Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 98

Không bao giờ…quan tâm đến hắn nữa? Lời này rất có đả kích với Lăng Việt Sơn.

Tất nhiên hắn biết Nhược Nhược chắc chắn sẽ rất tức giận về chuyện này. Nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết định không nói cho Nhược Nhược chuyện này, là bởi vì tâm tư nàng đơn thuần, cái gì cũng để lộ hết lên mặt, không diễn tốt được, không bắt được Tây Nha Thác thì không nói, còn để cho hắn đề phòng, sau này có cơ hội sẽ khó ra tay hơn.

Chỗ đáng sợ nhất của Tây Nha Thác chính là sự cố chấp của hắn, hắn có thể chấp nhất một mục tiêu 20 năm không đổi, chỉ chuyên tâm làm một việc, phí hết tất cả tâm tư, dùng hết thủ đoạn, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. Hiện giờ hắn lại theo dõi Thủy Nhược Vân, chuyện này là cái gai trong lòng Lăng việt Sơn, không loại trừ là không được. Cho nên hắn thà…để Nhược Nhược tức giận, cũng không thể không giải quyết tên khốn này. Nhưng mà không nghĩ đến, lần này Nhược Nhược lại tức giận đến như vậy.

Hắn không bỏ cuộc, cứ gõ cửa, vang lên một tiếng loảng xoảng, có thứ gì đó bị ném vào cửa. Lăng Việt Sơn cau mày, xem ra lần này không xong rồi.

Tiếng cười hả hê của Tề Thư Bằng từ phía sau truyền đến, Lăng Việt Sơn không thèm để ý đến ông ta, nhưng lão đầu lại ung dung đến gần, dựa vào cửa, nói vào bên trong: “Nha đầu, ta nói rồi mà, chờ qua chuyện này, ngươi sẽ không còn giận sư phụ nữa đâu mà, tất cả đều là chủ ý của xú tiểu tử này, sư phụ cũng là bị ép thôi. Ngươi không cần tha thứ cho hắn, đừng quan tâm đến hắn nữa, cho hắn biết mặt. Ha ha ha…”

Lăng Việt Sơn nghe những lời này thì tức muốn chết, lão già chết tiệt, còn bỏ đá xuống giếng. Hắn nhịn không được đấm một đấm, thầm nghĩ chuyện dỗ thê tử mới quan trọng hơn, chuyện này đúng là làm cho nàng tức giận, nếu mình còn đánh nhau với lão đầu, thì nhất định càng chọc giận nàng hơn.

Lão đầu càng đắc ý, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Lăng Việt Sơn thì càng hứng thú hơn, ông vui vẻ cười lớn, lại nghe tiếng Thủy Nhược Vân khóc lớn hơn: “Sư phụ cũng là đồ lừa gạt, Mai Mãn cũng vậy, đều lừa ta, ta không quan tâm đến các ngươi nữa. Các ngươi đều giấu ta, xem ta là trò cười. Hu hu hu…”

Nàng khóc rất thương tâm, Lăng Việt Sơn nghe thấy thì càng đau lòng hơn.

Lăng Việt Sơn đá lão đầu ra, lườm ông, ý bảo ông tránh sang một bên, sau đó quay lại nhìn Mai Mãn, kết quả tên ngốc Mai Mãn này lại rất có nhãn lực, vừa thấy tiểu sư nương phát giận thì hắn biết có chuyện không ổn, không muốn mình bị liên lụy, vội vã khiêng Tây Nha Thác bỏ chạy, trước tiên phải rời khỏi chỗ thị phi này đã rồi nói. Lão đầu vừa thấy, ừm, đồng minh đã đi rồi, nha đầu này chắc đang bực mình lắm, cũng không muốn âm ĩ nữa, giả vờ như không có chuyện gì, cũng rời đi.

Lăng Việt Sơn cũng không để ý đến họ, ghé vào cửa, hắn không dám nói hay biện luận gì với Nhược Nhược, chỉ có thể đáng thương nói: “Nhược Nhược, ta sai rồi, nhưng nàng phải cho ta cơ hội sửa sai chứ, đừng có không quan tâm đến ta mà. Nàng mở cửa ra đi, ta để cho nàng đánh, đánh đến khi hết giận được không?”

Thủy Nhược Vân chỉ có thể khóc ở trong phòng, một lúc lâu sau mới đáp: “Không được.”

Lăng Việt Sơn dựa vào cửa, rất lo lắng, nhưng không dám xông vào. Đứng hồi lâu, nghĩ đến cả ngày nay Nhược Nhược còn chưa ăn cơm, vô cùng đau lòng, vội vàng đi phòng bếp lấy chút đồ ăn.

Lần này Thủy Nhược Vân thật sự rất đau lòng, nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, nghĩ đến hắn việc hắn bị thương nặng, không biết nàng đã âm thầm khóc biết bao nhiêu lần, khi hắn bị bao vây thì chuyện đầu tiên hiện lên trong đầu nàng là sự an toàn của hắn, không quan tâm gì hết, chỉ biết liều mạng vì hắn, cuối cùng lại là bị lừa. Cho dù là để hắn lừa Tây Nha Thác, nhưng vì sao cũng lừa dối cả nàng, có phải cảm thấy nàng sẽ không làm nên chuyện gì không, cuối cùng vẫn là nàng vô dụng, xem nàng như vật cản chân, bản thân nàng cố gắng như vậy, sao lại xem nàng như kẻ ngốc như vậy chứ?

Nàng càng nghĩ càng đau lòng, nàng như kẻ ngốc vậy, chặn cửa, lấy vũ khí, nàng càng tức giận hơn khi nghĩ đến Lăng Việt Sơn đang nhìn nàng làm trò cười. Nàng lấy hết hộp phấn, đồ trang sức và những thứ lặt vặt giấu trên người ra, ném hết xuống đất. nàng vừa vô dụng, lại không giỏi võ công, chỉ có thể lấy mấy thứ này để dọa người, nàng là một tên ngốc bị đùa giỡn.

Thủy Nhược Vân sụt sịt, lau nước mắt. Ngoài cửa không có động tĩnh gì, nàng càng thêm buồn bực, ngã xuống giường, trong đầu trống rỗng. Một lúc sau, Lăng Việt Sơn lại bắt đầu gọi bên ngoài cửa, nhưng nàng cũng phớt lờ, không trả lời. Lăng Việt Sơn gọi một hồi, sau đó lo lắng, sợ rằng trong phòng sẽ xảy ra chuyện, dùng sức lắc mạnh chốt cửa, vội vàng lao vào.

Thủy Nhược Vân thấy hắn vào phòng, xoay người vào trong, không thèm nhìn hắn. Lăng Việt Sơn đặt những thứ trong tay xuống, đến gần quấn lấy nàng. Thấy nàng vẫn hít thở đều, không có tinh thần, tay đặt lên trán nàng, lại bị đẩy ra. Cũng may còn có sức đánh người.

“Nhược Nhược, ta sai rồi, nàng muốn phạt chúng ta thế nào cũng được.”

Hắn không dỗ thì thôi, vừa dỗ thì nàng đã muốn khóc, thế nên nàng lại càng ão não, nhìn đi, đúng là vô dụng, chỉ biết khóc. Lăng Việt Sơn thấy đôi mắt sưng húp của nàng cũng đau lòng muốn chết, đã lâu, Nhược Nhược nhà hắn mới buồn đến như vậy, hắn muốn chờ nàng đánh hắn vài nắm đấm để bớt giận, nhưng nàng chỉ khóc và phớt lờ hắn. Chờ một lúc lâu, hắn thở dài, mặc kệ nàng giãy dụa, ôm nàng vào lòng: “Đừng đè nén mà, cẩn thận ngã đó, nàng ngoan lắm. Là lỗi của ra, đều là lỗi của ta, là do ta không tốt.”

Hắn vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng nàng quay đầu muốn tránh, lại bị bàn tay to lớn của hắn chặn lại, hắn lại thở dài, ôm chặt lấy nàng, hôn lên mắt nàng, nói: “Sao nàng lại trừng phạt ta nghiêm khắc như vậy, đừng có không quan tâm đến ta mà.”

Nàng “Hừ” một tiếng, không quan tâm chính là không quan tâm.

“Được rồi, được rồi, đều theo ý nàng. Không quan tâm đến ta, để ta khó chịu đến chết đi.”

Giọng nói của hắn rất đáng thương, nàng cúi đầu không nói gì. Được rồi, Lăng Việt Sơn thầm nghĩ, tạm thời chiêu này không có tác dụng rồi.

Hắn vòng tay ôm nàng một lúc, thấy nàng tương đối ngoan ngoãn, không làm loạn nữa, nghĩ một chút thì ôm nàng ngồi vào bàn nhỏ, bắt đầu dỗ dành: “Nàng ăn chút đồ trước đi, đây là mì ta vừa làm.”

Món mì trông có vẻ rất ngon. Thủy Nhược Vân không nhúc nhích, hắn lại nói: “Nàng phạt ta, không phải phạt mình, ăn chút đồ rồi lại không quan tâm đến ta tiếp, không nên để bụng mình đói mà, đúng không. Sau khi ăn no, có tinh thần, rồi mới cân nhắc xem nên phạt ta thế nào. Muốn phạt ta thế nào cũng được, ta đều chấp nhận, tuyệt đối không oán hận.”

Nàng liếc hắn một cái, hắn vội vàng cười nịnh nọt, gắp miếng mì muốn đút cho nàng, nhưng nàng lại giật lấy đũa, nhẹ giọng nói: “Không cần chàng đút.”

“Được, được, không đút. Nàng tự ăn đi.”

Sau khi ăn ngụm mì đầu tiên, nàng bắt đầu cảm thấy thực sự đói bụng, hơn nữa cả ngày hôm nay, nàng bồn chồn lo lắng, quả thực không uống nổi một giọt nước, bây giờ, nàng ăn bát mì nóng hổi này khá là ngon miệng. nàng nhanh chóng ăn hết mì, sau khi nghĩ lại vẫn thấy không phục, nói: “Không ngon!”

“Được, được, tay nghề của ta quá kém. Phạt ta sau này có cơ hội phải học nấu ăn với đại đầu bếp, chỉ nấu cho nàng thôi, được không?”

Có từ phạt, nàng hài lòng, gật đầu.

Bụng nóng lên, tự nhiên, nàng cảm thấy mệt mỏi, Lăng Việt Sơn ân cần bế nàng trở lại giường: “Không buồn ngủ sao? Đi ngủ trước nạp năng lượng, ngày mai tiếp tục trừng phạt.”

Nhưng nàng đẩy hắn ra: “Không ngủ với chàng.”

“Nhược Nhược.”

Hắn nóng nảy, sao nàng lại không nhường giường, hắn là tướng công của nàng mà.

Nàng mặc kệ, thẳng thắn nói: “Vừa rồi tự chàng nói đó, ta muốn làm sao cũng được, chàng đều chịu hết, tuyệt đối không oán hận. Mới được một lúc đã không còn tác dụng nữa rồi hả, chẳng lẽ chàng lại lừa ta nữa.”

Hắn sững người, không biết phải trả lời thế nào. Nhưng nàng không muốn để hắn ngủ cùng, chuyện này thì hắn không chấp nhận được. Hắn không tìm được ra một lý do tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhược Nhược chậm rãi cởi y phục bên ngoài, chùm mền nằm trên giường, quay lưng lại với hắn. Hắn ngẩn người, nghiến răng, hừ, ta không tin nàng nhẫn tâm như vậy.

Hắn nói: “Được rồi, thê tử là lớn nhất, thê tử muốn trừng phạt thế nào cũng được. Không để ta ngủ cùng thì ta sữ không ngủ, ta cứ ở bên cạnh giường là được rồi, phạt ta canh gác cho thê tử nhà ta.”

Quả nhiên, nghe vậy, Thủy Nhược Vân chậm rãi ngồi dậy: “Ai nói không cho chàng ngủ, không cho chàng đứng ở đây, đi chỗ khác ngủ đi.”

“Ta mặc kệ, ta không đi chỗ nào không có nàng. Nàng phạt ta, không cho ta ngủ với nàng, ta nghe lời nàng biết bao nhiêu, ta không ngủ, ta ở canh ở đây là được rồi.”

Võ công của Lăng Việt Sơn hắn không tệ, công phu đùa giỡn lại càng đỉnh cao.

Thủy Nhược Vân thở hổn hển, tung chăn ra, lại chìm vào giấc ngủ. Hừm, chiêu này cũng không dùng được.

Lăng Việt Sơn không quan tâm, hắn thực sự đứng đó, thậm chí còn không ngồi xuống. Một lúc sau, Thủy Nhược Vân cũng không nhịn được nữa, tức giận lật người, tức giận quát: “Chàng đứng lù lù ở đó, sao người ta ngủ được, chàng đi chỗ khác đi.”

Trong lòng Lăng Việt Sơn mừng thầm, biết rằng Nhược Nhược mềm lòng, sẽ không để mình phải chịu thiệt. Hắn vội vàng cho mình bậc thang đi xuống, bày ra vẻ Việt Sơn đáng thương: “Nhược Nhược, nàng xem, phạt đứng như vậy cũng xem như là phạt, nếu không chúng ta đổi sang hình phạt khác nhé. Bây giờ trời lạnh như vậy, một mình nàng ngủ thì tay chân cũng lạnh, phạt ta làm ấm cho nàng đi, ta rất ấm đó, nàng biết mà.”

Thủy Nhược Vân nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng “Hừ” một tiếng, lại nằm xuống. Tốt quá, không nói không được. Lăng Việt Sơn vội vã cởi quần áo, chui vào chăn. Hắn nhích từng chút một, cuối cùng cũng được gần bảo bối, đợi một lúc, nàng không nói chuyện, hắn bạo dạn hơn, vươn tay ôm lấy nàng, để nàng đối mặt với chính mình, ôm nàng vào lòng.

Thủy Nhược Vân bị hắn quấy rầy mấy lần, thật ra lửa giận trong lòng đã giảm hơn phân nửa, nhưng càng như vậy nàng lại càng cảm thấy tức giận, lúc nào cũng vậy, bị hắn đùa giỡn vô lại chút thì đã thắng. Nàng oán hận đạp hắn, hắn không nhịn được nở nụ cười, ôm nàng thật chặt, hôn lên môi nàng, dịu dàng nói: “Đá thế này chân có đau không, đợi đến mai, đưa cho nàng rìu bổ củi, nàng dùng rìu bổ ta cho hả giận.”

Tên lưu manh này biết nàng nhất định không nỡ bổ, mà vẫn đưa rìu cho nàng. Nàng tức tối nhéo hắn, hắn không tránh, chịu đau, hắn không ngừng mổ vào mí mắt sưng húp của nàng, đau lòng nói: “Xin lỗi, ta biết chuyện này chắc chắn sẽ làm nàng giận. Nhưng ta không muốn có bất kỳ sai lầm nào, ta nhất định phải bắt được Tây Nha Thác, ta không muốn hắn có bất kỳ cơ hội nào để làm hại nàng nữa.”

Nàng im lặng, lắng nghe hắn nói.

“Mai Mãn luôn ở gần nàng, mấy người đó chỉ muốn bắt nàng, nếu bọn họ ra tay thì Mai Mãn sẽ ra cứu nàng, còn ta chỉ có thể ở đây chịu trói, chỉ cần xác nhận đã nắm bắt được ta thì Tây Nha Thác mới xuất hiện.”

Lăng Việt Sơn nói cho nàng hết kế hoạch, hắn cười, hôn vào má nàng, sau đó nói: “Không ngờ, họ còn chưa ra tay, nàng đã phát hiện ra tình hình, còn có thể vượt qua nguy hiểm, quay về phòng. Nhược Nhược, ta thật sự rất cảm động. Ta không cố ý làm nàng sợ, không muốn để nàng đau lòng, tất cả đều là lỗi của ta, nàng tha thứ cho ta đi.”

Thủy Nhược Vân cắn môi: “Chàng xem thường ta, chàng thấy ta vô dụng, nên mới giấu ta.”

“Đương nhiên không phải.”

Hắn cũng vội vàng: “Sao ta có thể coi thường nàng, nàng dũng cảm nhất. Chỉ là Tây Nha Thác quá xảo trá, vì đề phòng ta mới không nói với nàng biết trước. Nàng xem, không phải hắn đã cắn câu rồi sao? Toàn bộ là nhờ nàng. Nàng thật ngốc, hiểu lầm ra rồi, bình thương ta yêu nàng thế nào, nàng quên rồi sao. Sao ta cả gan xem thường thể tử của mình như. Ta thương nàng còn không kịp đấy.”

“Cả ngày nay ta rất lo lắng, ta sợ muốn chết, thật sự rất sợ chàng xảy ra chuyện, sao chàng có thể dọa ta như vậy.”

Nàng càng nói càng đau lòng.

“Được, được, là ta sai rồi. Ta nhận lỗi, cam đoan sẽ để cho nàng phạt, từ nay về sau, ta sẽ nghe lời nàng, nàng nói sao cũng được.”

Dù sao hắn cũng là thê nô, việc này cũng không tệ.

“Hừ…”

Thủy Nhược Vân trợn mắt nhìn hắn: “Chàng muốn tính sổ sao? Thật sự để ta phạt sao? Ta muốn không quan tâm đến chàng, sẽ không quan tâm đến chàng nữa, chàng không thể hung dữ với ta, không bắt ta làm những việc ta không muốn, sau này sẽ đều là như vậy đúng không?”

“Đúng, đúng, ta bảo đảm, toàn bộ đều nghe theo nàng.”

Hiện giờ, Nhược Nhược nhà hắn là lớn nhất, nàng muốn làm gì cũng được. Chỉ cần nàn đồng ý tha thứ cho hắn là được rồi.

Thủy Nhược Vân nghe xong lời này thì càng vui vẻ, cuối cùng cũng nở nụ cười, dụi vào lòng hắn, dáng vẻ như đang muốn ngủ.

Lăng Việt Sơn vuốt ve lưng nàng, vẫn còn hơi lo lắng, hỏi lại: “Vậy xem như bây giờ chúng ta huề rồi đúng không? Nàng tha thứ cho ta rồi đúng không?”

Thủy Nhược Vân không nói chuyện, chỉ nán lại trong lòng hắn. Hắn suy nghĩ, cảm thấy nhẹ nhõm, ôm chặt lấy nàng, hôn lên tóc của nàng, thoải mái chuẩn bị đi ngủ.

Một lúc sau, Thủy Nhược Vân lại bắt đầu cọ sát vào người hắn, vòng tay ôm cổ hắn, hôn lên trái cổ của hắn. Hắn thầm rên rỉ, nuốt nước miếng, phủ lên lưng nàng, tiểu kiều thê của hắn thỉnh thoảng lại nhiệt tình, mỗi lần như vậy hắn đều không chịu được. Nàng làm như không phát hiện ra phản ứng của hắn, hôn lên ngực hắn, nàng học theo cách mút, cắn mạnh vào da thịt của hắn, nhưng khi bị nàng liếm lại hơi ngứa, nàng nở nụ cười.

Nàng cởi quần áo của hắn ra, cắn vào vết đỏ nhỏ trên ngực hắn, hắn hút một ngụm khí lạnh, nhịn không được thở dốc. Tay hắn cũng bắt đầu di chuyển, xé váy nàng, vuốt ve bộ ngực của nàng. Nhưng nàng đẩy tay hắn ra, trèo lên người hắn, hôn lên môi hắn, nhiệt tình đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình vào miệng hắn.

Đây là nụ hôn ngọt ngào và kéo dài nhất mà Lăng Việt Sơn từng nếm trải, nàng chưa bao giờ hôn nồng nàn như vậy, hắn chỉ cảm thấy rằng linh hồn của mình gần như bị nàng hút mất. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khắp người hắn, hắn vừa nóng vừa khó chịu, thở hổn hển đè nàng xuống, sốt ruột đi cởi quần áo cho nàng. Hắn hôn lên cổ và vai nàng, dùng răng hàm trên cắn nhẹ, cơn đau dữ dội bộc phát, nàng như bị cắn đau, ngửa cổ lên khẽ rên rỉ, đưa bàn tay nhỏ bé xuống nắm lấy hắn. Hắn vừa nóng vừa cứng, bị bàn tay nhỏ bé mát lạnh của nàng nắm lấy có cảm giác như sắp nổ tung, hắn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên trên trán, hắn không nhịn được cởi quần áo của nàng ra, tâm trí hắn chỉ nghĩ đến việc hòa hợp với nàng.

Nàng cười ngọt ngào với hắn, hai tay dùng sức đẩy ra, cuộn người lăn sang một bên, thậm chí còn kéo lên cài khuy quần lót, nói với hắn: “Ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Quay lưng về phía anh, làm ra dáng vẻ thật sự muốn đi ngủ.

Anh hét lên: “Nhược Nhược!”

Hắn vươn tay muốn ôm lấy nàng, trêu chọc hắn thành như vậy rồi sao còn có thể đi ngủ chứ, rõ ràng nàng cũng có phản ứng, hắn quen thuộc với thân thể và phản ứng của nàng như vậy mà, rõ ràng nàng cũng muốn mà.

Hắn đè nàng xuống, nghiêng người đè nàng lại, hai người quấn lấy nhau, nàng lại cố gắng giãy giụa, thở hổn hển nói: “Vừa rồi chàng đã nói, ta muốn làm gì cũng được, chàng đều nghe ta hết. Rõ ràng chàng đã nói để ta phạt, giờ chàng lại lừa ta à?”

Lăng Việt Sơn sững sờ nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười nhưng lại có vẻ nghiêm túc không thể chối cãi. Cuối cùng Lăng Việt Sơn cũng hiểu, nàng, nàng thực sự tàn nhẫn!

Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng biết, hình phạt thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment