Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 97

"Cô, cô vừa nói cái gì? Không thể, không thể nào!"

Lời nói của Tô Trầm Hương giống như một chiếc búa đập một nhát vào đầu ông ta.

Đào tổng khiếp sợ nhìn cô.

Lời nói của Tô Trầm Hương khiến ông ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Rõ ràng là ông ta đã tận mắt nhìn thấy vợ đến gặp mình.

Rõ ràng mỗi ngày ông ta đều cõng bà ấy ở trên lưng, nói chuyện với ông ta vô cùng nhẹ nhàng như khi còn sống, cảm thấy đau lòng khi ông ta làm việc vất vả và kiên nhẫn lắng nghe những bất mãn và phàn nàn của ông ta về đối thủ kinh doanh.

Rõ ràng mỗi lần nói chuyện điện thoại, đó là giọng nói của bà ấy, cả sự quan tâm và lời khuyên của bà ấy.

Đó đều là ngoại hình và nét mặt dịu dàng giống hệt người vợ cũ.

Làm sao có thể là giả được?

"Vậy mà ông cũng dám tin tưởng lệ quỷ. Chuyện lệ quỷ giỏi nhất là lừa gạt và mê hoặc người sống." Tô Trầm Hương giễu cợt nói.

Lệ quỷ không bao giờ là người lương thiện.

Đối mặt với người sống rồi sau đó lập tức mê hoặc họ, khiến cho ông ta cảm thấy bà ấy chính là người từng trong trí nhớ của ông ta, điều này khó lắm sao?

Rất đơn giản.

Nhớ lại, hôm Trần tổng đi dạo ở dự án Trung Hoàn, anh ấy tưởng mình có “bạn gái” cũng bởi vì loại mê hoặc này.

Mặc dù bị lệ quỷ lừa gạt, lừa đến mức đáng thương nhưng Tô Trầm Hương cũng không cảm thấy Đào tổng này bị lừa gạt tình cảm là điều gì đó đáng thương... Ông ta chủ động làm hết những việc xấu, chủ động hãm hại mọi người, chẳng lẽ còn có người có thể ép buộc ông ta sao?

Nếu như vậy, bây giờ vì sao mà ông ta lại giả vờ đau lòng muốn chết sau khi bị lừa dối chứ?

Cô ngồi xổm trước mặt Đào tổng, nhìn ông ta kích động quay đầu nhìn lệ quỷ ở phía sau lưng giống như ông ta đang muốn xác nhận cái gì đó, cũng như đang muốn tìm ra bằng chứng cho thấy Tô Trầm Hương đang lừa dối ông ta.

Nhưng giây tiếp theo, lệ quỷ phía sau lưng đột nhiên hét lên, vùng vẫy dưới sự áp chế của kiếm gỗ đào, mở cái miệng rộng đáng sợ và cắn một cái vào mặt Đào tổng.

Người đàn ông hét lên, nửa khuôn mặt đầy máu và gần như bị cắn đứt.

Máu tươi từ trong miệng ác quỷ chảy ra đầy đất.

Hiển nhiên Tô Trầm Hương nói không sai.

Ở trong mắt lệ quỷ, nó đã phát hiện Đào tổng có vấn đề nhưng đó là thức ăn cuối cùng của nó nên không thể để cho ông ta chạy được.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở trong biệt thự, lệ quỷ và người sống dây dưa chung một chỗ, máu tươi đầy đất khiến cho cả biệt thự cũng trở nên kinh người.-

Lâm tổng híp mắt, dùng một bàn tay che ánh mắt của Lâm Nhã không để cho đứa trẻ nhìn thấy cảnh máu tanh này nhưng lại thấy Tô Trầm Hương đứng đó xem cuộc vui với hứng thú dạt dào, không hề cảm nhận được sự hãi ở cô.

Lâm tổng luôn cảm thấy đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Ông ấy là một ông già sành sỏi, kiến thức sâu rộng mới có thể miễn cưỡng kiềm chế sợ hãi trong lòng.

Nhưng Tô Trầm Hương mới có mấy tuổi chứ, mặt không đổi sắc... Còn nở nụ cười ngọt ngào.

Ông ấy không lên tiếng.

Chỉ có điều, giờ khắc này, nhìn Đào tổng thê thảm như vậy, Lâm tổng cực kỳ hài lòng.

Nếu không nhìn thấy người này thê thảm như vậy, làm sao xứng đáng với sự sợ hãi vào nửa đêm ngày hôm đó.

Ngược lại là Tô Trầm Hương, nghe từng tiếng kêu thảm thiết cũng không biết rốt cuộc Đào tổng đau ở chỗ nào.

Là vì phát hiện ác quỷ không phải vợ mình, ngốc nghếch trở thành đồ ăn dự trữ của ác quỷ nên đau lòng, hay là bị cắn vào mặt nên đau.

Nhưng Tô Trầm Hương cũng không phải ma quỷ gì.

Thấy mặt Đào tổng dường như sắp bị cắn lìa, tính toán cũng miễn cưỡng coi như là đã trút giận thay những người đã bị ông ta hãm hại, lúc này cô mới đứng lên.

Khom người, cô trực tiếp cho con ác quỷ dám cắn người ở trước mặt mình một cái tát, hùng hổ nói: "Ở trước mặt tao còn dám ra tay, tao thấy mày đúng là không coi bổn đại nhân ra gì mà! Tao cũng không xử oan, mày nhìn mày xem, đang tiến hành phạm tội ngay trước tòa!"

Tội ác vô cùng lớn, tang vật của quỷ cũng lấy được, đáng bị ăn.

Tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ không phát ra nữa, biến mất ở trước mặt Tô Trầm Hương.

Một miếng thịt chân giò hun khói Kim Hoa thật to lăn xuống ở trước mặt Tô Trầm Hương.

Nặng trĩu, tất cả đều là thịt!

Tô Trầm Hương trợn tròn con mắt, không nghĩ tới lần này lại có thể thu hoạch lớn như vậy, dụi mắt một cái, mông lung đưa móng vuốt nhỏ ra sờ miếng chân giò hun khói lớn một cái.

Ra sức kéo đến trước mặt mình, lại sờ một cái, xác định đúng là một miếng chân giò hun khói, không phải đang nằm mơ, ánh mắt cô mới sáng lên.

Miếng chân giò hun khói này rất lớn, nặng trĩu.

Chu sư thúc nhìn một cái, nhất thời cau mày, thấp giọng nói: "Con quỷ này rất nguy hiểm." May mắn là đã bị bắt, nếu không một khi dưỡng thành, tất nhiên rất khó đối phó.

Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng sẽ không giành giật đồ ăn với sư điệt, càng chú ý hơn tới Đào tổng đang ôm khuôn mặt dường như sắp bị cắn rách, chảy máu đầm đìa, cũng kinh khủng không kém ác quỷ là bao.

Tô Trầm Hương len lén cấu một miếng thịt chân giò hun khói cho vào trong miệng, nếm thử mùi vị.

Chờ Chu sư thúc lấy còng ra còng tay Đào tổng lại, cô mới mập mờ nói: "Người này vô cùng thất đức. Trước kia đã hại mấy mạng người để đút cho nữ quỷ này ăn, đều là người giúp việc ông ta thuê đến nhà... Ông ta cố ý thuê một số người giúp việc từ nơi nghèo khổ, rất hẻo lánh, còn đưa tiền lương đúng hạn cho người nhà những người này, khiến người nhà cho rằng người giúp việc vẫn còn sống. Vốn dĩ ông ta định tìm những người vô gia cư, nhưng bây giờ nơi nào cũng đều có chính sách quản lý người vô gia cư, ông ta không có lá gan đi ra phố hại người, cho nên liền xác định mục tiêu là những người giúp việc. Người giúp việc biến mất, thi thể cũng được chôn ở trong vườn hoa tại biệt thự nhà ông ta. Chỉ cần đào được hài cốt, ông ta sẽ không thể thoát tội."

Chuyện Đào tổng luôn muốn hại Lâm tổng, không có cách nào xét xử ông ta.

Bởi vì lệ quỷ quấy phá nên không thể chứng minh là tội của Đào tổng.

Nhưng những bộ hài cốt trong sân nhà chính là bằng chứng phạm tội của ông ta.

Hại nhiều người như vậy, Đào tổng cũng nên bị luật pháp xét xử, cho những người bị hại kia một công bằng.

"Vậy thì tốt rồi."

Chu sư thúc chán ghét nhắc tới Đào tổng đang đau đến mức cả người co giật, trực tiếp kéo người đàn ông bỉ ổi, yếu ớt đó ra biệt thự.

Mặc dù trước đó các cảnh sát đã tìm kiếm khắp toàn bộ biệt thự không phát hiện ra người, nhưng bây giờ một người sống lại bị đẩy ra nên rất kinh ngạc. Đúng là thiên sư, có nhiều thủ đoạn, tìm được người cũng không kỳ lạ.

Nghe Chu sư thúc kể lại ngắn gọn chuyện gây án của Đào tổng, các cảnh sát không nói hai lời, trực tiếp đưa Đào tổng lên một chiếc xe cảnh sát có song sắt.

Còn chữa trị vết thương... Trong cục cảnh sát có phương pháp trị liệu đơn giản, về cục trước đã.

"Tiểu Hương, con cũng đi đi." Chu sư thúc ngồi ở trên xe cảnh sát, nói với Tô Trầm Hương: "Nhân tiện đi xem xét vấn đề của studio kia một lần nữa." Ông ấy nhìn về phía chân giò hun khói Kim Hoa màu đỏ mà Tô Trầm Hương đang gánh trên bả vai non nớt rồi thở phì phò, lúc này, ông ấy cảm thấy cô gái nhỏ này khỏe thật.

Cô nhỏ bé nhưng gánh chân giò hun khói cực lớn, lảo đảo lắc lư.

Cô còn biết phải tự lực cánh sinh, kiên quyết khéo léo từ chối một vị cảnh sát ở bên cạnh - người rất nhiệt tình, nóng lòng muốn xách chân giò hun khói giúp vì thấy cô vất vả.

Lời nói của ông ấy khiến ánh mắt Tô Trầm Hương sáng lên.

Hôm nay cô may mắn vậy à.

Trong cùng một ngày mà gặp được nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Chẳng qua là vẽ ba tấm bùa Cố Thần mà thôi, lập nhận được lợi ích nhiều vậy rồi sao?

"Được!"

Cô gái nhỏ luôn nhẫn nhục chịu khó, chưa bao giờ từ chối công việc, cho dù khổ cực cũng luôn nở nụ cười, không muốn để cho trưởng bối áy náy, khiến trong lòng Chu sư thúc vốn chẳng phải máu lạnh nhất thời mềm nhũn hơn một chút.

Ông ấy chần chờ nhìn bầu trời lạnh giá mà đầu cô gái nhỏ lại đổ một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt trong suốt đơn thuần, cảm thấy mình không nên sử dụng sức lao động của trẻ em như vậy... Mặc dù Bạch Vân Quan có lịch sử lâu đời sử dụng đàn ông như con lừa, nhưng Tô Trầm Hương không giống vậy!

Cô vẫn còn trẻ con.

Có lẽ, đối với Bạch Vân Quan mà nói, một cô gái cực kỳ trân quý.

Con gái, đương nhiên là phải được quý trọng, chứ không phải bị sai khiến.

"Hay là, ngày khác đi." Chu sư thúc đau lòng nói.

Hai mắt Tô Trầm Hương trợn tròn.

Ăn cơm sao có thể dời ngày được.

Cơm hôm nay đâu thể để ngày mai ăn.

"Không không không, nhất định phải để con đi làm việc! Ngài đã từng nói con có năng lực, vậy có năng lực thì vốn dĩ nên gánh vác nhiều nghĩa vụ hơn! Làm ơn hãy để cho con làm việc!"

Cô vác chân giò hun khói, gấp gáp, nắm tay áo Chu sư thúc nài nỉ nói: "Để cho con đi đi sư thúc. Con biết sư thúc không nỡ để con mệt mỏi, nhưng nếu như con không đi làm việc, không phải sẽ để lại cho đồng môn sao. Sư thúc đau lòng con, mà con lại không nỡ để cho sư thúc, các sư huynh bôn ba khổ cực."

Giọng nói của cô êm dịu và ngọt ngào vô cùng!

Trong lòng Chu sư thúc càng ấm áp hơn, nhìn Tô Trầm Hương cho dù là đang nũng nịu, vẫn không bỏ được chân giò hun khói trên bả vai xuống, thở dài một cái, ôn hòa nói: "Vậy thì con vất vả đi lần nữa rồi."

Trở về sẽ khoe công của Tiểu Hương với Bạch Vân Quan.

Đứa trẻ tốt như vậy, làm việc tích cực, yêu mến đồng môn, tôn sư trọng đạo, thân thiện với khách hàng, ghét ác như kẻ thù, thông minh tỉnh táo, hoàn mỹ!

Phải biểu dương trước toàn bộ Bạch Vân Quan, làm tấm gương để cho các đệ tử đều phải học tập theo Tiểu Hương.

Năm nay, người gương mẫu nhất trong số các đệ tử mới vào Quan... Chắc chắn là Hương Hương!

Ông ấy coi như đã đồng ý, Tô Trầm Hương hoan hô một tiếng rồi leo lên xe cảnh sát.

"Tô Trầm Hương!" Lúc này Lâm Nhã lại kêu một tiếng.

Tô Trầm Hương nhoài người ra khỏi cửa sổ xe cảnh sát trang nghiêm, nhìn ra phía ngoài, cười với Lâm Nhã.

Thuận tiện đỡ chân giò hun khói trên bả vai, lảo đảo suýt ngã.

Chân giò hun khói này... Giữ lại làm đồ tết...

Bởi vì chuyến đi này có hời, gần như là do cha con Lâm tổng gián tiếp mang lại, Tô Trầm Hương đối xử với Lâm tổng và Lâm Nhã nhiệt tình hơn trước nhiều.

Nghe thấy Lâm Nhã kêu mình, cô lập tức nhô cái đầu nhỏ ra, quan tâm nói với Lâm Nhã: "Lâm Nhã, cậu mau trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hôm nay máu bắn tung tóe, chắc hẳn trong lòng cậu không dễ chịu, còn nữa..."

Ác quỷ tự nhiên nở nụ cười nói với Lâm Nhã: "Nhớ uống nước ấm."

Chu sư thúc:...

Đây là phát biểu của trai thẳng hả.

Khóe miệng Lâm Nhã co quắp nhìn cô.

"Tô Trầm Hương, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cậu. Còn nữa, cái người ở nhà cậu... Người mà cậu giới thiệu làm người giúp việc, tôi và cha tôi đồng ý."

Nhớ lại dáng vẻ Tô Trầm Hương cười hì hì tát bay ác quỷ kia, Lâm Nhã không khỏi nghĩ đến Đào tổng bị nữ quỷ cắn nát một nửa gương mặt, chảy đầy máu tanh.

Sắc mặt cô ấy hơi trắng bệch, đi nhanh đến cạnh xe cảnh sát, nhón chân lên nhìn Tô Trầm Hương nhô cái đầu nhỏ ra khỏi cửa sổ xe, cắn răng nói: "Còn nữa, sau này lúc đuổi quỷ thì cẩn thận một chút. Đừng nên, đừng nên đứng gần quỷ quá."

"Cậu lo lắng cho tôi hả?" Tô Trầm Hương cười híp mắt hỏi.

"Ai, ai lo lắng cậu chứ!" Lâm Nhã hét lên một tiếng, tức giận quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Lâm tổng cũng khách khí gật đầu một cái với Tô Trầm Hương, đưa đứa trẻ đến bệnh viện trước.

Gặp quỷ xong, lại nhìn thấy kết cục của Đào tổng thê thảm như vậy, Lâm tổng lo lắng Lâm Nhã sẽ phải chịu kích thích, đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra thân thể trước.

Không đề cập tới chuyện Lâm tổng lo lắng cho con gái nhà mình thế nào, Tô Trầm Hương coi từng tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu đi của Đào tổng ở phía sau xe cảnh sát không tính là gì cả, vác chân giò hun khói ngồi nghiêm trang ở trên xe cảnh sát, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc như đang ở trường học vậy.

Chu sư thúc nhìn cũng thấy mệt mỏi thay cô.

Ông ấy đau lòng cho đứa trẻ, nhờ xe cảnh sát trở về nhà họ Tô một chuyến trước, để cho Tô Trầm Hương cất chân giò hun khói ở nhà.

Tô Trầm Hương rất cảm động!

Sư thúc của cô thật hiểu cô mà!

Nói cảm ơn với mọi người, Tô Trầm Hương thở phì phò vác chân giò hun khói lớn đỏ thẫm trở về nhà, mở cửa ra. Tô Cường đã nhận được điện thoại, đang chờ cô ở nhà.

Nhìn thấy con gái vác chân giò hun khói tiến vào, chân giò hun khói này còn đỏ như máu tươi, trông không hề đứng đắn chút nào… Nhưng Tô Cường là một người đàn ông thô kệch, không cảm thấy chân giò hun khói này có vấn đề gì, ngược lại ánh mắt sáng lên, vội vàng giúp con gái một tay, sờ chân giò hun khói một cái, hiền lành hỏi: "Buổi tối ăn chân giò hun khói sao?"

"Đồ tết..."

"Ăn thử xem chất lượng thế nào trước."

Tô Cường cầm lấy điện thoại di động, thuần thục mở app nấu đồ ăn ngon ra, đau lòng nói: "Làm việc khổ cực một đêm rồi, phải bồi bổ cho Tiểu Hương của chúng ta thật tốt!"

Chân giò hun khói này trông có vẻ như là chén cơm của Tiểu Hương nhà ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment