Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 56

Nói tóm lại, sau sự việc này, Lăng Việt Sơn đã rút ra một đạo lý, người này cũng giống như những người khác, cho dù là trẻ con như Nhược Nhược của hắn, thật tra cũng có suy nghĩ giống hắn, có thể làm gì đó cho đối phương thì sẽ càng vui vẻ hơn. Nhưng mà vì đối phươn hắn thật sự có cùng suy nghĩ với hắn, và hắn sẽ hạnh phúc hơn khi hắn có thể cho đi bữa tiệc khác. Chỉ là, việc đó có phải là thứ đối phương muốn hay cần hay không thì còn tùy vào sự suy tính tỷ mỉ của hai người.

Khoảng thời gian này, Lăng Việt Sơn rất thoải mái dễ chịu, ngoại trừ vết thương cản trở hắn làm một số việc xấu, mặt khác thê tử hắn lại rất nghe lời, ngọt ngào ôm hắn và làm nũng, một lát thì lấy một ít đồ cho hắn, như ly nước, bông hoa, hay bát thuốc đăng đến mức rơi cả lưỡi, còn cả vết thương ngứa ngáy, đau nhức vì bôi thuốc nữa, tất cả đều trở thành đạo cụ để họ vui vẻ chơi đùa.

Ngày hôm đưa, người đưa tin của Tông Thị mang về một bức thư của Chung Khải Ba, là thư của Thủy lão Gia Thủy Thanh Hiền viết, thì ra là Đại Đạo Dạ Hương bị giam cầm trong gia đình họ Thủy, đã tạo thành chút sóng gió trên giang hồ. Thủy lão gia quan tâm đến đến nữ nhi bị trúng độc, cảm thấy Đại Đạo Dạ Hương là con tin có thể kiềm chế Tây Nha Thác, vì vậy ông đã che giấu kín đáo việc Đại Đạo Dạ Hương bị bắt và chặn mọi lời hỏi thăm trên giang hồ. Sau khi hắn nhận được thư của Thủy Nhược Vân, liền sắp xếp chút việc để tránh gây thêm rắc rối. Nhưng mấy ngày này, Lôi Thiết Chuy Trương bộ đầu không biết từ đâu có được tin tức này, cứ đến nhà họ Thủy ép buộc, còn có khá nhiều nhân sĩ võ lâm cũng nhúng tay đòi giải thích. Cuối cùng thủy lão gia liền gửi thư thúc giục, hy vọng Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân mau chóng đưa Tây Nha Lãng Thanh về nhà họ Thủy để giải quyết chuyện này, nếu cứ kéo dài như vậy, nói không chừng Đại Đạo Dạ Hương sẽ xảy ra chuyện không may.

Sau khi đọc thư, Tây Nha Lãng Thanh và Tông Tú Bình vô cùng lo lắng, nhưng Lăng Việt Sơn bị thương nặng nên họ đương nhiên không thể vội vã đến nhà họ Thủy. Vì vậy, sau khi mọi người bàn bạc đối sách, đó là để Tam Thạch Đầu và những người khác đưa Tây Nha Lãng Thanh trở về trước, để cha con hắn có thể đoàn tụ càng sớm càng tốt, còn Lăng Việt Sơn sẽ ở lại để dưỡng thương, còn Thủy Nhược Vân tất nhiên không cần nói, dĩ nhiên là ở lại cùng Việt Sơn ca ca rồi.

Với quyết định này, Thủy Nhược Vân tình nguyện đưa phu thê Tông Tú Bình đến quán trọ ở thị trấn Thông Khúc tìm Chung Khải Ba và Tam Thạch Đầu để thu xếp, Lăng Việt Sơn đương nhiên có nhiều chuyện muốn dặn dò đi, dặn dò lại. Tông Tiềm Nguyệt không thể chịu đựng được nữa, xua tay, nói: “Tứ tỷ, mọi người nên sớm lên đường đi, đi sớm về sớm, có rất nhiều chuyện phải sắp xếp mà. Nếu tỷ không đi, người ta cứ dặn hoài không biết khi nào mới đi được.”

Tông Tú Bình kéo Thủy Nhược Vân đang đỏ mặt đi, Lăng Việt Sơn cảm thấy trong lòng trống rỗng, hôm nay hắn phải sống như thế nào đây? Hắn hai mắt nhìn chằm chằm Tông Tiềm Nguyệt, cái tên phiền phức này, nói thêm vài câu thì sao chứ. Tông Tiềm Nguyệt thậm chí không nhìn hắn, tiểu tử này từ khi bị thương rất không ổn định, người ta thì an phận dưỡng thương, hắn lại vui vẻ chơi đùa, không bình thường, không thể hiểu được. Dưới cái nhìn của Lăng Việt Sơn, hắn bình tĩnh rời đi, người đứng đầu Tông Thị rất bận rộn, bây giờ còn có thêm một nương tử nên ngươi ngồi đập ruồi chơi đi.

Lăng Việt Sơn cực kỳ buồn chán, ngồi đó và cuối cùng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Tây Nha Thác của tộc Độc Long, không bây giờ hắn có thế lực gì, xem ra phần còn lại của số vàng hắn không cầm được rồi, nếu Tây Nha Lãng Thanh ra ngoài và đụng mặt hắn, mình có nên vào tham gia náo nhiệt hay không đây? Nhưng mà món nợ hắn hạ độc Nhược Nhược vẫn phải tính. Đại Đạo Dạ Hương kia đã bắt Vương Sở Doanh còn chưa tìm được, nếu tìm được thì Thủy lão gia đã nhắc đến rồi, Nhược Nhược vẫn lo lắng cho Sở Doanh tỷ của nàng. Đại Tiên bên này, còn có La Diễm Môn gì đó nữa, có vẻ sẽ dây dưa không rõ, mặc dù mình còn có thù vì nhát kiếm này, nhưng hắn không thể gây rắc rối trước với họ nữa, hắn không hứng thú đến việc thay trời hành đạo trên giang hồ, để lại phiền não đó cho Tông Tiềm Nguyệt đi. Hắn trái lo, phải nghĩ, thấy sức lực của mình có hạn, vì vậy hắn nên bắt đầu với những gì Nhược Nhược quan tâm nhất. Nhưng hắn không có thế lực để tìm người trong giang hồ, biển người mênh mông, đến nhà họ Thủy còn không tìm được, hắn phải bắt tay từ đâu đây, đúng là chút manh mối cũng không có. Hắn suy nghĩ chút, liền đánh chủ ý lên người Tông Cửu, tên kia chuyện khác không được, nhưng có nhiều thủ đoạn, còn có nhiều mật thám bên ngoài, việc này hắn còn phải học hỏi thêm. Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng gọi người đi tìm Tông Tiềm Nguyệt.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, nói đến việc bố trí, điều tra tình báo và binh lính ẩn nấp, bản lĩnh của Tông Tiềm Nguyệt thật sự khiến Lăng Việt Sơn thán phục. Nửa ngày đã học được không ít chuyện.

Sau khi Tông Cửu rời đi, hắn suy nghĩ hồi lâu, dần dần cảm thấy mệt mỏi, hôm nay không có Thủy Nhược Vân đi cùng thúc giục hắn nghỉ ngơi, hiện tại hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Đang ngủ gà ngủ gật, hắn nghe thấy tiếng bước chân, còn chưa kịp nhìn thấy người, liền nghe thấy Mai Mãn lớn tiếng gọi: “Sư phụ, sư phụ …”

Một nam nhân to lớn như trâu xông vào.

Lăng Việt Sơn âm thầm thở dài, được rồi, tiểu tử này tới ít nhất đã chứng minh Nhược Nhược cũng đã trở lại.

Mai Mãn xông vào, nhìn trái nhìn phải, kích động nói: “Sư phụ, sao người lại bị thương? Tên khốn kiếp nào ra tay, ta đi xử lý hắn, nhất định sẽ đánh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ, lão tử sẽ thay sư phụ báo thù.”

Lăng Việt Sơn trợn mắt nhìn hắn: “Lão tử nhà ngươi là ai?”

Nhìn phía sau hắn, Nhược Nhược đâu?

“Ừm…”

Mai Mãn gãi đầu, không xong rồi, sao lại nói năng lỗ mãng với sư phụ như vậy: “Sư phụ, ta sai rồi, một khi nóng nảy ta không biết giữ miệng nữa.”

Nhưng thấy Lăng Việt Sơn không thèm để ý tới hắn, hắn đi thẳng đến chỗ Thủy Nhược Vân duỗi hai tay ra, nhìn nàng đang tiến lại gần, ôm lấy và xoa đầu nàng: “Sao nàng đi lâu vậy, cả ngày hôm nay tiểu gia không có người hầu hạ.”

Mai Mãn lo lắng nhìn, vì sao sư phụ bị thương còn khiến đầu óc không tốt, lại dám xưng “gia” với tiểu sư nương. Lăng Việt Sơn lại trợn mắt nhìn hắn, haiz, cái tên ngốc này đúng là không có mắt nhìn, không thấy hắn đang làm nũng với thê tử mình hay sao? Trừng mắt, đề phòng nhìn vậy làm gì.

Thủy Nhược Vân cắn môi cố nén cười, nói: “Bọn họ nghe nói chàng bị thương, nhất định phải tới thăm chàng. Đúng lúc bọn Tam Thạch Đầu phải cùng Tú di về nhà nên Tú di đã đưa họ đến đây.”

“Không phải nói người ngoài không được vào cốc sao?”

Lăng Việt Sơn gật đầu với Chung Khải Ba và những người khác đã vào nhà, rồi nói tiếp: “Đặc biệt là người này.”

Tay hắn chỉ vào Mai Mãn: “Nhiều người bên ngoài như vậy, sao vào đây được.”

Khi Mai Mãn nghe thấy điều này, thì không phục: “Sư phụ, ta là đệ tử của người, sao lại là người ngoài. Ta phải thân thiết với người hơn bọn Chung ca chứ. Hơn nữa, dù là người ngoài, thì bọn Chung ca kia cũng vậy.”

“Đi, đi, đi.”

Lăng Việt Sơn rất thích trêu chọc tên ngốc này: “Chung đại ca, Tam Thạch Đầu và những người khác là người nhà của thê tử ta, sao ngươi có thể so được?”

Mai Mãn quay đầu nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, không thể nói tiếp. Thủy Nhược Vân cười nói: “Mai Mãn, đừng để ý đến Việt Sơn ca ca, khoảng thời gian bị thương chàng rất nhàm chán nên thích trêu chọc ngươi thôi.”

Mai Mãn gãi đầu, muốn nói, nhưng sư phụ vẫn luôn đối xử với hắn như vậy, hiện tại cũng không tệ lắm.

“Việt Sơn ca ca thật sự rất nhớ ngươi, chàng còn học một bộ thương pháp, muốn dạy cho ngươi.”

Thủy Nhược Vân đi vạch trần Lăng Việt Sơn. Trong số ít cuốn sách mà Tông Tiềm Nguyệt cho hắn xem, Lăng Việt Sơn đọc “Tỏa Hồn Thương” rất nghiêm túc, Thủy Nhược Vân cảm thấy hắn ngại ngùng với Mai Mãn, nhưng thực ra trong lòng hắn thích tên ngốc này, rõ ràng là tính cách và tuổi tác hai người rất giống nhau, mà lại đi kêu hắn là sư phụ, cho nên hắn sẽ cảm thấy xấu hổ, nên dùng cách này để che giấu. Dĩ nhiên, đánh chết Lăng Việt Sơn cũng không thừa nhận phân tích này.

Quả nhiên, Mai Mãn vừa nghe thì cảm động: “Sư phụ, người thật tốt với ta. Ta sẽ luyện võ công thật tốt, tìm tên ác nhân kia trả thù cho người.”

Chung Khải Ba không thể nhịn cười, Lăng Việt Sơn thật sự muốn đá tên ngốc đó: “Tiểu gia còn chưa chết đâu, làm gì đến phiên ngươi báo thù chứ.”

Tam Thạch Đầu cũng nói: “Việt Sơn ngươi không biết đâu, võ công của Mai Mãn tốt lên khá nhiều đó, ngươi không ở cùng cũng lâu rồi, hắn đã tìm người luyện công cùng rồi.”

Mai Mãn đỏ mặt hét lên: “Lão tử không có!”

Mọi người cười rộ lên, Thủy Nhược Vân cũng tò mò. Chung Khải Ba nói: “Chúng tôi đợi ở trấn thấy không có gì nên đến trấn gần đó đi dạo một chút, kết quả lại gặp đám người Hỏa Phượng Hoàng, dường như Bách Cầm Môn có chuyện gì đó.”

Tam Thạch Đầu cười khổ: “Sau đó, mỗi khi Mai Mãn không có việc gì thì liền chạy đến trấn kia, khoa tay múa chân mấy chiêu thì quay lại.”

“Đôi khi không khua tay múa chân thì cũng sẽ ở đó không trở lại.”

Chung Khải Ba bổ sung một câu.

Mai Mãn đỏ mặt, không thể phản biện, lão tử lão tử nửa ngày, không nói được hết câu, lại chọc mọi người ha ha cười lớn tiếng.

Đùa với Mai Mãn đủ rồi, mọi người bắt đầu bắt tay vào công việc, kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra sau khi chia tay, cho đến khi Lăng Việt Sơn bị thương và chuyện La Diễm Môn. Khi Mai Mãn nghe La Diễm Môn đi lang thang khắp nơi, hắn có chút lo lắng, hắn trằn trọc không yên, đột nhiên nói muốn ra khỏi sơn cốc.

Lăng Việt Sơn không ngăn cản hắn, sau khi suy nghĩ một chút, hắn đã giúp nói với Tông Tiềm Nguyệt tìm mấy con ngựa nhanh, lại dặn dò mấy câu. Mai Mãn liên tục gật đầu đồng ý, sau đó vác thương rời đi.

Lăng Việt Sơn nhìn Thủy Nhược Vân, cười nói: “Có lẽ nàng đã nói đúng, Mai Mãn thật sự muốn có được hạnh phúc mỹ mãn.”

Thủy Nhược Vân đắc ý nở nụ cười: “Đương nhiên, trực giác của ta không sai mà.”

“Chỉ là không biết tên ngốc Mai Mãn này có bắt được nàng hay không.”

Lăng Việt Sơn luôn cảm thấy hai người này không xứng lắm. Thủy Nhược Vân nhăn mũi, làm mặt xấu với hắn: “Hắn chỉ cần không biết xấu hổ như chàng thì vẫn còn có cơ hội thắng.”

Lăng Việt Sơn cười vô lại: “Đang trêu ghẹo tiểu gia đúng không? Tiểu gia để cho nànng đắc ý mấy ngày nữa, chờ vết thương của ta lành rồi, ra sẽ thu thập nàng.”

Hắn hồi phục với tốc độ kinh người, ngay cả đại phu cũng kinh hãi, vài ngày nữa là hắn có thể tháo băng.

Nàng đỏ mặt, hắn kéo nàng dựa vào vai hắn, nói: “Chờ vết thương khỏi hẳn chúng ta về nhà trước, cha ngươi cũng đưa thư tới thúc giục, để chúng ta mau chóng triwr về thành thân.”

Nàng giật mình: “Có chuyện vậy sao, sao ta không biết.”

Hắn hôn lên gương mặt nàng: “Gửi thư cho ta, hôm nay Chung ta đưa cho ta.”

Thật ra thì nhất cử nhất động của họ trong chuyến đi này đều bị Chung Khải Ba báo lại, dĩ nhiên Thủy lão gia biết được hành vi của tên tiểu tử này nhưng hắn đối với nữ nhi nhà mình là thật tâm thật ý, không hề hai lòng, hai người đến bước này thì phải mau chóng tổ chức hôn sự mới đúng, bằng không với iệng lưỡi người đời, sẽ làm tổn hại danh dự nữ nhi nhà mình. Lăng việt Sơn không nghĩ đến chuyện này, danh dự đối với hắn là thứ không thực tế, nhưng lễ nghi có thể đem danh phận ấn định chắc chắn nên hắn vẫn tương đối mong đợi.

Gả cho hắn, mặc dù không thể không gả cho hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ khi nói đến chuyện này, nàng vẫn thẹn thùng. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Lăng Việt Sơn nhéo mũi nàng: “Đây là biểu cảm gì, không phải nên vui mừng hớn hở sao?”

Nàng hất tay hắn ra: “Chàng cũng biết đâu phải ai cũng mặt dày như chàng đâu.”

“Da mặt không dày sao có được thê tử chứ?”

Với chuyện này hắn không cho là nhục, ngược lại cho là vinh. Nàng đỏ mặt, vỗ nhẹ vào người hắn, không dám nói gì nữa. Hắn hài lòng ôm lấy nàng, nói về kế hoạch của mình: “Chờ thành hôn rồi, chúng ta đừng quan tâm đến chuyện khác, ta dẫn nàng đi khắp nơi, không phải đã nói ta sẽ đưa nàng đến bất kỳ chỗ nào nàng muốn sao. Thuận đường chúng ta sẽ tìm Sở Doanh tỷ tỷ của nàng, nàng không cần lo lắng.”

Nàng nghe vậy thì tràn đầy vui sướng, tựa vào người hắn, đôi tay nhỏ bé không yên, mân mê vết băng trên người hắn, lại nghe hắn nói: “Chờ chơi đùa hai ba năm thì chúng ta về nhà, xây một ngôi nhà của chúng ta, sau đó sinh thật nhiều con”.

Nàng bị sặc nước bọt của chính mình: “Thật nhiều sao?”

“Đúng vậy!”

Hắn nghiêm túc: “Ta là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, muốn có một đàn con, nàng nhất định phải sinh cho ta.”

Nàng vẫn còn kinh ngạc với số lượng từ đó nên hỏi: “Thật nhiều là bao nhiêu?”

Lăng Việt Sơn cười thầm trong lòng, nàng không nói sẽ sinh hay không, nhưng hỏi sẽ sinh bao nhiêu, ha ha. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định một con số: “Vậy thì ba nam ba nữ.”

Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn lại nói: “Nàng thấy nhiều quá sao? Vậy thì hai nam ba nữ đi. Không thể ít hơn, ta giảm một đứa Tiểu Việt Sơn rồi, Tiểu Nhược Nhược thì chắc chắn không thể giảm.”
Bình Luận (0)
Comment