Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 182

Tưởng sư huynh đứng trước bức tường dày, im lặng một lúc.

"Hay là bảo Tiểu Hương đến xem sao?" Tô Trầm Hương là người trừ ma giỏi nhất, chắc hẳn cũng tinh thông không gian lệ quỷ hơn những người khác.

Chu sư thúc nhỏ tiếng hỏi.

Tưởng sư huynh không lên tiếng, ánh mắt rơi vào người phụ trách của Công ty giải trí Hoàn Vũ đã đi theo anh ấy suốt chặng đường, vẫn đang cười híp mắt nhìn mình, còn người đàn ông trung niên họ Lý phía sau hắn ta, nghe nói chính là quản lý của An Gia Gia.

Rõ ràng, bọn họ rất tự tin.

Bây giờ đang xem trò cười của họ.

Gọi Tô Trầm Hương đến đây để tìm ra vị trí của không gian lệ quỷ, đương nhiên là cách dễ dàng và đơn giản nhất, nhưng... bây giờ Tô Trầm Hương đang qua lại với Quỷ Môn, anh ấy không muốn cô vì lại phá hỏng chuyện của Quỷ Môn, rồi để Quỷ Môn cảnh giác và có sát ý nhiều hơn với cô, khiến Tô Trầm Hương gặp phải nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Tưởng sư huynh khẽ lắc đầu nói: "Tiểu Hương cũng không có khả năng này."

Chu sư thúc im lặng một lúc.

Mặc dù biết anh ấy đang nói hươu nói vượn, Tô Trầm Hương tuyệt đối có khả năng này, nhưng nghĩ đến độ tuổi của Tô Trầm Hương, và cả xuất thân của Công ty giải trí Hoàn Vũ, ông ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Còn về Công ty giải trí Hoàn Vũ, công ty giải trí này có thể phát triển thuận lợi trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cho dù sau lưng có xuất thân trong Quỷ Môn, chắc chắn còn có những mối quan hệ khác.

Đặc biệt là người phụ trách của Công ty giải trí Hoàn Vũ.

Nếu nói trên người của quản lý họ Lý mặc âu phục kia có quỷ khí rất nặng, thì quỷ khí trên người của người phụ trách một công ty giải trí lớn như Công ty giải trí Hoàn Vũ đã nặng đến mức khiến người ta ngạt thở.

Nụ cười giống như chiếc mặt nạ cứng ngắc đó cùng với ánh mắt u ám giả vờ thân thiện, cũng chứng tỏ người này chắc chắn chính là tàn dư của Quỷ Môn.-

Nhưng hiện giờ người này cũng là nhân vật của công chúng, không tìm thấy bằng chứng, ai cũng không có cách ra tay với hắn ta, nếu không, tên này lên tivi bán sự thương xót thì Bạch Vân Quan sẽ vô cùng phiền phức.

Trong sự yên lặng thiếu kiên nhẫn, trên mặt người phụ trách trung niên của Công ty giải trí Hoàn Vũ nói lời tạm biệt với khuôn mặt theo nụ cười nhã nhặn nhất nhưng lại giống như giả tạo, chỉ để lại người quản lý họ Lý.

Thấy không tìm được gì, Tưởng sư huynh và những người khác ra khỏi gara tầng hầm, rồi lên lầu.

Trong đại sảnh tầng một, nghệ sĩ mà công ty ký hợp đồng và các nhân viên kẻ đến người đi, có một số người không khỏi tò mò nhìn họ.

Tưởng sư huynh hít một hơi thật sâu.

Những người bình thường này cũng chính là nguyên nhân khiến Quỷ Môn chắc chắn họ không thể ra tay.

Bởi vì một khi trở mặt, Quỷ Môn sẽ không màng đến tính mạng và sự an toàn của nhiều người bình thường như vậy.

“Chúng ta ra ngoài trước đi.” Anh ấy im lặng một lúc rồi nói với mấy vị sư thúc ném chuột sợ vỡ bình.

Sau khi xem xét tình hình, họ đã biết Công ty giải trí Hoàn Vũ có chỗ dựa nên không sợ gì hết.

Chu sư thúc gật đầu, cùng anh ấy ra ngoài.

Tuy nhiên, tay không trở về như vậy sẽ khiến trong lòng Tưởng sư huynh cảm thấy buồn bực.

Thực tập sinh mất tích trong tòa nhà của công ty giải trí đó đã mất tích rất lâu, anh ấy không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu, đã được cứu hay chưa, nhưng anh ấy không muốn từ bỏ hy vọng cứu người cuối cùng.

Nhưng trong tòa nhà có nhiều người thường như vậy càng khiến anh ấy không biết phải làm sao.

Anh ấy vẫn không thể không ngồi vào xe, vừa chăm chú nhìn động tĩnh của tòa nhà Công ty giải trí Hoàn Vũ, vừa gọi điện cho Quan chủ, Quan chủ cũng hồi lâu không lên tiếng.

Cái gọi là hy sinh mạng sống của một số ít người vì lợi ích của rất nhiều người là điều Quan chủ không thể chấp nhận.

Nếu có thể, ông ấy cũng muốn cứu họ.

Quan chủ hít một hơi thật sâu, vừa ngồi cạnh Đại trưởng lão nghe báo cáo công việc của Tưởng sư huynh, vừa nhìn Đại trưởng lão mặt mày rạng rỡ nói chuyện điện thoại với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương đang khoe hôm nay mình đã giải được một bài toán siêu khó trong lớp.

"Mặc dù sau đó các bạn học khác cũng làm ra đáp án chính xác, nhưng cháu là người nhanh nhất!" Trường cấp ba trọng điểm có rất nhiều học sinh giỏi, cho dù câu hỏi khó đến mấy cũng không thể không có người giải được.

Nhưng Tô Trầm Hương là người đầu tiên giải được một câu thi đua siêu khó, nghe nói là đề thi môn toán quốc gia gì đó, mặc dù chỉ có lần này cô đứng nhất, nhưng cũng không ngăn nổi việc lệ quỷ muốn khoe khoang.

Cô bé đắc ý lên mặt, khoe với ông lão, còn khen ông ấy: “Tất cả đều nhờ hồi đó ông đã xây dựng nền tảng thật tốt cho cháu!” Ông lão đã dạy cô rất nhiều điều trong suốt mười mấy năm ở nhà cổ.

Hơn nữa, cô cảm thấy hóa ra những bài học mà ông lão dạy cô khi ấy đều nhằm mục đích xây dựng nền tảng.

"Thế cháu nghĩ ông chỉ biết làm mấy chuyện mê tín dị đoan thôi à?" Ông lão khoe khoang nói: "Hồi đó ông là giáo viên số một của Bạch Vân Quan đấy! Danh sư luôn! Bài tập của những tiểu đệ tử đó, có cái nào không phải do ông giảng giải đâu!"

Trong việc đào tạo đệ tử, Bạch Vân Quan không những chỉ dạy các loại bùa chú phong thủy mà còn theo kịp thời đại, xây dựng chương trình chín năm giáo dục bắt buộc... Khi đó, ông lão đã tập trung nhiều đệ tử trẻ, cùng nhau mở lớp, giảng bài cho họ, cực kỳ có tâm.

Chính vì thế hệ cũ như họ coi trọng giáo dục, cho nên các thiên sư xuất thân từ Bạch Vân Quan gần như đều có trình độ học vấn không tệ. Hầu hết đều có bằng tốt nghiệp đại học.

Nếu học tốt thì còn có thể học lên nghiên cứu sinh.

Đây đúng là thầy có giỏi thì trò mới hay.

Danh sư và đồ đệ đều xuất sắc!

Ông lão dương dương tự đắc.

Tô Trầm Hương cũng dương dương tự đắc.

Đúng lúc này, Quan chủ nhận được cuộc gọi của Tưởng sư huynh.

“Vậy cậu cứ tiếp tục quan sát trước, ta sẽ nghĩ cách khác.” Quan chủ vừa bảo Tưởng sư huynh tiếp tục theo dõi Công ty giải trí Hoàn Vũ, vừa thở dài một tiếng rồi buông điện thoại xuống.

Dáng vẻ buồn phiền thở dài này của ông ấy đã để ông lão nhìn thấy, mặc dù cảm thấy không dễ chịu với vẻ đăm chiêu ủ dột của tên này, nhưng vẫn hỏi: "Sao vậy? Gặp phải rắc rối gì à?"

Ông ấy hỏi, Tô Trầm Hương cũng đang dựng tai lên nghe ở đầu bên kia điện thoại.

"Mặc dù Công ty giải trí Hoàn Vũ không nằm ở trung tâm thành phố, nhưng gần đó cũng xem như là một thành phố sầm uất. Hơn nữa, một công ty giải trí lớn như vậy, bên trong có quá nhiều người bình thường."

Quan chủ nói chuyện Quỷ Môn đặt địa điểm lần này ở tòa nhà công ty giải trí cho ông lão nghe.

Ông lão nghe xong hơi cau mày, chậm rãi nói: "Vậy bảo chúng giăng pháp trận trấn tà ở ngoài tòa nhà trước, trấn áp mấy thứ trong tòa nhà."

Quỷ Môn xây dựng địa điểm nguy hiểm ở nơi có nhiều người bình thường để cản trở Bạch Vân Quan, đây không phải là thủ đoạn mà bây giờ bọn họ mới nghĩ ra, trước đây bọn họ đã từng làm như vậy.

Khi gặp phải thủ đoạn như vậy, cách ứng phó của Bạch Vân Quan là đặt bùa trừ tà, xe trừ ma, trấn áp những thứ không tốt làm hại người thường, sau đó bắt giữ người của Quỷ Môn càng sớm càng tốt.

Ông ấy nói đến đây, Quan chủ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Con cũng nghĩ vậy. Thế nên đã chuẩn bị phái người gửi một số pháp trận bùa chú cỡ lớn cho họ."

Không thể mang theo pháp trận cỡ lớn thế này, vẫn phải gửi đến.

Nhưng nhắc đến điều này, sắc mặt của Quan chủ hơi khó nói.

Pháp trận trừ tà trấn áp ma quỷ cỡ lớn như vậy... Trong quan cũng không có mấy người biết.

Càng dùng càng ít, nên Bạch Vân Quan luôn sử dụng tiết kiệm.

Nếu không phải vấn đề vô cùng quan trọng, hễ có cách giải quyết khác đều sẽ không sử dụng.

"Tiểu Hương biết." Ông lão bật cười lộ ra hàm răng lớn, khoe khoang nói.

Khóe miệng Quan chủ giật giật.

Ông ấy nghi ngờ suốt mấy năm ở trong nhà cổ của Hương Hương, ông lão này không làm gì cả, chỉ lo dạy học sinh giỏi thôi.

"Trong số các đệ tử cùng thế hệ với Tiểu Hương, không có ai khác biết."

“Vậy chờ giải quyết xong Quỷ Môn, bảo những đệ tử này quay về đây, nhồi nhét hay dùng cách gì cũng được, bắt bọn nó tu luyện lại! Nhất định phải học.” Ông lão gõ thước tay* một cách dứt khoát, bảo Quan chủ đi lấy những pháp trận chuyên trấn áp tà ma ở những nơi quan trọng cho các đệ tử của Bạch Vân Quan.

*Gõ thước tay: Là để thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định.

Trái lại, Tô Trầm Hương dựng tai lắng nghe một hồi, mặc dù tinh thông các loại pháp trận cỡ lớn ấy, nhưng nghĩ lại những gì đã nghe từ Tưởng sư huynh trước đó, Công ty giải trí Hoàn Vũ có thể chính là một cứ điểm quan trọng của Quỷ Môn.

Chắc hẳn trong đó... có không ít lệ quỷ.

“Hay là để cháu đến giúp nhé?” Cô nuốt nước bọt, vội vàng mạnh dạn tiến cử bản thân.

"Cháu muốn vẽ trận pháp à?"

“Vẽ trận pháp rắc rối lắm. Chẳng phải mọi người nghi ngờ trong tòa nhà đó là cứ điểm của Quỷ Môn, hơn nữa còn ẩn giấu không gian lệ quỷ và ẩn giấu lệ quỷ sao, cũng chỉ có không gian của lệ quỷ khác mới có thể giải quyết được thôi."

Chỉ có thể trấn áp tà ma, bảo vệ người sống, nhưng có thể tìm thấy không gian lệ quỷ không?

Tô Trầm Hương cảm thấy chi bằng cứ để cô đi.

Quan chủ nghe qua loa điện thoại, ngỡ ngàng hỏi: "Là sao? Gì mà không gian của lệ quỷ khác mới có thể giải quyết được?"

"Cháu chỉ..." Tô Trầm Hương nói một cách đầy ẩn ý.

"Cháu... cũng có không gian lệ quỷ sao?" Quan chủ ngạc nhiên hỏi.

Ông lão im lặng.

"Mới mẻ quá nhỉ. Cái gì cháu cũng có." Tô Trầm Hương là lệ quỷ, làm sao có thể không có không gian lệ quỷ chứ? Cô còn biết thuật quỷ che mắt, biết làm bóng đè... quỷ, quỷ đả tường!

Tóm lại, những thứ mà lệ quỷ khác biết thì cô cũng biết, những thứ mà những lệ quỷ khác không biết thì cô cũng biết.

Chỉ có điều, khi mới nhập vào cơ thể này, cô bị kẹt trong cơ thể này nên có chút hạn chế, nhưng sau khi cô liên tục ăn uống bổ dưỡng, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng mỗi ngày, những năng lực trước đây dần dần trở lại.

Ví dụ, âm khí trên người có thể lan rộng ra ngoài, bao trùm toàn bộ khu vực, thực ra phạm vi của âm khí cũng chính là địa bàn của cô.

Cũng có lẽ là cô đã có thể dần dần thoát khỏi sự trói buộc, khi lấy đi thai quỷ, những móng vuốt nhỏ có thể tạm thời tách khỏi cơ thể... Những điều này đều đang dần dần tăng cường sức mạnh của lệ quỷ.

Hiện giờ, không gian lệ quỷ của cô vẫn có thể hoạt động.

Mặc dù trong khoảng thời gian này cũng không có cơ hội cho cô sử dụng không gian lệ quỷ.

"Không gian lệ quỷ sao? Cháu muốn làm thế nào?"

"Bao trùm không gian lệ quỷ của cháu lên toà nhà, trấn áp tất cả những tà ma không mạnh bằng cháu trong tòa nhà, sau đó, người của Quỷ Môn cần bắt cứ bắt, không gian lệ quỷ cần tìm cứ tìm. Sẽ không ảnh hưởng đến những người bình thường khác."

Không gian lệ quỷ là sự tồn tại bóp méo thực tại, cho dù ngăn cách bởi một bức tường, thậm chí là mặt đối mặt, chỉ cần cô muốn tách rời hai người trong không gian, cho dù Quỷ Môn đó có bị vặn thành cái bánh quai chèo trước mặt người thường thì người thường cũng không nhìn thấy, thậm chí không cảm nhận được gì.

Chờ đến khi bắt được người của Quỷ Môn, sau đó biến những lệ quỷ nguy hiểm mà Quỷ Môn che giấu trong tòa nhà này thành đồ ăn, rồi thu hồi không gian lệ quỷ của cô, người bình thường sẽ không có một chút cảm giác nào.

Nơi đây vẫn là một tòa nhà giải trí ca múa mừng cảnh thái bình.

Sẽ không gây hoang mang, cũng không gây ra bất an cho những nhân vật của công chúng.

Nghe được những lời nói ung dung thoải mái của Tô Trầm Hương, Quan chủ im lặng.

Ông ấy nhìn Đại trưởng lão một cách đầy ẩn ý.

Làm ra không gian lệ quỷ mượt mà như vậy... Có vẻ Hương Hương của họ không phải là lệ quỷ bình thường.

Ông lão ngẩng đầu nhìn trời.

"Tòa nhà đó rất lớn, cháu có thể bao trùm hết không?"

"Không lớn bằng ngôi nhà cổ của cháu đâu." Tô Trầm Hương chậm rãi nói.

Không gian lệ quỷ trước đây của cô có thể bao trùm toàn bộ ngôi nhà cổ, chính là để vơ vét những lệ quỷ đang ẩn náu.

Một toà nhà nhỏ nhoi á, thật sự rất bé.

“Liệu có để lộ cháu không?”

"Không đâu. Bây giờ cháu đang ở nhà… Bảo sư huynh gọi cho cháu là được rồi."

Cô và Tưởng sư huynh vô cùng thân thuộc, cuộc gọi của Tưởng sư huynh có thể trở thành mối liên kết giữa họ.

Thông qua cuộc gọi để xác định và phóng thích không gian lệ quỷ, không phải những lệ quỷ khác cũng từng làm như vậy sao?

Ví dụ như bộ phim ẩm thực đã xem lúc trước tên là gì ấy nhỉ...

Cuộc gọi ma ám.

Nguyên lý tương tự như thế.

Chỉ cần kết nối điện thoại, cô có thể nhanh chóng tìm thấy định vị thông qua cuộc gọi.

Sau đó đến cửa mà ăn.
Bình Luận (0)
Comment