Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 96

Cuộc sống trên núi thực ra rất đơn điệu, không có gì để chơi, cha mẹ cũng không đi cùng, hai căn nhà hiu quạnh, ngoài làm việc ra thì luyện võ đánh nhau, trời xanh, mây trắng, đất vàng, cây xanh, chính là cuộc sống trước kia của Lăng Việt Sơn. Nhưng Thủy Nhược Vân sống ở đây rất vui vẻ, nàng được trải nghiệm cuộc sống trước đây mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến.

Trên núi có thể tìm thấy thú rừng, nhưng không có rau, đương nhiên Tề Thư Bằng và Lăng Việt Sơn sẽ không đủ kiên nhẫn để trồng rau, trước kia muốn ăn rau, họ sẽ đến thôn dưới chân núi để mua rau, nhưng thường không có tiền nên sẽ lấy thú rừng để đổi. Bây giờ có Thủy Nhược Vân thì Lăng Việt Sơn dùng thực phẩm đặc biệt, cái gì cũng phải tươi, sạch, cho nên đôi phu thê trẻ sẽ xuống núi vào sáng sớm để mua rau tươi rồi quay trở lại.

Sau đó, thỉnh thoảng, sẽ lái xe ngựa đến trấn mua chút đồ dùng hằng ngày và nguyên liệu nấu ăn. Thủy Nhược Vân cầm lấy tờ giấy nhỏ, đối chiếu những thứ đã mua, ra dáng vẻ của bà tiểu quản gia. Cứ như vậy, mỗi ngày hắn đều chạy qua chạy lại, hơn nữa còn làm việc nhà, Thủy Nhược Vân cũng chia sẻ công việc với hắn, nên mỗi ngày đều bận rộn.

Mà hai căn nhà gỗ trên núi rất nhanh đã chất đầy rất nhiều đồ đạc, thêm hai cái rương, kê một cái bàn mới, đặt một chiếc gương đồng, còn có trang sức và hộp đựng son phấn. Ga trải giường, chăn ga gối đệm, giấy dán cửa sổ đều được thay mới, trong phòng đặt một chiếc bàn nhỏ, khay trà và bộ ấm trà, thắp hương. Cũng may khi xây căn nhà gỗ này, Tề Thư Bằng cho rằng nhà rộng sẽ thuận tiện đánh nhau hơn, nếu không, sẽ không chứa được nhiều đồ trong nhà.

Sau một thời gian cải tạo, ngôi nhà ngày càng giống một tổ ấm. Mấy ngày nay Thủy Nhược Vân đi theo Lăng Việt Sơn chặt củi bởi vì hắn nói muốn sửa sang lại căn nhà cho đàng hoàng, căn nhà họ ở khá dột, ngày đầu lên đây chỉ mới sửa sơ vài chỗ. Nhưng vì hai người định ở lại lâu hơn nên Lăng Việt Sơn quyết định cải tạo và sửa chữa lại hết. Nhìn thời tiết hai ngày đó hắn sợ trời mưa nên đưa nàng vào rừng chặt mấy khúc gỗ lớn rồi quay về.

Trước đây, Thủy Nhược Vân chưa bao giờ nhìn thấy một người tiều phu nào, nàng thấy rất mới mẻ, thậm chí nàng còn tự mình chặt một ít củi, mặc dù nàng chỉ chặt củi nhỏ nhưng dáng vẻ vung rìu cũng dọa Lăng Việt Sơn, nhưng bản thân nàng cảm thấy rất tốt, chặt rất mạnh, chặt nửa ngày nhưng chỉ có một bó nhỏ, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất có thành tựu, vui vẻ mang thành quả lao động của mình, đi về với Lăng Việt Sơn.

Vào đêm sửa xong ngôi nhà, trời đã mưa, Thủy Nhược Vân nép vào trong lòng Lăng Việt Sơn, lắng nghe âm thanh bị của những hạt mưa lớn đập vào mái nhà, cảm thấy thật dễ chịu. Trong phòng đốt lò sưởi, cũng không lạnh, hai người vừa mới quấn lấy nhau xong, vòng tay ôm lấy nhau thân mật.

Lăng Việt Sơn vuốt ve má nàng, nhìn nàng nheo mắt, dụi vào cánh tay hắn như một con mèo con, trái tim rung động. Căn phòng tồi tàn này không phải là ngôi nhà mà hắn muốn tặng cho nàng nhưng nàng vẫn hạnh phúc, những việc nàng làm mấy ngày qua có lẽ còn nhiều hơn tất cả những gì nàng đã làm trong 16 năm qua. Hắn đau lòng cho nàng, cũng không muốn để nàng làm nhiều việc mà lại không chịu, cuối cùng hắn cũng nghĩ lại, dù sao nàng cũng chưa làm bao giờ, để nàng thử cái mới cho vui cũng được, nhưng nàng không được phép làm những công việc nặng nhọc và bẩn thỉu. Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh tóc nàng, thấy nàng cười, thì hỏi: “Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ta cảm thấy thật hạnh phúc, chỉ muốn tiếp tục như vậy.”

Giọng nói của nàng dịu dàng, dưới tiếng mưa, hắn thấy rất ngọt ngào.

Hắn chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng, siết chặt, nói: “Mới mấy ngày mà tay nàng đã thô ráp vậy rồi, ta không muốn nàng cứ như vậy đâu.”

Hắn khoanh tay, ôm nàng vào lòng: “Ta cũng đã xây nhà ở Tô Châu, nàng nhất định sẽ thích.”

“Chỉ có hai chúng ta ở sao?”

“Ừm, chúng ta có viện riêng, người khác không được tới, chỉ có hai chúng ta, ta tự mình chăm sóc nàng, không cần người hầu, người khác sẽ ở viện khác.”

Nàng khẽ cười, rúc vào người hắn: “Được, ta thích chỉ có hai chúng ta.”

Hắn cũng bật cười, nhớ đến sự dính người của tiểu nương tử nhà mình, mổ vào mũi nàng.

Hắn kể cho nàng nghe những kế hoạch và sự sắp xếp cho cuộc sống tương lai, để nàng gối đầu vào lồng ngực phập phồng, nàng yên tâm chìm vào giấc ngủ, nàng cũng không hỏi hắn sẽ đi khi nào, cũng không hỏi sẽ làm gì tiếp theo, dù sao nàng cũng biết, đi đâu hắn cũng không bỏ nàng ở lại. Chỉ cần ở cùng với hắn, dù là đi đâu, làm gì thì nàng cũng đồng ý. Nhưng nàng không ngờ rằng có một ngày nàng sẽ tức giận với hắn, hơn nữa còn rất phẫn nộ.

Đôi phu thê ở trên núi gần ba tháng, hai người họ cũng tổ chức sinh nhật cho lão đầu, cùng nhau đón năm mới, trong nháy mắt đã đến mua xuân, trăm hoa đua nở.

Hôm nay, có một người lên núi, chính là Mai Mãn. Hắn giống như tên trộm, lặng lẽ lên núi tìm Lăng Việt Sơn.

Lăng Việt Sơn hỏi, “Trên đường đi có cẩn thận không?”

“Ừ.”

Mai Mãn đáp: “Theo lời sư phụ dặn, ta che dấu tung tích, không ai biết ta đến đây. Ta cũng không đi qua thôn dưới chân núi, lặng lẽ đi vòng qua đây, chắc chắn không có ai biết.”

“Vậy thì tốt.”

Lăng Việt Sơn nhỏ giọng nói với hắn, Mai Mãn liên tục gật đầu, vỗ ngực cam đoan sẽ không chậm trễ. Sau khi xác nhận mọi thứ, Lăng Việt Sơn dẫn hắn đến gặp Thủy Nhược Vân.

Thủy Nhược Vân nhìn thấy Mai Mãn, kinh ngạc nói: “Mai Mãn, sao ngươi lại tới đây?”

Nàng nhìn phía sau hắn: “Niên cô nương đâu? Tại sao không đi cùng ngươi?”

Nghe vậy, Mai Mãn đột nhiên buồn bã. Đúng vậy, Lăng Việt Sơn cũng tò mò nhìn hắn, khi Mai Mãn đưa tin cho Lăng Việt Sơn chỉ nói hiện đang ở một mình, hỏi có thể đến núi Việt tìm hắn không, nhưng không nói rõ chuyện gì đã xảy ra.

Mai Mãn đau khổ gãi đầu: “Ta nghe sư phụ nói, Niên cô nương đi rồi, ta muốn đuổi theo, vốn là cũng tốt, ta đưa nàng về sư môn, còn ở cùng nàng một thời gian, lần này ta đã hạ quyết tâm, học sư phụ, dù xảy ra chuyện gì cũng không đi.”

Nói đến đây, lại gãi đầu.

Lăng Việt Sơn không nhịn được, khoanh tay, nói thì nói đi, sao lại nói chỉ có một nửa như vậy. Thủy Nhược Vân nhìn hắn cười, hóa ra Mai Mãn học dáng vẻ mặt dày của Lăng Việt Sơn.

Mai Mãn tiếp tục nói: “Nhưng sau Tết Nguyên Đán, nàng đột nhiên nói rằng nàng ấy có việc phải làm, yêu cầu ta đi trước. Ta không muốn, vì vậy nàng tỏ dáng vẻ khó chịu với ta, chỉ muốn đuổi ta đi.”

Hắn đang nói thì càng buồn hơn. “Lão tử không muốn đi, nhưng nàng không nói rõ mọi chuyện, lão tử không đi không được. Cho nên ta đã gửi tin cho sư phụ, một mình đến đây.”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, Thủy Nhược Vân không khỏi đồng cảm, vỗ vai hắn: “Mai Mãn, đừng buồn.”

Lăng Việt Sơn không thể thông cảm cho hắn ta chút nào, thật vô dụng. Đã cùng nhau đón năm mới rồi, cuối cùng chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Ngươi có nói rõ với nàng chưa?”

Mai Mãn nghe vậy thì đỏ mặt, một lát sao mới nói: “Chắc là rõ rồi.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Thì nói, nói muốn đưa nàng về. Sau đó, sau đó nói muốn cùng nàng đón năm mới…”

Thủy Nhược Vân trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mai Mãn cũng trợn tròn mắt, ngây thơ hỏi: “Vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Ồ…”

Không rõ ràng sao? Thủy Nhược Vân cũng ngẩn ra, thật ra nàng cũng miễn cưỡng hiểu được, nếu không sao lại cùng nhau đón năm mới, nhưng mà, dường như còn thiếu gì đó.

Lăng Việt Sơn cau mày: “Rõ hay không sao ngươi không hỏi Niên Tâm Phù đó, như vậy mới biết được, người ta đuổi ngươi đi là vì chướng mắt ngươi đó. Nếu ngươi chết tâm rồi thì sau này sư phụ tìm người khác cho ngươi.”

Tên ngốc này, đúng là không biết tốt xấu, ngu ngốc chết đi được, nói thêm mấy câu nữa thì sao. Ngày đó còn thề thốt nhất định phải nói rõ ràng, kết quả như vậy mà nói là rõ ràng. Nếu hắn là Niên Tâm Phù cũng sẽ đá hắn sang một bên, còn đón năm mới với hắn là quá lời cho hắn rồi.

“Nàng không chướng mắt ta.”

Mai Mãn hoàn toàn bị câu nói này đả kích: “Nàng, nàng rất tốt với ta, khi đón năm mới còn may cho ta một bộ đồ mới.”

Hắn mở tay nải ra, đưa một bộ đồ màu xanh làm bằng vải bông: “Người xem, người xem, là bộ nay, rất đẹp đó.”

Mai Mãn sợ bộ đồ như bảo bối, hắn chỉ mới mặc một lần vào ngày năm mới, không nỡ mặc lại, mỗi ngày đều vui vẻ lấy ra ngắm.

“Người ta đuổi ngươi đi như vậy rồi, không phải chướng mắt ngươi thì là gì?”

“Nàng không nói chướng mắt ra, nàng nói để ta đi trước, nàng phải xử lý một chút việc, sau đó nàng sẽ đến tìm ta.”

Mai Mãn ủy khuất, hắn cũng nghi ngờ, không hiểu được ý tứ sau đó, nhưng muốn hắn hỏi rõ ràng mọi chuyện, có phải không thể nương cậy vào hắn không, hắn thật sự không dám.

Thủy Nhược Vân nắm lấy tay hắn, an ủi: “Mai Mãn, nếu Niên cô nương đã nói như vậy thì nhất định nàng sẽ đến tìm ngươi. Chuyện cũng không tệ lắm. Có thể nàng thật sự có việc phải làm, ngươi ở đó không tiện. Ngươi đừng buồn, cứ đợi đi. Đến lúc đó không đợi được thì ngươi lại đi tìm nàng.”

“Lấy gan của hắn mà còn dám tìm nữa sao?”

Lăng Việt Sơn bất mãn nhìn Thủy Nhược Vân tay,nắm cái gì chứ. Thủy Nhược Vân nhìn hắn, vội vàng rút tay về, ôm lấy cánh tay hắn lấy lòng, dấm chua thật, còn hay ghen hơn cả nàng.

Lăng Việt Sơn khịt mũi, cúi đầu và cắn má nàng. Sau đó, hắn ta kéo Mai Mãn ra ngoài, nói: “Đi, ta đưa ngươi đến gặp sư phụ của ta, đúng lúc ngươi có thể đánh nhau, rèn luyện gân cốt.”

Để tên ngốc đối phó với lão điên? Thủy Nhược Vân có chút lo lắng.

Quả nhiên, mấy ngày sau đã xảy ra chuyện, sáng hôm đó Thủy Nhược Vân cùng Lăng Việt Sơn vừa mới từ dưới núi về, liền nhìn thấy Mai Mãn đang gào thét, Tề Thư Bằng còn đuổi theo đánh hắn, Lăng Việt Sơn vội vàng kéo hai người ra. Nhưng võ công của Tề Thư Bằng cũng không dễ bỏ qua như vậy, nên kéo thành ba người đánh nhau, càng đánh càng xa. Thủy Nhược Vân lo lắng nhìn, nhưng không thể nghe thấy họ đang nói gì, cảm thấy ba người đang tranh cãi rất dữ dội. Nàng càng nhìn càng lo, cuối cùng nhịn không được đã qua đó nhìn trộm, nàng chưa đi đến gần đã thấy Lăng Việt Sơn bị trúng một đòn nặng, hất lên không trung, ngã xuống hai cây đại thụ, rồi mới rơi xuống đất, không dậy nổi.

Thủy Nhược Vân sợ, không kịp hét lên, duỗi chân chạy tới, tim đập loạn xạ. Trước khi nàng đến, Mai Mãn đã vội vã đi về phía bên này với Lăng Việt Sơn, bên cạnh hắn là Tề Thư Bằng, cũng có vẻ mặt lo lắng, hét lên: “Mau, đưa nó vào nhà trước.”

Thủy Nhược Vân không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nàng tái nhợt vì sợ hãi, vì vậy nàng chạy theo họ. Sau khi vào phòng, Tề Thư Bằng bắt mạch cho Lăng Việt Sơn, nhanh chóng ấn một vài huyệt đạo trên người hắn ta. Thủy Nhược Vân chỉ thấy rằng đôi mắt của Lăng Việt Sơn đang nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, như thể hắn bị thương rất nặng. Nàng không dám kêu, sợ làm phiền việc chữa trị của Tề Thư Bằng, lúc này, lại càng không dám hỏi, nàng kinh hoảng, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tề Thư Bằng bấm huyệt rồi lùi ra xa, Thủy Nhược Vân đang định qua xem chuyện gì xảy ra, Tề Thư Bằng đã kéo hắn ra, lo lắng nói: “Nha đầu, nhanh lên, theo ta xuống núi, lấy thuốc cho Lăng tiểu tử, cứu mạng đó, đi nhanh lên.”

Thủy Nhược Vân vội vàng theo ông lên ngựa chạy đi, cuối cùng ở trên ngựa, suy nghĩ của nàng rõ ràng hơn nên lớn tiếng hỏi: “Sư phụ, chuyện gì vậy, sao ông lại đả thương chàng?”

Tề Thư Bằng ấp úng, nói lại: “Ta đâu có biết, nó đột nhiên lao ra, ta cũng không ra tay quá nặng, trước đó cũng ra tay như vậy, nó cũng không bị nghiêm trọng như vậy.”

Hai chữ “nghiêm trọng” cuối cùng buộc Thủy Nhược Vân phải rơi nước mắt: “Sao ông lại tệ như vậy, chàng là đồ đệ của ông, đối xử với ông cũng không tệ, mà ông lại ra tay như vậy, rốt cuộc chàng bị sao vậy, nghiêm trọng thế nào vậy? Hu hu hu…nếu Việt Sơn ca ca có chuyện gì, ta cũng không muốn sống…”

Này, sao lại khóc như vậy? Ngựa chạy như điên, Tề Thư Bằng thấy tiểu cô nương khóc không ngừng, sợ nàng ngã xuống ngựa, lại bị nước mắt của nàng làm cho hoang mang, đành phải khuyên nàng: “Đừng khóc, đừng khóc, nhìn đường đi, đừng để ngã. Lăng tiểu tử không sao, chúng ta đi lấy thuốc chữa trị cho nó, vài ngày nữa sẽ khỏe như rồng như hổ thôi. Chuyện này không thể trách sư phụ, chờ chuyện này qua rồi, nếu ngươi vẫn cảm thấy là lỗi của sư phụ thì ngươi muốn phạt sư phụ thế nào cũng được, được không? Đừng khóc, đừng khóc, Lăng tiểu tử vẫn đang chờ chúng ta quay lại.

Nghe được lời này, Thủy Nhược Vân liền vui lên, vội vàng phi ngựa xuống thôn dưới chân núi. Tới thôn rồi, Tề Thư Bằng đưa nàng đến nhà Điền thẩm, để lấy một số loại thuốc trị nội thương cơ bản, rồi bảo Thủy Nhược Vân quay lại núi nấu thuốc cho Lăng Việt Sơn uống. Mà bản thân ông thì đi vào thành, mua một số dược liệu quan trọng, nhanh nhất phải mai mới trở về, để mọi việc cho Thủy Nhược Vân lo. Đêm nay, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không được để Lăng Việt Sơn động đậy hay cảm lạnh, ngoại trừ thuốc thì đừng cho hắn ăn gì. Thủy Nhược Vân gật đầu, cẩn thận viết lại.

Khi Điền thẩm xem xét tình hình, có vẻ như Lăng tiểu tử bị thương khá nghiêm trọng, thê tử của hắn khóc đến sưng cả hai mắt, một tiểi cô nương mà phải một thân một mình lên núi vào đêm khuya như vậy thì làm sao được? Liền tốt bụng hỏi nàng có muốn đi cùng mấy thôn phụ trong thôn hay không. Tề Thư Bằng trừng mắt, với tính tình kỳ quái như ông, mấy chục năm nay còn không cho ai lên núi, nên đương nhiên bây giờ cũng không được. Còn có mấy thôn phụ nữa, nghe mà rợn cả người.

Thủy Nhược Vân buồn bực, cũng không thèm nói chuyện với họ, chỉ nói không sao, vội vàng một mình lên núi. Khi lên núi, đi thẳng vào phòng nhìn, Lăng Việt Sơn đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, nằm đó yếu ớt không nói nên lời. Thủy Nhược Vân xốc lại tinh thần, chạy vào bếp đun thuốc, đổ ra, vắt khăn lau tay lau mặt cho hắn, cởi áo ngoài, muốn hắn nằm thoải mái hơn.

Mai Mãn muốn đến giúp đỡ, nhưng nàng quát bảo hắn đứng sang một bên, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi phòng. Đúng vậy, nàng rất tức giận, rất phẫn nộ! Mấy người các người, đánh cái gì mà đánh, còn đánh đến mức trọng thương nữa. Thật là quá đáng! Nàng quyết định không tha thứ cho sư phụ, không tha thứ cho Mai Mãn, không muốn để ý đến họ nữa.

Sau khi đút thuốc xong, nàng không có tâm trí ăn cơm, cứ canh giữ bên giường, không động đậy. Lăng Việt Sơn bị thương, cứ nhíu mày không ngủ được, cố hết sức muốn nói rõ mọi chuyện với nàng, thì nàng lừa hắn mình đã ăn rồi, để hắn yên tâm nghỉ ngơi. Mai Mãn lặng lẽ đi vào, đốt chút dược hương, nói có thể giúp sư phụ yên ổn ngủ dưỡng thương. Thủy Nhược Vân không để ý đến hắn, chỉ là nằm ở bên giường trông, một lát sau, nàng thấy Lăng Việt Sơn đã ngủ say, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, liền chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã tối. Nàng nhìn thấy mình đã bất tri bất giác nằm trên giường, theo thói quen ngủ trên người hắn. Nàng hoảng hốt, vội nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn kỹ thì thấy hắn vẫn đang ngủ, sắc mặt bình thường, tiếng hít thở cũng bình thường nên hắn mới yên tâm. Quyết định vào bếp nấu thuốc

Không biết Mai Mãn đã đi đâu, Thủy Nhược Vân cũng không quan tâm đến hắn, một mình dùng ngọn đèn nhỏ đun thuốc trong bếp. Trong bóng tối dày đặc, ánh sáng từ trong phòng hết sức chói mắt.

Vài hắc y nhân lặng lẽ đến gần, nhưng Thủy Nhược Vân không nhận ra.
Bình Luận (0)
Comment