Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 91

Thấy Tô Minh nghĩ thoáng như vậy, Tô Trầm Hương cũng yên tâm.

Đúng lúc Tô Cường đã nấu cơm xong, bọn họ cùng nhau dùng bữa.

Lúc ăn cơm, tuy Tô Cường cầm bùa Cố Hồn của Tô Trầm Hương không nói gì nhưng thoạt nhìn mang rất nhiều tâm sự, ngay cả ăn cơm cũng không yên lòng.

Chờ cả nhà ăn cơm xong, Tô Minh mới yên tâm chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Tô Trầm Hương lại đi ngủ, sáng sớm hôm sau mới tỉnh.

Ăn xong bữa sáng, cô vừa nhắn tin cho Trần Thiên Bắc, nói rằng muốn đi ăn cơm cùng cậu... vừa xoay quanh Tô Cường ở phòng bếp, luôn muốn phụ giúp cha cô làm các công việc nhà.

Lúc này, cô mới phát hiện Tô Cường quả thực đang có tâm sự.

Một đêm trôi qua, dường như tâm sự của Tô Cường càng nặng nề hơn, bọng mắt thâm quầng, cả người ông cũng rơi vào trạng thái vô hồn.

Một bát cơm nhỏ mà rửa tận mấy lần.

"Cha, sao vậy ạ?" Tô Trầm Hương vội vàng tiến đến giành rửa chén, vừa hỏi Tô Cường.

"Không có gì. Chỉ là... Tiểu Hương à, hôm qua con làm bùa Cố Thần gì đấy, vất vả quá." Có lẽ cơn ngủ mê hiếm thấy của Tô Trầm Hương đã khiến ông sợ hãi.

Tô Cường ngập ngừng một chút, nhìn Tô Trầm Hương mặt mày hớn hở làm việc nhà, trong mắt lóe lên cảm xúc đau lòng, nhẹ giọng nói với Tô Trầm Hương: "Nghe con bảo còn phải dùng linh hồn của con để làm à? Tiểu Hương, con mới là quan trọng nhất."

Ông gắt gao siết chặt bàn tay to lớn thật lâu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tô Trầm Hương, nhìn vào mắt con gái, hỏi: "Con có thể đồng ý với cha, sau này đừng bao giờ làm loại bùa chú này nữa được không?"

"Ý của cha là…"

"Chia cắt linh hồn đau lắm."

"Con không đau lắm đâu ạ." Bản chất cô là lệ quỷ mà.

Lệ quỷ cũng không có cái gọi là ba hồn bảy vía.

Chỉ cần có thể ăn thì dù cho linh hồn bị thiếu đi một ít, cũng có thể lành lại nhanh chóng.

Tô Trầm Hương dứt khoát nói.

"Sao lại không đau. Cha nghe thôi cũng thấy đau lòng." Tô Cường cúi đầu, lẩm bẩm nói.

"Vậy được, thế sau này con không làm bùa Cố Thần nữa." Tô Trầm Hương vốn dĩ cũng không nghĩ đến chuyện làm bùa Cố Thần này nhiều, thấy cha cô đau lòng cho mình đến mức sắp khóc, không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.-

Cô là lệ quỷ, lệ quỷ không có tim, dù là ở ngực thì cũng lạnh như băng, không có nhịp đập.

Nhưng sau một khoảng thời gian dài làm người, cô luôn có một loại ảo giác kỳ lạ, sẽ cảm thấy trong lòng mình cũng dần có nhiệt độ.

Nhiệt độ ấy, là khi cha đau lòng cho cô đến mức không nỡ để cô chịu chút tổn thương nào, là khi ở trường học, sự thân thiện của các giáo viên và bạn học, còn có rất nhiều rất nhiều... Ông lão nói rất đúng.

Thế giới của người sống, luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Cô dụi mắt, rửa sạch chiếc bát trong tay, tiện thể nhận tiền tiêu vặt mà Tô Cường đưa cho.

"Đừng làm bùa Cố Thần nữa." Tô Cường không yên tâm về đứa trẻ bướng bỉnh này, lúc cô ra cửa còn gọi với lại dặn dò.

"Chắc chắn không làm đâu ạ. Phiền phức lắm!" Tô Trầm Hương cũng không thể nào yên tâm về cha cô, trước khi ra khỏi cửa cũng nhắc nhở: "Bùa con đưa cho cha phải luôn mang theo bên người đó nhé. Còn nữa, nếu nhìn thấy Từ Lệ, bà ấy nói chuyện quái quỷ gì đó cũng đừng tin bà ấy. Người phụ nữ này... toàn nói những chuyện hoang đường thôi cha ạ!"

Thân là lệ quỷ mà lại ghét bỏ người sống nói lung tung. Tô Cường ngờ nghệch đồng ý, hiền lành đứng ở cửa hỏi Tô Trầm Hương đang chuẩn bị bước vào thang máy: "Vậy tối con có muốn về nhà ăn cơm không?"

"Minh tổng nhất định sẽ giữ con lại ăn cơm. Cha làm đồ ăn khuya cho con đi." Tô Trầm Hương, ăn mãi chẳng no!

Chỉ ăn cơm tối sao mà no được.

Nhất định phải ăn thêm, thêm một bữa ăn khuya.

Cô còn phải lớn thêm nữa!

"Bữa khuya ăn bánh trôi rượu nhé?" Tô Cường vội vàng hỏi.

"Được ạ." Tô Trầm Hương đi vào thang máy, từ trong thang máy vọng ra giọng của cô.

"Vậy con ở cạnh Trần thiếu nhớ ăn nhiều một chút! Phải bồi bổ nhé!"

"Vâng!" Tô Trầm Hương thích nghe câu này, đồng ý rất dứt khoát.

Nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của cô, lúc này Tô Cường mới nở nụ cười nhẹ nhõm, cởi chiếc tạp dề trên người xuống rồi chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, khi về nhà sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho con gái mình.

Hôm nay ông được nghỉ, hiếm khi mới được nghỉ ở nhà nên ông muốn đi mua chút thực phẩm để những ngày này ở nhà, hoàn toàn không cần Tô Trầm Hương phải lo lắng.

Tô Trầm Hương vô lo vô nghĩ bắt xe đến nhà Trần Thiên Bắc.

Từ khi Trần Thiên Bắc gặp Tô Trầm Hương, cậu không còn sống một mình nữa, mà trở về sống với người mẹ Minh Phong.

Bọn họ sống tại biệt thự nhà họ Minh, dạo trước Tô Trầm Hương đã đến làm khách được vài lần.

Cô quen đường quen nẻo đến nhà họ Minh, cửa biệt thự vừa mở, gương mặt nhiệt tình và vui vẻ của Minh Phong lập tức hiện ra.

Bà trông tràn đầy sức sống, mặc đồ ở nhà, không còn sự khôn khéo và mạnh mẽ sấm rền của "nữ cường" trên thương trường nữa, ngược lại nhiều thêm vài phần dịu dàng thuộc về cuộc sống gia đình.

Vừa thấy Tô Trầm Hương đến, bà còn bước tới nhanh hơn cả Trần Thiên Bắc, kéo Tô Trầm Hương vào phòng khách, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Hương, ăn cơm chưa cháu?"

"Dạ ăn rồi. Nhưng vẫn có thể ăn thêm chút nữa." Tô Trầm Hương gật đầu thật mạnh.

"Vậy lại đây ăn cùng dì đi." Trên bàn ăn trong phòng khách bày đầy đồ ăn ngon, thơm phức, màu sắc hương vị đều đủ cả, còn nóng hôi hổi.

Ánh mắt Tô Trầm Hương lập tức bị hấp dẫn... Là một lệ quỷ, tuy rất thích ẩm thực lệ quỷ nhưng ẩm thực của người sống dường như cũng rất hợp khẩu vị của cô, ăn rất ngon, Tô Trầm Hương âm thầm khịt mũi ngửi.

Dưới ánh mắt mong chờ của Minh Phong, cô kiên cường thu lại tầm mắt, nghiêm túc nói: "Đợi cháu đuổi quỷ cho Trần Thiên Bắc xong, cháu lại ăn cơm với dì nhé."

Cơm, không thể không ăn.

Nhưng mà trước tiên phải rút chút ẩm thực lệ quỷ để làm thức ăn dự trữ cho cô.

Đây gọi là thứ nào cũng không thể thiếu.

Thấy đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình của cô, Minh Phong không khỏi bật cười.

"Tiểu Bắc ở trên lầu, cháu lên tìm nó đi."

"Vậy dì đợi cháu một chút." Tô Trầm Hương ngoạm một miếng thịt gà chiên giòn mà Minh Phong gắp cho mình. Hai mắt sáng rực, cảm giác giòn giòn cực kỳ ngon miệng, sau đó cô mãn nguyện đi gặp Trần Thiên Bắc... Lúc bọn họ đuổi quỷ sẽ luôn gây nhiễu loạn âm khí, còn có thể gây ra hiện tượng lệ quỷ dị thường, bởi vậy họ không bao giờ đuổi quỷ trước mặt Minh Phong.

Minh Phong cũng biết hai đứa nhỏ là vì tốt cho mình, thế nên không hề can dự vào chuyện của bọn họ. Bà kiên nhẫn chờ dưới lầu, đợi bọn trẻ cùng xuống nhà ăn cơm.

Tô Trầm Hương đi lên lầu hai, trực tiếp bước vào phòng Trần Thiên Bắc.

Thiếu niên anh tuấn đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong căn phòng sáng sủa, mở toang rèm cửa đợi cô.

Khi thấy Tô Trầm Hương bước vào với cái miệng căng phồng, Trần Thiên Bắc giật giật khóe miệng, thuần thục và tự giác ném bùa Cửu Trọng An Thái xuống đất.

Mất đi sự trấn áp của bùa chú, âm khí lập tức điên cuồng bao quanh người cậu.

Mùi âm khí thơm đến nỗi Tô Trầm Hương cũng nhất thời bị mê hoặc, âm khí tràn ngập khắp căn phòng.

Tô Trầm Hương choáng váng, suýt chút nữa đã nhào tới liếm láp thiếu niên anh tuấn thơm lừng trước mặt này.

Vào giây cuối cùng, cô nhịn xuống, thèm thuồng nhìn cậu.

Trần Thiên Bắc:...

Sẽ tốt hơn nếu như ánh mắt của cô không trông như đói khát, hận không thể đè cậu ngã xuống đến vậy.

Ngay khi hai người đang nhìn nhau, Trần Thiên Bắc chợt cảm giác sau lưng mình hơi ớn lạnh, bên tai thấp thoáng vang lên tiếng nỉ non của phụ nữ.

Tiếng nỉ non ấy lúc có lúc không, lúc rõ thì như thể ở sát bên tai cậu, lúc không lại giống như tất cả những điều vừa rồi đều là ảo giác. Nhưng cậu chỉ cảm thấy vai mình đã mất đi cảm giác, cứ như có thứ gì đó lạnh lẽo đang quấn lấy toàn bộ thân thể mình.

Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng sẽ bị hù chết nhưng Trần Thiên Bắc sớm đã có kinh nghiệm, đã quen với những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người mình, vì vậy không hề quay đầu.

Cho dù nghe được tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ lầu hai, rồi tiếng mở ra đóng vào, còn cả tiếng đèn trên đỉnh đầu bật lên cái "tách", đèn sáng tỏ nhưng lại là ánh sáng màu đỏ máu, cậu cũng chỉ nheo mắt nhìn sang Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương không nỡ để lệ quỷ làm tổn thương Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc đã nấu cơm cho cô, cô không thể không bảo vệ cậu thật tốt.

Lệ quỷ trên người Trần Thiên Bắc còn chưa kịp ra tay tạo nên ảnh hưởng gì cho cơ thể cậu, Tô Trầm Hương đã bước nhanh tới, sau đó chính là một cái tát giáng xuống.

Một nữ quỷ có cơ thể lạnh ngắt vặn vẹo bám trên người Trần Thiên Bắc bị một tát giáng thẳng xuống đất.

Dường như nhận ra sự đáng sợ của Tô Trầm Hương, cửa sổ đã đóng lại được mở ra một lần nữa, có thứ gì đó muốn nhanh chóng chạy trốn.

Tô Trầm Hương nào có thể để bát cơm chạy mất, nhanh chóng sải bước tới, túm lấy một quỷ ảnh trong suốt đang rít lên ngay bên cửa sổ, kéo vào.

"Mi vào đây!" Cô đóng sầm cửa sổ lại, rồi tát một cái.

Khóe miệng Trần Thiên Bắc giật giật.

Tô Trầm Hương nhào tới chỗ công tắc đèn, kéo lấy một bàn tay đẫm máu trên công tắc, lần này cô không tát nữa mà chầm chậm, chầm chậm, kéo và kéo, giống như kéo sợi tơ. Từ trong không gian lệ quỷ, cô kéo ra một quỷ ảnh mảnh khảnh chỉ lộ ra một bàn tay, ném xuống đất.

Ba con quỷ không thể động đậy nằm trong phòng, chỉ có một cô gái tóc đen xinh đẹp dễ thương đang đứng giữa phòng chống nạnh, thèm thuồng nhìn bọn họ.

"Không biết làm sao để ăn các ngươi đây?"

Rút đồ ăn từ quỷ giống như bốc hộp rút thăm trúng thưởng.

Thật hồi hộp quá mà!

Tô Trầm Hương chắp hai tay lại, cầu nguyện một chút.

Hy vọng là bữa tiệc lớn.

Dưới ánh mắt đói khát của cô, đám quỷ run lên bần bật.

Trần Thiên Bắc:...

So với lệ quỷ, Tô Trầm Hương càng giống nhân vật phản diện hơn.

Nhưng nghĩ đến nếu đứa nhóc phá hoại này nghe được lời oán thán của mình, nhất định sẽ khóc ầm lên đòi mình lệ quỷ để ăn coi như "Phí tổn thất tinh thần", Trần Thiên Bắc bèn nhịn xuống.

Cậu không nói gì.

Tô Trầm Hương lại chẳng để ý tới cậu, cô bổ nhào tới, phấn khích mở hộp rút thăm trúng thưởng.

Bánh mì mochi.

Cũng được.

Sau khi rút được một đống bánh mì mochi nhét đầy túi đựng thức ăn đã chuẩn bị từ sớm, Tô Trầm Hương không chờ nổi nữa, lấy ba cái bánh mì mochi to màu đỏ như máu ra trước, nhét vào trong miệng như hổ đói.

Trông cô vô cùng đói khát. Trần Thiên Bắc hơi kinh ngạc, đứng lên nhìn cô và hỏi: "Cậu chưa ăn cơm à?"

"Tôi thức đêm, đói lắm!" Tô Trầm Hương nhồm nhoàm, ậm ờ đáp.

"Cậu lại làm bùa gì sao?" Trần Thiên Bắc chết lặng hỏi.

"Làm chút bùa hộ mệnh cho cha và anh tôi. Còn có một tấm bùa Cố Thần, tôi quyết định giữ lại, đề phòng cho tình huống cấp thiết." Tô Trầm Hương lấy ra bùa Cố Thần của mình rồi hoe huẩy trước mặt Trần Thiên Bắc, hỏi: "Hay là đưa cậu dùng nhé?"

Cô cảm thấy cũng phải bảo vệ Trần Thiên Bắc thật tốt.

Trần Thiên Bắc quyết đoán từ chối, lạnh nhạt nói: "Tôi không cần bùa Cố Thần."

"Hả?" Lệ quỷ bị từ chối.

"Giữ cho mình dùng đi." Trần Thiên Bắc nhìn cô vừa vội vã gặm lệ quỷ như thế liền biết, khả năng cao lá bùa này thực sự khó mà làm được.

Cậu cảm thấy mình không dùng nổi.

Nhưng thấy Tô Trầm Hương vẫn chưa ăn no, rầm rì phàn nàn "Muốn ăn thịt kho tàu" với mình, Trần Thiên Bắc mãi không nói chuyện, dẫn cô xuống lầu, chuẩn bị ăn chút gì đó mà người thường có thể ăn được.

Vừa ra khỏi phòng, một cuộc điện thoại bỗng vang lên.

"Tiểu Bắc, mau tới bệnh viện đi!" Trong điện thoại, giọng nói của Tưởng sư huynh vội vàng truyền đến: "Đại trưởng lão co rút rồi!"

Co rút...

Trần Thiên Bắc đột nhiên muốn hỏi thử điểm thi văn trung học phổ thông của sư huynh.

Anh ấy không trên trung bình đúng không?
Bình Luận (0)
Comment