Sủng Thê Như Mệnh

Chương 194



Mấy ngày sau, liền nghe nói Quận vương Tĩnh Nam bỗng nhiên xin lập con trai trưởng làm Thế tử, Văn Đức Đế đồng ý.
Lúc nghe tin này, trong kinh thành mọi người biết một chút chuyện trong phủ Quận vương Tĩnh Nam đều không khỏi thấy lạ, thật sự không hiểu Quận vương Tĩnh Nam vô năng bị kế thê thao túng hoa mắt ù tai mấy năm gần đây không phải luôn bỏ rơi con trai trưởng sao? Tại sao bỗng nhiên xin lập Thế tử? Mà những người biết chuyện đêm hội Thượng Nguyên thì không thấy kỳ lạ, trong lòng đều cho rằng đây là đền bù của Văn Đức Đế cho Đại Trưởng Công chúa Khánh An, lại liên hệ với ngày thứ hai sau tết Nguyên Tiêu Đại Trưởng Công chúa bỗng nhiên vào cung, khỏi cần nói cũng biết.
Quả nhiên, không lâu sau khi con trai trưởng của Quận vương Tĩnh Nam được phong Thế tử thì truyền ra tin tức Thế tử Vệ Quân của Quận vương Tĩnh Nam hứa hôn với đích nữ Trấn Nam hầu phủ - tức cháu gái của Đại Trưởng Công chúa Khánh An.
Bởi vì được báo trước, cho nên lúc A Uyển nghe được tin này cũng không thấy kỳ lạ, cho người ta đi tìm hiểu, lại biết được Mạc Phỉ còn bệnh liệt giường.
Nghe nói đêm đó sau khi về nhà Mạc Phỉ liền ngã bệnh.

Cô nương gia vốn yếu ớt, ở trong thời tiết lạnh như vậy bị người ta đạp xuống nước cũng có chút quá sức chịu đựng, khiến cho lần bệnh này rất nặng, bệnh nhiều ngày liền không hề thuyên giảm, cả người cứ ngơ ngác, thần trí khi thì tỉnh táo khi thì hỗn loạn, nói mớ không ngừng.
Lần bệnh này của Mạc Phỉ kéo dài hơn nửa tháng trời.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An trong lòng biết sức khỏe cháu gái được điều trị khỏe hơn chút rồi, trong phủ lại còn có thuốc tốt, phủ Thụy vương vì bày tỏ áy náy nên đưa rất nhiều thuốc tốt tới, nhiều nhất cũng chỉ bệnh mấy ngày là khỏi.

Mà nàng mãi vẫn chưa khỏe, hiển nhiên là chưa vượt qua được chướng ngại tâm lý, trong lòng u uất, tất nhiên không thể nào khỏe được.
Người nàng luôn tâm niệm trong lòng không chỉ hoàn toàn không nhận ra nàng, thậm chí vào lúc nàng tiến tới tìm hắn, còn nhẫn tâm tuyệt tình đạp nàng xuống sông, khiến những lời tình ý của nàng như nước chảy về biển đông, làm sao không thương tâm, khổ sở, tuyệt vọng?
Hành động lần này của Vệ Huyên đối với một cô nương mà nói, tóm lại là quá mức vô tình, quả nhiên không phụ bình luận của người đời về hắn, chính là Hỗn Thế Ma Vương, hoàn toàn là tên điên.


Trong lòng Đại Trưởng Công chúa Khánh An cũng tức giận, cảm thấy Vệ Huyên càng ngày càng khó nhìn thấu, sát khí quá nặng, nếu không trói buộc thật chặt, tương lai nếu như thật sự cho hắn đắc thế, sợ là sẽ trở thành kẻ giết người, là tai ương trên đời.
Chỉ là Hoàng đế muốn che chở, Thái hậu cũng ba phải, lại có Thụy vương phá rối, Đại Trưởng Công chúa Khánh An đành phải bất đắc dĩ nhượng bộ.
Nhưng mà chuyện cháu gái Đại Trưởng Công chúa Khánh An thấy, tuy rằng để tiểu cô nương tuyệt vọng một chút nhưng cũng chỉ là một nấc thang trong sóng gió cuộc đời thôi, bước qua, chịu dạy dỗ, coi xem như là một loại trưởng thành.
Cho nên chờ cháu gái cuối cùng cũng tỉnh táo, Đại Trưởng Công chúa Khánh An tìm cơ hội khuyên bảo cháu gái, cần phải tổ chức hôn lễ cho cháu gái vào đầu tháng tám, để cháu gái quên Vệ Huyên đi.
Mà Đại Trưởng Công chúa Khánh An tuy yêu thương cháu gái nhưng rốt cuộc cần mặt mũi hơn, lúc trước biết cháu gái có ý với Vệ Huyên, tuy không ngăn cản công khai nhưng thầm trông coi nghiêm ngặt, tránh cho tiểu cô nương gia bị quẫn trí làm ra chuyện quá giới hạn gì, càng không thể để đích nữ hầu phủ đi làm thiếp cho người ta, cho dù là thiếp của Thế tử nhà Vương gia cũng không được.
Nhưng ai ngờ, vẫn xảy ra những chuyện này, may mắn kết quả xem như không tệ, chỉ là trong phủ trạch Quận vương Tĩnh Nam rốt cuộc có chút không ổn, tới lúc đó phải cảnh cáo một phen.
Lúc Đại Trưởng Công chúa Khánh An bận rộn vì cháu gái, A Uyển chú ý một hồi, quả thực như Vệ Huyên nói không có sóng gió gì nổi lên, bèn bỏ qua.
Cuối tháng giêng, A Uyển nhận được bái thiếp của tỷ muội nhà mẹ đẻ La Ký Dao.
Trong số các đường tỷ muội ở bá phủ Hoài Â, vị đường tỷ này là người có quan hệ tốt nhất với A Uyển, hiếm thấy nàng ấy gửi bái thiếp, tuy không biết có chuyện gì nhưng tất nhiên là phải gặp một lần.
La Ký Dao đến vương phủ, đi thỉnh an Thụy vương phi xong thì bị đại nha hoàn Thanh Sương bên cạnh A Uyển tự mình đưa vào viện Tùy Phong.
Đây là từ sau khi A Uyển xuất giá, lần đầu tiên La Ký Dao tới phủ Thụy vương thăm nàng, trên đường đi, phủ Thụy vương đình đài lầu gác, núi giả nước chảy, quả nhiên là tinh tế độc đáo, vô cùng thú vị.
Chẳng bao lâu sau khi qua một hành lang cách thủy thì tới viện Tùy Phong, nơi ấy cũng có bà tử nha hoàn chờ sẵn, vẻ mặt tươi cười, trông cực kỳ dễ gần, trong miệng gọi "Tống phu nhân", còn nói Thế tử phi bảo các nàng chờ ở nơi này nghênh đón từ sớm.
Nhìn thấy tất cả, La Ký Dao rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng tự nhiên hơn chút.
Lúc đi qua sân trong viện Tùy Phong, La Ký Dao bỗng nhiên nhìn thấy hai con ngỗng trắng vểnh mông nghênh ngang đi qua, không khỏi bật cười.

Nàng biết đây là hai con thú cưng A Uyển nuôi, A Uyển nhiều lần mang theo đi tham gia cuộc gặp gỡ tụ tập của các quý nữ trong kinh, cùng Quận chúa Phúc An Mạnh Hân nuôi hai con ngỗng trắng trở thành độc nhất trong thành.
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm truyền tới từ phía trước, ngước mắt nhìn lên, đã thấy A Uyển bị mấy nha hoàn vây quanh tự mình ra đón, nụ cười trên mặt làm tôn lên dung nhan của nàng, giống như gió xuân lướt nhẹ qua cành liễu, đón hoa nở mùa xuân, sống động tươi tắn, nhất là cặp mắt biết nói di truyền từ Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn tới bằng vẻ ngóng trông, ngay cả nữ nhân như La Ký Dao cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Quả nhiên, lúc trước nàng đoán không sai, vị muội muội lạnh nhạt này, lúc tươi cười rất xinh đẹp.
Đang nghĩ ngợi, tay bị người khoác lên, nghe được thanh âm trong trẻo mềm mại của người kéo mình nói: "Đại tỷ sao lại tới đây? Đến thăm muội sao? Trời lạnh lắm, mau vào ngồi đi."
La Ký Dao bất giác bị nàng kéo vào trong phòng, nha hoàn vén rèm lên, lập tức một luồng hơi ấm có mùi hoa mai tao nhã phả vào mặt, toàn bộ cơ thể đều trở nên ấm áp.
Lúc được các nha hoàn hầu hạ lau mặt bằng nước nóng, ôm lò ngọc pháp lan để sưởi tay, uống trà nóng, toàn thân La Ký Dao thoải mái dễ chịu cực kỳ, chỉ cảm thấy ngay cả da đầu và thần kinh đều thư giãn, lười biếng không muốn cử động.
Những nha hoàn này giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, hầu hạ chu đáo, khiến La Ký Dao tán thưởng.
Uống nửa chén trà, nói vài việc nhà với A Uyển xong, La Ký Dao rốt cuộc cũng nói mục đích nàng ấy tới.
"Lục muội, hôm nay tỷ tỷ đến đây, thứ nhất là muốn nói chuyện với muội, thứ hai là muốn nói với muội một tiếng là Tam muội bị bệnh."
"Tam tỷ bệnh?" A Uyển giật mình hỏi, đồng thời nhớ tới mùng hai tết lúc về nhà ngoại phu thê La Ký Linh chưa về, trực giác cảm thấy trong chuyện này có khuất tất gì đó, bằng không hôm nay La Ký Dao sẽ không đặc biệt đến tìm nàng.
Vẻ mặt La Ký Dao u sầu, cắn cắn môi dưới, khẽ nói: "Đúng vậy, Lưu gia nói với bên ngoài như vậy.


Nhưng mà là..." La Ký Dao nghiêm trọng nói: "Hôm kia ta sai người tới Lưu gia hỏi, mới Tam muội là sảy thai, Lưu gia muốn giấu, sau đó Tam muội nhờ người nói ta mới biết được.

Đáng hận người Lưu gia còn nói chuyện đó là Tam muội tranh giành háo thắng ở nhà chồng, ngay cả có thai cũng không biết, bất cẩn trượt chân nên sảy thai.

Tính tình Tam muội ta còn không biết sao, tuy nàng giống Nhị thẩm là người không hiểu chuyện, cũng biết lúc nào cần mềm mỏng, làm sao ngang bướng làm loạn như vậy được, ngược lại ta nghe nói Lưu phu nhân lúc trước đưa một nha hoàn bên cạnh mình lên làm di nương cho Tam muội phu..."
A Uyển nghe vậy nhíu mày, trong lòng thật sự không thích tiết mục thê thiếp tranh sủng trong nội trạch này.
La Ký Dao cũng biết nàng không thích nghe, buộc lòng phải kiên trì nói, nàng biết tình cảm phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi hòa thuận, Nhị thúc La Diệp ngoại trừ thê tử ra, bên cạnh không có cơ thiếp hay di nương, hậu viện phủ Công chúa rất sạch sẽ.

Mà A Uyển sau khi gả vào phủ Thụy vương, nàng và trượng phu Vệ Huyên là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, chỉ có người kia, ngay cả hậu viện Thụy vương cũng rất sạch sẽ, quả thật cảm thấy mình nói những lời này làm bẩn lỗ tai của nàng.
"Lục muội muội..."
A Uyển thấy vẻ mặt khó xử của nàng ấy, trong lòng đã biết hôm nay tại sao nàng ấy lại tới, bèn cười nói: "Từ khi muội gả đi, cũng lâu rồi chưa gặp các tỷ muội, nghe nói Tam tỷ ngã bệnh, tất nhiên phải đi thăm hỏi một phen, ngày mai Đại tỷ có rảnh rỗi không, không bằng chúng ta cùng đi thăm Tam tỷ đi."
La Ký Dao nghe xong mắt sáng lên, không biết nói gì cho phải, cầm tay A Uyển vui mừng cảm động nói: "Nếu Tam muội thấy muội đi thăm muội ấy, chắc chắn sẽ rất vui."
A Uyển cười nói: "Giữa tỷ muội chúng ta không cần khách khí như thế."
Thấy nàng thoải mái, La Ký Dao cũng không thể nói ra khúc mắt của Vệ Huyên và Tam muội phu Lưu Tuấn.

Mà cái khúc mắc này cũng rất khó nghe, nói ra không chừng bẩn lỗ tai hơn, nếu muốn La Ký Dao nói, nàng ấy chỉ có một câu, Vệ Huyên phách lối thật tốt.
Nói thêm một lát nữa, La Ký Dao rốt cuộc cũng thỏa mãn rời đi.
Tiễn La Ký Dao xong, Thanh Nhã bưng một bát canh phòng bếp nấu riêng lên để ở trước mặt A Uyển, nói: "Thế tử phi, Tam cô nương thật sự đáng tiếc, Đại cô nương thật là một tỷ tỷ tốt, đúng là hiếm có."
A Uyển thấy mặt nàng ấy có tức giận, còn có nhiều tán thưởng với La Ký Dao, cười nói: "Đại tỷ tỷ từ nhỏ là người tình cảm."
Bản tính như La Ký Dao quả thực hiếm có, biết thói đời làm nữ nhân chẳng dễ dàng gì, cho nên cực kỳ quan tâm các tỷ muội trong nhà, có thể giúp một tay thì giúp một tay, đây cũng là lý do A Uyển nhanh chóng đồng ý đi thăm La Ký Linh, cũng không ngại hành động lần này của La Ký Dao là muốn mượn thế mình.
Giữa tỷ muội, giúp đỡ nhau là hiển nhiên, tuy A Uyển không tiếp xúc nhiều với các đường tỷ muội nhưng mà cũng có phần quan hệ máu mủ ở đó, biết nàng ấy hiện tại sống không tốt, tất nhiên muốn nàng thò đầu ra, hơn nữa bá phủ Hoài Ân, ngoại trừ mẹ Công chúa ra, chỉ có A Uyển có thân phận cao nhất, lại cùng là tỷ muội nên nàng đi qua là tốt nhất.
Quyết định ngày mai phải đi tới nhà phó chỉ huy thành Đông thăm La Ký Linh, A Uyển liền tự mình tới chỗ Thụy vương phi nói một tiếng với bà ấy.
Lúc Thụy vương phi nghe nói tỷ muội nhà mẹ đẻ A Uyển bị bệnh, còn quan tâm hỏi một câu bệnh thế nào, A Uyển chỉ nhặt vài câu quan trọng nói ra, tuy chỉ có vài câu nhưng nhà mẹ đẻ trước kia của Thụy vương phi cũng là nơi phiền lòng, chẳng mấy chốc đã hiểu khuất tất trong đó, thở dài, an ủi A Uyển vài câu.
"Chúng ta làm nữ nhân khổ lắm, cả đời đều bị buộc trên người một nam nhân, trước khi xuất giá là buộc ở trên người phụ thân, sau khi gả đi là buộc trên người trượng phu, nếu cha không yêu thương, phu không kính trọng, chỉ có thể tự nuốt quả đắng, thậm chí vô cùng bi thảm, khó có thể có kết cục yên lành.

Ngoại trừ những người không tranh giành ra, cho dù có muốn tranh một lần, lại bởi vì không có người giúp, không phá được tình cảnh khốn cùng, kết cục càng bi thảm hơn..."
Không biết Thụy vương phi nghĩ tới điều gì, mặt lộ vẻ buồn bã.

Bộ dạng này hù dọa Vệ Cẩn ngoan ngoãn yên lặng ngồi bên cạnh nghe mẫu thân và tẩu tử nói chuyện, tiểu cô nương vội yếu ớt gọi một tiếng mẫu thân.
Thụy vương phi lấy lại tinh thần, trông thấy bộ dạng ngây thơ nhút nhát của con gái, lại thở dài.
A Uyển: "..." Thật sự không biết an ủi bà thế nào mới tốt.
Vệ Cẩn mờ mịt nhìn hai nữ nhân cứ nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, căng thẳng tới mức túm chặt váy, không biết vì sao các nàng nhìn mình như vậy, sau đó nhìn thấy mẫu thân và tẩu tử cùng thở dài, càng luống cuống.
Lúc ngày hai người nhìn Vệ Cẩn, cùng nhau nghĩ: Về sau nhất định phải giữ cửa thật chặt, chọn cho nàng một vị hôn phu thích hợp!
Về phần thích hợp thế nào, hai người cùng không có khái niệm.
Ban đêm, khi Vệ Huyên trở về, trông thấy cảm xúc A Uyển có chút không tốt, tuy nàng vẫn ra đón hắn như ngày thường, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng bình thường nhưng Vệ Huyên vẫn ngửi ra cái gì đó.
"Nghe nói hôm nay tỷ muội nhà mẹ đẻ nàng đến đây? Có chuyện gì vậy?" Vệ Huyên vừa thay quần áo vừa hỏi.
"Ừm, là có chút chuyện, Tam tỷ bị bệnh, ngày mai ta cùng Đại tỷ đi thăm nàng ấy một chút." A Uyển trả lời, vắt khăn đưa cho hắn lau mặt, trả lời có chút qua loa.
Vệ Huyên suy nghĩ một lát, thật sự không nhớ ra nổi tỷ muội nhà mẹ đẻ A Uyển trông như thế nào, cũng chẳng hề có ấn tượng gì về trượng phu của các nàng, liền quyết định không nghĩ nữa, ngày mai bảo Lộ Vân đi theo, nếu có người vô lễ với A Uyển, không cần phải khách khí, đánh luôn.
Thế tử gia hung tàn tôn thờ mỹ học bạo lực, A Uyển còn chưa đi ra ngoài đã bắt đầu suy nghĩ xử lý người ức hiếp nàng thế nào rồi, cũng chẳng nghĩ tới với thân phận A Uyển bây giờ, một phó chỉ huy thành Đông nho nhỏ sao dám vô lễ? Cho dù không thấy thân phận A Uyển, chỉ cần biết phía sau A Uyển có tên sát tinh hắn thì đã quá kinh sợ rồi.
Nói xong chuyện nhà mẹ đẻ, A Uyển nhớ tới hôm nay Thụy vương phi nói chuyện phiền não với nàng, bèn oán trách Vệ Huyên: "Chàng khi còn bé chính là thằng nhóc ngỗ ngược, dọa Cẩn muội muội thành tiểu thỏ trắng, với tính tình này của con bé, về sau gả đi khó tránh bị người ta ức hiếp."
Vệ Huyên không để bụng nói: "Chuyện này có gì khó? Thì tìm cho con bé hôn phu tốt thích tính tình dịu hiền này của con bé.

Hơn nữa có ta ở đây, ai dám ức hiếp con bé?" Dù gì kiếp trước cũng từng nuôi một thời gian, bởi vì tuổi tác trong lòng khá lớn, hai đệ muội trong mắt hắn không khác hậu bối là mấy, Vệ Huyên cũng không lòng lang dạ sói mặc kệ sống chết của bọn họ.
Thấy hắn nói với vẻ sát khí bừng bừng, A Uyển im lặng, quả nhiên vị gia này chỉ thích đe dọa người, không chừng lúc muội muội hứa hôn, trực tiếp dẫn người tới cửa hăm dọa muội phu tương lai một trận.

Hơn nữa có hắn ở đây, không ai dám ức hiếp Vệ Cẩn, đây cũng là lý do thời đại này con gái xuất giá coi trọng nhà mẹ đẻ, cha và huynh nhà mẹ đẻ dũng mãnh, các nàng mới có thể có sự tôn trọng của nhà chồng, sống thoải mái một chút, bằng không sẽ bị bên chồng giày vò.
Bởi vì có đại sát khí Vệ Huyên ở đây, A Uyển nghĩ một lát, cũng cảm thấy về sau Vệ Cẩn không có vấn đề gì, rốt cuộc cũng an tâm, bèn nói chuyện khác với hắn.
***
Hôm sau, A Uyển đặc biệt trang điểm một phen rồi bảo người đánh xe ra cửa.
Có điều trước khi ra cửa, A Uyển nhìn thấy hai con thú nuôi ngỗng trắng thảnh thơi trong viện, bèn bảo người ôm lấy chúng nó, cùng mang theo ra ngoài..


Bình Luận (0)
Comment