Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 145

Giọng nói thanh thoát của cô gái vang vọng khắp phòng khách.

Lời cô nói không có vấn đề gì.

Nhưng hiện thực lại làm cho người ta hãi hùng.

Rõ ràng là trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh nhưng dường như sau khi cô nói những lời này, thật sự đã có tiếng chuông cửa vang lên.

Cặp vợ chồng kia bị dọa tới mức run lẩy bẩy.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau.

"Đại, đại sư?"

"Nếu nó đã quay về, vậy thì mở cửa đi." Tô Trầm Hương cười híp mắt nhìn bộ dạng sợ hãi của cặp vợ chồng này, trong lòng cảm thấy càng thêm thú vị.

Thấy cặp vợ chồng này tạo niềm vui cho mình, cô không thúc giục mà đứng dậy, chân bước thoăn thoắt về phía cửa chính.

Phía sau cô, Trần Thiên Bắc tối sầm mặt đi theo, bước tới bên cạnh cô, bảo cô đứng sau lưng mình một chút, sau đó chủ động mở cửa chống trộm đang đóng kín.

Khi cửa chống trộm được mở ra, Trần Thiên Bắc chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh như băng từ ngoài cửa phả thẳng vào mặt.

Cậu vô thức nhìn về phía cửa.

Ở cửa, một cái bóng mập mờ đang đứng đó.

Có vẻ cái bóng này đã nhận ra người ở cửa không phải là người nhà này, vì vậy cũng sửng sốt một phen, lúc muốn bước vào cửa, một bàn tay nhỏ trắng như tuyết duỗi ra từ phía sau Trần Thiên Bắc, nhẹ nhàng bắt được cổ tay của cái bóng.

Cái bóng quá cao, nắm cổ tay vẫn tiện hơn nhiều.

Tay cô giữ chặt cổ tay cái bóng và kéo vào trong phòng, cô nhiệt tình nói: "Đi làm về rồi à? Vất vả quá mà! Kiếm được tiền mua sữa bột chưa? Đừng lười biếng nhé. Mấy con quỷ sẵn sàng ra ngoài đi làm nuôi gia đình, thật sự rất khó tìm. Nhất là…"

Cô cong mắt, nhoẻn miệng nhìn con quỷ này với vẻ tán thưởng.

Còn biết đi ra ngoài hại người, đi làm rồi tan làm, quay về còn biết nhấn chuông cửa.

Lệ quỷ lễ phép lại thơm ngon như vậy, Tô Trầm Hương cảm thấy khá hiếm gặp.

Trần Thiên Bắc méo xệch miệng.

Nhưng cậu lại nheo mắt nhìn Tô Trầm Hương theo bản năng.

Hôm nay, lúc Tô Trầm Hương nói chuyện có vẻ luôn che giấu chút gì đó.

Thậm chí... Sao cô không nếm thử miếng bò khô đã rút ra được ngay tại chỗ chứ?

"Quỷ như mày xứng đáng bị đánh nhất." Tô Trầm Hương nhảy lên tát một cái.

Quỷ ảnh bị cô lôi lôi kéo kéo ở cửa, lăn lộn một chút rồi rơi xuống đất.

Tảng thịt bò khô lớn.

Bốn miếng.

Cũng tạm được.

Tô Trầm Hương hầm hừ, bày ra vẻ mặt miễn cưỡng, cúi người cất kỹ bò khô, sau đó mới xoay người trở lại phòng khách.

Trong phòng khách, Tưởng sư huynh mấy năm nay gặp quỷ nhiều hơn gặp người, quen quá hóa thường, vì vậy anh ấy chỉ bình tĩnh và nhẹ nhàng an ủi cặp vợ chồng đang vô cùng kích động này.

Tô Trầm Hương không mấy nhiệt tình với người sống, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tưởng sư huynh.

Bình thường cô không hề cư xử như vậy... Tưởng sư huynh nghi ngờ nhìn tiểu sư muội thậm chí còn không cầm thịt khô lên gặm mà đi tìm lời giải thích hợp lý cho toàn bộ sự việc.

Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ khoa tay múa chân với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương không làm như thế nhất định là có lý do của mình, anh ấy sẽ không ép buộc cô.

Ngược lại, anh ấy còn xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, nhẹ giọng nói: "Nếu em thấy mệt thì dựa vào sư huynh nghỉ ngơi một lúc đi. Đợi ra về, sư huynh dẫn em đi ăn cơm, bồi bổ thật tốt..."

Ánh mắt của anh ấy trong trẻo và dịu dàng, rất quan tâm đến Tô Trầm Hương.

Thấy Tô Trầm Hương thật sự dựa vào cánh tay mình lim dim ngủ, giống như đã mệt lả, anh ấy không nói thêm gì với hai vợ chồng đang sợ hãi tột độ và luôn miệng bày tỏ lòng biết ơn với mình, chỉ đứng dậy và nói lời tạm biệt: "Lệ quỷ đã bị đánh tan, chăm sóc tốt cho bản thân, thời gian này nhớ phơi nắng nhiều hơn." -

Anh ấy là một thanh niên tuấn tú, chín chắn, tạo cảm giác đáng tin cậy.

Cặp vợ chồng này nơm nớp lo sợ, dù sắc mặt đã khá hơn nhiều sau khi được anh ấy trấn an nhưng vẫn bất an hỏi: "Liệu có còn những con quỷ khác tìm tới đây không?"

"Chắc là không đâu." Tưởng sư huynh trầm ngâm một lát, rồi nói với bọn họ: "Nếu thật sự vẫn lo lắng thì có thể đến Bạch Vân Quan mua bùa trừ tà." Tuy nhiên, nếu chỉ là người bình thường thì sẽ không lo xa đến vậy.

Tưởng sư huynh cảm thấy phương pháp nuôi quỷ bằng cách dùng máu thịt của người sống cực kỳ tàn nhẫn... Kiểu nuôi quỷ này chẳng khác nào lấy sinh mệnh của người bình thường ra để nuôi, hơn nữa còn nuôi trong cơ thể người sống, có thể ngay cả những thiên sư bình thường cũng không thể nhìn ra vấn đề bên trong.

Cho dù có nhìn ra, chừng nào không có cách bắt quỷ từ xa thì đều phải bó tay chịu trói với việc này.

Anh ấy khẽ nhíu mày, trong lòng lo lắng, cảm thấy hành vi này thật sự rất giống với bọn người Quỷ Môn bụng dạ hiểm ác.

Mặt khác, Tưởng sư huynh nhìn thấy Tô Trầm Hương uể oải, bơ phờ đi theo mình và không muốn nói chuyện, nghĩ đến vừa rồi không biết cô đã dùng cách gì để bắt quỷ, có lẽ đã làm bản thân bị thương, anh ấy vừa đau lòng vừa hối hận.

Anh ấy bèn nhanh chóng thanh toán hóa đơn lần này với cặp vợ chồng này, tạm biệt rồi rời đi.

Bọn họ vừa đi tới cửa đã nghe thấy hai vợ chồng phía sau vội vàng chạy tới, bất an hỏi: "Tưởng đại sư, nếu như, nếu như sau này có vấn đề gì thì chúng tôi có thể trực tiếp tìm ngài không? Ngài cho chúng tôi xin số điện thoại nhé!"

Tưởng sư huynh cảm thấy làm vậy cũng được nên đã để lại số điện thoại cho bọn họ.

Khi họ rời khỏi căn hộ, ngồi vào trong xe, sắc mặt Tưởng sư huynh vô cùng nghiêm trọng.

"Tiểu Hương, lần trừ quỷ này có ảnh hưởng tới cơ thể của em không?"

Nếu vì giúp anh ấy mà Tô Trầm Hương bị thương, vậy thì cả đời này anh ấy sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

"Không ảnh hưởng gì cả, em vẫn ổn. Công việc lần này gọi là thai quỷ đi." Tô Trầm Hương ngồi lên xe rồi mới lấy bò khô ra gặm một miếng, hương vị tuyệt hảo.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cao lớn xa hoa.

Rõ ràng gia đình đó ở tầng lầu rất cao, ngồi trong xe dưới mặt đất và nhìn lên, không thể thấy gì khác ngoài một cái cửa sổ nho nhỏ nhưng Tô Trầm Hương có thể cảm nhận được, từ cửa sổ căn phòng ấy đang có một cặp mắt nhìn chằm chằm xe của bọn họ.

Cô hờ hững lau khóe miệng, cầm miếng bò khô, tiếp nhận thông tin từ con lệ quỷ này, nói một cách mơ hồ: "Thai quỷ là thai có quỷ, bọn họ đã từng làm chuyện xấu xa. Nhưng mà nhà này..." Cô thờ ơ nói: "Mùi quỷ cực kỳ nặng."

"Ý em là sao? Nhà bọn họ vẫn còn quỷ à?" Tưởng sư huynh bỗng chốc thay đổi sắc mặt.

"Quỷ thì không có quỷ." Tô Trầm Hương không bao giờ chừa lại bất kỳ con lệ quỷ nào, hầm hừ nói: "Nhưng mà lại có vài kẻ không muốn làm người." Cô chóp chép nhai miếng bò khô ngon lành trong miệng, chậm rãi nói: "Cách mới để nuôi quỷ của Quỷ Môn. Chẳng phải trước đây quỷ sẽ bám lên cơ thể người sống à, thế khác nào để cho thiên sư dễ dàng nhìn ra? Lần này chúng học cách ẩn nấp. Nuôi lệ quỷ trong cơ thể người sống, thiên sư bình thường cũng không thể nhìn ra."

Tuy nhiên, điều càng khiến cô cảm thấy không thích hợp khi bước vào ngôi nhà này không phải là lệ quỷ.

Mà là trên cơ thể của người nhà này còn có mùi bị quỷ khí lạnh lẽo gặm nhấm.

Giống như... rõ ràng là người sống nhưng trong cơ thể đã có mùi thối rữa.

Như là...

"Người đại diện của công ty giải trí Hoàn Vũ lúc trước, không phải em từng nói với anh rồi sao, mùi hương trên người anh ta không đúng lắm. Thật ra trên người của gia đình này cũng có một chút cảm giác như thế. Chỉ sợ là do tiếp xúc với lệ quỷ và âm khí trong thời gian quá dài nên mới có thể bị âm khí trên người xâm nhập vào máu thịt. Nhưng nếu thật sự ở cùng lệ quỷ trong một thời gian dài rồi thì còn sợ lệ quỷ làm gì?"

Tô Trầm Hương thẳng thắn nói với Tưởng sư huynh: "Em nghi ngờ người nhà này đều không phải là kẻ tốt lành gì. Đột nhiên mời chúng ta tới, chắc hẳn là muốn quan sát chúng ta ở khoảng cách gần."

Cô cảm thấy đây là một lần Quỷ Môn muốn quan sát cô, tìm hiểu mánh khóe của cô.

Nhưng cô không nói ngay tại đó mà tiện tay làm mờ mắt của cô gái kia, tác động lên ký ức của cô ta, không để người nhà này nhìn ra sơ hở gì, đợi khi xuống lầu mới hỏi Tưởng sư huynh rốt cuộc phải đối phó với đám người này như thế nào.

Bởi vì trên người của gia đình này chỉ có hơi thở lạnh lẽo, bản thân họ lại không phải là lệ quỷ, xung quanh cũng không có lệ quỷ khác tụ tập để chứng minh rằng bọn họ đang nuôi quỷ, càng không có bằng chứng cho thấy bọn họ từng hại người, muốn bắt người cũng không dễ dàng.

Cô chớp mắt nhìn Tưởng sư huynh với sắc mặt nghiêm trọng.

Huống hồ, trong tiểu khu này có nhiều người như vậy, nếu quả thật người nhà này là người của Quỷ Môn, một khi bị vạch trần nhất định sẽ cá chết lưới rách, làm liên lụy đến người bình thường thì phải làm sao?

Giống như bà lão kết minh hôn và kẻ nuôi quỷ lúc trước.

Dù sao thì cũng phải di tản những hộ gia đình xung quanh, sau đó mới dám xuống tay với kẻ vô lại, hung hãn và tàn bạo này.

Đột nhiên trở mặt, có thể sẽ tạo nên tiếc nuối không thể cứu vãn.

Tưởng sư huynh không hề nghi ngờ Tô Trầm Hương đang ăn nói lung tung.

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát nói: "Không cần biết mục đích của bọn họ là gì. Anh gọi điện thoại cho quan chủ trước đã." Anh ấy lái xe rời khỏi tiểu khu này, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại cho quan chủ.

Sau khi quan chủ nghe xong, vừa bảo môn đồ đi điều tra gia đình kỳ lạ này, vừa căn dặn Tưởng sư huynh gần đây phải chú ý đến khu vực lân cận gia đình này để đề phòng có ai ở gần đó bị thương.

Tiện thể quan sát rốt cuộc gia đình này muốn làm gì tiếp theo, rốt cuộc mục đích của họ với Bạch Vân Quan là gì.

Nếu quan chủ đã quyết định ổn thỏa, vậy thì đương nhiên Tô Trầm Hương sẽ nghe theo.

Cô gặm bò khô, không để ý tới gia đình này, chỉ muốn quay đầu tìm xem còn có người vô tội nào khác bị người ta tặng "thai quỷ" hay không.

Tuy nhiên, lúc cô gặm thịt bò khô, Trần Thiên Bắc lại nghiêng đầu nhìn cô.

"Hôm nay cậu do dự điều gì thế?"

Tô Trầm Hương ngẩn người sau khi bắt con lệ quỷ trong cơ thể cô gái đó ra, Trần Thiên Bắc cảm thấy vô cùng lo lắng.

Tô Trầm Hương ăn rất nhiều, còn cậu thì căng như dây đàn.

Nhưng bỗng có một ngày, Tô Trầm Hương do dự trước việc ăn uống, Trần Thiên Bắc càng cảm thấy lo lắng hơn.

Chẳng lẽ khẩu vị không được tốt ư?

Hay là...

"Cậu bị bệnh hả?"

Lệ quỷ không thích ăn cơm, vậy chắc chắn là bị bệnh không nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tô Trầm Hương hơi nhăn lại, nhìn anh Bắc của cô thật lòng lo rằng cô bị bệnh, không có khẩu vị.

"Không bị bệnh. Chỉ là cảm thấy có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, cứ như trước đây cũng từng bắt lệ quỷ từ trong bụng người nào đó rồi. Tôi đã nói tôi có tài năng xuất chúng mà."

Những gì Tô Trầm Hương nói khiến Trần Thiên Bắc khẽ nhíu mày nhưng vẫn dặn dò cô: "Đừng để bản thân bị đói bụng."

Lời dặn dò này của cậu khiến trong lòng lệ quỷ thấy cảm động, hận không thể ôm lấy cặp đùi vàng của căng tin nhà mình gào khóc xúc động.

Hơn nữa, vì lo cơ thể của Tô Trầm Hương không được thoải mái mà Trần Thiên Bắc còn đặc biệt mở căng tin cho cô, thế mà lại rút ra một túi hạt kê lệ quỷ màu đỏ như máu rất lớn... Mấy ngày nay, ở nhà, Tô Cường đều nấu thành cháo hạt kê cho cô bé nhà mình ăn để bồi bổ dạ dày và cơ thể.

Tô Trầm Hương ăn đến nỗi da dẻ hồng hào.

Đợi đến ngày trở lại trường trước khi khai giảng, sắc mặt cô cực kỳ rạng rỡ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, không thể nói hết được sự phấn chấn và vui vẻ khi đến ngày khai giảng.

Nhưng tâm trạng đang tốt đẹp là thế, khi ngày tựu trường kết thúc, tiện thể dọn dẹp sạch sẽ một lượt phòng học sau kỳ nghỉ, cô vất vả một ngày trời, chuẩn bị về nhà ăn một bữa ngon thì tâm trạng lại nát bét sau khi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có sắc mặt tiều tụy nhưng cực kỳ xinh đẹp lảng vảng ở cổng trường.

Tô Trầm Hương nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ đứng chờ ở cổng trong gió lạnh run lẩy bẩy, nhưng nhìn thấy cô thì mắt lại sáng rỡ, bước tới với đôi mắt đỏ hoe trên đôi giày cao gót.

"Tiểu Hương, khoảng thời gian này con có khỏe không? Mẹ rất nhớ con!" Từ Lệ đã lâu không thấy tăm hơi, sau khi nhìn thấy Tô Trầm Hương, cật lực nặn ra một nụ cười trìu mến trên gương mặt.

Bà ấy nhìn Tô Trầm Hương bằng ánh mắt đầy mong chờ và hiền từ.

Giống như một người mẹ thật sự yêu con gái mình tha thiết.

Tô Trầm Hương sửng sốt một chốc, cảm nhận được tình mẹ chân thật, cảm động vô cùng.

Đối mặt với người mẹ hiền hậu của mình, lệ quỷ cúi đầu, vừa cảm động vừa vui vẻ gọi điện thoại cho đường dây nóng. 110.
Bình Luận (0)
Comment