Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 171

Ông cụ Trần quả thực không dám tin những gì mình nhìn thấy.

Tấm bình phong sơn thủy làm từ ngọc trắng đó là bảo vật trấn trạch mà Bạch Vân Quan rất hiếm khi bán ra.

Ông ấy phải bỏ ra một số tiền lớn để mua nó từ Bạch Vân Quan thông qua người khác.

Đừng trách ông cụ Trần còn phải thông qua người bán trung gian.

Cũng đừng trách ông ấy đa nghi.

Nếu thực sự đã làm chuyện sai trái thì sẽ luôn cảm thấy người ta cũng sai trái giống như mình.

Bởi vì bị Bạch Vân Quan nghi ngờ có liên quan đến Trần Thiên Bắc và Quỷ Môn, ông cụ Trần vẫn luôn lo lắng bản thân ra mặt mua những vật trấn trạch này, Bạch Vân quán sẽ dùng mưu hèn kế bẩn với ông ấy, chơi ông ấy một vố.

Bởi vậy, ông ấy còn rất cẩn thận thông qua người khác để mua đồ quan trọng về, cẩn thận đặt ở thư phòng suốt nhiều năm, làm át chủ bài cuối cùng của mình.

Cũng may, những năm này đều bình an, ông ấy sống rất khá và không gặp khó khăn gì cả, vì vậy, tấm bình phong sơn thủy này cũng khá linh nghiệm trong mắt ông ấy, khiến ông ấy rất hài lòng và giảm bớt sự nghi ngờ. -

Nhưng đột nhiên, tấm bình phong này nứt ra.

Ông ấy nhìn tấm bình phong với vết nứt chậm rãi kéo dài, gần như muốn nứt toạc từ chính giữa, lại không khỏi nhìn vào lá bùa hộ thân cũng do Bạch Vân Quan làm ra trong lồng ngực.

Vừa nhìn một cái đã khiến ông ấy hết mực sợ hãi.

Trên bùa hộ thân làm từ ngọc trơn nhẵn nhụi tinh tế, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết nứt.

Vết nứt từ chính giữa, lan dần ra xung quanh.

Chói mắt đến mức khiến cho ông cụ Trần choáng váng.

Lúc bấy giờ, ông ấy mới cảm nhận được nỗi sợ hãi cùng cực.

Vậy mà tấm bình phong và bùa hộ thân lại bị hỏng vào thời điểm quan trọng như vậy.

Khi mất đi sự bảo vệ thỏa đáng mà ông ấy nghĩ mình đã có được, cuối cùng ông ấy cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi mà người bình thường sẽ có khi gặp phải chuyện như vậy.

Lúc phát hiện đèn trong thư phòng cũng bắt đầu nhấp nháy, rõ ràng đã bị ảnh hưởng, ông cụ Trần không nói hai lời, vội vàng cầm điện thoại lên, gọi cứu viện bên ngoài.

Ông ấy gọi cho lão Đổng của Quỷ Môn.

Ông ấy không tin nổi Bạch Vân Quan nữa.

Hiện tại, ông ấy chỉ tin tưởng đồng minh đã qua lại nhiều năm này ở Quỷ Môn.

Quỷ Môn luôn có quan hệ khá tốt với ông ấy, chưa kể ông ấy còn là kim chủ quan trọng của Quỷ Môn.

Cho dù chỉ vì tiền, Quỷ Môn cũng sẽ bảo vệ ông ấy.

Nhưng sau một hồi chuông dài, mãi đến khi trái tim của ông cụ Trần dần nguội lạnh, ông ấy mới nghe thấy tiếng điện thoại được kết nối.

Trong ánh đèn sáng mờ, ông cụ Trần tức khắc vội vàng hét to khi giọng nói điềm đạm của ông Đổng vang lên từ đầu dây bên kia: "Ông Đổng, mau tới cứu tôi!"

Ông ấy gần như túng quẫn tới đỉnh điểm.

Giờ phút này, ông cụ Trần cuối cùng đã cảm nhận được sự căm ghét của Quỷ Môn khi đối mặt với Bạch Vân Quan, cũng là lần đầu tiên ông ấy cảm nhận được thủ đoạn ác độc của Trần Thiên Bắc và Bạch Vân Quan.

Bề ngoài bao dung rộng lượng nhưng sau lưng lại giở trò hại người như vậy.

Đây mà gọi là chính đạo sao?

Trong lòng ông ấy không cảm thấy việc hiến tế Trần Thiên Bắc có gì sai, giọng điệu của ông ấy tăng thêm vài phần căm tức, nói với ông Đổng: "Chỗ tôi đang gặp rắc rối."

Sau khi cơn hoảng sợ qua đi, ông ấy biết rất rõ, bóng quỷ treo lủng lắng dưới lầu đó không phải là thứ mà ông ấy có thể tự trốn thoát khi mất đi sự bảo vệ.

Mà hiện tại, ông ấy cũng chỉ tin tưởng Quỷ Môn thôi.

Thậm chí ngay lúc này, ông cụ Trần vẫn đang mừng thầm vì còn có Quỷ Môn làm đường lui cho bản thân.

Bên cạnh niềm vui mừng này, ông ấy còn mong chờ về việc ông Đổng sắp đến, cho dù dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng động kỳ lạ, ông ấy cũng cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng.

Nhưng đúng lúc này, trong điện thoại lại vang lên giọng nói điềm đạm của ông Đổng, đầy quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chỗ tôi xuất hiện lệ quỷ." Ông cụ Trần nhanh chóng đáp.

"Nó đã rơi xuống chưa?" Ông Đổng chậm rãi hỏi.

"Vẫn chưa, nhưng sắp rồi. Có điều tôi vừa mới nghe thấy..." Sau khi đáp lại câu hỏi này theo bản năng, ông cụ Trần đột nhiên cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Vào lúc này, không biết tại sao nhưng ông ấy vẫn cảm thấy cực kỳ vô lý và không thể tin được, thậm chí bên tai còn nghe thấy tiếng cười của ông Đổng.

Ông ấy vô thức hỏi: "Sao ông biết lệ quỷ đó treo ở trên cao?"

Một tia sáng lóe lên trong tâm trí ông ấy, như thể đã nhận ra điều gì đó.

Lại một cảm giác nghẹt thở khác khiến ông cụ Trần cảm thấy cổ họng như bị dây thừng quấn lấy, không cách nào thở nổi.

"Đương nhiên là vì tôi đã nhìn thấy. Nhưng đừng lo lắng, quỷ treo cổ sẽ không để ông đau đớn nhiều đâu." Ông Đổng ôn tồn an ủi ông cụ Trần: "Làm người hợp tác nhiều năm như vậy, tôi sẽ không để ông chết quá khó coi, đừng lo lắng."

"Dù sao thì chúng ta cũng là bạn bè lâu năm."

Giọng ông ta trở nên lạnh lùng, ông cụ Trần gần như không dám tin vào những gì mình nghe được.

Khi nghe thấy có ngày càng nhiều âm thanh hỗn tạp vang lên từ dưới lầu bên ngoài thư phòng, ông ấy lại bất chấp sự sợ hãi, nắm chặt điện thoại di động, giọng điệu chất vấn đầy sắc bén: "Là các người làm?"

"Nói chính xác thì chính là con trai ông làm." Ông Đổng thản nhiên nói.

"Ông nói cái gì?" Trong đầu ông ấy hiện lên đôi mắt căm thù của Trần Đường khi bị mình đuổi đi.

"Ông một lòng muốn sinh thêm đứa nữa, rõ ràng là vì muốn đá văng cậu ta. Trần Đường không thể chịu đựng được nên muốn chúng tôi cho một con quỷ treo cổ. Đương nhiên, cậu ta vẫn còn tình cảm với ông, không muốn những loại lệ quỷ tra tấn khác. Quỷ treo cổ chỉ hành động trong một đêm, cậu ta vẫn để ông tận hưởng thêm một khoảng thời gian vui vẻ nữa, có phải rất hiếu thuận không?"

Ông Đổng không ngần ngại cho ông cụ Trần biết cha con bọn họ là cặp cha từ con hiếu đến nhường nào, thậm chí ngẫm lại tình cảm quan tâm lẫn nhau của cặp cha con nhà họ Trần này, dù có là Quỷ Môn cũng không khỏi thấy cảm động.

Giọng của ông ta tựa như ác quỷ, thẳng thắn nói với ông cụ Trần đang run rẩy: "Chúng tôi cũng cảm thấy, cha con các người chết hết sẽ càng phù hợp với lợi ích của Quỷ Môn chúng tôi hơn."

Mối liên hệ giữa tập đoàn Trần thị và Quỷ Môn quá sâu sắc, hai bên đều biết quá nhiều.

Hơn nữa, hai cha con nhà họ Trần này, lão già thì mưu mô xảo trá, gió chiều nào theo chiều đó, một khi Bạch Vân Quan trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ ông ấy sẽ bán đứng Quỷ Môn.

Trần Đường lại hèn nhát đến mức không cần xảo quyệt, chỉ cần nhốt vào cục cảnh sát, có khả năng sẽ bị dọa vỡ mật rồi thành thật khai báo để xin khoan hồng.

Một cặp cha con như vậy, làm sao bọn họ dám để cho hai người này có cơ hội phá hỏng chuyện tốt của mình vào thời điểm quan trọng nhất.

Bởi vậy, không chỉ trên người Trần Đường có quỷ chú thu hút lệ quỷ.

Mà ngay cả biệt thự nhà họ Trần cũng có lệ quỷ chí mạng.

Hơn nữa, lệ quỷ này còn là Trần Đường đích thân mang vào biệt thự, treo trên trần nhà phòng khách của nhà họ Trần.

Đây đều là phúc khí của ông cụ Trần.

Thật là một đứa con hiếu thảo.

Nụ cười của ông Đổng càng trở nên rạng rỡ hơn.

Chỉ cần bịt miệng cha con nhà họ Trần, một số chuyện cơ mật của Quỷ Môn sẽ bị chôn vùi mãi mãi.

Tuy bây giờ Trần Đường vẫn còn sống nhưng ông Đổng không hề cảm thấy lo lắng.

Bởi vì Bạch Vân Quan không thể nào trông chừng Trần Đường không có gì trong tay cả đời được, hơn nữa, thực ra một kẻ hèn nhát như Trần Đường không biết nhiều chuyện cơ mật bằng ông cụ Trần.

Mấy hạng mục trong tay Trần Đường có là gì?

Một số việc quan trọng hơn đều chỉ nằm trong đầu ông cụ Trần.

Cho nên so với Trần Đường, Quỷ Môn càng muốn mạng của lão già này hơn.

"Không thể nào, chúng ta là đối tác bao lâu nay mà!"

"Hiện tại ông vô dụng rồi." Ông Đổng lạnh lùng lộ ra bộ mặt thật.

"Ông nói cái gì? Nhưng Trần Thiên Bắc vẫn cần tôi…"

"Hiện tại thì Trần Thiên Bắc cũng chẳng có ích gì. Chúng tôi cần “Mắt” nhưng khi người Bạch Vân Quan đều tập trung vào “Mắt”, chúng tôi sẽ che giấu được thứ quan trọng hơn của mình. Bảo ông lấy lòng Trần Thiên Bắc chỉ là Quỷ Môn tung hỏa mù thôi."

Lão già này đang cận kề cái chết, ông Đổng không ngại để ông ấy được chết rõ ràng, thỏa mãn nói: "Trần Thiên Bắc năm đó cũng chỉ là khúc dạo đầu để thu hút Quỷ Vương, huống chi là hiện tại. Nhưng mà hiện tại rất tốt, Bạch Vân Quan chỉ coi trọng cậu ta, lo cho cậu ta, đến khi tòa thành Quỷ hiện thế, chúng tôi..."

Ông ta đột nhiên không nói gì nữa, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên, nhiều năm như vậy, ông cũng nhận được không ít lợi ích từ Quỷ Môn, cũng hòa vốn rồi."

"Năm đó các ngươi lợi dụng tôi?" Ông cụ Trần tuyệt đối không ngờ lại nghe được những lời như vậy, khó tin hỏi.

Ông ấy gần như phát điên.

Nếu nhiều năm như vậy đều bị đám người Quỷ Môn đầy rẫy dã tâm và đắc chí này lừa gạt, vậy thì trong mắt Quỷ Môn, cha con bọn họ là cái gì?

Hai tên ngốc có thể hy sinh bất cứ lúc nào sao?

Tự phụ cho mình là cáo già, sao ông cụ Trần có thể chấp nhận việc mình bị người khác coi là kẻ ngốc mà đùa giỡn?

"Tuy rằng ông bị lừa nhưng ông cũng được lợi đấy thôi. Ông chưa quên rằng trong nhiều năm qua, Quỷ Môn chúng tôi đã loại bỏ đối thủ cạnh tranh kinh doanh cho ông bao nhiêu lần đấy chứ?"

Giọng điệu của Ông Đổng vô cùng nhẹ nhàng, nói: "Hiện tại, chẳng qua là vì chúng tôi tìm được thứ tốt hơn, còn ông thì trở nên vô dụng thôi."

Cũng giống như ông cụ Trần quen việc qua cầu rút ván, Quỷ Môn qua cầu rút ván, thuận tiện giết người diệt khẩu một chút thì có sao đâu?

Mặc dù rất tiếc khối gia sản khổng lồ của nhà họ Trần không biết sẽ rơi vào tay ai, thế nhưng Quỷ Môn thường xuyên lui tới với tập đoàn Trần thị, ông ta có thể cướp lấy một ít tài sản của Trần thị.

Giọng nói lạnh lẽo này làm cho ông cụ Trần lạnh thấu tim gan.

Ông ấy bất lực ngồi phịch xuống ghế, không biết là tuyệt vọng vì bị đồng bọn nhiều năm đâm sau lưng, hay là đau lòng vì bị con trai đẩy vào chỗ chết.

"Mặc kệ thế nào, tôi cũng sẵn lòng cho ông cổ phần của Trần thị, xin ông hãy tới cứu tôi." Bản năng muốn sống sót khiến ông ấy không thể không cầu xin.

Cái lòng tự tôn này không có giá trị gì khi đứng trước sự sống.

"Chờ chết đi. Tiện thể nói cho ông biết, mấy bảo vật trấn trạch và hộ thân trong thư phòng của ông đều là bị con trai ông tự tay đập hỏng đấy." Ông Đổng nói xong, dường như đã nghe thấy những âm thanh hỗn tạp phát ra từ điện thoại.

Ông ta mỉm cười hài lòng, cúp máy ngay lập tức.

Ông cụ Trần nghe tiếng máy bận trong điện thoại, nhìn tấm bình phong sơn thủy nứt toạc trước cửa, cả người run lẩy bẩy, thoáng cái đã già đi hai mươi tuổi, bạc trắng cả mái đầu.

Ông ấy nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Quỷ Môn.

Tấm bình phong và bùa hộ thân, đều là do Trần Đường đập hỏng.

Trần Đường muốn mạng của cha mình.

Mà nguyên nhân chẳng qua là vì ông ấy lấy đi vài hạng mục trong tay Trần Đường, còn nghi ngờ ông ấy muốn sinh thêm con.

Cũng bởi vì chút xung đột nho nhỏ này, vì gia sản, Trần Đường liền không chút thương tình mà ra tay với cha mình.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Sao lại có thể bất hiếu như vậy?

Chẳng lẽ tình thân, máu mủ ở trong mắt Trần Đường không đáng một xu ư?

Vì gia sản, thậm chí ông ta có thể mất trí đến vậy sao?

Ngay cả khi đang run rẩy tự hỏi những vấn đề này, ông cụ Trần vẫn muốn hỏi đi hỏi lại những chuyện này, trong thoáng chốc, trước mắt ông ấy xuất hiện gương mặt của đứa cháu trai đang say giấc trong chiếc khăn quấn.

Còn có đứa con trai mừng rỡ như điên, nói với ông ấy: "Cha à, chỉ cần để nó làm “Mắt”, sau này chúng ta có thể lấy được nhiều thứ hơn rồi! Một đứa con thì có là gì, chỉ cần có tiền tài quyền thế, có thứ gì mà không thể hy sinh chứ?"

Năm đó, ông ấy nhìn Trần Đường hy sinh Trần Thiên Bắc, hoàn toàn đồng ý

đối với thủ đoạn tàn nhẫn của con trai, cảm thấy không độc ác thì không ra dáng trượng phu, con ông ấy làm không sai.

Nhưng thật không ngờ, đến bây giờ, sự nhẫn tâm của Trần Đường, cái gọi là hy sinh lại đến lượt ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment