Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 179

Trong không gian yên tĩnh đến mức gần như ngộp thở, ba người Tô Cường vẫn không lên tiếng, giống như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả mấy bóng người đứng ở lối đi cũng yên lặng.

Vì sự tồn tại của những bóng người này mà không có ai có thể thốt ra được nửa câu.

Nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy bỗng có một âm thanh vang lên.

Tiếng bóng lăn rõ rệt lọt vào tai của mỗi người.

Lộc cộc… lộc cộc…

Sau tiếng lăn kỳ lạ đó, tiếng giày nhỏ lạch cạch lạch cạch đang chạy tới chạy lui trên nền gạch cũng đột nhiên vang lên.

Giống như... có một đứa trẻ không lớn lắm, giữa lúc căng thẳng và đáng sợ như vậy vẫn vô lo vô nghĩ, không nhận ra nguy hiểm đang đến gần mà vẫn đang chơi đùa.

Vô cùng ngây thơ.

Âm thanh rõ ràng là đang đuổi theo quả bóng.

Trên mặt An Gia Gia lộ ra nụ cười.

“Sao thế, trong nhà ai còn có con nít à?” Cô ta mỉm cười, giả tạo hỏi.

Có con nít thì càng tốt.

Cô ta thích nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, bận tâm lo lắng của những người cao cao tại thượng này.

Khi cô ta đã quyết định đi đến bước này, dựa vào việc giúp Quỷ Môn làm tổn hại những người bình thường để đổi lấy tương lai tươi sáng hơn, bản thân một lần nữa quay lại giới giải trí đợi thời tới, cô ta chưa từng nghĩ có gì mà mình không dám làm nữa.-

Khi thấy Tôn Tịnh đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và bất an sau lưng Tô Cường, liên tục nhìn về phía cánh cửa với dáng vẻ vô cùng lo âu khiến An Gia Gia biết rằng, hóa ra trong nhà Trần tổng thật sự còn có một đứa con nít nữa.

Hơn nữa, chắc chắn là sau khi đứa trẻ bị thương sẽ khiến Tôn Tịnh đau khổ tột cùng.

Nếu không, tại sao Tôn Tịnh lại lo lắng như vậy?

Thấy Tôn Tịnh giờ đây không dám kiêu ngạo như thế nữa mà nhìn mình với vẻ cảnh giác và hoang mang, thậm chí không thèm quan tâm đến sự kỳ quái bên ngoài ngôi nhà, xoay người muốn quay vào nhà.

"An Gia Gia, rốt cuộc cháu muốn làm gì!" Tô Cường tức giận, lớn tiếng hỏi.

Ông cũng không ngờ trong nhà Trần tổng còn có con nít.

Tuy nhiên, nếu có trẻ con, với tư cách là một người lớn lớn tuổi như ông, cho dù có phải liều mạng thì cũng phải bảo vệ đứa trẻ.

Dù nó chỉ là đứa trẻ nhà bên.

Ngay khoảnh khắc đó, ông dùng thân hình cao lớn kiên quyết chặn lại ngay cửa, chặn cả An Gia Gia và những bóng người kỳ quái đang đứng ở cửa đó.

Mặc dù biết ánh sáng đỏ và những bóng người trông có vẻ rất nguy hiểm ấy không thể vào nhà hay phá bỏ bùa chú của Tô Trầm Hương, nhưng Tô Cường vẫn vô thức chặn ở cửa chính.

...Ngay cả Trần tổng cũng chặn cùng.

"Giang Giang, con mau rời khỏi đây, đi tìm chị Hương Hương đi." Giọng nói cực kỳ lo lắng của Tôn Tịnh vang lên.

Lúc này, cô ấy đã mất đi sự thận trọng của đại minh tinh.

Sau giọng nói lo lắng và lời dặn của cô ấy, Tô Cường đang thầm nghĩ trong lòng làm thế nào để canh cửa nhà thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị chọc nhẹ một cái.

Ông ngỡ ngàng quay lại, không nhìn thấy gì, vội vàng cúi đầu mới nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ xíu, ôm một quả bóng đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ông.

Đứa trẻ này có khuôn mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đen láy... Lần đầu tiên Tô Cường nhìn thấy Trần Giang Nam, ông cũng ngơ ngác nhìn vào đôi mắt màu đen kỳ lạ không có lòng trắng của nó.

Rõ ràng không phải là đôi mắt của người sống.

Ông nuốt một ngụm nước bọt, không né tránh ánh mắt sẽ khiến người ta hét lên sợ hãi này mà còn lộ ra một nụ cười chân thành.

Ông nghe thấy vừa rồi Tôn Tịnh gọi đứa nhỏ này là "Giang Giang".

Ông nhớ Tô Trầm Hương đã từng kể về lai lịch của đứa bé.

Là một đứa bé ngoan, không nên có cái nhìn khác thường với nó.

Thấy nó đang mặc một bộ quần áo trẻ em rất đẹp, đôi giày nhỏ xinh xắn và thoải mái, bàn tay trắng bệch lộ ra ngoài nhưng lại không có cái gọi là những vết màu tím đáng sợ mà Tô Trầm Hương đã miêu tả với mình trước đó, trái lại còn trắng nõn, giống như một đứa trẻ bình thường.

Nhìn một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như vậy, dù biết đây là lệ quỷ "siêu hung ác" trong miệng Tô Trầm Hương, nhưng Tô Cường cũng không nhịn được mà giơ tay, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó rồi lại đẩy nó vào nhà.

Tiểu quỷ ôm quả bóng ngơ ngác bị người đàn ông bế lên rồi đưa vào nhà, nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn Tô Cường một lúc, tựa như bị mê hoặc.

Nó ôm quả bóng, vẫn muốn chen ra ngoài.

"Đừng! Giang Giang, con mau đi nhanh đi." Tôn Tịnh không dám cho tiểu quỷ ra ngoài.

Mặc dù kể từ khi nhận nuôi tiểu quỷ, cô ấy thường xuyên thấy nó ung dung nhẹ nhàng xé xác những ma quỷ kỳ quái kia thành từng mảnh, nhưng trong lòng Tôn Tịnh, khi nhìn thấy ngoài cửa có nhiều quỷ ảnh như thế, cô ấy vẫn không dám để con mình có thể gặp nguy hiểm dù chỉ một lần.

Lỡ như lệ quỷ cũng ỷ đông hiếp yếu thì sao?

Thế nhưng, mặc dù bên ngoài có nhiều ma quỷ như thế, nhưng thân là lệ quỷ, chỉ cần Trần Giang Nam muốn chạy trốn, muốn rời đi, hẳn vẫn là chuyện rất đơn giản.

Tôn Tịnh cảm thấy bóng người bên ngoài khiến cô ấy khó thở, nhưng vẫn muốn bảo tiểu quỷ rời khỏi đây, từ cửa sổ, từ ban công, bất kể từ đâu cũng không quan trọng, tìm một nơi an toàn để trốn mà không phải chịu tổn hại từ bọn ma quỷ đó.

Còn về an nguy của người lớn bọn họ, Tôn Tịnh tạm thời chưa nghĩ tới.

Trong mắt cô ấy đều là đứa trẻ này, tiểu quỷ ngoan ngoãn tựa chiếc đầu nhỏ lên bờ vai thơm ngát của cô ấy, cúi đầu nhìn quả bóng trong tay, cố gắng suy nghĩ một lúc.

Nó buông tay.

Quả bóng lăn lộc cộc, như thể đã mọc mắt, trong nỗi lo lắng và căng thẳng của những người lớn, nó xuyên qua chân họ, rất nhanh đã lăn đến sàn gạch bóng loáng bên ngoài.

Mãi đến khi lăn đến bên cạnh những bóng người u ám đang nhìn chằm chằm nhóm người Tô Cường thì không di chuyển nữa.

An Gia Gia nhìn đứa trẻ đang được Tôn Tịnh ôm chặt trong lòng, thấy cô ấy lo lắng nói “Mẹ không sao”, đột nhiên trợn to hai mắt không dám tin.

Mẹ?

"Tôn Tịnh, chị có con rồi sao? Vậy mà chị lại có con ư?!" Giọng nói của An Gia Gia hưng phấn không thôi, không ngờ mình lại tóm được cái thóp lớn như vậy.

Nếu nữ minh tinh độc thân bị vạch trần có con, chắc hẳn sẽ gây chấn động lớn trong giới giải trí đây.

Tôn Tịnh thờ ơ với sự ngạc nhiên hết sức phấn khởi giống như nhìn thấy bí mật của người khác thế này, quay đầu nhìn cô ta với vẻ chán ghét.

Ánh mắt này lại khiến mấy bóng người phía sau An Gia Gia từ từ cúi đầu xuống, nhao nhao cùng nhìn sang quả bóng đó, rồi cười to lên.

“Hóa ra chị đã sinh con rồi! Tôn Tịnh, đây coi như là scandal của chị nhỉ? Nếu truyền ra ngoài chuyện chị chưa kết hôn mà đã mang thai, xem ai còn coi chị là nữ thần nữa!”

"Đúng rồi."

Cô ta quay đầu, nhìn Tô Cường và Trần tổng rồi ác ý nói: "Bây giờ các người còn bảo vệ chị ta nữa sao? Để tôi nói cho các người biết, nguy hiểm đều là do chị ta gây ra! Nếu không phải chị ta nhiều chuyện, tôi cũng sẽ không tìm đến tận cửa bắt các người trả giá đâu!”

"Cô đang nói vớ vẩn gì vậy!"

"Hôm nay tôi xuất hiện ở đây chính là vì chị ta! Các người chết đều là do chị ta liên lụy các người! Ai bảo các người có quan hệ tốt với chị ta chứ."

An Gia Gia hung ác nói.

Cô ta ghét Tô Trầm Hương, ghét Từ Lệ, ghét Lâm Nhã, ghét rất nhiều người, nhưng người cô ta ghét nhất bây giờ chính là Tôn Tịnh giậu đổ bìm leo.

Liên quan đến vụ bắt nạt ban đầu của cô ta với Tô Trầm Hương, Tôn Tịnh đã đăng lại một lần, đến lần hai, những bức ảnh cô ta bắt nạt bạn học nữ hồi cấp hai bị vạch trần, thực ra người đăng lại trong giới giải trí không nhiều, vì cũng không xem cô ta là một vấn đề quan trọng.

Nhưng chỉ có Tôn Tịnh lại một lần nữa đăng lại, hơn nữa còn lên án, yêu cầu cô ta xin lỗi, bồi thường và đền bù thiệt hại... Vì điều này, An Gia Gia đã trốn trong góc tối run rẩy, khi tuyệt vọng đến mức kinh khủng, Tôn Tịnh trở thành người mà cô ta căm ghét nhất.

Bây giờ cô ta có khả năng trả thù, ban đầu nghĩ rằng sẽ đưa những quỷ ảnh này đến đoàn làm phim tìm cô ấy, nhưng cảm thấy liên lụy quá nhiều người sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, không ngờ hôm nay, ông trời tình cờ cho cô ta gặp được Tôn Tịnh xuất hiện trên đường.

Cô ta bám theo suốt chặng đường thì theo được đến đây.

Mặc dù Tô Trầm Hương cũng sống ở đây khiến An Gia Gia cảm thấy rất trùng hợp, nhưng cô ta cũng chẳng quan tâm đến những thứ khác.

Cô ta không biết lý do tại sao Tô Trầm Hương lại được Quỷ Môn coi trọng.

Tuy nhiên, cho dù Tô Trầm Hương xảy ra chuyện gì, chắc hẳn vấn đề cũng không lớn.

Vậy nên cô ta mới quyết định sẽ ra tay ở đây.

Chỉ cần ra tay với Tôn Tịnh thì cô ta hoàn toàn có thể thả lỏng tay chân, dần dần, trong lòng sẽ không còn cảm giác chịu tội khi làm việc cho Quỷ Môn nữa.

"An Gia Gia, những chuyện cô làm thật khiến người ta ghê tởm." Tôn Tịnh bế tiểu quỷ nhà mình, nhìn An Gia Gia đang trong bộ dạng dương dương tự đắc, lạnh lùng nói: “Tuổi cô còn nhỏ, bây giờ muốn quay đầu vẫn còn kịp. Đừng lấn quá sâu vào con đường tội lỗi nữa.”

Chuyện An Gia Gia làm sai trước đây, xin lỗi, bồi thường, sau đó sửa đổi, đây mới là lựa chọn đường đường chính xoay chuyển cuộc đời, mà không giống như bây giờ, đưa nhiều quỷ ảnh như vậy xuất hiện trước mặt người bình thường, tội ác càng chồng chất nhiều thêm.

Cô ấy không biết rốt cuộc An Gia Gia đã bị xúi giục và dụ dỗ từ người nào.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hành vi của cô ta đều đáng xấu hổ.

Thấy Tôn Tịnh còn dùng lời lẽ đanh thép dạy dỗ mình, An Gia Gia phá lên cười rất to.

"Chị giả vờ cái gì? Chết đến nơi rồi mà chị còn..." Cô ta vẫn muốn cười nhạo Tôn Tịnh.

Nhưng đứa trẻ đang vùi mặt vào vai Tôn Tịnh lại vùng ra từ ngực cô ấy.

Tiếng giày nhỏ lạch cạch lạch cạch, mang theo tiếng vọng kỳ quái một lần nữa vang lên trên hành lang.

Từ khóe mắt An Gia Gia, cô ta nhìn thấy hình như là một bóng người nhỏ xuất hiện bên cạnh mình.

Cô ta đột ngột cúi đầu thì thấy một đứa trẻ đang đứng bên cạnh và nghiêng đầu nhìn cô ta.

Nhưng mới một giây trước đó, rõ ràng cô ta nhìn thấy đứa trẻ này vẫn đang ở trong nhà.

Như thể trong chớp mắt, nó bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô ta, giống như đột ngột hiện thân.

Ánh mắt An Gia Gia không dám tin, nhìn vào đôi mắt đen kịt quái dị đó.

"Mày..." Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, An Gia Gia đột nhiên hét lên.

Nhưng đứa trẻ đó nhìn cô ta hai lần rồi không để ý đến cô ta nữa, trái lại còn chạy lạch bà lạch bạch đến chỗ quả bóng lăn xuống, cúi người, ôm quả bóng nhỏ của mình lên.

Nó cẩn thận xoa xoa, rồi khựng lại, trong ánh mắt của mấy bóng người, với động tác đột nhiên giống như cứng lại, nó nâng quả bóng lên, chỉ vào cái chỗ nhỏ xíu trên đó, có một khuyết điểm nhỏ rất rất nhỏ, biểu cảm cương quyết moi ra một cái tội hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt không cảm xúc.

Làm hỏng quả bóng của nó rồi.

Vậy mà lại làm hỏng đồ chơi yêu thích của con nít.

Phải đền.

“Đền thế nào?” Rõ ràng tiểu quỷ không nói gì, nhưng thông qua ánh mắt yêu cầu bồi thường của nó, Tô Cường ngu ngơ hỏi.

Tiểu quỷ chậm rãi nhìn Tô Cường một cái, rồi nhìn quả bóng trong tay, đường đường chính chính vươn tay ra.

Nó vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, trong ánh mắt khiếp sợ của An Gia Gia, một bóng người đứng phía trước đột nhiên bị thứ gì đó không nhìn thấy đè cổ, sau đó nhét đầu vào bàn tay bé xíu của tiểu quỷ mà hoàn toàn không thể vùng vẫy.

Tiểu quỷ uốn éo thân hình nhỏ bé, định một tay vặn đứt đầu quỷ ảnh này để bồi thường cho quả bóng của mình, đột nhiên, thang máy một lần nữa vang lên một tiếng ding.

Một cô bé vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thang máy, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, không nói lời nào liền nhào tới, một tay xách tiểu quỷ dám giành thức ăn của mình ở địa bàn của mình, một tay tát liên hồi rồi rút quỷ ảnh thành cái bánh đậu tiên.

Cô nhìn tiểu quỷ này một cách hung tợn.

“Mới tới mà dám cướp đồ ăn của tao rồi hả?!”

Không biết ai bảo kê địa bàn này à?!
Bình Luận (0)
Comment