Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 27

Mai Mãn ngồi với nửa thân trên cởi trần, cánh tay phải bị thương treo trên cáng, y phục không cởi hết mà treo trên cánh tay, hắn đỏ mặt, bộ râu rậm trên mặt cũng không che hết được, một tay che đi cảnh xuân triến người, lúng túng ngồi đó. Chung Khải Ba nén cười: “Được, ta đi ra ngoài, ta không nhìn ngươi, đại lão gia rồi, ngươi che cái gì chứ.”

“Đại lão gia cũng không được tùy tiện cởi.”

Mai Mãn lẩm bẩm, “Ôi!”

Lăng Việt Sơn vỗ lưng hắn: “Ngươi còn lẩm bẩm gì nữa, ngồi xuống đi.”

“Vậy thì…”

Hắn vẫn còn ngại ngùng, “Vậy thì sư phụ, người nhẹ tay thôi nha, ta chưa từng chịu chuyện như vậy đâu.”

Chung Khải Ba bật cười chế nhạo, vội vã ra ngoài tìm Tam Thạch Đầu làm việc. Lăng Việt Sơn cũng dặn dò: “Nhược Nhược đang viết thư cho cha trong phòng nàng, lát nữa đừng quên đi lấy, để hôm nay người đưa thư đưa tin về. Nếu không nàng lại lo lắng.”

Chung Khải Ba đáp rồi đi ra ngoài, Mai Mãn theo bản năng đi ra ngoài cùng hắn lại bị Lăng Việt Sơn chưởng một chưởng trở lại. “A…”

Hắn kêu lên một tiếng, bị đâm rồi.

“Sư phụ, trước khi ra tay cũng nên nói trước một tiếng chứ.”

Hắn ủ rũ ngồi đó, để Lăng Việt Sơn đâm vào cơ thể mình bằng kim châm.

Trước đây, Lăng Việt Sơn chưa bao giờ thực hiện những phương pháp châm cứu này, hắn chỉ thực hành hai cách châm cứu cho Thủy Nhược Vân do Tiết thần y chỉ dạy, nhưng các phương pháp trong y thư dường như khá hiệu quá khi khẩn cấp, nên cần luyện tập trước để đề phòng bất kỳ tình huống nào. Từ nhỏ đã cùng lão tổ tông luyện công trên núi, tất cả huyệt đạo đều thông thuộc, nhưng phương pháp châm cứu không phải chỉ biết hắn đã cùng lão sư phụ tập võ trên núi, các huyệt vị cũng thuộc lòng như cháo, nhưng không phải cứ biết được hết huyệt đạo là sẽ thực hành được phương pháp châm cứu. Giống như hắn đã luyện hai ngày, cho là được rồi, nhưng vẫn để lại dấu vết trên người Nhược Nhược.

“A…”

Mai Mãn lại kêu lên: “Sư phụ, người thật sự đã từng học qua rồi sao?”

Đau quá!

“Ừ, ta học được hai ngày.”

Lăng Việt Sơn yên tâm hạ thủ, hơn nữa luyện không kiêng kị gì cho nên luyện rất nhanh.

Cố nén đau, Mai Mãn muốn khóc mà không ra nước mắt: “Vậy khi nào sư phụ bắt đầu dạy võ cho con?”

“Sau khi ta đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, thì bắt đầu dạy.”

Châm này có vẻ không đúng.

“A…”

Sao còn chưa đồng ý? Hắn đã hy sinh rất nhiều rồi đó. Mai Mãn nuốt nước miếng, không dám hỏi.

Một lúc sau, lại lắp bắp hỏi: “Sư phụ, nếu muốn nhận đồ đệ, có cần phải hỏi ý sư tổ trước không?”

“Sư tổ?”

“Là sư phụ của sư phụ.”

“Không cần.”

À, dùng châm này có vẻ đúng hơn.

“Haiz…”

Trên người ghim mấy châm đây? Mai Mãn không dám tưởng tượng. Vội vàng tìm chuyện nói: “Vậy chúng ta thuộc môn phái gì vậy sư phụ?”

Võ công lợi hại như vậy, nhất định là một môn phái danh tiếng.

“Không biết.”

Nếu bí ẩn như vậy, thì phải là một môn phái rất lợi hại và cao thâm.

“Vậy sư phụ đang muốn đi đâu vậy?”

“Không liên quan đến người.”

“Đừng nha, sư phụ, con thề sẽ theo ngươi đến chết, con rất trung thành không hề hai lòng, chỉ cần sư phụ dạy con một chiêu rưỡi, chính là mấy chiêu người đánh con đó, vậy là được rồi. Con sẽ không dùng võ công của sư phụ để đi cướp bóc. Không đúng, sau này con sẽ không cướp bóc nữ, sau này con sẽ đi cùng sư phụ, sư phụ ở đâu thì con ở đó, sư phụ bảo ta làm gì ta sẽ làm chuyện đó.”

Linh tinh lang tang nói một ngày, thể hiện lòng trung thành, chân thành tuyệt đối, dù sao cũng đã nói hết những điều tốt đẹp mình nghĩ ra, chưa kịp chơi xong thì cửa đã bị gõ “rầm” một tiếng.

Chung Khải Ba và Tam Thạch Đầu đỡ một người hộ vệ tên Lý Căn đi vào phòng, hắn bị thương, trên cánh tay còn đang chảy máu. Hóa ra vừa rồi Lý Căn phụ trách bí mật tuần tra xung quanh, thậm chí hắn còn nhìn thấy người bên phía Tây Nha Thác, mặc dù hắn đã ngụy trang nhưng vì tướng mạo của người dị tộc vẫn bị phát hiện ra. Hai người giao đấu nên Lý Căn mới bị thương.

“Hắn nói Tây Nha tộc trưởng chỉ muốn đảm bảo rằng chúng ta sẽ giao đồ cho Tông Thị theo đúng yêu cầu.”

Trong cái bao đồ kia chỉ là mấy món đồ cũ của nữ nhu và y phục cũ của trẻ con, Lăng Việt Sơn đã mở xem một lần. Không có cách nào nhìn ra được, sao Tây Nha Thác lại coi trọng đồ vật đó như vậy,thật là làm cho người ta khó hiểu.

“Thì ra là hắn phái người theo dõi đường đi của chúng ta, xem ra là chúng ta đã khinh thường họ rồi, nếu thật sự muốn hại chúng ta, chúng ta cũng không ứng phó kịp.”

“Nhưng có vẻ như những người theo dõi không muốn hại chúng ta.”

Lý Căn phân tích. Người đó có võ công cao hơn hắn, nếu quả thật ra tay độc ác, thì hắn đã mất mạng rồi.

“Bây giờ không ra tay, nhưng sau này thì ai biết được. Một ngày chúng ta không biết họ muốn làm gì thì một ngày cũng không được yên.”

Chuyện liên quan đến Thủy Nhược Vân, Lăng Việt Sơn thà là mình phản ứng thái quá còn hơn phạm một sai lầm nhỏ. “Người đưa tin bên Thủy lão gia nói thế nào, có tin tức gì hữu dụng không?”

“Không.”

Chung Khải Ba trả lời: “Tây Nha Thác chỉ âm thầm muốn cướp Đại Đạo Dạ Hương, nhưng không lại không có động tĩnh gì, cũng không để lộ chuyện gì khác.”

Tại sao Đại Đạo Dạ Hương và vấn đề giao đồ này lại quan trọng với Tây Nha Thác như vậy?

Một lúc sau, Mai Mãn bắt đầu cảm thấy lạnh, khi nào sư phụ mới rút kim và cho hắn mặc quần áo lại đây, thời tiết cuối tháng 10 cũng lạnh lắm đó. Bản thân hắn cũng đang run rẩy, ngẩn người, Lăng Việt Sơn đột nhiên quay đầu lại, nói với hắn: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta đúng không?”

“Ừm.”

Sắc mặt và giọng điệu của sư phụ giống như lúc bảo hắn cởi quần áo vậy, Mai Mãn có chút sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu.

Quả nhiên, Lăng Việt Sơn cười với hắn một cái: “Được, ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai cùng chúng ta lên đường.”

Đêm đó, Lăng Việt Sơn nói chuyện với Thủy Nhược Vân về Tây Nha Thác và việc quyết định để Mai Mãn đi cùng. Bây giờ, dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ nói với nàng. Tiểu cô nương đã nghiêm túc nói chuyện với hắn, không phải cứ lừa gạt nàng là có thể để cho nàng an toàn, ngược lại, phải chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ chuyện gì thì mới có thể tìm được cách đối phó trước. Bảo bối của hắn là một cô nương rất dũng cảm, hắn tin chắc chuyện đó, dù trước đây hắn cảm thấy hơi ngớ ngẩn.

“Cái tên Tây Nha Thác đó còn đáng sợ hơn Đại Đạo Dạ Hương.”

Thủy Nhược Vân nói với Lăng Việt Sơn: “Hôm ta bị bắt với Sở Doanh tỷ, hắn đã để hai thuộc hạ ức hiếp Sở Doanh tỷ, cẻ mặt của hắn thật đáng sợ.”

Hắn cho là nàng bị hôn mê thì không biết nhưng nàng thấy rất rõ.

Lăng Việt Sơn ôm nàng vào lòng, có trời mới biết, hắn so với nàng còn sợ hãi hơn.

“Bây giờ ta mới hiểu, hắn muốn lợi dụng ta để giữ chân chàng, để chàng đi giao đồ cho hắn, cho nên hắn mới không cho bất kỳ ai chạm vào ta.”

“Nếu như hắn dám động đến nàng, ta sẽ…”

Toàn thân hắn căng thẳng, đè nén lửa giận, hắn không thể chịu đựng được giả thiết này.

Thủy Nhược Vân vuốt lưng hắn: “Ta không sao, ta chỉ cảm thấy có lỗi với Sở Doanh tỷ, nếu tỷ ấy không xuống xe, có lẽ còn có thể chạy thoát, là ta đã hại tỷ ấy.”

Đôi mắt đỏ hoe: “Chờ khi chúng ta tìm được Sở Doanh tỷ, ta nhất định sẽ nói với cha để ca ca cưới tỷ ấy.”

Lăng Việt Sơn hoàn toàn không quan tâm đến người khác, hắn chỉ nghĩ rằng bảo bối của mình không sao là tốt rồi.

“Sau đó, Tây Nha Thác đã làm điều gì đó rất tồi tệ với Đại Đạo Dạ Hương. Đại Đạo Dạ Hương hét lên rất thảm, nhưng không nhìn thấy được.”

Lúc đó nàng đang trốn trong góc, có thể nhìn nàng cũng không dám nhìn.

“Ta cũng sẽ làm những điều tồi tệ với hắn, Nhược Nhược, ta thề, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Lăng Việt Sơn hận Tây Nha Thác đó đến chết.

“Không, chờ ta giải được độc, chàng phải dẫn ta đi chơi, đừng quan tấm đến hắn. Ta quan trọng hơn mà, đúng không?”

Nàng lo lắng Việt Sơn ca ca sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Nàng rướn người lên và mổ nhẹ vào hắn, khuôn mặt ngượng ngùng và đôi mắt cười cong cong.

Lăng Việt Sơn sửng sốt một chút, ánh mắt tối sầm lại, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, đây là lần đầu tiểu nhân nhi chủ động.

“Một lần nữa.”

Hắn khàn giọng yêu cầu.

Mặt tiểu nhân nhi đỏ bừng như sắp chảy máu, bị hắn làm cho xấu hổ nên vùng ra khỏi vòng tay hắn, trốn vào trong chăn hét lên: “Muộn rồi, buồn ngủ quá, đi ngủ đây. “

Hắn bật cười, đuổi theo nàng, cả người bị ôm lấy, đem cái đầu nhỏ vươn ra ngoài: “Không được, lại một lần nữa.”

“Không muốn, chàng bắt nạt ta.”

Tiểu nhân nhi bị chăn trói chặt, mặt bị bàn tay lớn giữ chặt, không thể động đậy, đành phải dùng sức lắc đầu, vặn vẹo, giãy giụa. Khuôn mặt như muốn bốc cháy.

“Vậy nàng còn đi cùng ta không?”

“Muốn.”

“Vậy hôn ta một chút, ta sẽ đi cùng nàng.”

Trăng treo ngọn cây lặng lẽ ngắm nhìn, hai bóng người trong phòng như hòa vào nhau.
Bình Luận (0)
Comment