Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 70

Quả nhiên là Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, một khi thi triển thật không tầm thường. Chiêu thức tựa như vẫn giống trong nhưng sức mạnh tăng bội phần, bất luận là tốc độ hay sức sát thương vẫn không giống như Thư Sinh trước đó. Lăng Việt Sơn ở dưới thấy rõ, khuôn mặt Thư Sinh đỏ thẫm, lòng bàn tay như có lửa, Thẩm Yên lập tức bị áp ở thế hạ phong. Trong đầu Lăng Việt Sơn nhanh chóng nghiên cứu cách đối phó với lập Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, cẩn thận quan sát từng sơ hở.

Bên La Diễm Môn, sắc mặt mọi người nhẹ nhàng, cảm thấy trận này đã nắm chắc phần thắng. Cửu Vĩ Độc Nương khinh thường nói: “Tên Thư Sinh này thật vô dụng, đối phó loại này mà cũng phải dùng đến Phần Dương Ngũ Tuyệt Công.”

Lang Nhãn liếc nhìn nàng: “Vậy ngươi lên đi.”

Cửu Vĩ Độc Nương tử nhìn thoáng qua ông lão râu dài bên cạnh, đó là môn chủ của La Diễm Môn bọn họ, Đậu Thăng Dũng, hậm hực nói: “Môn chủ không cho ta vinh hạnh này nên ta chỉ có thể ở đây góp vui.”

Lời nàng còn chưa dứt, đã thấy sắc mặt Đậu Thăng Dũng trầm xuống, Cửu Vĩ Độc Nương thầm bất ngờ, lại thấy thì ra Thư Sinh từ trên võ đài cao rớt xuống. Thần sắc của mấy người La Diễm Môn đều như mất hồn, sao có thể, vừa rồi đã gần thắng rồi mà. Lăng Việt Sơn ở bên này thấy rõ Thẩm Yên dùng độc. Thư Sinh cho rằng nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ Thẩm Yên lại xuất chiêu, không biết đưa con côn trùng gì vài mặt Thư Sinh, nó nhanh chóng chui vào mũi hắn, Thư Sinh không kịp kêu la, té từ trên võ đài cao xuống, run rẩy trên mặt đất vài cái rồi bất động. Thấy khiếu chảy máu, chết rất thảm.

Lăng Việt Sơn nhìn vẻ mặt cực kỳ đắc ý của Thẩm Yên trên võ đài, thầm thở dài, hắn quá là độc ác. Vài người trong La Diễm Môn nhanh chóng chạy đến, đưa thi thể của Thư Sinh ra ngoài. Cửu Vĩ Độc Nương đi ngang qua Lăng Việt Sơn, nghe được hắn căm hận nói: “Ngươi lo cho tay chân của mình đi, chúng không còn ở trên người của ngươi lâu đâu.”

Lúc này, Độc Nương không rảnh lo việc hắn khua môi múa mép, chỉ vội vàng dọn thi thể đi.

Người bên dưới xem trận chiến thầm nói nhỏ, dùng chiêu thức âm hiểm như vậy, là điều đáng khinh nhất trong gới giang hồ. Những Đồng Thiên ngồi trên cao vẫn không có biểu lộ gì, nên đương nhiên là ngầm đồng ý loại thủ đoạn như vậy. Cửu Vĩ Công Tử vẫn chưa xuất hiện, đương nhiên hắn có thể kiên định ngồi đó, dường như từ đầu đến cuối, hắn mới là người làm chủ chuyện này.

Có tấm gương như vậy,mấy người thi đấu sau cũng không kiêng kỵ gì nữa. Trận thứ sau là của Tộc Mãn Thần Kim Hoàn Thần Quân đấu với Tiêu Diêu Lâu Bích Ba Thủ, đương nhiên lần này Tộc Mãn Thần cũng lấy ra tuyệt kỹ của mình, đem rắn độc, sủng vật của mình ra trận. Người động thì rắn động, rắn trong tay đối phương, khi xuất chiêu còn phải đề phòng con rắn đột nhiên vụt ra cắn một cái, chuyện này đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Đồng Thiên Sách dường như cũng cảm thấy rất hay, hai mắt lộ ra vẻ hứng thú. Trận này không cần phải nói,, Tộc Mãn Thần thắng.

Lăng Việt Sơn đấu ở trận thứ mười, trước hắn còn có mấy trận đấu, Thiết Kỵ Sơn Trang Quỷ Trường Đao thắng Thất Tuyệt Phái Tuyệt Tình Kiếm, người của Thiết Kỵ Sơn Trang dùng đao tàn nhẫn, hơn nữa không biết họ dùng loại áo giáp gì mà đao thương bất nhập, Tuyệt Tình Kiếm đánh thế nào cũng không được. Tộc Mãn Thần Hưởng Vĩ Thần Quân thắng Quỷ Vực Thiết Bút Phán Quan, người rắn kết hợp là cách chiến đấu của họ, làm cho đối thủ không biết phải theo ai. Bích Ba Thủ, người khi nãy đấu với Tộc Mãn Thần đã chết, lần này Thiết Bút Phán Quan càng áp lực hơn. Hắn ngã xuống võ đài, Quỷ Vực liền kêu gào đòi thuốc giải từ Tộc Mãn Thần nhưng không có kết quả. Hai bên cũng náo loạn một trận.

Trận thứ chín là Trích Hoa Thần Thủ Cát Lam đấu với Tụ Trung Quyền Giang Nhất Sơn, hai người đều có chút danh tiếng trên giang hồ, phong cách thi đấu cũng không quá đặc sắc, cho nên người bên dưới nhìn trên võ đài một lát thì nhìn sang trận náo loạn của Tộc Mãng Thần và Quỷ Vực. Lăng Việt Sơn nhìn Thủy Nhược Vân, mấy trận đấu vừa rồi đều có người chết, sắc mặt nàng không được tốt.

Tính thử thì, cộng thêm hai người là Thiết Kỵ Sơn Trang Phục Thần Thương và Tiêu Diêu Lâu Bách Hoa Kiếm, trong đại hội Hắc Sát này, tám trận đã chết một nửa, còn lại bị thương cũng không nhẹ. Không ai trong số người tham gia biết điểm dừng, tất cả đều dồn đối thủ vào đường chết. Cũng khó trách Thủy Nhược Vân thấy khó chịu, Lăng Việt Sơn biết nàng đang lo cho hắn.

Thấy trận đấu vẫn đang tiếp diễn, Lăng Việt Sơn lẻn đến bên cạnh Thủy Nhược Vân, ngồi xuống, đối mặt với nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của nàng, đưa tay ra nhéo một cái, an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu. Ta bảo đảm.”

Thủy Nhược Vân đưa tay nắm lấy tay hắn, lại không biết nên nói cái gì. Lăng Việt Sơn siết chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng, biết chuyện lần trước ở hoa cốc đã tạo thành bóng ma ám ảnh trong lòng nàng, vì vậy hắn nói: “Nếu không nàng vào lều chờ ta đi, ta đánh xong sẽ đến tìm nàng.”

Nàng hoảng hốt lắc đầu, Lăng Việt Sơn cười: “Vậy nàng cứ ở đây, nhưng không được cứ lo lắng hoài.”

Sau đó lại nháy mắt, nói nhỏ vào tai nàng: “Ta đánh thắng thì nàng phải thưởng cho ta đó.”

Nhìn mặt nàng đỏ lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn thì vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nàng rồi quay đi.

Thủy Thanh Hiền gọi hắn lại, không nhịn được mà dặn dò: “Việt Sơn, Vô Ảnh Côn thường tấn công tầm thấp.”

Lăng Việt Sơn cười rạng rỡ, gật đầu và rời đi. Thấy vẻ mặt tự tin của hắn, Thủy Thanh Hiền không biết vì sao cảm thấy nhẹ nhõm. Ông không nhìn lầm, ông có thể giao con gái mình cho người này.

Trận thứ mười, Lăng Việt Sơn đấu với Vô Ảnh Côn Lâm Côn. Đây không phải là trận đấu đặc sắc nhất trong đại hội nhưng lại khiến mọi người ngạc nhiên nhất. Bởi vì ai mà viết Lăng Việt Sơn trẻ tuổi là ai, còn là người vô danh nữa.

Lăng Việt Sơn là người tham gia trẻ nhất trong đại hội này, trong khi Lâm Côn là người có thâm niên nhất, hắn đã gần 50 tuổi và đã có tiếng trên giang hồ gần 30 năm, mặc dù không phải xuất thân từ môn phái danh tiếng nhưng là người tham gia có danh tiếng nhất. Lăng Việt Sơn đấu với ông ta, một người dùng chưởng, một người dùng côn, không có gì quá đặc biệt, cho nên mọi người chỉ như xem kịch vui, chờ trưởng bối giang hồ dạy dỗ hậu sinh trẻ tuổi, sau đó mau chóng vào trận chiến tiếp theo. Trận tiếp theo là Thiết Bàn Tiền Chưởng Quỹ đấu với Ngũ Độc Giáo Thôi Cần Phi, trận này sẽ thú vị hơn.

Sau khi Lâm Côn rút thăm xong, hắn không hài lòng lắm với đối thủ của mình. Không biết tiểu tử này từ đâu tới, làm đối thủ chính là tự hạ thấp mình. Hắn thấp kém thì không nói, các trận đấu khác cũng không tập trung xem, chạy tới chạy lui không an phận, không biết rốt cuộc có phải đến tỷ võ hay không. Lâm Côn chỉ muốn mau chóng đuổi hắn đi, chờ tiến vào vòng hai.

Lăng Việt Sơn nhảy lên đài tỷ võ cao, trong lòng Thủy Thanh Hiền càng cảm thấy thích hơn. Dài cao này đối với người có bản lĩnh muốn lên cũng không khó, Lăng Việt Sơn dùng khinh công nhảy lên cũng không có cố ý khoe khoang, có thể thấy con người hắn rất đơn giản.

Lâm Côn đã chờ sẵn trên võ đài, hắn khịt mũi không vui, lớn tiếng nói: “Tiểu tử, ngươi chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì bắt đầu đi.”

Lăng Việt Sơn cười to, lớn tiếng nói: “Được, bắt đầu đi.”

Người xem bên dưới cười ồ lên, không phải hậu bối trẻ tuổi đều ôm quyền nói “Xin chỉ giáo” sao, người trẻ tuổi này thật thú vị.

Nghe thấy tiếng cười, Lâm Côn càng cảm thấy không vui, thấy Lăng Việt Sơn không ra tay trước, hắn hừ lạnh, chân đá vào côn nhọn, soạt một tiếng, tấn công. Vô Ảnh Côn có tên như vậy là vì nó nhanh, rất nhanh. Côn sắt bị đá, tiếng leng keng còn chưa biến mất, cây côn đã đánh hai chiêu đến.

Lăng Việt Sơn cũng rất nhanh, đủ nhanh để khiến Lâm Côn kinh ngạc. Hắn không thấy rõ Lăng Việt Sơn tránh thế nào, người hắn đã dán đến, Lâm Côn vội càng thu côn vung tay, côn sắt quét ngang hai chân của Lăng Việt Sơn, đầu gậy theo đà đập vào vai và cổ hắn. Cả hai lần hắn đều không đánh trúng. Lăng Việt Sơn nhanh như tia chớp đến sau lưng hắn. Lâm Côn kinh hãi, bất chấp, xoay người đặt côn trước người, để khoảng trống phòng thủ, Lăng Việt Sơn tung chưởng đánh vào cây côn, Lâm Côn bị lùi về sau một khoảng chừng ba bước lớn.

Đám đông đang náo động, quá bất ngờ. Thủy Nhược Vân căng thẳng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào võ đài. Thanh Phong Kiếm Lý Siêu và Hoa Sơn Tiêu Diêu Quyền ở phủ nhà họ Lý khi bắt Đại Đạo Dạ Hương cũng từng gặp Lăng Việt Sơn, bất ngờ nói: “Đó không phải là người được gọi là Tiếu Diện Kim Đồng ở Lý phủ sao?”

Lúc này, Lâm Côn trên võ đài đã không dám khinh thường nữa, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này đúng là thâm tàng bất lộ. Hắn cẩn thận đề phòng rồi lại tấn công đến. Lăng Việt Sơn không né không tránh, xuất chưởng nghênh chiến, khi đến gần côn thì chưởng biến thành trảo, muốn bắt lấy cây côn trong tay Lâm Côn, Lâm Côn cắn răng dùng lực, dùng nội lực kéo côn vê fphí mình, đang muốn liều mạng với Lăng Việt Sơn. Ai ngờ Lăng việt Sơn nắm lấy côn không hề kéo mà nhanh như chớp thuận theo côn quét qua, đánh vào trước ngực Lâm Côn. Lâm Côn không tránh kịp, lảo đảo một cái, lại lui thêm bước nữa.

Lâm Côn đã học được bài học, không lấy suy nghĩ thông thường để đoán chiêu thức của Lăng Việt Sơn nữa, hai người đánh hơn hai mươi chiêu, Vô Ảnh Côn của hắn không tận dụng được. Lăng Việt Sơn lúc thì đánh Càn Khôn Thần Chưởng, lúc thì đánh Tùy Ảnh Quyền, hắn dựa vào Tùy Ảnh Quyền mới có thể đánh bại lão sư phụ để xuống núi, tất nhiên có điểm lợi hại của nó. Không hề có chiêu thức, chỉ theo ảnh mà động, rất khó đề phòng. Hắn xuống núi cũng đã chiến đấu mấy trận, lại nghiên cứu học thêm mấy loại võ quý báu, thấu hiểu thông suốt, không ngừng sửa đỏi, tất nhiên quyền pháp đã tiến bộ hơn nhiều. Hơn nữa hắn cực khổ luyện nội công, liều mạng cố gắng đánh cũng không thành vấn đề, chỉ cần khiến Lâm Côn càng đánh càng loạn, hoàn  toàn không biết được đường ra chiêu của Lăng Việt Sơn. Lăng việt Sơn xem như là thắng rồi, không muốn chơi với hắn nữa nên sau mấy chục chiêu, Lâm Côn đã lộ vẻ thất bạo. Lăng Việt Sơn không muốn đánh nữa, dùng nội lực chưởng hắn một cái, đánh Lâm Côn ngã xuống võ đài.

Bất chấp ánh mắt căm ghét của Lâm Côn bên dưới, Lăng Việt Sơn vẫn mỉm cười vui bẻ, từ trên võ đài nhảy xuống. Lao thẳng đến chỗ Thủy Nhược Vân, bế nàng lên xoay một vòng, áp trán nàng vào trán nàng, cười hỏi: “Ta đáng khen không? Ta đáng khen không?”

Giống như một đứa trẻ to xác đòi thưởng. Thủy Nhược Vân bị hắn làm huyên nào cũng không ngừng cười, đưa tay nhéo tai hắn.

Thủy Thanh Hiền ho khan mấy tiếng, thấp giọng cảnh cáo: “Việt Sơn, nơi này có rất nhiều người.”

May mà bọn họ ở trước lều trại, đằng sau còn có một cái liều, che được tầm mắt của nhiều người, nhưng trước mặt mọi người thì chuyện này cũng hơi thái quá.

Lăng Việt Sơn bĩu môi không vui, nhưng vẫn để Thủy Nhược Vân xuống. hắn vẫn vòng tay qua eo nàng, ghé vào tai hỏi: “Nhược Nhược, ta lợi hại không?”

Rõ ràng là hắn phải được khen mới chịu bỏ qua. Cũng khó trách, đây là lần đầu tiên hắn tham gia cuộc thi lớn như vậy, người khác hắn không quan tâm nhưng bảo bối nhà hắn nhất định phải khen hắn mới được.

Thủy Nhược Vân nhanh chóng thực hiện mong muốn của hắn, thì thầm vào tai hắn: “Ừ, tướng công của ta đáng khen nhất.”

Chỉ một câu thôi cũng khiến Lăng thiếu hiệp vui đến mức miệng có thể treo đến mang tai, hắn sắp mọc ra một cái đuôi vểnh cao lên trời.

Sau đó còn hai trận đấu nữa, là Thiết  Toán Bàn Tiền Chưởng Quỹ đấu với Ngũ Độc Giáo Thôi Cần Phi, còn có Quỷ Vực Quỷ Liễm Mạnh Bà đấu với Phượng Hoàng Các Phục Thần Trảo. Đao Tiểu Thất không xem nữa, dù sao hôm nay sẽ xong vòng thi đầu tiên, ngày mai mới đến vòng thứ hai, hắn ôm đao lớn, chào Lăng Việt Sơn rồi rời đi trước.

Cửu Vĩ Công Tử vẫn không rõ tung tích, chuyện này làm Đao Tiểu Thất rất lo lắng, hắn phải đi điều tra một chút.. Đồng Thiên Sách vững vàng ngồi ở trên ghế cao, vẻ mặt có chút thất thần. Lăng Việt Sơn đi cùng Thủy Nhược Vân xem cuộc vui, nghĩ một chút thì muốn đi xem La Diễm Môn, nhưng họ đã không còn ở đây. Nghĩ đến việc họ bị hao binh tổn tướng, chắc trong lòng lão đại họ không được vui. Dù saoCửu Vĩ Độc Nương và Long Ấn dám đả thương Nhược Nhược của hắn, như vậy, hắn nhất định sẽ trả cho bọn trả lại gấp đôi.

Binh khí dùng trong hai trận cuối khá đặc biệt, Thủy Nhược Vân chưa từng thấy, lại có Lăng Việt Sơn ở bên cạnh nên nàng xem rất vui. Cuối cùng 12 trận đấu đã đánh xong. Mười hai người chiến thắng theo thứ tự là La Diễm Môn Long Ấn, Thiết Kỵ Sơn Trang Phục Thần Thương, Truy Hồ Phiêu Mao Thân Dũng, Chấn Lôi Đao Đao Tiểu Thất, Ngũ Độc Giáo Thẩm Yên, Tộc Mãng Thần Kim Hoàn Thần Quân, Thiết Kỵ Sơn Trang Quỷ Trường Đao, Tộc Mãng Thần Hưởng Vĩ Thần Quân, Trích Hoa Thần Thủ Cát Lam, Lăng Việt Sơn, Thiết Toán Bàn Tiền Chưởng Quỹ, Quỷ Vực Quỷ Liễm Mạnh Bà. Những người này, ngày mai sẽ rút thăm đánh vòng hai.

Lăng Việt Sơn không quan tâm đến những thứ khác, ngày mai rút thăm rồi nói sao. Dù sao thì Cửu Vĩ Công Tử không có ở đây, hắn chỉ cần đánh chơi chơi một chủ. Ngoại trừ suy nghĩ tìm La Diễm Môn trả thù, nhưng cái khác hắn đều không lo. Hắn vui vẻ muốn dẫn Thủy Nhược Vân đi ăn, buổi trưa chỉ ăn chút điểm tâm, vậy sao được.
Bình Luận (0)
Comment