay phim.

Lần khai máy này, Trần tổng quyết định đích thân ra trận, không cần thư ký đi theo chạy tới chạy lui nữa.

Loại công việc tay chân này, anh ấy cũng làm được.

Anh ấy đã thu xếp xong hết rồi.

Tuy rằng vẫn chưa qua mười lăm tháng giêng, nhưng mà phần lớn các nghệ sĩ đều rất kính nghiệp, quanh năm không nghỉ ngơi.

Vậy nên, đối với việc chưa qua rằm tháng giêng mà anh ấy đã chuẩn bị khai máy, bất luận là đạo diễn hay nghệ sĩ đều không ai có ý kiến gì.

Trần tổng cảm thấy bộ phim này nên quay chỉn chu hơn một chút.

Tô Trầm Hương nghe nói Tô Minh không cần đi theo thì cũng cảm thấy rất hài lòng.

Ông chủ lòng dạ đen tối không ở nhà, anh cô cũng không cần phải làm thêm giờ, tốt biết bao.

Cô không hề che giấu sự ghét bỏ đối với Trần tổng lòng dạ đen tối, Trần Thiên Bắc nhếch môi.

Cậu bỏ cặp sách trên lưng xuống, lấy ra quyển sách bài tập thật dày. Phòng của Tô Trầm Hương khá nhỏ, bàn học cũng chỉ là loại bàn một người, hai người ngồi làm bài tập chung một chỗ có chút chật chội.

Có điều, Trần Thiên Bắc cũng không ngại.

Cậu ngồi ở một góc bàn, thấy Tô Cường bưng rất nhiều đồ ăn vặt đến liền đứng dậy nhận lấy, sau đó nghe Tô Cường quan tâm hỏi: "Cháu không vội về nhà đúng không?"

"Cháu sẽ ở lại đây mấy ngày ạ."

"Vậy thì cứ ở lại nhà chú đi."

"Không cần đâu, cháu sẽ đến khách sạn ạ." Trần Thiên Bắc lắc đầu nói.

Nhà họ Trần không lớn.

Tô Trầm Hương còn là một cô gái.

Bảo cậu mỗi ngày đều nhìn cô sinh hoạt trong nhà, nói thế nào cũng không tốt đối với thanh danh của một cô gái.

Cậu suy nghĩ rất nghiêm túc, không nên tùy tiện như vậy.

Nhưng để một đứa trẻ không lớn lắm ở một mình trong khách sạn, Tô Cường cũng không yên tâm.

Huống chi bây giờ là thời gian nghỉ tết, phần lớn khách sạn trong thị trấn nhỏ cũng không mở cửa, suy cho cùng thì chỗ của bọn họ cũng không phải là thành phố du lịch gì.

Tô Cường cảm thấy bình thường Minh Phong và Trần Thiên Bắc rất quan tâm đến nhà họ Tô, hơn nữa khó khăn lắm Trần Thiên Bắc mới đến đây một chuyến, nhưng bản thân lại không quan tâm đến sự an toàn của cậu, ngược lại còn để cậu ở bên ngoài một mình, điều này không ổn lắm.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì quả thật Tiểu Hương nhà mình là con gái, cũng hơi bất tiện. Tô Cường nghĩ tới nghĩ lui, lại hỏi: “Hay là như vậy được không. Không phải cháu cũng quen Tô Minh sao? Mấy ngày tới cháu ở cùng Tô Minh được không?"

Trần Thiên Bắc sửng sốt, suy nghĩ một lát.

"Sẽ không gây thêm phiền toái gì chứ ạ?"

"Không đâu. Nhà anh ấy có ba phòng, có phòng cho khách." Tô Minh về quê cũng trở về nhà cha mẹ, anh ấy là con một, trong nhà không có con gái, không có gì bất tiện.

Tô Cường lập tức ra ngoài gọi điện thoại, nói Trần Thiên Bắc còn nhỏ, mình không yên tâm để cậu ở bên ngoài một mình cho bác cả Tô nghe.

Bác cả Tô nghe nói đây là em họ của con trai ông chủ, hơn nữa bình thường cũng rất quan tâm đến nhà họ Tô, ngay lập tức nhiệt tình đồng ý.

Bọn họ nhiệt tình như vậy, dĩ nhiên Trần Thiên Bắc sẽ không từ chối.

Tô Cường và Tô Trầm Hương nhanh chóng dẫn cậu đến nhà bác cả Tô.

Bác cả Tô niềm nở tiếp đón, Tô Minh đứng sau lưng cha, nhìn nam sinh cao lớn lưng đeo cặp sách, dáng vẻ cao gầy, khôi ngô, giả vờ lễ phép, lại nhìn Tô Trầm Hương mặt mày hớn hở và Tô Cường vẫn đang cười ngây ngô.

Anh ấy hít một hơi thật sâu.

Ngàn dặm xa xôi theo đuổi tới tận quê hương.

Từng bước từng bước vào nhà.

Hai cha con này có thể chú ý một chút hay không?
Bình Luận (0)
Comment