Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 115

Thánh chỉ vội vàng được đưa đến có nội dung đúng như những gì Nhiếp Thừa Nham muốn, hoàng thượng tuyên bố việc diễn ra trong thành Bách Kiều là phản loạn phạm thượng, đây là việc hệ trọng, triều đình sẽ điều tra rõ ai là người đứng sau, nay sẽ phái tướng quận vệ quốc đến dẹp loạn, đồng thời đảm khôi phục lại an ninh cho thành Bách Kiều.

Mọi thứ dường như đang diễn ra theo kế hoạch của Nhiếp Thừa Nham

Trong một ngôi nhà bình thường ở thành Bách Kiều, hai người đàn ông mặc đồ xám đang báo cáo: “Mật thám vừa đến báo mấy binh lính hộ tống một người trông giống như công công đi đến nông trang ở trấn Khang Ninh. Bây giờ, ngoài thành có rất nhiều binh lính, chúng ta đã bị bao vây ở đây.”

Người mặc áo xanh ngồi, cầm trên tay nắm cốc màu tím, lạnh lùng cười:: “Thành Bách Kiều quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, trông thì có vẻ không có ai quản lý, nhưng có chuyện thì đến hoàng thượng cũng có thể mời đến.”

Hắn ngẩng đầu, mắt phượng hiện lên nụ cười quái dị, là Đồng Thiên Sách.

Hai người áo xám nhìn nhau, có chút khó hiểu, binh lính này đang tới gần thành, sao còn không vội. “Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Làm gì bây giờ? Đương nhiên là diễn cho xong, để cho đám thổ phỉ kia xử lý trước, giết được bao nhiêu binh lính thì giết, chúng ta cũng phải cho lão thái bà kia chút mặt mũi, nếu không để hoàng thượng truy cứu, không có ai chết thì sao có thể kết tội bà ta?”

“Vậy có liên lụy đến đại nhân không ạ? Nếu cứ tiếp tục điều tra, thì kế hoạch chúng ta vất vả sắp xếp…”

“Mười ngày trước, ta đã bị bệnh chết trong nhà, có ngự y làm chứng, bây giờ hài cốt đã xuống mồ, việc này sao có thể liên quan đến một người đã chết chứ? Nếu sau khi điều tra có liên quan đến người chết thì chỉ còn cách kiếm người chịu tội thay thôi, sau đó qua loa điều tra cho xong việc coi như lấy lại công đạo. Nếu như muốn hắt bát nước bẩn này lên người ta thì chứng tỏ hoàng thượng đã có ý muốn đào sâu chuyện này, không cẩn thận thì ai cũng không thoát được liên quan, con cáo già này cũng không ngốc như vậy.”

Đồng Thiên Sách cười lạnh: “Nếu thật sự gặp phải người liều mạng như vậy, muốn tính toán đến cùng với người chết thì họ chỉ có thể đào mộ lên thôi, liên quan gì đến ta.”

Cho dù kết quả cuối cùng của chuyện này là như thế nào, hắn cũng đã chết, có thể thoát khỏi chuyện này hoàn toàn.

Những Đồng Thiên Sách đã có tính toán. Đi theo thái hậu, dù có tranh đấu thế nào thì cuối cùng ngai vàng cũng không thể là của hắn, quân cờ như hắn, dù có bản lĩnh và hữu dụng đến đâu, nếu đạt được mục đích rồi thì cuối cùng cũng sẽ tiêu diệt hắn. Không phải chính hắn cũng xử lý mấy quân cờ theo cách này sao?

Đồng Thiên Sách hắn không phải kẻ ngốc, hắn phải ăn được cả hai phía triều hình và giang hồ. Thái hậu muốn đạp đổ hoàng thượng, hắn cũng muốn, nhưng lại không muốn đưa đệ đệ của thái hậu lên ngai vàng.

Bây giờ đã phản loạn như vậy, chẳng những có thể giữ được độc quỷ tằm để xưng bá thiên hạ, không có người giải được, nếu còn có thể hạ bệ lão thái bà thì quá tốt rồi. Từ nay về sau, ai còn biết đến Đồng Thiên Sách nữa. Dù sao lão thái bà cũng không có lòng tốt, hắn đã lên kế hoạch, lợi dụng bà ta nhiều năm, hắn đã lấy được hết những lợi ích từ bà ta rồi, đã đến lúc để bà ta không thể nói được gì nữa.

“Mọi chuyện đều đúng như ta căn dặn rồi đúng không?”

Đồng Thiên Sách uống một ngụm trà rồi hỏi.

“Xin đại nhân yên tâm, tằm và các loại thuốc đều đã được chuyển đi, chỉ còn một phần nhỏ ở tộc Mãng Thần. Nếu họ điều tra tiếp thì đương nhiên sẽ tìm được đến đó. Những người quan trọng của Quỷ Vực và tộc Mãn Thần đều đã rút lui hết.”

“Được, rất tốt!”

Đồng Thiên Sách hài lòng gật đầu, cười lớn. Tuy rằng thành Bách Kiều này lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn nhưng cũng giúp hắn rất nhiều, không chỉ giúp hắn loại bỏ được thuốc giải của độc quỷ tằm, còn giúp hắn tiêu diệt thái hậu. Thật tuyệt vời, trong vài năm nữa, thiên hạ này sẽ là của hắn!

Đồng Thiên Sách uống trà trong chén, nói với hai người họ: “Không cần lo lắng việc bị vây thanh, đó họ giết đi, dù sao cũng là đám tiểu binh tiểu tốt không biết gì cả, cho dù bị bắt cũng không nói được gì. Những ám vệ phải chú ý khi ở trong thành, nếu bên ngoài không thành công, chỉ có thể chờ họ vào thành, sau khi chiếm được thành, hai thần y và Thủy Nhược Vân nhất định sẽ vào thành, lần này tuyệt đối không thể để mất nữa.”

“Xin đại nhân yên tâm, chúng ta đóng cửa thành lâu như vậy, người trong thành rất hoảng sợ, rất hỗn loạn, không ai để ý đến ai, chúng ta sẽ cho người trà trộn vào đó, sẽ không bị bại lộ. Huống chi bọn họ vừa mới chiến thắng, đang đắc ý, vừa mới về địa bàn của mình, nhất định sẽ không có đề phòng.”

“Được, rất tốt. ta không thể đợi được nữa.”

Thủy Nhược Vân đi chung xe với Lăng Việt Sơn, đứng trên sườn núi, nhìn những binh lính và những cao thủ giang hồ đang tấn công thành, nàng hưng phấn quay đầu nói với Lăng Việt Sơn bên cạnh: “Việt Sơn ca ca, ta có giống như hiệp nữ lợi hại không, ta từng gặp thổ phỉ, từng gặp những kẻ hung ác nhất, từng gặp đại đạo hái hoa, còn biết được những nhân vật như tông chủ và Nhiếp công tử, hôm nay còn thấy được thánh chỉ, được nói chuyện với hộ quốc đjai tướng quân, còn thấy trận chiến đánh giặc nữa. Ta rất lợi hại đó.”

“Đúng đúng, nàng lợi hại nhất.”

Lăng Việt Sơn bị nàng chọc cười, cúi đầu hôn nàng: “Nàng còn từng nhảy qua vách đá, từng trúng độc, từng cứu tướng công, từng bỏ trốn, từng hy sinh, từng thành thân. Nàng có được rất nhiều trải nghiệm đó.”

Nàng bị hắn hôn thì hơi rụt cổ lại, thật ngứa, nàng nghe hắn nói thì cười lớn. Nàng quay đầu, nhìn hắn mỉm cười, sau đó đột nhiên xoay người ôm lấy hắn, ngước mắt nhìn hắn: “Ta còn được gả cho tướng công tốt nhất trên đời nữa. Cho nên, đời này ta không hối hận về điều gì cả.”

Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy nàng, muốn đem nàng hòa làm một với mình: “Cái gì mà đời này, nàng nói mấy chuyện này để dọa ta đúng không? Tiểu quỷ nghịch ngợm.”

“Ta không muốn dọa chàng, ta chỉ muốn nói, tướng công ta là người tốt nhất thiên hạ. Việt Sơn ca ca, chàng không cần lo cho ra, ta rất dũng cảm, ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên cạnh chàng. Chờ sau khi lên núi Vân Vụ, dù cho thuốc khó uống hay chữa bệnh có đau đớn thế nào thì ta cũng không sợ, ta sẽ nhanh chóng trị hết bệnh để xuống núi, chàng nhất định phải đón ta đó.”

Lăng Việt Sơn cau mày nói: “Sau khi vào thành, ổn định mọi việc, ta sẽ nói với Tiết thúc và Hàn cô nương, xin họ cho ta cùng lên núi xem được không, ta không muốn chờ dưới chân núi.”

“Đừng làm khó bọn họ, không phải Tiết thúc đã nói, Vân Vụ lão nhân có quy tắc không thể phá, chàng nhất định phải tin tưởng ta, chỉ cần ta nghĩ tới chàng đang chờ ta dưới chân núi, ta sẽ không sợ điều gì hết, sẽ nhanh chóng trị hết bệnh, đến lúc đó chàng đón ta, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”

Lăng Việt Sơn cười khổ, đặt cằm trên đỉnh đầu của nàng: “Không phải ta không có lòng tin với nàng, mà là ta không có lòng tin với chính mình.”

Xa xa, cát vàng mịt mù, tiếng vó ngựa, tiếng binh lính hô vang rung trời, cờ chiến đấu được binh linh treo cao, phấp phới trong gió. Trận chiến này không phải là trận chiến lớn đối với hộ quốc đại tướng quân, nhưng nghe nói đám phản tặc đó chuyên dùng độc, vì thế phải cẩn thận đề phòng. Ở cửa thành, các binh lính đang dùng cọc gỗ để phá cửa, hơn mười người cùng giơ cọc gỗ lớn từ từ đánh vào cửa thành. Thang dây treo đầy tường thành, có rất nhiều binh lính leo lên đó, cũng có không ít người bị đánh rơi xuống. Vài nghĩa sĩ giang hồ được Nhiếp Thừa Nham mời đến đã nhảy lên tường thành để xâm nhập vào bên trong.

Tình hình tấn công thành rõ ràng đã giành chắc chiến thắng, nhưng không ngờ bọn phản tặc lại liều mạng cố thủ trong thành. Bình thường, khi binh linh áp đảo trận chiến, còn có nghĩa sĩ giang hồ tương trợ, dù họ có ngoan cố chống cự cũng tuyệt đối không cơ khả năng giành chiến thắng, nhưng lại không thấy họ đầu hàng, dường như quyết tâm muốn đánh đến còn giọt máu cuối cùng.

Trước khi viện binh đến, Nhiếp Thừa Nham đã sắp xếp người canh gác thành, để đề phòng bọn người này âm thầm tháo chạy, nhưng không hề thấy động tĩnh gì, dường như họ cũng đang chờ đại binh đến. Tình huống này rất kỳ quái. Dù ai là người đứng sau đám phản tặc này thì dám hành động lớn gan như vậy đương nhiên không thể là người hữu dũng vô mưu, vì sao lại không lặng lẽ rút lui?

Thuốc quý trong thành đều bị cướp, danh y bị giết, y quán bị phá hoại, ngoại trừ việc họ không thể lên núi Vân Vụ thì họ còn việc gì phải làm nữa chứ? Vì sao phải liều chết chờ ở đây? Chẳng lẽ họ còn có âm mưu gì khác?

Nhiếp Thừa Nham nhìn cuộc chiến từ xa, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Tiếng vó ngựa vang lên, Lăng Việt Sơn đưa Thuỷ Nhược Vân đến, nói: “Đợt tấn công thành nhanh hơn chúng ta nghĩ, dường như họ không có cao thủ, chỉ dựa vào đám tiểu binh tiểu tốt để cố cầm cự. Chuyện này không hợp lý, những tên này đánh nhau không theo kế hoạch, không giống như có bản lĩnh sắp xếp việc tàn sát dân trong thành.

“Ngươi cũng nhìn ra được à?”

Nhiếp Thừa Nham gật đầu với Lăng Việt Sơn: “Chỉ e rằng phía sau còn có người thao túng những kẻ chết thay đó, hắn đưa họ ra chắc chắn có ý đồ khác.”

“Ừ, không phải để kéo dài mà là để che giấu điều gì đó.”

Lăng Việt Sơn cũng cảm thấy kỳ quái.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Trong thành chắc chắn có mai phục!”

Lăng Việt Sơn kéo dây cương rồi nói: “Ta sẽ nói với họ để bảo vệ Tiết thúc an toàn. Sau khi vào thành, hãy cẩn thận.”

Hắn liếc nhìn Hàn Tiếu, Nhiếp Thừa Nham nói, “Tất nhiên ta sẽ chăm sóc nàng.”

Lăng Việt Sơn gật đầu, cùng Thủy Nhược Vân cưỡi ngựa rời đi. Nhiếp Thừa Nham giơ tay đặt lòng bàn tay của Hàn Tiếu lên vai mình và nắm chặt. Hàn Tiếu đứng ở phía sau hắn, hiểu ý nói: “Chủ tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước.”

Cuộc tấn công vào thành bắt đầu vào buổi chiều, đến khi mặt trời lặn thì đã kết thúc. Nhiếp Thừa Nham và Lăng Việt Sơn vẫn cảm thấy bất an, trời đã tối, và nếu thực sự bị mai phục trong thành thì bóng tối càng khiến họ khó phát hiện hơn. Để đảm bảo an toàn, họ sẽ không vào thành chung với những người khác mà tìm một thôn gần đó ở tạm, cũng không có báo với nghĩa sĩ giang hồ và binh lính viện trợ theo cùng, chỉ có Thủy Trọng Sở, Mai Mãn và hai hộ vệ của Nhiếp Thừa Nham đi trước, dẫn binh linh và mọi người vào thành trước, thực hiện đợt càng quét thứ hai, họ nhanh chóng tóm được những tên phản tặc còn sót lại, đang muốn trốn trong thành để chờ cơ hội bỏ chạy. Tất cả những việc bắt nghịch tặc đều do binh linh làm, sau đó nghiêm hình tra khảo xem có tìm được manh mối nào không.

Trong thành có nhiều y quán, tiệm thuốc đều bị cướp phá, chỉ có thể ổn định tạm thời, Thủy Trọng Sở dẫn người vào từng nhà để điều tra những kẻ khả nghi, họ rất cẩn thận, so với việc tấn công thành còn cẩn thận hơn nhiều.

Đồng Thiên Sách chờ đã lâu mà không thấy người mình cần vào thành, mật thám cũng không phát hiện ra dấu vết của bọn họ, nhìn tình hình này, e rằng họ cũng cảnh giác với tình hình trong thành. Điều này hơi khác so với tưởng tượng của hắn, nhiều binh lính như vậy, còn có nghĩa sĩ giang hồ bảo vệ, mà lại cẩn thận như vậy. Đồng Thiên Sách cười lạnh, xem ra mình đánh giá thấp bọn họ rồi.

“Ngươi truyền lệnh giấu mấy món ám khí kia đi, người chúng ta chờ vẫn chưa đến, phải kiên nhẫn một chút.”

Đồng thiên Sách ra lệnh cho một người áo xám: “Gọi thêm vài người nữa gây náo loạn một trận để dời sự chú ý của họ, cho bọn họ một chút thành quả thắng lợi, một khi người ta đã kiêu ngạo thì tự nhiên sẽ giảm sự đề phòng xuống.”

“Dạ, thuộc hạ sẽ làm ngay.”

“Chờ một chút, sau đó truyền lệnh, phát hiện mục tiêu nhất định phải mau chóng thông báo cho ta, có cơ hội thì lập tức tấn công, không cần do dự, ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Nếu không thể tấn công cả ba mục tiêu cùng lúc thì có thể tạm tha cho nữ thần y và lão già kia, phải giết Thủy Nhược Vân trước, nếu bắt sống được thì càng tốt.”

Người áo xám khó hiểu hỏi: “Đại nhân, vì sao không giết lão già kia trước, mật thám đã điều tra được lão già kia có thể giải được độc quỷ tằm. Còn nghe nói y thuật của nữ thần y kia rất cao, không thua lão già kia đâu. Không phải giết họ phải quan trọng hơn sao?”

“Y thuật cao đến đâu không có thuốc thì làm sao giải được độc. Trong tay chúng ta còn ít danh y sao? Chúng ta cũng có thể giải được độc quỷ tằm, nhưng muốn dùng bản thân hoặc máu của người thân mới có thể điều chế ra thuốc giải, ngoại trừ như vậy thì không còn cách nào khác. Nhưng Thủy Nhược Vân kia không có cùng huyết thống với Lăng Việt Sơn thì vì sao nàng ta lại có thể cứu hắn?”

Ánh mắt của Đồng Thiên Sách tàn nhẫn: “Ta thực sự muốn biết tại sao máu của nàng ấy lại đặc biệt như vậy”.

“Ý của chủ nhân là…”

“Giết thần y chỉ là vì muốn đề phòng họ tìm ra được cách giải độc mới thôi, nhưng khả năng này cực kỳ thấp. Nhưng Thủy Nhươc Vân chính là một kho trữ máu thuốc, không giết nàng ta thì e rằng sau này sẽ để lại nhiều phiền phức.”

Đồng Thiên Sách nhếch khóe miệng, “Nếu như có thể bắt sống, vậy thì chính là ông trời cũng giúp ta rồi.”

Hừm, đưa Thủy Nhược Vân đến núi Vân Vụ, nói là muốn trị độc Quỷ Tiên Hương nhưng ai biết được có phải họ muốn dùng kho trữ máu này điều chế ra thêm thuốc giải hay không, với quan hệ giữa thành Bách Kiều và hoàng thượng thì chuyện này rất có khả năng, hắn không thể để chuyện này xảy ra mà làm hư kế hoạch lớn của hắn được.

“Nhắc bọn họ nhớ kỹ, nếu sau khi vào thành Bách Kiều, mà Lăng Việt Sơn vẫn cẩn thận đề phòng thì phải tập trung đối phó với Thủy Nhược Vân, ta muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác. Ta có thể từ từ đối phó với hai thần y kia sau. Tóm lại, nhất định không thể để họ đưa Thủy Nhược Vân đến núi Vân Vụ.”

“Đã điều tra hai lần mà không tìm được người nào có giá trị sao?”

Nhiếp Thừa Nham nghe Thủy Trọng Sở và đám thị vệ nói, kinh ngạc không thôi. Lăng Việt Sơn cũng cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng lẽ bọn họ biết thuật độn thổ sao?”

“Người ẩn nấp cũng không nhiều, nếu họ có mưu tính từ trước, thì trốn ở thành Bách Kiều cũng không khó. Đó là nơi để người ngoài đến cầu y, nếu họ sớm giả thành bệnh nhân hoặc người nhà để vào thành thì trong thời gian ngắn sẽ rất khó để phân biệt ai thật ai giả.”

Thị vệ của Nhiếp Thừa Nham nói.

“Khi thẩm vấn những tên phản tặc đó, thì cũng không hỏi được chuyện gì, nhiều người chỉ là côn đồ trên giang hồ, hoặc ở trong các bang phái nhỏ, họ bị xúi giục hoặc dụ dỗ nói đi làm chuyện lớn, sau đó họ có thể nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền. Có vài tên Quỷ Vực và tộc Mãn Thân, còn có vài tên là đệ tử của tà phái, thậm chí còn có người mới nhập môn, căn bản không có quan hệ gì, cũng không biết gì về kế hoạch này, những người biết rõ chắc đã sớm trốn thoát rồi.”

Thủy Trọng Sở nói thêm.

“Vậy bây giờ chúng ta lại bị động rồi?”

Nhiếp Thừa Nham đang suy nghĩ biện pháp đối phó, mục tiêu của đối phương là Hàn Tiếu, điều này khiến hắn càng phải cẩn thận hơn.

“Hay là để ta đi trước. Mục tiêu của họ là ta và Hàn cô nương, ta xuất hiện trước, dụ bọn họ đi được không?”

Tiết Tùng vừa nói xong, mọi người đều phản đối.

“Tiết thúc, sao ta có thể dùng thúc làm mồi nhử được? Cho chúng ta thêm một chút thời gian, nhất định sẽ tìm ra chân tướng.”

Tiết Tùng mỉm cười, vỗ vai Thủy Trọng Sở: “Ta chỉ có một mình, còn được cao thủ như các ngươi bảo vệ còn chưa đủ sao? Ta còn không lo các ngươi lo làm gì. Trong thành bây giờ rất loạn, vừa mới đánh giặc xong, người bị thương cũng nhiều, cũng có không ít đại phu đã chết, chắc hắn rất cần người, ta cũng vội muốn vào đó xem sao, xem như một mũi tên bắn hai con nhạn, các ngươi cứ đề phòng ám khí xung quanh, ta sẽ lo chuyện của ta. Trọng Sở, ta tin tưởng các ngươi có thể bảo vệ ta an toàn. Giải quyết theo cách này đi, công tử và Hàn cô nương cũng có thể sớm trở về, Thủy nha đầu còn phải lên núi chữa bệnh nữa.”

Ông nói có lý, mọi người nhìn nhau, cuối cùng đồng ý, đúng vậy, nhiều người như vậy, bảo vệ một người hẳn là không thành vấn đề.

Sự thật cũng đã chứng minh quả nhiên không có vấn đề gì. Trên thực tế, Tiết Tùng thoải mái đi theo bọn họ vào thành, vừa trở về liền lập tức tham gia cứu chữa thương binh, bận rộn hai ngày cũng không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một chút nguy hiểm cũng không có. Hơn nữa bọn họ quản lý thành nghiêm ngặt, chỉ cho ra ngoài không cho vào, người ngoài thành cũng bị nghiêm cấm không được vào thành, mỗi ngày đều tiến hành lục soát toàn bộ thành, vẫn không tìm được ai khả nghi.

Vì vậy, Nhiếp Thừa Nham và Lăng Việt Sơn quyết định vào thành!
Bình Luận (0)
Comment