Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 32

Thủy Nhược Vân đi theo bốn người họ rẽ trái rồi rẽ phải, đi vòng quanh trong vườn hoa, một lúc sau đã không phân biệt được phương hướng, khó trách bọn họ không lo nàng tìm đường trốn, còn không không che mắt nàng. Hoặc có thể họ nghĩ với bộ dạng nhỏ nhắn của nàng thì cũng không chạy thoát được.

Thủy Nhược Vân đi chậm, thất thiểu, chỉ sau một thời gian ngắn đã thở hổn hển, nàng liền nói mình mệt mỏi, muốn uống nước và thuốc. Nam tử áo xanh không kiên nhẫn và lạnh lùng bảo nàng đừng giở trò. Ngược lại, nữ tử áo đỏ tỏ ra hòa nhã hơn và cười nói: “Muội muội này chắc đang nũng nịu nhõng nhẽo chứ không mệt gì đâu, cũng khó trách nàng. Mấy người Lão Thất đi theo họ một đoạn đường cũng nói tình lang của nàng xem nàng như viên đường, ngậm trong miệng còn sợ tan mà.”

Thủy Nhược Vân cúi đầu cụp mắt, không đáp, chỉ ra vẻ ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ nhai viên thuốc. Sau khi nuốt xuống, lại nhanh chóng lấy một viên mật ong ngâm trong nước, nhấp hai ngụm.

Tiểu cô nương tên Tiểu Thanh ở bên cạnh quan sát, hỏi thuốc có đắng không, vẻ mặt Thủy Nhược Vân vẻ mặt ủy khuất gật đầu, nhỏ giọng nói thật sự rất khó uống. May mắn là trong quãng đường đi đó, có tiểu cô nương Tiểu Thanh đồng hành với cô và nói chuyện với cô, giúp cô cảm thấy đỡ sợ hơn.

Nam tử áo xanh hừ một tiếng, thúc giục đi nhanh, trên đường này hắn không thể cưỡi ngựa đánh xe, chỉ có hai chân, với tốc độ chậm như vậy thì bao lâu mới đến nơi. Thế là cả nhóm lại lên đường, nam tử áo xám ở lại quan sát chỗ Thủy Nhược Vân ngồi uống thuốc, sau khi xác định không còn dấu vết, liền gật đầu với nữ tử áo đỏ, tỏ ý rằng đã ổn. Thủy Nhược Vân nhìn thấy, tay nắm chặt túi nước mật ong, tim đập thình thịch.

Sau khi đi bộ hơn một giờ mà không nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một con đường bằng phẳng với bốn con ngựa bị trói trong khu rừng bên đường. Nữ tử áo đỏ hỏi Thủy Nhược Vân, “Biết cưỡi ngựa không?”

Trong lúc nàng nói chuyện, nam tử áo xanh và xám đã tháo dây chờ sẵn.

Thủy Nhược Vân gật đầu nhẹ, hỏi: “Chúng ta đi đâu? Ngươi sẽ không giết ta chứ?”

“Giết ngươi?”

Nữ nhân cười khúc khích: “Muội muội thật đáng yêu, muốn giết ngươi mà phải dẫn ngươi đi đường dài như vậy sao? Yên tâm, ngươi là khách quý của bọn ta, lên ngựa đi, không đến nửa giờ nữa chúng ta sẽ tới nơi.”

“Ta…”

Thủy Nhược Vân đỏ mặt, liếc nhìn hai người, sau đó cúi người tới gần, nhỏ giọng nói với nữ tử áo đỏ: “Ta muốn làm đại tiểu tiện trước. Ta thật sự… không nhịn được.”

Nữ tử áo đỏ nhướng mày, nhìn Thủy Nhược Vân nói: “Vậy ta đi với muội muội.”

Thủy Nhược Vân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Hai người cùng nhau đi vào rừng cây, tìm một chỗ khuất, nữ tử áo đỏ quay lưng lại để Thủy Nhược Vân đại tiểu tiện, sau đó cùng nhau trở về. Thủy Nhược Vân muốn hỏi có nước uống không, nhưng nam tử áo lam đã không nhịn được, lạnh lùng nói, phụ nữ thật phiền phức. Thủy Nhược Vân nuốt xuống câu hỏi, cũng không dám hỏi thêm cái gì, ngoan ngoãn lên ngựa, cùng bọn họ nhanh chóng chạy đi.

Đúng như lời nữ tử kia nói, chưa đến nửa giờ họ đã đến nơi, lúc đầu nhìn thấy một ngọn núi thì nghĩ rằng không có đường đi, nhưng từ bên cạnh con đường rừng gần đó, rẽ mấy khúc, từ từ đi bộ đến sau núi, lại có một cái hang động. Một núi lớn sừng sững trước mặt, dọc theo dãy núi nhìn lên có thể thấp thoáng thấy vài mái nhà tranh dưới rừng cây. Toàn bộ nhà chiếm một nửa sườn núi. Ở đây ấm áp như mùa xuân, những ngọn núi và thung lũng tràn ngập những bông hoa màu vàng hoặc hồng rực rỡ, to bằng chén trà và rất đẹp.

Cửa núi không có người canh giữ, vì vậy năm người bốn ngựa phi nhanh vào. Sau cửa núi là một cánh đồng bằng phẳng trống trải, cuối cánh đồng là một cây cầu, khi đi đến cầu, ba người dừng lại, Thủy Nhược Vân cũng xuống ngựa, hai người ăn mặc như người hầu đi tới, chào hỏi: “Đại nãi nãi, Lục gia, Thất gia và Tiểu Thanh tiểu thư, mọi người đã trở lại.”

Vừa dắt ngựa vừa nói, nhìn thấy Thủy Nhược Vân, hai người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh quay lại như thường, kéo ngựa xuống.

Người được gọi là Đại nãi nãi là nữ tử áo đỏ, cười kéo Thủy Nhược Vân tay, nói: “Bây giờ, chúng ta đã về nhà, trước tiên ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta tới tìm ngươi.”

Nói xong, thì cùng Lục gia, Thất gia xoay người rời đi, Thủy Nhược Vân còn có chuyện muốn hỏi, nhưng đã quá muộn. Một người giúp việc đi tới, hành lễ với nàng: “Cô nương, phòng khách đã chuẩn bị xong. Mời đi theo ta.”

Thủy Nhược Vân đứng đó, đang suy nghĩ miên man, lại có người kéo vạt áo của nàng, cúi đầu nhìn xuống, chính là Tiểu Thanh. Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu: “Tỷ tỷ, mẹ nói chuyện với các thúc thật nhàm chán, tỷ đi cùng muội nha, được không?”

Nha hoàn bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Tiểu Thanh tiểu thư, cô nương là khách quý, đại nãi nãi đã dặn không được quấy rầy nàng.”

Thủy Nhược Vân không để ý tới lời của nàng ta, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Thanh: “Thật tốt quá, Tiểu Thanh nguyện ý đi cùng ta, ta rất vui.”

Dọc đường hai người đã quen biết nhau, lúc này nhanh chóng bắt chuyện, nha hoàn không biết làm gì hơn là dẫn hai người cùng nhau đến phòng khách. Phòng khách ở phía trong của ngôi nhà, đi vòng qua hai cái sân, đi qua năm hành lang, hai hồ nước nhỏ và một khu vườn, Thủy Nhược Vân cố gắng nhớ đường đi, rất khó nha, từ trước tới giờ bất kể nàng muốn đi đâu cũng đều có người thân có Lăng Việt Sơn, nhưng bây giờ nàng đang cố gắng nhồi nhét lộ trình vào trong đầu nàng.

Các phòng rất lớn và được bài trí trang nhã. Trong phòng có hai gian, có sảnh cho khách và phòng ngủ, bên cạnh thậm chí còn có một cái phòng phụ nhỏ, dùng để đại tiểu tiện và tắm rửa. Đừng nói là bị bắt làm tù nhân, cho dù là mời khách, phòng khách này cũng có thể coi là đãi ngộ cao nhất. Bên ngoài phòng là một khoảng sân nhỏ với một vài cây lớn, che nắng và rất mát mẻ. Tất cả hoa trong sân đều là loại hoa nàng nhìn thấy ở cửa núi, một bụi lớn màu vàng dịu dàng và màu hồng.

Thủy Nhược Vân và Tiểu Thanh cùng nhau ăn trong phòng, sau đó đi dạo trong sân, hương hoa tràn ngập trong sân, ánh mặt trời lặn chiếu vào làm phong cảnh trở nên rất đẹp. Thấy nha hoàn vẫn luôn canh giữ nàng, nàng hỏi: “Không biết đại nãi nãi có nói gì hay không, ta chỉ có thể vòng quanh trong này thôi sao?”

“Không có gì, chẳng qua là hôm nay trời cũng đã tối, đến nơi khác đi dạo cũng không được, hay là cô nương nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai trời sáng, ta sẽ dẫn cô nương đi dạo.”

Thủy Nhược Vân cảm ơn, gật đầu, xoay người vào phòng. Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, trốn trong phòng, chỉ khi không có ai xung quanh, nàng mới thả lỏng một chút. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Lăng Việt Sơn và những người khác, một giấc ngủ sâu như vậy đúng là không bình thường. Không biết bây giờ đã tỉnh chưa. Hay là, có thể tỉnh hay không?

“Đừng hoảng, đừng hoảng, Việt Sơn ca ca rất lợi hại, chàng sẽ không sao đâu.”

Nàng tháo chiếc trâm đám mây xuống, vuốt ve nó, cuối cùng không kìm được mà khóc.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

Tiểu Thanh ôm một bó hoa lớn chạy vào phòng, như dâng bảo bối.

Thủy Nhược Vân vội vàng lau nước mắt, điều chỉnh vẻ mặt.

“Tỷ tỷ, cho tỷ này.”

Tiểu Thanh nhét bông hoa vào trong lòng nàng, nhổ vài cánh hoa cho vào miệng, nói với Thủy Nhược Vân: “Những cánh hoa này ngọt quá, tỷ thử xem, nếu uống thuốc đăng quá, tỷ có thể ăn nó.”

Thủy Nhược Vân làm theo nàng, nhai mấy cánh hoa, thật là ngọt. Thấy Tiểu Thanh vui vẻ ăn, nàng lại lấy thêm mấy cánh bỏ vào miệng.

“Loài hoa này thật đẹp, vừa thơm vừa ngọt, thật tuyệt. Đây là loại hoa gì? Ta thấy nó mọc ở khắp núi luôn.”

Tiểu Thanh là một tiểu cô nương đáng yêu, Thủy Nhược Vân thật sự thích ở bên cạnh nàng.

“Nó được gọi là Dạ Mê Hương, nó chỉ mọc ở đây. Nó rất đẹp.”

Tiểu cô nương rất tự hào khi ai đó khen ngợi bông hoa của mình.

“Gọi là gì?”

Thủy Nhược Vân sửng sốt.

“Dạ Mê Hương. Tên cũng rất đẹp.”

Thủy Nhược Vân ngây người, mấy cánh hoa nàng vừa nuốt đều như mắc kẹt ở cổ họng, muốn nôn ra cũng không được.

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

Tiểu Thanh còn đang ăn, nhìn thấy vẻ mặt Thủy Nhược Vân kỳ quái.

Thủy Nhược Vân lấy lại tinh thần, vội vàng cất hoa đi, nói với Tiểu Thanh: “Đừng ăn hoa, cẩn thận đau bụng.”

Tiểu Thanh cười khúc khích: “Không, những bông hoa này có thể ăn được. Muội đã ăn chúng từ khi còn nhỏ. Trong phòng bếp còn ùng chúng để làm điểm tâm hay pha trà nữa. Mọi người đều ăn chúng, sẽ không đau bụng.”

Thủy Nhược Vân nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu Thanh, nơi này có bướm đen lớn không, trông chúng khá xấu xí?”

Tiểu Thanh lắc đầu: “Muội chưa thấy bao giờ. Muội chỉ thấy những con bướm xinh đẹp.”

“Vậy đã có ai dùng hoa này làm thuốc chưa?”

“Chưa từng nghe qua, tỷ tỷ, lại phải uống thuốc sao?”

“Tỷ tỷ đã ăn rồi, hiện tại ta không cần ăn nữa.”

Thủy Nhược Vân ngồi ở bên cạnh Tiểu Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thanh, muội có biết vì sao mẫu thân muội đưa ta về đây không?”

“Mẫu thân nói, tỷ tỷ là Hoa Thần phái tới, là thê tử của Cửu thúc.”

“Cái gì?”

Thủy Nhược Vân nhảy dựng lên. “Thê tử của Cửu thúc?”

“Cửu thúc chính là Cửu thúc của muội, thúc ấy rất tốt, còn thông minh nữa, nhưng sức khỏe thúc không tốt, phải dưỡng bệnh. Đại Tiên nói, có một ngày Hoa Thần nương nương sẽ đưa tới một cô nương, đó thể thê tử của Cửu thúc.”

“Cái gì Đại Tiên, đều là nói nhảm.”

Thủy Nhược Vân có chút sốt ruột.

“Không đâu, Đại Tiên nói rất chính xác, rất nhiều chuyện đều đúng. Muội nghe mẹ nói, trước kia Tứ di đi tới một nơi rất xa, Đại Tiên nói sẽ gặp khó khăn, gặp được con của rồng mới có thể giải nguy khốn, nói Hoa Thần sẽ mang nàng đi. Về sau, dưới sự dẫn dắt của Hoa Thần, thật sự đã gặp Tứ di phụ. Còn nữa nha, giống Cửu thúc của ta làm tông chủ, cũng là do Hoa Thần chọn.”

Tiểu Thanh tuy là trẻ con, nhưng lại rất sùng bái vị Đại Tiên này.

“Vậy làm sao Đại Tiên biết ta là do Hoa Thần nương nương đưa đến?”

“Đại Tiên không biết, nhưng mỗi lần đều có chút manh mối.”

Tiểu Thanh ngồi ở mép giường, hai chân đung đưa, nghịch ngợm nói: “Hoa Thần sẽ luôn giúp chúng ta ngăn cản người xấu. Nếu có ai đi vào, họ sẽ ngủ thiếp đi. Hoa Thần rất lợi hại. Nhưng tỷ tỷ không ngủ nha, Hoa Thần thích tỷ, hơn nữa, tỷ còn tìm được tụi muội.”

Ta không có tìm, ta bị bọn người của mẫu thân muội bắt. Thủy Nhược Vân thầm nghĩ trong lòng, nhưng không thể nói như vậy với một đứa trẻ. Nàng ổn định tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ: “Tại sao ai vào cũng ngủ vậy?”

“Bởi vì Hoa Thần để cho bọn họ ngủ.”

Tiểu Thanh đã từng hỏi mẹ câu này, mẹ nàng đã nói vậy.

“Hoa Thần làm họ ngủ thế nào?”

“À, không biết, mẹ không nói.”

“Hoa Thần có đánh thức bọn họ không?”

“Có vẻ như những người nên thức thì sẽ thức, trước đây muội nghe Thất thúc nói có vài người sẽ tỉnh. Nhưng cũng có rất nhiều người không tỉnh được. Muội từng hỏi mẹ sao họ không tỉnh được, Tiểu Thanh ngủ cũng sẽ tỉnh mà, mẹ nói vì họ ngủ không ngon nên không muốn tỉnh lại.”

“Vậy thì Hoa Thần sao Hoa Thần không để người ở đây ngủ vậy.”

Thủy Nhược Vân không biết nên hỏi như thế nào.

“Không nha.”

Tiểu Thanh nghiêm túc nói: “Chúng ta và Hoa Thần là bạn tốt, Hoa Thần sẽ không đối xử với chúng ta như vậy. Hơn nữa, ngoại trừ Cửu thúc, người nơi này rất ít bị bệnh. Tiểu Thanh cũng chưa bao giờ không bị bệnh.”

“Vậy nếu Đại Tiên nói ta không phải Hoa Thần phái tới thì sao? Chẳng lẽ là mẹ muội cùng những người khác hiểu lầm rồi sao?”

Tiểu Thanh chớp chớp mắt, vắt óc suy nghĩ: “Không, mẹ sẽ không bị lầm đâu. Hơn nữa nếu không phải Hoa Thần nguyện ý, sao tỷ tỷ có thể không sao chứ? Chúng ta chưa từng gặp ai như vậy, nhất định là Hoa Thần đưa tỷ tỷ tới. Hơn nữa Tiểu Thanh thích tỷ, tỷ làm Cửu thẩm của ta thì tốt rồi.”

Thủy Nhược Vân phát lạnh trong lòng, nhất định có cái gì không đúng.

“Tiểu Thanh, muội họ Tông sao?”

“Đúng vậy, sao tỷ biết? Muội tên là Tông Liễu Thanh.”

Tông thị, đây thật sự là Tông thị!

Nàng thật sự đã đến rồi!

Thủy Nhược Vân thận trọng hỏi: “Tiểu Thanh, ở đây có người họ Tây Nha không?”

“Không, mọi người ở đây đều có họ Tông.”

“Vậy còn có người tên Lãng Thanh thì sao sao?”

“Ừm, muội cũng không biết.”

Tiểu Thanh suy nghĩ một chút: “Nhưng muội không biết tên nhiều người, để muội hỏi mẹ giúp tỷ.”

Thủy Nhược Vân hỏi những câu hỏi khác, Tiểu Thanh vẫn trả lời, nhưng có nhiều điều mà trẻ con nói không thể giải thích rõ ràng. Nàng thật sự rất thích Thủy Nhược Vân, khi nha hoàn đến báo rằng mẹ nàng đã đồng ý cho nàng ở cùng Thủy Nhược Vân, nàng đã rất vui vẻ và muốn ở lại ngủ cùng nhau vào ban đêm.

“Dù sao cha ta không có ở đây, hôm nay mẹ phải nói chuyện với các thúc, cũng đã rất muộn, muội ở lại đây nha.”

Tiểu nha đầu hí hứng, tự mình chải răng rồi lên giường, chiếm địa bàn.

Nhưng nhờ có sự hiện diện của nàng, Thủy Nhược Vân cũng không quá sợ hãi.

Ban đêm, có tiểu cô nương nằm ngủ bên cạnh, ngáy và chảy nước dãi. Thủy Nhược Vân không ngủ được, đầu óc lúc nào cũng quay cuồng, nhưng lại trống rỗng đến mức không nghĩ ra lối thoát.

Việt Sơn ca ca, chàng nhất định không được có chuyện gì!
Bình Luận (0)
Comment