Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 184

Cực khổ vất vả nhặt đồ ăn, thu hoạch được rất nhiều.

Sau một hồi bận rộn, Tưởng sư huynh mới đứng thẳng lưng.

Trong tay anh ấy xách một cái túi rất lớn, bên trong toàn là các loại bánh ngọt và điểm tâm rất ngon lăn ra từ không gian lệ quỷ bị nghiền nát khi nãy của Quỷ Môn... Còn có hai thùng gà rán lệ quỷ cỡ lớn đủ cho cả gia đình.

Tưởng sư huynh cảm khái khi thu hoạch được một mùa bội thu, tiện thể trói hết mấy người trong Quỷ Môn lại... Anh ấy hoàn toàn tin tưởng không gian lệ quỷ này sẽ không bỏ sót bất kỳ một tên nào của Quỷ Môn.

Nhân cơ hội không có người phát hiện mình tiếp cận, anh ấy tiện thể kiểm tra một số vấn đề trong tòa nhà.

Nghệ sĩ và nhân viên của Công ty giải trí Hoàn Vũ dù cơ thể cũng xem như khỏe mạnh, nhưng cũng có một số trường hợp chịu ảnh hưởng từ âm khí của Quỷ Môn.

Suy cho cùng, Quỷ Môn cũng có không gian lệ quỷ ẩn giấu trong tòa nhà của Công ty giải trí Hoàn Vũ, hơn nữa còn ẩn giấu không ít lệ quỷ, cho dù cố tình che giấu thì âm khí bị rò rỉ ra ngoài cũng sẽ ăn mòn cơ thể của người sống.

Anh ấy vừa ghi lại sự việc này để về báo cáo, sau này sẽ tìm lý do thích hợp cho những người này đến bệnh viện từ từ kiểm tra, vừa vỗ vỗ tay, xách nhóm người của Quỷ Môn lên xe cùng với các trưởng bối của sư môn trong một thế giới dường như vẫn bị ngăn cách bởi không gian.-

Sau khi đóng cửa xe, anh ấy mới cất tiếng với giọng điệu nhẹ nhàng: "Xong việc rồi."

Lời nói mơ mơ hồ hồ, không nhắc đến tên họ, cho dù vừa rồi gọi điện cho Tô Trầm Hương, anh ấy cũng không nói cho các vị sư thúc biết mình đang gọi cho ai.

Nhưng các sư thúc cũng không hỏi.

Với chuyện này, nếu hậu bối đã không muốn cho họ biết, thế thì khó mà đoán bừa được.

Cho dù họ biết rõ rằng sự kỳ lạ vừa rồi trong tòa nhà có thể là do lệ quỷ quấy phá.

Nhưng chỉ cần lệ quỷ giúp Bạch Vân Quan bảo vệ người thường thì đó chính là lệ quỷ tốt.

Họ không hỏi nhiều về lai lịch của lệ quỷ, Tưởng sư huynh cũng không đề cập đến.

Ngược lại, anh ấy đã thắt thật chặt cái bao lớn ở chỗ ngồi.

Sư muội vất vả rồi, không gian lệ quỷ lớn như vậy... Phải bồi bổ cho sư muội mới được.

"Đưa đến bệnh viện trước đi." Giống như có thứ gì đó đã được hóa giải, sự dị dạng méo mó mờ nhạt dần dần tan biến, tòa nhà trước mắt lại trở nên rực rỡ hơn một lần nữa.

Những người bình thường ra ra vào vào đó hoàn toàn không cảm nhận được rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng không hay biết khi nãy đã xảy ra chuyện chấn động lòng người ngay cạnh họ như thế nào.

Chu sư thúc cảm khái trước: "Đây đúng là... nằm cũng thắng."

Chu sư thúc vốn không giỏi trừ ma, hôm nay đi theo đến đây còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều công sức, không ngờ lại đơn giản như vậy.

Một số người của Quỷ Môn bị mê hoặc đến nỗi đi lòng vòng ngay tại chỗ trong tòa nhà, cho dù họ ở ngay trước mắt cũng không thể nhìn thấy họ.

Chỉ cần một nắm tay đã có thể khiến người của Quỷ Môn nằm xuống.

Chu sư thúc hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng.

“…Thật ra khá mệt.” Tưởng sư huynh nhỏ tiếng lẩm bẩm, nghiêm túc nói: “Phải bồi bổ.”

Tạo ra không gian lệ quỷ bao trùm toàn bộ tòa nhà của công ty giải trí như thế, còn phải ngăn cách Quỷ Môn với người thường, hơn nữa phải tốn thời gian duy trì lâu như vậy, sau đó còn phải nghiền nát không gian lệ quỷ của Quỷ Môn, dọn dẹp lệ quỷ... Công việc nhiều như vậy, chẳng phải là mệt mỏi đến gầy đi sao!

Tưởng sư huynh, đau lòng!

"Con nói gì thế?"

Các sư thúc không nghe rõ nên thò người sang hỏi.

"Con nói... con hơi đói, cả ngày cũng chưa ăn gì, bận lâu như vậy, khi nào về đến quan phải ăn khuya thôi."

Tưởng sư huynh ngoan ngoãn nói.

Anh ấy gọi cho người trong quan trước, nhờ quan phái thêm nhiều người đến để đưa đám người của Quỷ Môn về, để lại các sư thúc trên xe canh giữ những tên khốn của Quỷ Môn, còn mình thì xách cái bao lớn, dẫn theo thực tập sinh được giải cứu rồi bắt một chiếc xe, nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.

Thực tập sinh đó bị mất nước, chỉ còn thoi thóp, nhưng ngoại trừ đói khát, sợ hãi, cả mất nước và sự ăn mòn của âm khí thì không có tổn hại nào khác.

Tưởng sư huynh để lại vài lá bùa Tụ Dương, còn bấm số gọi điện cho những người nhà thiếu suy nghĩ của thực tập sinh để thông báo cho họ, bận bịu một hồi, bản thân mới xách cái bao lớn ra ngoài.

Nhưng chỉ sợ bị các sư thúc đoán được điều gì đó, nên anh ấy không vội đi đến nơi khác, mà về thẳng Bạch Vân Quan.

Quan chủ đang bảo mọi người khẩn trương bắt giữ mấy người của Quỷ Môn ẩn náu trong Công ty giải trí Hoàn Vũ, chuẩn bị thẩm vấn suốt đêm, thấy Tưởng sư huynh trở về từ bệnh viện, ông ấy liền hỏi tình trạng của thực tập sinh đã mất tích trước.

Biết người không sao, ông ấy mới yên tâm.

Là thiên sư chính đạo, người bình thường bình an vô sự chính là điều mà họ muốn biết nhất.

"Nói vậy là, bây giờ Công ty giải trí Hoàn Vũ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa?" Quan chủ nói với Tưởng sư huynh.

Tưởng sư huynh đẩy kính, gật đầu.

"Tiểu Hương..."

"Tiểu Hương hiện đang học bài, đừng quấy rầy con bé nữa ạ." Tưởng sư huynh nhẹ nhàng nói.

Quan chủ giật giật khóe miệng, nhìn đệ tử này hồi lâu, khẽ gật đầu.

"Phải. Tiểu Hương đang chăm chỉ học bài." Ông ấy thấy trong cái bao lớn có vài chiếc bánh ngọt màu đỏ như máu trên tay Tưởng sư huynh thì thò đầu ra nhìn.

Ông ấy giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói với đệ tử: "Kể lại cho ta chuyện gì đã xảy ra với mọi người trong tòa nhà ngày hôm nay. Còn nữa... con nói mình nghe thấy có người trong số họ nhắc đến con đường sao?"

Hai từ “con đường” này đương nhiên có ấn tượng rất xấu với Quan chủ.

Ông ấy do dự rất lâu rồi mới chậm rãi nói: "Cũng tức là, rất có thể trước đây tòa nhà của Công ty giải trí Hoàn Vũ là nơi xây dựng con đường lệ quỷ dẫn ra tòa thành Quỷ. Chỉ có điều, hiện giờ con đường này không còn ở chỗ này nữa."

Ai có thể ngờ rằng, bên trong công ty giải trí người ra người vào, dưới ánh đèn tụ quang, có paparazzi canh gác ngoài cửa thế kia lại có nhiều bí mật như vậy?

“Có lẽ bọn họ chỉ chịu trách nhiệm xây dựng một phần con đường ở đây, sau khi xây xong sẽ gửi đến vị trí của con đường lệ quỷ thật sự. Nếu không thì người của Quỷ Môn không thể nói vứt bỏ chỗ đó thì có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy được. Lúc bọn con phát hiện họ, họ đang định bỏ chạy.”

“Cho dù chỉ là một phần thì cũng không thể dễ dàng chuyển đi được, nhất định sẽ để lại dấu vết. Chúng ta cứ từ từ tìm kiếm manh mối bắt đầu từ tòa nhà của Công ty giải trí Hoàn Vũ.”

Quan chủ bận rộn cả ngày, thấy dáng vẻ Tưởng sư huynh toàn tâm toàn ý với công việc, nghĩ đến chuyện Đại trưởng lão định cho bọn họ tu luyện lại pháp trận bùa chú, tránh việc gặp phải chút chuyện phiền phức thì khoanh tay chịu trói, còn phải để Tô Trầm Hương ra ngoài làm việc... Nghĩ đến chuyện ông lão đó buồn phiền nói Tô Trầm Hương vẫn còn là một đứa bé, khóe miệng Quan chủ tức thời giật giật.

"Hương Hương nhà ta vẫn còn là một đứa bé!"

Trên đời này, có đứa bé nào nói chuyện không hợp với không gian lệ quỷ thì lập tức bao trùm toàn bộ tòa nhà công ty giải trí hơn mười tầng không?

Quan chủ có hơi nghi ngờ nhân sinh.

Ông ấy không muốn nói chuyện.

Tưởng sư huynh vẫn không biết mình sắp phải đối mặt với cơn ác mộng tu luyện lại nên đã giấu cái bao lớn ra phía sau, nói với Quan chủ: “Vậy con về nghỉ ngơi trước, ngày mai… con muốn đi gặp Tiểu Hương."

Thân là sư huynh, anh ấy thường xuyên đến thăm sư muội, chỉ cần làm xong việc, không lập tức đến gặp cô thì sẽ không có ai nghi ngờ gì.

Tất nhiên, trừ khi biết chuyện Tô Trầm Hương rốt cuộc là thứ gì thì ngay cả Quỷ Môn cũng không thể nghi ngờ mọi chuyện xảy ra trong tòa nhà Công ty giải trí Hoàn Vũ có liên quan gì đến một thiên sư chính đạo như Tô Trầm Hương.

Nhưng cô vẫn nhận được cuộc gọi của lão Đổng.

Lần này, giọng của lão Đổng vô cùng lo lắng và căng thẳng.

Không phải vì Quỷ Môn thiệt hại nhân lực.

Mà là... ông ta thấy nhiều biết rộng, khi gọi điện cho đồng môn trong tòa nhà lại chỉ truyền đến tiếng dòng điện kỳ lạ sột soạt, thậm chí còn ngửi được mùi âm u lạnh lẽo trong điện thoại.

Lại thấy đồng môn của Quỷ Môn im hơi lặng tiếng bị người Bạch Vân Quan bắt giữ, lão Đổng chợt nghĩ ra, đây không phải là thủ đoạn của thiên sư mà là lệ quỷ quấy phá.

Nhưng đây chính là điều khiến lão Đổng cảm thấy hoảng sợ.

Không nói đến việc Bạch Vân Quan bỗng nhiên liên thủ với một lệ quỷ nào đó.

Mà lệ quỷ này còn có thể kiểm soát một không gian lệ quỷ lớn như vậy... Đúng ra nên gọi là quỷ vực, thế thì tuyệt đối không phải lệ quỷ thông thường.

Lệ quỷ này từ đâu đến?

Lai lịch là gì?

Có liên quan gì đến Bạch Vân Quan?

Hay thậm chí... liệu lệ quỷ này có gây ra ảnh hưởng gì cho việc tòa thành Quỷ hiện thế không?

Lão Đổng nghĩ đến lệ quỷ này bỗng cảm thấy nghẹt thở.

Khi thấy quỷ vực khổng lồ sắp hình thành, tùy ý đùa giỡn với người sống, ông ta lờ mờ cảm thấy có điều gì đó chẳng lành... Lệ quỷ mạnh đến như vậy, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nhìn thấy.

Cho dù không tiếp xúc, chỉ cần nhìn từ xa, ông ta cũng cảm nhận được sự đè nén và bất an.

Loại lệ quỷ này, một người nuôi lệ quỷ mấy chục năm như ông ta trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy.

Ông ta cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa.

Bất kể lệ quỷ giúp đỡ Bạch Vân Quan lần này rốt cuộc là thứ gì, một khi chần chừ thêm, e là lệ quỷ đó sẽ ảnh hưởng đến con đường lệ quỷ, sau đó sẽ ảnh hưởng đến việc tòa thành Quỷ hiện thế.

Nghĩ tới đây, lão Đổng vội vàng gọi điện cho Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương không hiểu ra sao.

"Tôi đang bận học, đừng làm phiền tôi học bài được không?"

Giọng của cô rất không khách sáo.

Lửa cháy đến nơi rồi, còn học hành gì nữa?

Lão Đổng gượng cười nói: “Đúng là một đứa trẻ siêng năng.”

"Có chuyện gì vậy?" Lời nịnh nọt này cũng không thể khiến Tô Trầm Hương vui thêm chút nào.

Hôm qua làm việc cả đêm, cô rất đói!

"... Tiểu Hương, kế hoạch của chúng ta sắp tiến triển rồi." Lão Đổng nghe thấy giọng nói không khách sáo như vậy, ông ta đành nhẫn nhịn chịu nhục, dịu dàng nói với bảo bối quan trọng nhất của mình: "Chúng tôi sẽ sớm triệu hồi tòa thành Quỷ hiện thế, có thời gian, chúng ta cùng nhau đến đó nhé. Chẳng phải tôi đã nói cô phải phụ trách việc kiểm soát Quỷ Vương sao?

Ông ta nói một cách kiên nhẫn, còn dịu dàng hơn cả người mẹ như Từ Lệ.

Tô Trầm Hương đọc sách giáo khoa của mình một hồi rồi mới chậm rãi nói: "Bây giờ tôi không có thời gian."

"Chờ đến khi kiểm soát được Quỷ Vương, tôi sẽ mời thầy dạy thêm cho cô!"

"Làm thế đâu có được?"

"Tiểu Hương, coi như tôi cầu xin cô đấy." Lão Đổng chưa bao giờ gặp phải nhóc con nào đầu óc bảo thủ như vậy... Xin nghỉ học thôi mà, rốt cuộc phải làm thế nào?

Nhưng sau giọng điệu từ chối của Tô Trầm Hương, ông ta cố gắng kìm nén sự nổi nóng trong lòng, nói với cô: "Tạm thời xảy ra một số biến cố, một đám người ra vẻ đạo mạo của Bạch Vân Quan lại dám cấu kết với lệ quỷ!"

Vậy mà tự nhận là thiên sư chính đạo ư?

Hợp tác với lệ quỷ, giống chính đạo chỗ nào?

Rốt cuộc ai mới là tà đạo bất chính?!

Dựa vào cái gì mà đuổi đánh Quỷ Môn bọn họ đến cùng?

Lão Đổng phẫn nộ.

"Ồ."

"Cô không tức giận sao?"

"Không liên quan đến tôi. Tôi cũng có nuôi quỷ chết oan đấy, trong quan cũng không bảo tôi tiêu diệt con quỷ chết oan đấy. Thiên sư chính đạo cũng có thể nuôi quỷ mà."

Tô Trầm Hương thản nhiên nói.

Rộng lượng như vậy, hơn nữa thoắt cái đã tẩy trắng cho Bạch Vân Quan, lão Đổng nén cơn tức giận ở ngực, miễn cưỡng không phun ra một ngụm máu chó đen, sau một hồi lâu mới có thể kiềm chế rồi nở nụ cười, nói: "Tiểu Hương nói đúng! Nhưng Tiểu Hương này, chúng ta tranh thủ hoàn thành con đường lệ quỷ cũng là vì cô. Trong Bạch Vân Quan xuất hiện lệ quỷ mạnh như vậy..."

"So với nữ quỷ váy đỏ thì thế nào?"

"Mạnh hơn con quỷ chết oan của cô mấy trăm lần!" Lão Đổng tức giận nói với Tô Trầm Hương, sự việc đã như vậy rồi mà vẫn nhất quyết so sánh xem ai mạnh hơn: "Sợ rằng nếu trì hoãn quá lâu, con đường lệ quỷ sẽ bị phá hủy, đến lúc đó, tòa thành Quỷ không thể hiện thế, cô cũng không cách nào có được Quỷ Vương... Cho nên, chúng tôi đều là vì cô."

Ông ta nhẹ nhàng nói: “Vì cô, chúng tôi đã bỏ ra quá nhiều rồi.”

Tô Trầm Hương im lặng.

"Vậy thì... Từ Lệ sẽ đi triệu hồi tòa thành Quỷ với chúng ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment