Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 169

“Tiểu Hương, Tiểu Hương chưa từng làm chuyện xấu bao giờ. Con bé là đứa trẻ tốt bụng nhất.”

Trong miệng Tô Cường chỉ có một câu như vậy.

Ông hận không thể tuyên bố chuyện này với toàn thế giới, như cái cách ông nói với đại trưởng lão.

“Cậu nói không sai, trên thế giới này còn ai có thể tốt hơn Tiểu Hương nữa chứ?” Hốc mắt của ông lão đỏ lên.

Ông ấy và Tô Cường ôm đầu khóc nức nở.

Quan chủ: …

Cứ như chuyện này chẳng liên quan gì tới ông ấy vậy.

“Vậy thì ngài…” Cuối cùng Tô Cường mới bất an hỏi: “Thật sự sẽ không làm gì Tiểu Hương đúng chứ?”

Ông không biết đại trưởng lão quen biết Tiểu Hương thế nào, cũng không thèm để ý tới những chuyện đó. Điều ông quan tâm chính là Bạch Vân Quan có đối xử tốt với con mình hay không.

Đến nỗi… Kiểu lương thiện này vừa chứa chan bao nhiêu là nhiệt tình, nhưng cũng không đếm xuể phòng bị và cảnh giác.

Thấy người làm cha lo lắng cho con gái mình như vậy, đại trưởng lão cũng hoàn toàn hiểu rõ. Ông ấy cũng không giấu giếm, thở dài một hơi rồi nói với ông: “Lúc mới quen biết con bé. đương nhiên tôi cũng rất cảnh giác, tôi muốn quan sát, muốn mượn sức của con bé, bảo vệ cho con bé an toàn. Nhưng là người thì ai chẳng có cảm xúc, thật lòng là mười mấy năm nay tôi con con bé như là con gái mình vậy.”

Ban đầu lúc gặp phải lệ quỷ, ông ấy đánh không lại cô, chỉ có thể hùng hổ thoả hiệp. Dần dần, trong những tháng ngày sống chung ấy, ông ấy đã thành thật đặt cô ở trong tim mình.

Ông ấy chưa từng có con cái.

Nhưng khi ở bên cạnh Tô Trầm Hương, làm bạn với cô mười mấy năm, đã khiến ông ấy trở thành một bậc trưởng bối đối xử vừa thật lòng yêu thương, vừa quan tâm con mình.

Tuy ông ấy không nói nhiều, nhưng Tô Cường lại cảm thấy yên tâm.

Ông gạt nước mắt đi, nói với đại trưởng lão: “Nếu ngài còn muốn biết thêm chuyện gì khác, tôi sẽ kể hết cho ngài nghe.”

Chỉ cần biết đại trưởng lão thật lòng yêu thương Tô Trầm Hương, ông đồng ý trả giá tất cả mọi chuyện.

“Cậu nghĩ nhiều rồi, thật ra tôi cũng không muốn biết nhiều. Chỉ là muốn gặp cậu rồi nói lời cảm ơn thôi. Muốn cậu đặt cho đứa nhỏ này một cái tên, để con bé biến từ quỷ thành người.”

Tô Trầm Hương chính là một lệ quỷ thực sự. Cô đáng sợ, vô tình, tham lam, hung tàn và khờ dại.

Nhưng mà một lệ quỷ như vậy lại được một người sống yêu thương trân trọng, còn đặt cho một cái tên, dành cho cô tất cả sự ấm áp.

Cũng bởi vì chút ấm áp này nên ánh mắt chứa đầy những mặt trái đáng sợ ấy của cô mới sáng lên một chút.

Lệ quỷ vô tri vô giác bị cái tên này ràng buộc, bản năng của lệ quỷ mới hiếm khi thức tỉnh lại.

Chính vào lúc đó, ông lão đã được Tô Cường giúp đỡ.

Ngay khi nghĩ rằng bản thân không thể chống lại lệ quỷ, sinh hồn chết đi là cái chắc thì cô lại kêu ê a rồi chỉ vào chính mình, dùng âm thanh vừa quỷ dị vừa nghiêm túc kêu lên một tiếng.

“Hương Hương.”

Cô vẫy vẫy móng vuốt nhỏ đen sì, không thể bắt được lương thực dự trữ đang ở đây của mình. Nhìn thấy cô trợn mắt há mồm, ông lão lập tức đưa tay ra.

Bởi vì lần đầu tiên cô đã gặp được một người sống ấm áp với mình, nên lần này cô lại vươn tay ra với người sống thêm một lần nữa, đồng ý tin tưởng ông ấy một lần. -

Ông ấy không hề phụ đường sống mà Tô Cường đã cho mình.

Cũng không phụ một chút tín nhiệm ấy của Tô Trầm Hương.

Vì vậy nên ông ấy mới sống sót, muốn phá lệ cảm ơn Tô Cường vì chuyện này.

“Không có, không có. Lúc, lúc ấy tôi cũng không suy tính nhiều như vậy.”

Ông lão nhếch khóe miệng nhìn người đàn ông khờ khạo trước mặt.

Ông ấy che trán rất lâu, sau đó thì lầm bầm hai tiếng.

Giữa người thông minh và kẻ khờ khạo có ranh giới, thực sự rất khó để nói rõ ràng.

Nếu là người thông minh, khi nhìn thấy cảnh đứa nhỏ mới sinh là Tô Trầm Hương quái dị, kinh khủng như vậy thì liệu sẽ lựa chọn thế nào đây?

Cứ nhìn Từ Lệ thì sẽ biết.

Nhưng cũng bởi vì Tô Cường là một tên to xác khờ khạo, thần kinh thô ráp nên mới có thể đối phó được chuyện kinh khủng như thế. Chuyện này cũng được xem là cứu vớt nhân loại chứ nhỉ?

Người cứu vớt toàn bộ nhân loại lại là một người cha đần độn… Ông lão hừ một tiếng rồi uống chút nước để dưỡng họng. Sau khi uống xong, ông ấy lau miệng rồi nói với Tô Cường: “Mặc kệ thế nào, sau này cậu sẽ là khách quý của Bạch Vân Quan. Về thỏa thuận ngầm của cậu và Tiểu Hương, tôi sẽ không quan tâm đến nữa.”

Năm đó, bởi vì một câu nói mà Tô Cường mất đi Tô Trầm Hương, trong lòng ông hiển nhiên tồn tại bóng ma tâm lý.

Kiểu lo âu thấp thỏm này, ông cụ không muốn ép ông phải thoát ra.

Tuy ông ấy biết rằng lúc trước Tô Trầm Hương biến mất nhất định không phải là vì những lời nói đó.

Tám phần là bởi vì… Khi đó, ông ấy liều mạng vẽ bùa chú trên cánh cửa lớn hòng ngăn chặn Tô Trầm Hương…

Tuy là lúc đó Tô Trầm Hương vẫn chưa thức tỉnh tính người, lệ quỷ không bị ràng buộc bởi tên, chuyện ông ấy cản trở được sự xâm phạm của cô là bình thường, nhưng ông ấy vẫn hơi chột dạ.

Ông ấy hừ một tiếng, chột dạ vuốt đầu nói: “Trùng hợp là tôi biết con bé gặp được cậu nên mới vẽ cái bùa kia. Thật ra đều là do tôi ra tay, nếu cậu không nói toạc ra… Tôi cũng không biết con bé tha cho con gái cậu, cứ tưởng rằng con bé đã chiếm được rồi. Đúng rồi, cậu có nhắc đến vị thiên sư họ Phương đúng không?”

Tô Cường căng thẳng gật đầu.

“Họ Phương, bị khuyết tật… Tôi biết là ai rồi. Không ngờ ông ta lại trốn ở thị trấn nhỏ của cậu. Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ ở gần quê nhà của cậu để quan sát Tiểu Hương sao?”

Tuy sau này, Tô Trầm Hương đã trở lại “bình thường”, lệ quỷ không còn hiện thân nữa, cô tiếp tục lớn lên như bình thường. Nhưng vị thiên sư này quá cảnh giác, vẫn ở lại thị trấn nhỏ này, vừa trông coi đứa trẻ kì lạ, đồng thời dọn dẹp hết ma quỷ trong thị trấn để nuôi sống cái thân già của bản thân.

Ông lão hoài niệm về người đồng nghiệp đã từng quen biết của mình một lát.

Nhưng vì ông Phương quyết tâm ở lại thị trấn nhỏ nên lúc trước mối quan hệ giữa ông và người đồng nghiệp này cũng không sâu sắc lắm, hỏi vậy chỉ để biết mà thôi.

Thấy bản thân đã giải thích xong, cả người Tô Cường lập tức thả lỏng.

Ông lão dường như suy nghĩ gì đó rồi nói: “Xem ra sự kỳ lạ của Tiểu Hương không phải bắt đầu từ cậu. Con bé đóng đinh linh hồn của con gái cậu từ khi nào?”

Nếu như những gì Tô Cường nói đều là sự thật, vậy có nghĩa là Tô Trầm Hương đã xuất hiện trong cơ thể của đứa bé kia từ lâu rồi.

Thậm chí còn sớm hơn lúc Tô Cường phát hiện.

Về phần Từ Lệ, cách bà ấy chạy trốn giống như là vì muốn thoát chết vậy. Còn có sự liên quan giữa bà ấy và Quỷ Môn, cho dù Quỷ Môn không hiện rõ chân tướng trước mặt Tô Trầm Hương, đại trưởng lão cũng có thể đoán được.

Nhất định là trong lúc Từ Lệ mang thai, Quỷ Môn đã động tay động chân với đứa trẻ ấy.

Ông ấy vì chuyện này mà phát rồ, thực sự muốn trút sự căm hờn đến tận xương tủy lên Quỷ Môn vì đứa trẻ vô tội ấy. Gương mặt ông ấy trầm xuống, lẩm bẩm: “Phải nhanh chóng phá bỏ Quỷ Môn.”

Việc Quỷ Môn chà đạp lên những sinh mệnh bình thường là điều mà thiên sư chính đạo hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Ông ấy không hỏi Tô Cường thêm điều gì nữa.

Bởi vì Tô Cường hoàn toàn không biết gì cả.

Chờ đến khi quan chủ hiểu rõ ngọn ngành, ông lão và Tô Cường đã bắt đầu thảo luận về những vấn đề hài hoà, mang tính xây dựng như là “Làm sao để vỗ béo con gái”, “Muốn Hương Hương ăn no phải làm cách nào”.

Về vấn đề này, ông lão và Tô Cường đã thành công thống nhất ý kiến, đó chính là… “Trước kia Hương Hương sống quá khó khăn!”

Một đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển lại không thể ăn uống đầy đủ, điều này khiến mắt Tô Cường đỏ lên.

Ông lão than ngắn thở dài nói: “Cho nên lúc thấy Tiểu Hương hiện tại được nuôi dưỡng tốt như vậy, tôi thật sự rất vui mừng.” Ông ấy kể lại trước đây Tiểu Hương từng đáng thương thế nào. Tô Cường do dự một chút, không an tâm mà kéo kéo bộ quần áo sạch sẽ mà mình cố ý mặc.

“Cậu có chuyện muốn nói à?”

“Không biết có tiện hay không nữa.”

“Cứ nói đi.” Vẻ mặt ông lão ôn hoà, cổ vũ ông.

Vô cùng hiền từ.

Nhận ra sự thân mật nhã nhặn của ông lão, gương mặt Tô Cường hơi đỏ lên, mong ngóng hỏi người trước mặt mình: “Trước kia… Tiểu Hương trông như thế nào vậy?”

Trong lòng ông thật sự rất mong chờ, nhưng cũng có ghen tị nho nhỏ.

Bởi vì đại trưởng lão đã nói, ông ấy ở bên cạnh con gái ông rồi chăm sóc nó mười mấy năm, vậy không phải là đã nhìn cô lớn lên, đã nhìn thấy một mặt chân thật khác của Tiểu Hương mà người làm cha như Tô Cường chưa từng thấy sao?

Cho dù hình dạng cô có như thế nào đi nữa, ông vẫn sẽ không sợ hãi con gái mình.

Ông chỉ muốn biết Tô Trầm Hương thực sự trông như thế nào.

Ông lão lập tức nghẹn lời.

Hai mắt của quan chủ sáng rỡ.

Ông ấy cũng muốn biết rốt cuộc lệ quỷ Tô Trầm Hương lúc trưởng thành có hình dạng ra sao.

Đáng sợ, tham ăn, mạnh mẽ… Hay là là một lệ quỷ bạo lực?

Đối diện với ánh mắt chờ đợi của Tô Cường và quan chủ, đại trưởng lão im lặng lấy giấy bút ra. Ông ấy vẩy mực xuống mặt giấy trắng tựa tuyết, tay cầm cây bút lông vẽ một bức tranh, đặt trước mặt quan chủ và Tô Cường, người đang vội vàng thò đầu qua để xem hình dạng của Tô Trầm Hương.

Trước mặt ông ấy là hai con người đang nhìn vào nét vẽ đen tuyền trên tờ giấy trắng, họ im lặng.

Một lúc lâu sau, quan chủ mới ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn đại trưởng lão.

“Đây là?”

“Còn không phải là Hương Hương à?” Ông lão không ngại ngần chỉ vào hình tròn đen mập mạp trên tờ giấy, rồi lại nhích tay sang thứ mập mạp nho nhỏ dính vào hình tròn mập mạp, nói: “Tay và chân của Tiểu Hương.”

Nói rồi, ông ấy lại chỉ vào nơi to tròn nhất: “Đây là Tiểu Hương.” Quan chủ cố gắng nhìn thử, rất lâu sau mới khó khăn hỏi: “Đầu đâu?”

“Còn không phải là đây à?” Đại trưởng lão chỉ vào hình tròn nhỏ mập mạp màu đen.

Cái này… Không phải chỉ là hình tròn nhỏ nằm chồng lên hình tròn to thôi sao?

“Quỷ sơ sinh?” Kiến thức của quan chủ rộng rãi, hỏi bằng vẻ mặt khiếp sợ.

Phong thái của ông lão bây giờ thâm sâu khó lường.

“Có quỷ sơ sinh nào béo như vậy à?” Quan chủ nhịn không được mà hỏi thật.

Vẻ mặt ông lão hơi khó coi.

“Con có phải trưởng bối hay không vậy, không đau lòng cho Hương Hương của chúng ta chút nào à! Con nhìn đi, nhìn cho kĩ vào, quỷ sơ sinh thế này mà là béo sao? Béo ở đâu?! Gầy thế này đều là do đói ăn, là bởi vì ăn không đầy đủ. Hương Hương đúng là quá đáng thương, con bé cần được bù đắp nhiều hơn nữa.”

Ông lão trừng mắt vuốt chòm râu bạc của mình, nói với quan chủ đang run rẩy bằng giọng khàn khàn: “Con nhìn lại đi, vậy mà béo sao?”

“Hơi gầy nhỉ.” Tô Cường đau lòng nhìn hình tròn mập mạp màu đen trên tờ giấy trắng, khó chịu nói.

Quan chủ: …

Không đành lòng nhìn thẳng.

Cho dù không có lương tâm đi nữa, ông ấy cũng không thể nói được câu “Không mập”.

Nhưng đối diện với ánh mắt đồng thời nhìn sang của ông lão và Tô Cường, quan chủ trầm ngâm một lát, chuyển hướng sang chủ đề khác: “Đây là bộ dạng thật của Tiểu Hương à? Con bé lớn được sao?”

“Hình dạng của lệ quỷ là cố định. Sau khi bám vào cơ thể của người sống thì mới bắt đầu thay đổi.” Đại trưởng lão xoa xoa hình tròn màu đen mập mạp trên tờ giấy, thở dài một hơi nói: “Đó là để thích ứng với người sống. Hiện tại Tiểu Hương đã bị ảnh hưởng quá lâu nên mới trở thành hình dạng như hiện tại.”

Nói cách khác, tuy bản chất của Tô Trầm Hương là quỷ sơ sinh, nhưng từ khi bám vào cơ thể của người sống thì cô đã bắt đầu có thể lớn lên.

Tô Cường quý trọng cầm tờ giấy lên, ông chuẩn bị đem nó về nhà, lồng vào khung ảnh rồi treo lên.

Đây là bức tranh đẹp nhất của Tiểu Hương nhà ông.

Quan chủ không nói gì, không thể làm gì với người cha ngốc nghếch này được.

Về phần đại trưởng lão, nhìn thấy bức tranh vẽ Tô Trầm Hương mà Tô Cường cầm trong tay, ông ấy thở dài một hơi.

“Bây giờ đứa nhỏ Tiểu Hương này có rất nhiều bạn bè, gặp được rất nhiều người tốt, tôi thật sự mừng cho con bé.”

Gương mặt già nua nhăn nheo của ông lão hiện lên nụ cười vui cùng chân thật.

Ông ấy hạnh phúc thay cho con gái mình.
Bình Luận (0)
Comment