Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 164

“Cha, cha nói gì vậy?”

Trần Đường mới vừa đến cửa lớn của biệt thự nhà họ Trần đã gấp rút nhảy từ trên xe xuống, đi bấm chuông cửa.

Ông ta luôn mong đợi được về nhà.

Không chỉ có thể rời khỏi nhà tù Bạch Vân Quan hành hạ người khác.

Hơn nữa... hơn nữa còn có thể quay trở về bên cạnh người thân, không cần phải chịu đựng cuộc sống cô đơn lẻ loi, chỉ có thể bầu bạn với lệ quỷ.

Ông ta nhớ lại cuộc sống trong thời gian qua liền cảm thấy không rét mà run.

Không ai dám ở cạnh ông ta, mặc dù ở trong phòng ăn uống không tệ nhưng lại chỉ có một người là ông ta, cô độc đối mặt với đám lệ quỷ đứng bên cạnh.

Phải chịu đựng cảm giác lạnh thấu xương, không dám đi ngủ, không dám nhìn xung quanh, kinh khủng đến mức tính mạng không được bảo đảm nhưng lại không có ai ở bên cạnh an ủi ông ta.

Những ngày tháng đó là sự trừng phạt mà người đã quen với cuộc sống vui vẻ hưởng thụ như Trần Đường không thể nào chịu đựng được.

Ông ta rất muốn trở về nhà, quay lại cuộc sống vui vẻ.

Ông ta không ngờ rằng Bạch Vân Quan sẽ thả ông ta ra.

Do đó, khi người của Bạch Vân Quan tiễn ông lên xe của Trần Thiên Bắc, cho dù Trần Đường cực kỳ căm thù đứa con này, ông ta cũng tình nguyện chịu đựng chuyện đi chung xe với Trần Thiên Bắc để được quay về nhà họ Trần.

Ông ta khó khăn lắm mới nhẫn nại đi cùng đứa nghịch tử Trần Thiên Bắc ủng hộ Minh Phong ly hôn, biến ông ta trở thành đứa con chó nhà có tang* quay về nhà họ Trần, vốn dĩ cho rằng về lại nhà họ Trần thì có thể diễu võ dương oai, trở lại làm đứa con trai mà ông cụ Trần một lòng bênh vực, trả thù hai mẹ con Minh Phong. -

*Chó nhà có tang: dùng để ám chỉ những người lang thang trong nỗi lòng cô đơn

Nhưng ông ta còn chưa bước vào cửa lớn thì đã nghe thấy những lời nói vô tình như vậy.

Lời nói đó khiến Trần Đường không dám tin, gần như nhoài người về phía chuông cửa gắn camera trên cánh cổng lớn bên ngoài, nói to trước ống kính: “Cha, là con, là con đây! Để con đi vào, nhanh để con vào nhà đi!”

Người đàn ông này đã bước sang tuổi trung niên nhưng lại hoảng sợ giống như một đứa trẻ.

Trần Thiên Bắc đứng sang một bên thưởng thức.

Bởi vì Trần Đường là trường hợp đặc biệt nên Tưởng sư huynh vội vàng chạy đến làm tài xế, khoé miệng co giật nhìn khuôn mặt nhăn nhó tủi thân của Trần Đường.

Tuy rằng Trần Đường rất đẹp trai nhưng dáng vẻ vô cùng tủi thân như thế khiến cho Tưởng sư huynh nhìn mà mắc ói.

“Mày đi đi.” Ông cụ Trần đứng trước cửa, nhìn Trần Đường nước mắt giàn dụa, dáng vẻ không ra hồn thì cau mày, nghiêm mặt nói.

Ông ấy đích thân tới mở cửa, không chỉ vì xem trọng chuyến ghé thăm của Trần Thiên Bắc mà còn là vì... gần đây, người giúp việc trong nhà lần lượt bị bệnh xin nghỉ.

Mặc dù ông cụ Trần không để ý đến, chỉ cảm thấy là do thời khắc chuyển giao từ mùa đông sang mùa xuân nên dễ bị cảm, chẳng qua là lo lắng bọn họ bị bệnh rồi lây truyền cho bản thân nên ông ấy để họ nghỉ phép, đến bệnh viện dưỡng bệnh.

Bởi vì gần đây người trong biệt thự mắc bệnh quá nhiều, người giúp việc liên tiếp nghỉ ốm, thiếu nhân sự trầm trọng nên ông ấy nghĩ nếu thực sự không ổn thì sẽ sa thải những người yếu ớt nhất để thuê mấy người khoẻ mạnh hơn.

Nhưng mà trong thời gian ngắn này, bên cạnh ông ấy không có người giúp việc, hơn nữa vì muốn biểu đạt sự hoà nhã và yêu thích với Trần Thiên Bắc nên mới đích thân ra mở cửa.

Không ngờ đến khi bật camera lên thì không phải là Trần Thiên Bắc mà lại là đứa con trai vô dụng bị ông ấy quyết định vứt bỏ - Trần Đường.

Nghĩ đến cam kết của ông Đổng với ông ấy, còn có việc ông ấy đã từng tìm đến sự giúp đỡ của bác sĩ tư nhân, bác sĩ nói rằng tuy tuổi tác của ông ấy đã cao nhưng nếu như có biện pháp đặc thù để tăng cường sinh lực, chưa hẳn không có khả năng sinh thêm một đứa con nữa, vậy thì Trần Đường đã không còn quan trọng đối với ông cụ Trần nữa.

Đặc biệt là bây giờ ông ấy còn muốn lôi kéo Trần Thiên Bắc.

Vậy thì càng không có chuyện nhận lại Trần Đường.

Đối với đứa con trai vô dụng, chỉ biết ngáng chân này, ông cụ Trần đã sớm không chịu nổi rồi.

Ông ấy nghiêm mặt, dùng bộ mặt lạnh lùng vô tình nhất đối diện với Trần Đường.

Trần Đường khóc lóc la hét, van xin ông ấy rất nhiều nhưng ông cụ Trần lại không hề dao động.

“Cha, con là đứa con trai duy nhất của cha mà!” Trần Đường sợ hãi.

Ông ta hy vọng ông cụ Trần nể tình cha con.

Dù sao thì bọn họ cũng là cha con nên cũng sẽ có chút tình cảm phải không?

Bây giờ, ông ta bị lệ quỷ quấn lấy thân, vợ con ly tán, trên người không có một xu... Sau khi ông cụ Trần đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Trần thì khóa hết tất cả các thẻ, cũng như lấy đi tất cả tài sản trên người của ông ta.

Trong lòng Trần Đường nhịn không được mà sinh ra khủng hoảng cực lớn.

Ông ta không còn gì trong tay nữa, nếu như không thể quay về nhà họ Trần thì ngay cả nơi chợp mắt vào ban đêm, ông ta cũng không có... mấy căn hộ ông ta sắp xếp cho nhân tình đều là sản nghiệp của Trần Thị, nếu như ông ta không có tiền, mấy nhân tình đó sẽ không thể tiếp tục ở lại, sản nghiệp cũng sẽ bị nhà họ Trần thu hồi.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ông ta đã đánh mất tất cả, Trần Đường sợ rồi.

Ông ta sợ muốn chết.

Từ nhỏ đã quen với việc tiêu tiền như nước, quen chỉ tay năm ngón với người khác nên ông ta không thể sống cuộc sống của người bình thường được.

Ông ta không thể đi làm công cho người khác, khom lưng uốn gối, đi làm đúng giờ.

Là người sống trong nhung lụa, ông ta không biết nếu bản thân mất đi tất cả những gì nhà họ Trần mang lại thì sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào.

Nhưng ông cụ Trần tuyệt tình như thế, thậm chí còn lạnh lùng nói: “Mày nên tự đứng trên đôi chân của mình đi.”

“Cha, hiện tại con không có tiền, cha cho con một chút đi...”

“Một xu tao cũng không cho mày!”

Ông cụ Trần lạnh lùng nói.

Nếu như ông ấy có thêm một đứa con trai thì toàn bộ của cải đều sẽ là của đứa nhỏ.

Con trai cả... cái thứ vô lương tâm vì gia sản mà ồn ào long trời lở đất trong dịp Tết nguyên đán thì một xu ông ấy cũng sẽ không để lại cho nó.

Qua cầu rút ván vậy ư?

Cho dù đứa con tiếp theo vẫn chưa được sinh ra.

Trần Đường ngơ ngác nghe giọng nói hờ hững tuyệt tình của cha ông ta, trái tim rỉ máu.

Rất lâu sau, khi phát hiện ông ấy hoàn toàn nghiêm túc, thực sự mặc kệ sống chết của mình, gương mặt của Trần Đường co rúm lại, trong mắt lộ ra vẻ cay nghiệt méo mó, nhỏ giọng nói: “Đây là do ông ép tôi!”

Ông ta nói một câu không rõ ràng rồi lùi về sau vài bước, đứng từ xa, ánh mắt vừa u ám vừa đáng sợ nhìn về phía biệt thự yên tĩnh của nhà họ Trần rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt, loạng choạng muốn rời đi.

Nhưng mới đi được hai bước thì Tưởng sư huynh đã ngăn ông ta lại.

“Cậu muốn làm gì?” Trần Đường thấy cơ thể rất lạnh lẽo, cũng rất nặng nề.

Quỷ chú của Quỷ Môn vẫn tạo thành ảnh hưởng cực lớn với thân thể của ông ta, khiến cho ông ta dần dần mất đi sức khoẻ.

Tưởng sư huynh cau mày nhìn biệt thự của nhà họ Trần, luôn cảm thấy âm khí của biệt thự này rất nặng.

Nhưng mà nhà họ Trần tiếp xúc nhiều với Quỷ Môn như thế, trong tay của ông cụ Trần có vài thứ đồ kỳ quái cũng không lạ, anh ấy lười nói nhiều, lạnh lùng nói với Trần Đường: “Ông nên quay về cùng tôi thôi.”

Lúc thảo luận ý tưởng xấu xa với Tô Trầm Hương và đại trưởng lão, Bạch Vân Quan vốn dĩ không định thả Trần Đường đi... Tuy Tô Trầm Hương chưa gặp ông cụ Trần được mấy lần nhưng cũng biết ông ấy không phải thứ gì tốt đẹp, chỉ muốn mang Trần Đường đến để dọa ông ấy mà thôi.

Nếu ông cụ Trần đã trở mặt không cho Trần Đường bước vào nhà, vậy thì đâm vào lòng Trần Đường một mũi dao đương nhiên là chuyện tốt.

Nếu như ông cụ nhà họ Trần chịu để Trần Đường vào nhà thì Tưởng sư huynh cũng sẽ không thả ông ta quay về.

Chỉ để cho người sống đi tản bộ chút mà thôi.

Đây là một chút hứng thú xấu xa của Tô Trầm Hương.

Tưởng sư huynh chỉ thấy tiểu sư muội xấu bụng nhà mình quá đáng yêu.

Nhưng mà nhớ đến việc Tô Trầm Hương đã từng nhắc nhở bản thân, nhà họ Trần có một con quỷ treo cổ trấn giữ, ông cụ Trần có làm sao cũng không quan trọng, cô hy vọng lần này Tưởng sư huynh đi qua đó cùng Trần Thiên Bắc, quan sát người giúp việc của nhà họ Trần một chút... Người giúp việc của nhà họ Trần đều chỉ là người bình thường.

Bất kể là người tốt hay là người xấu, mọi người cũng chỉ đến đây làm việc lĩnh lương để trang trải cuộc sống, không phải đến để nộp mạng, không nên nhận phải tổn thương từ nhà họ Trần.

Bất kể thế nào, nếu như nhà họ Trần thực sự có vấn đề, vậy thì sẽ ảnh hưởng, tổn thương đến những người sống bình thường ở đó, Tô Trầm Hương cảm thấy nên thu dọn nhà họ Trần một chút.

Đương nhiên, nếu quỷ treo cổ thực sự chỉ trấn giữ mà không làm ra chuyện xấu nào khác, vậy thì xem như Tô Trầm Hương chưa từng nói gì cả.

Tưởng sư huynh đương nhiên nghiêm túc đi thực hiện thỉnh cầu của cô.

“Cháu đi vào chứ?” Ông ta nghiêng đầu hỏi Trần Thiên bắc.

“Em đi vào xem thử. Làm phiền sư huynh đưa ông ta quay trở về nơi giam giữ trước.” Nếu Trần Đường đã không có nhà để về, vậy thì người làm con trai như cậu ấy đương nhiên không thể để ông ta lưu lạc đầu đường xó chợ được.

Trần Thiên Bắc là người con hiếu thảo, nói lời hiếu thuận, bảo Tưởng sư huynh: “Ông ta xứng đáng được nhốt vào một phòng đơn.” Nếu Trần Đường chạy ra bên ngoài gây hoạ cho người khác thì phải làm sao đây?

Nhìn ông ta hiện tại bị ruồng bỏ, không có nhà để về, Trần Thiên Bắc đột nhiên cười một tiếng giễu cợt.

Chỉ là không được người thân tiếp nhận cho quay về nhà mà đã chịu không nổi rồi sao?

Vậy thì cậu từ nhỏ đã không dám liên luỵ đến người thân, chỉ có thể sống một mình, ngày đêm đắm chìm trong sự cô độc và hoảng sợ, món nợ này phải tính trên đầu của ai đây?

Chính vào thời điểm này, giọng nói mềm mỏng, vui vẻ hoà nhã của ông cụ Trần vang lên: “Tiểu Bắc, cháu nhanh vào đây nào. Ông nội đã đặt cho cháu một chiếc xe hơi, đẹp lắm.”

Giọng nói hiền từ của ông ấy tương phản rõ rệt với giọng nói lạnh lùng vừa nãy.

Trần Đường nghe đến đây thì hoảng sợ, bị Tưởng sư huynh lần nữa lôi lên xe, chuẩn bị quay về căn phòng đơn đó ở Bạch Vân Quan, tiếp tục bị nhốt, trên gương mặt đau khổ ngay lập tức xuất hiện biểu cảm méo mó và đau đớn.

Tử tế như vậy.

Hoá ra ông ấy chỉ muốn nịnh nọt Trần Thiên Bắc, vậy nên mới có thể đuổi ông ta giống như đuổi chó ra khỏi cửa nhà.

Là ông cụ Trần phản bội ông ta trước!

“Đi thôi.” Biểu cảm kỳ quái lại dữ tợn đó trên gương mặt của Trần Đường làm cho Tưởng sư huynh cảm thấy không thoải mái.

Trên người của anh ấy đang mang theo bùa hộ thân mà Tô Trầm Hương đã cho, trong xe dán Thanh Lôi phù, bùa trấn quỷ, đằng nào thì lệ quỷ trên người của Trần Đường cũng chạy không thoát, gấp rút đưa Trần Đường về lại căn phòng đơn lúc trước rồi lại nhanh chóng quay về bên ngoài biệt thự nhà họ Trần đợi Trần Thiên Bắc đi ra.

Anh ấy đang bận rộn ở bên ngoài, còn Trần Thiên Bắc đã đi vào biệt thự của nhà họ Trần.

Vừa vào biệt thự, cậu ngay lập tức cảm nhận được một đợt khí tức âm u lạnh lẽo.

Rõ ràng là mùa xuân ấm áp, trong biệt thự cũng mở máy điều hoà nhưng vẫn có một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tuỷ.

Trần Thiên Bắc dừng lại ở cửa biệt thự, chân mày cau chặt.

Đương nhiên cậu biết ông cụ Trần không biết tìm ở đâu ra một con lệ quỷ trấn giữ.

Hồi đầu năm mới, cậu đã biết rồi.

Nhưng cho dù biết rằng nhà họ Trần có quỷ trấn giữ, cậu cũng không thể ngờ con quỷ này lại hung ác như vậy.

Khí tức của lệ quỷ bộc lộ rõ ràng như thế, ngang ngược vô cùng, có thể uy hiếp được ma quỷ, nhưng mà người bình thường thì không biết có thể chịu nổi hay không.

Cậu yên lặng xoa xoa bùa Cửu Trọng An Thái.

Cơ thể của cậu tràn ngập âm khí, do đó, đối với cậu mà nói thì loại âm khí này của lệ quỷ không tính là gì cả, hơn nữa còn có lá bùa mà Tô Trầm Hương đưa cho cậu.

Nhưng nếu như là người bình thường mà nói thì có khả năng sẽ chịu ảnh hưởng.

Mối quan hệ của Trần Thiên Bắc và nhà họ Trần xác thực rất tệ, nhưng mà những người giúp việc đó kiếm tiền cực khổ, cho dù có thái độ không tốt với cậu, cậu cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.

Trong lòng cậu đang tính toán chuyện này, vừa nghĩ về việc phải dùng cách gì để những người giúp việc này thoát ra khỏi biệt thự nhà họ Trần, khỏi bị âm khí gặm nhấm, vừa chầm chậm đi tới phòng khách.

Cậu dừng lại, nhìn ông cụ Trần hiền hậu đã đích thân mang trà lên, để trên bàn trà nhỏ và đang ngồi trên sô pha.

Thuận theo bờ vai của ông cụ đang cố gắng nặn ra nụ cười, thiếu niên đẹp trai từ từ chuyển tầm nhìn sang vị trí bên trên cách sô pha một mét.

Một đôi bàn chân màu xanh đầy rẫy vết bầm tím khủng bố xuất hiện trong tầm mắt của Trần Thiên Bắc.
Bình Luận (0)
Comment