Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 140

“Đệ tử sẽ cố gắng hết sức.” Tưởng sư huynh cảm thấy mình vô cùng khổ tâm.

Rốt cuộc thì kẻ phản bội tiết lộ thông tin của Bạch Vân Quan đã nói gì với Quỷ Môn?

Tại sao chỉ có anh ấy gặp phải mỹ nhân kế?

Người độc thân trong quan còn ít sao?

Không phải Quan chủ mới là đại ca lớn tuổi mà vẫn chưa tìm được đối tượng sao?

Thậm chí, càng nghĩ càng không cung kính, dường như đại trưởng lão ông ấy cũng đang độc thân… mà bọn họ dám…

Tìm tới anh ấy trước.

Tưởng sư huynh dịu dàng và nhã nhặn mơ hồ có linh cảm bản thân bị hãm hại.

“Cam kết đi. Nhưng đừng coi việc tìm đối tượng làm gánh nặng. Không tìm được cũng không sao, cứ bình thường, bình thường thôi.” Quan chủ khẽ thở dài một hơi, tự mình rời đi.

Tưởng sư huynh cố nhịn, cùng Trương sư huynh đưa Tô Trầm Hương đến nhà kho, thu dọn tất cả lệ quỷ trong nhà kho một lượt.

Tô Trầm Hương vui sướng đánh đấm từng con từng con thành món ngon, cầm lấy hết, thuận tay đưa cho Tưởng sư huynh một tấm bùa yêu, lúc này mặt mới tươi cười nói: “Sau khi về nhà, em sẽ đưa mấy thứ này cho Tiểu Bạch! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn Tiểu Bạch sẽ vui vẻ.”

Cô lại lấy Tiểu Bạch ra làm lá khiên cho mình. Tưởng sư huynh đang đắm chìm trong buồn bực vì không ngờ Quỷ Môn muốn dùng mỹ nhân kế đối với mình, nhận lấy bùa yêu cũng không để ý lời của cô.

Ngược lại, chờ Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương từ Bạch Vân Quan đi ra, nhìn thấy Tô Trầm Hương ôm một túi bánh ngọt lớn với biểu cảm hạnh phúc không tả nổi thì Trần Thiên Bắc bỗng cảm thấy bực mình.

Chẳng lẽ mỗi ngày Trần thiếu đều bỏ đói cô à?

Tại sao có được chút đồ ăn từ bên ngoài lại hạnh phúc đến vậy?

Mặc kệ ăn được bao nhiêu ở căng tin nhà họ Trần, tại sao dáng vẻ của cô luôn chưa bao giờ là đủ? -

“Vì trong lòng tôi, anh Bắc là người một nhà, đương nhiên thích đưa ra yêu cầu, tự do ăn uống. Chỗ khác đều là người ngoài, cho nên có chút đồ ăn chính là một điều bất ngờ.”

Tô Trầm Hương dối hết lần này đến lần khác, gần sang năm mới đã bắt đầu nói lời đường mật.

Nhân tiện, cô nghĩ tới “Annie” trong miệng đồng môn phản bội đó, vừa nói rồi vừa cúi đầu thì thầm: “Để tôi thử điều tra tình hình gần đây của cô ấy.”

Cô gọi điện thoại cho Lâm Nhã, hỏi vài câu về chuyện của Tiểu Bạch rồi chuẩn bị về nhà, dọc đường bắt đầu tìm hiểu nghệ sĩ này có quan hệ gì với Quỷ Môn.

Nhìn vào màn hình tìm kiếm, cô mới phát hiện rằng đây đúng là một ngôi sao nhỏ, còn khá quen mặt dạo gần đây.

Tuy chưa từng đóng vai chính nhưng cũng tạo dựng được tên tuổi trước mặt mọi người dựa vào vài vai phụ.

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ tươi cười như vậy, còn có một số lời khen ngợi cô ta chăm chỉ phấn đấu trong giới giải trí, Tô Trầm Hương cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Điều cô thấy thú vị hơn chính là một scandal của diễn viên Annie này trong hai ngày vừa qua.

Chính là ngày hôm qua, cô ấy bị mấy tên săn ảnh chụp được cảnh đang thân mật với người phụ trách của Công ty sản xuất phim và điện ảnh ở cửa khách sạn, bọn họ cùng nhau vào khách sạn.

Chỉ là… Tô Trầm Hương nhìn vụ scandal bị Paparazzi khui ra này, mắt đảo quanh, gửi cho Trương sư huynh ở trong quan.

Cô xấu xa đề nghị Trương sư huynh tiết lộ scandal của giới giải trí này cho kẻ phản bội bị nhốt còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đó, luôn miệng nói Annie nhà anh ta quá vất vả, quá đáng thương.

Làm việc thất đức nhưng lại được người khác tuyệt đối nghe theo, cũng chỉ có thể là chuyện do lệ quỷ làm ra.

Trần Thiên Bắc ngồi bên cạnh cô, khóe miệng run rẩy nhìn cô gái cúi thấp đầu, mặt mày hớn hở này đang nhắn tin với Trương sư huynh, yên lặng rất lâu mới chậm rãi nói: “Trái tim của anh ta sắp tan nát rồi.”

Tự mình phản bội Bạch Vân Quan, nơi lớn lên từ nhỏ để cố gắng bảo vệ người yêu. Khi anh ta bị nhốt lại, rõ ràng là thời khắc sắp bị sư môn trừng phạt, mất đi tất cả, nhưng người yêu lại chưa từng đau lòng vì anh ta, cũng không nói muốn cứu anh ta, hơn nữa còn ra vào khách sạn cùng với người đàn ông khác, đả kích này cũng nặng nề quá rồi.

Nhưng mà cũng đáng đời.

Tô Trầm Hương cũng cảm thấy chuyện này không có gì to tát cả.

“Đáng lẽ anh ta nên biết cô ấy là loại phụ nữ gì từ lâu rồi.”

“Cái gì?”

“Ngay từ lúc thừa nhận anh ta phản bội sư môn, người yêu vui sướng nhận được tài nguyên nhưng lại không biết có bao nhiêu người sẽ vì tài nguyên của cô ấy mà chịu tổn thất. Lẽ ra nên biết cô ấy không phải là người tốt.”

Nếu là cô gái tốt, nếu như biết tài nguyên của mình dùng sự phản bội mà có được, dùng sự tổn thương để đổi lấy, làm sao cô ấy có thể yên tâm thoải mái chấp nhận?

Cô ấy từ chối còn không kịp ấy chứ.

Nếu không từ chối, ngược lại còn cảm thấy rằng tài nguyên như vậy quá tốt, có thể thấy rằng cô gái này cũng không tốt đẹp gì.

Đã như vậy, khi phát hiện bạn trai bị sư môn bắt giữ, mắt thấy sắp không ổn, đương nhiên suy nghĩ đầu tiên của cô ấy hoàn toàn không phải là đi xin lỗi và nhận sự trừng phạt, mà là… đổi thuyền khác.

Giọng nói của Tô Trầm Hương vô cùng lạnh lùng.

Trần Thiên Bắc không lên tiếng.

Tô Trầm Hương luôn ngốc nghếch khi cần khôn khéo.

Khi không nên hiểu, cô lại hiểu rõ tường tận.

Cô luôn than vãn lòng người phức tạp, làm lòng quỷ mệt mỏi.

Nhưng thực ra không có người nào thấu hiểu rõ hơn Tô Trầm Hương.

“Cậu nói đúng.”

Cậu nhìn Tô Trầm Hương, nhẹ nhàng nói.

Tô Trầm Hương luôn nhìn thấu người khác.

Mà cậu… Vẫn chỉ nhìn cô trong mắt, trong lòng.

Nhưng đại khái là vì lúc này, Bạch Vân Quan phản ứng quá nhanh, bắt giữa kẻ phản bội, Quỷ Môn lại ẩn mình một lần nữa, không hành động thêm gì.

Quỷ Môn yên tĩnh nhưng nhà họ Trần thì ngược lại, vẫn chưa yên tĩnh.

Lão gia tử nhà họ Trần không được phép thăm hỏi Trần Đường, không rõ rốt cuộc Trần Đường ở trong cục cảnh sát như thế nào, sốt ruột đến mức tự mình tới tìm Trần Thiên Bắc.

Căn bản Trần Thiên Bắc không muốn gặp ông ấy, dù ông cụ này lạnh cóng ở ngoài biệt thự, cậu cũng không để ý tới, thấy chết không cứu như vậy,làm cho ông cụ nhà họ Trần hết hy vọng với Trần Thiên Bắc.

Ông ấy mang cơ thể lạnh giá trở về nhà, sắc mặt có hơi méo mó.

“Cậu ta không nể mặt ông à?”

Trong phòng khách biệt thự ấm áp, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt thờ ơ ngồi trên sô pha, ngửa đầu nhìn lên trần nhà trên đầu.

Khi trên trần nhà có một đôi chân cứng ngắc màu tím xanh, bóng dáng vặn vẹo treo trên không trung hơi lắc lư rơi vào trong mắt ông ta, trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Nụ cười đó nhanh chóng biết biến mất, ông ta nhìn về phía ông cụ nhà họ Trần với sắc mặt âm trầm, đi vào phòng khách.

Ông ta không ngẩng lên nhìn trần nhà phía trên đầu mình nữa, dường như cũng không nhận ra rằng bóng dáng lủng lẳng đang ngày càng tiến gần phía dưới phòng khách này với tốc độ vô cùng chậm chạp mà mắt thường không thể nhận ra được, giả vờ bày ra giọng điệu ấm áp: “Đứa nhỏ Trần Thiên Bắc này rất cá tính, cậu ta cho rằng trước đây các ông hại cậu ta, còn có người của Bạch Vân Quan xúi giục, làm sao có thể giúp các ông được.”

“Đủ rồi!” Ông cụ nhà họ Trần nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình thong thả uống cà phê, trầm mặt giận dữ nói: “Nếu không phải các người để lộ chuyện này, làm sao Trần Đường sẽ bị bắt? Còn nữa, tại sao lại như vậy!”

Ánh mắt già nua nhưng sắc bén của ông ấy nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này, sắc mặt hơi khó coi, chất vấn: “Tại sao đột nhiên lại để lộ chuyện này? Rõ ràng trước đây đã đồng ý cắt đứt quan hệ giữa các người và Trần Thị, không bao giờ nhắc đến nữa mà!”

Ông ấy thực sự thèm muốn sức mạnh khó lường của những quỷ thần đó, cả lợi ích và sức mạnh mà chúng mang tới.

Nhưng ông ấy lại không thể chấp nhận những phiền phức mà Quỷ Môn mang lại cho mình.

Lúc trước, ngôi làng đó chính là một mối phiền phức cực lớn, người của Bạch Vân Quan để mắt quá chặt chẽ.

Cho dù người của Quỷ Môn đã dùng thủ đoạn để Bạch Vân Quan tạm thời không nghi ngờ nhưng ông cụ nhà họ Trần cũng thực sự biết rằng một khi ngôi làng bại lộ thì phiền phức của Trần Thị sẽ cực kì lớn.

Vì điều này, trước lễ mừng năm mới, ông ấy đã tước đoạt vài dự án có vấn đề trong tay Trần Đường, chính là để cắt đứt liên hệ với Quỷ Môn.

Nhưng không ngờ mới qua năm mới mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Khi nghe thấy chuyện bị bại lộ, ông cụ nhà họ Trần tối sầm mặt lại.

Chưa kể, tên hèn nhát Trần Đường đó còn bị nhốt ở chỗ của Bạch Vân Quan.

Nếu như Trần Đường giao ra gì đó, vậy thì ông ấy cũng không chạy được.

“Ông đau lòng cho con trai của ông à? Nếu tôi là ông, bây giờ tôi sẽ cắt đứt với đứa con trai vô dụng đó của ông, đoạn tuyệt quan hệ.”

Người đàn ông trung niên nhìn ông cụ có đôi má hơi co giật, nhướng mày nói: “Hơn nữa, ông nên xoa dịu mối quan hệ giữa ông và Trần Thiên Bắc đi. Trần Thiên Bắc hận các ông nhưng trên đời này sẽ có ai ghét địa vị và tiền tài sao? Chỉ cần ông hứa hẹn một cách chân thành, xem cậu ta là người thừa kế của Trần Thị, đồng thời hứa rằng sẽ tước bỏ tư cách người thừa kế của Trần Đường để trút giận cho cậu ta. Một đứa trẻ nhỏ như Trần Thiên Bắc chắc chắn sẽ tha thứ, sau này sẽ nghe lời ông.”

Giọng nói ông ta mang đầy cám dỗ, đôi mắt tam giác của lão gia tử nhà họ Trần hơi run rẩy, nhìn ông ta nói: “Không thể giao Trần thị cho nó được.”

“Trên danh nghĩa mà thôi. Chỉ cần Trần Thiên Bắc cảm thấy mình đã trở thành người thừa kế của Trần Thị, Bạch Vân Quan nể mặt của cậu ta cũng sẽ không truy đuổi ông đến cùng. Dù sao thì chuyện trước đây biến cậu ta thành “mắt”, không phải là vì ông “không hiểu rõ tình hình” sao?”

Người đàn ông trung niên cúi đầu xoay chiếc nhẫn màu đen âm u lạnh lẽo trên ngón tay, che giấu ác ý dưới mắt, chậm rãi nói: “Chỉ là người thừa kế thôi, cũng đâu phải là người đứng đầu của nhà họ Trần. Chờ sóng gió qua đi, ông vẫn còn nhiều thời gian để sinh thêm một đứa con trai nữa rồi lại tước đoạt thân phận người thừa kế của Trần Thiên Bắc.”

Lời của ông ta làm cho lão gia tử nhà họ Trần thay đổi cách suy nghĩ.

Ánh mắt già nua của ông ấy lóe lên.

“Cho dù anh nói như vậy thì cũng không có cách nào khác giải thích được tại sao phải lợi dụng thằng nhóc đó?”

“... Con nhóc tên Tô Trầm Hương đó có người của Bạch Vân Quan che chở, tôi phải nghĩ biện pháp khác lôi kéo cô ta.” Ngón tay đeo nhẫn của người đàn ông trung niên này hơi co rúm, âm thanh lạnh lẽo: “Hồi đầu năm mới, tôi tới quê hương của cô ta một chuyến, thoạt nhìn thì chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường, không ngờ còn che giấu cao nhân. Cứng rắn thì không được.”

Ông ta thở dài một tiếng, nói thẳng với lão gia tử nhà họ Trần: “Nếu không thể cứng rắn với cô ta thì tôi phải biết rốt cuộc cô ta học được bao nhiêu thứ từ trên người cao nhân, đương nhiên phải lợi dụng Trần thiếu rồi.”

Ông ta cho rằng sử dụng vô số lệ quỷ thì sẽ vượt qua năng lực của Tô Trầm Hương, ít nhất cũng có thể dụ cao nhân đang ẩn náu ở thị trấn nhỏ đó ra mặt.

Khá lắm… bị một mình Tô Trầm Hương tiêu diệt rồi.

Cao nhân ẩn náu thật kín đáo.

Thủ đoạn của Tô Trầm Hương thật phi thường.

Một thiên sư dũng mãnh như vậy, ông ta không thể tiếp tục xuống tay tàn nhẫn với cô nữa.

Nhưng ai cũng vậy.

Cũng như kẻ phản bội Bạch Vân Quan, chỉ cần nắm bắt chính xác trong lòng anh ta muốn gì thì anh ta sẽ dần bị dụ dỗ.

Huống hồ là một cô gái trẻ mới bước vào đời như Tô Trầm Hương.

Ông ta cũng không tin Tô Trầm Hương không có ham muốn gì, ngoại trừ đuổi quỷ thì không để ý đến những chuyện khác..

Chỉ cần cô còn thèm muốn thì sẽ còn tham lam, vậy đương nhiên là ông ta có thủ đoạn để dụ dỗ.

Nhưng Tô Trầm Hương muốn gì đây?

Người đàn ông trung niên này nheo mắt lại, nghĩ tới Trần Thiên Bắc vẫn luôn đi theo bên cạnh cô như hình với bóng.

Hai người huyết khí phương cương*, trai tài gái sắc, thậm chí còn cùng nhau đón năm mới.

(*): Huyết khí phương cương: trẻ tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Đây chính là tình yêu đích thực!

“Lôi kéo Trần Thiên Bắc trước, sau đó thông qua cậu ta, nắm bắt Tô Trầm Hương trong tay. Chắc chắn Quỷ Môn phải có được cô ta.”

Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông hạ thấp, âm thanh trở nên tràn ngập sự kỳ quái.

“Bất ngờ thật. Năm đó, đột nhiên đứa trẻ mà Từ Lệ sinh ra có thể sống lại! Chắc chắn là cao nhân đó đã bảo vệ cô ta, nếu không thì làm sao cô ta có thể sống đến bây giờ. Thật sự là… Trời phù hộ Quỷ Môn!”
Bình Luận (0)
Comment