Sủng Thê Như Mệnh

Chương 199



Bởi vì trong lòng tích tụ sự tình, A Uyển ngày hôm sau lại kỳ tích hiếm có dậy sớm một lần.
Khi tỉnh lại, đẩy màn lưới ra bên ngoài nhìn, phát hiện vị Thế tử gia nào đó đang rón ra rón rén mặc quần áo —— hoặc là ảo giác của nàng.
Hiếm khi lúc bản thân tỉnh giấc, Vệ Huyên vẫn chưa rời đi, A Uyển lờ mờ, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, vì thế cứ đẩy màn như vậy, ngây ngốc nhìn phía trước, ánh mắt rã rời, tầm mắt cũng không tập trung, đầu óc vẫn còn đang hỗn loạn khi thức dậy.
Vệ Huyên nghe thấy động tĩnh phía sau, xoay người nhìn liền thấy thiếu nữ mái tóc rối tung đang thò đầu ra, nhưng vẻ mặt hơi đờ đẫn, ánh mắt cũng có chút rã rời, bởi vì hành động của loại động vật nhỏ này, ngược lại thêm vài phần tính trẻ con đáng yêu, khác với dáng vẻ lạnh nhạt im lặng lúc bình thường của nào, khiến Vệ Huyên thấy đầu quả tim đều có chút run lên.
Nhanh chóng thắt nhanh dây lưng, Vệ Huyên chạy vội qua đó, vén màn lên, ngồi lên giường thuận theo ôm thiếu nữ như một loài động vật nhỏ, hôn vài cái, dịu dàng nói: “Sắc trời còn sớm, nàng muốn ngủ thêm chút không?”
A Uyển ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát mới nói: “Thiếp nhớ lát nữa còn phải tiến cung, hôm nay là ngày Tam Hoàng tử phi tiến cung tạ ơn.

.

.

.

.

.” Đột nhiên giật mình, cuối cùng tỉnh lại, hoài nghi nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đúng rồi, tối hôm qua lời chàng nói kia là có ý gì?”
“Cái gì?”
A Uyển ngáp một cái, nói thêm: “Tối hôm qua chàng nói gì mà ‘Nếu hắn thích chơi với nam nhân như vậy, tốt hơn hết là nên tác thành cho hắn’, đây là ý gì?”
Vệ Huyên giật mình mở to hai mắt nhìn, “Ta có nói như vậy sao? Có phải nàng nghe lầm không? Hay là ta uống rượu, nói năng lộn xộn?” Sau đó hắn có chút thành khẩn nói với nàng nói: “Nàng biết đấy, tửu lượng ta không tốt, dễ say rượu, tối hôm qua ta.

.


.

.

.

.

chắc là say đó?”
A Uyển: “.

.

.

.

.

.”
Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Vệ Huyên biểu tình càng vô tội, nhưng trong lòng có chút bất ổn, lo lắng A Uyển tiếp tục truy hỏi, sợ sẽ ô nhiễm lỗ tai của nàng.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Ngũ Hoàng tử quả thật là một người yêu thích nam nhân, hơn nữa rất thích đùa giỡn mấy kẻ đồng tính bị cho uống thuốc bí mật, cửa sau phủ Ngũ Hoàng tử không biết bao nhiêu thi thể người đồng tính chết thảm, bởi vì lúc ấy Tam Hoàng tử có quyền có thế, Ngũ Hoàng tử lại là kẻ khôn ngoan, ít có người có thể phát hiện loại mê thích này của hắn, ngay cả khi có người bị phát hiện, vì sợ hãi về thế lực của Trịnh Quý phi, họ cũng coi như không nhìn thấy.
Mà Vệ Huyên lại chú ý loại ham mê này Ngũ Hoàng tử, phải nói là vì một người, đó là Ngũ Hoàng tử phi hôm qua vừa mới vào cửa.
Vị Ngũ Hoàng tử phi này cũng coi như là nữ tử hiếm thấy.
Thế gian này nói chung tính cách nào đó của vài người là do trời sinh, ví dụ như vị Ngũ Hoàng tử phi này, cho dù gia phong phủ Thượng Thư trong sạch đoạn chính, chuẩn mực gia đình của nữ tử sau này đều là lấy các phẩm chất đạo đức tốt làm chính như hiền lương trinh tĩnh, nhưng khoác bộ áo khoác hiền lương trinh tĩnh này, nàng cũng là người có chút kiên cường không chịu khuất phục, rất có chút thủ đoạn.

Chỉ tiếc nàng thân là nữ tử, giới hạn trong bên trong nhà, không được thuận tiện như nam tử, cho dù có thủ đoạn nhưng mạng lưới quen biết không có sẵn.
Kiếp trước Vệ Huyên lúc nghe nói đến nàng ta, là Ngũ Hoàng tử phi đột nhiên chết thảm.

Hơn nữa trước khi chết nàng ta đã làm một chuyện vô cùng to gan, nàng ta đã nhốt mười thị vệ cao lớn oai hùng và chồng mình Ngũ Hoàng tử bị chuốc thuốc tại một gian phòng, thiếu chút nữa làm cho Ngũ Hoàng tử bởi vậy mà thân bại danh liệt.

Chỉ tiếc lúc ấy vừa lúc dịp Thái tử qua đời, ánh mắt cả triều đình hậu cung đều hướng tới chuyện qua đời của Thái tử, Tam Hoàng tử đúng lúc xử lý giải quyết tốt hậu quả cho hắn, việc này không có bị vạch trần trước mặt Hoàng đế.
Có thể nói là thất bại trong gang tấc!
Vệ Huyên khá tán thưởng thức thủ đoạn của vị Ngũ Hoàng tử phi Hà thị này, lúc ấy hắn ở biên giới, dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng thuộc hạ cũng mang tin tức tìm hiểu được truyền đến cho hắn, lúc ấy hắn còn có chút đáng tiếc Thái tử chết không đúng thời điểm, để Tam Hoàng tử tránh được một nạn.

Nhưng cũng bởi vì Ngũ Hoàng tử phi trước khi chết tính kế với Ngũ Hoàng tử, khiến người của Vệ Huyên giữ ở lại trong kinh có được cũng đủ căn cứ chính xác, sau đó mới có thể báo thù cho A Uyển, đưa hắn đến cái chết.
Thời điểm kiếp trước hắn chết, Ngũ Hoàng tử và Tam Công chúa đã bị hắn đưa đến địa ngục nhận lỗi sám hối với A Uyển, nhưng trái lại Tam Hoàng tử còn sống tốt.

Chuyện sau đó, hắn mặc dù không thể tiên đoán, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán trước sẽ như thế nào, đáng tiếc mình lại không nhìn thấy.
Loại chuyện này nói ra thật sự là thiếu lễ độ, Vệ Huyên đương nhiên là sẽ không nói tỉ mỉ với A Uyển, hơn nữa hắn cũng không muốn A Uyển suy nghĩ nhiều, đỡ phải phá hủy thân mình giống kiếp trước vậy, lại càng sẽ không nói cho nàng.

Đáng tiếc hắn có ý nuôi A Uyển thành dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào, nhưng A Uyển có vẻ không thích.
A Uyển nhìn hắn sau một lúc lâu, thấy trên mặt hắn không lộ ra vẻ gì khác, chìa tay véo bên hông hắn một chút.
Cơ thể Vệ Huyên nháy mắt căng thẳng, cũng không dám né tránh.
Thấy hắn kiên trì không chịu nói, A Uyển tưởng tượng đủ loại có thể chất vấn, cuối cùng sau khi phát hiện đều không thể thực hiện chỉ có thể từ bỏ.


Tên nhóc Vệ Huyên này là loại cứng mềm không chịu phục tùng, mà nàng cũng không thể làm những chuyện như lăn lộn khóc lóc om sòm hay quyến rũ, chỉ có thể thở dài, bò dậy đi mặc quần áo.
Vệ Huyên rất là cần mang quần áo của nàng qua đây, tự mình giúp nàng mặc vào, tiện thể nhân cơ hội động tay động chân.
Sau khi mặc chỉnh tề, đối phương gọi nha hoàn chờ bên ngoài tiến vào hầu hạ rửa mặt.
Hôm nay là ngày vợ chồng Ngũ Hoàng tử tiến cung tạ ơn, nhân tiện để Ngũ Hoàng tử phi bái kiến quý nhân trong cung và các chị em dâu, vốn không liên quan đến Thế tử phi A Uyển này.

Nhưng ai đó khiến Văn Đức Đế từng nói qua để Vệ Huyên xứng với huynh đệ các Hoàng tử, thể hiện rõ coi Vệ Huyên như con trai, Thế tử phi A Uyển này cũng coi như một trong chị em dâu của các Hoàng tử phi, cũng phải thu dọn tốt tiến cung làm lễ chào hỏi cùng Ngũ Hoàng tử phi, ngay cả Thái hậu cũng ngầm đồng ý chuyện này, người bên ngoài đương nhiên càng không thể nói nhiều .
Ngũ Hoàng tử phi Hà thị lớn hơn A Uyển một tuổi, là nữ tử khí chất thanh tao lịch sự, mặt tròn như trứng ngỗng, lông mày lá liễu, khóe môi lộ vẻ ôn hòa tươi cười vừa lúc, vô cùng phù hợp tiêu chuẩn nhận thức của người đời đối với tiểu thư khuê các.

Mà tính cách này cũng là trong mềm có cứng, người bên ngoài đối đãi trọng hậu nàng ba phần, nàng liền trả lại ba phần, nếu phạm nàng ba phần, cũng trả ba phần.
Tính cách như vậy, quả thật là ở chung rất tốt, chỉ cần không phạm đến nàng, nàng dù là nữ tử cực kỳ thanh tao lịch sự, khi cẩn thận chu đáo, làm cho người ta như tắm gió xuân.

A Uyển rất tán thưởng hôm qua lúc ở phòng tân hôn nàng ta không mềm không cứng phản kích với mấy tôn thất nữ quyến đến tìm gặp, đáng tiếc là Ngũ Hoàng tử và Vệ Huyên xưa nay không hợp, loại không hợp này không chỉ liên quan đến ở đến triều, mà còn liên quan đến nữ quyến trong nhà.
Thời đại này là như thế, nam nhân là một trụ cột và chong chóng gió trong nhà, nếu các nam nhân bên ngoài không hợp, thê tử trong nhà bọn họ cho dù có tán thưởng đối phương như thế nào cũng sẽ không quen thân, thậm chí còn phải cùng chung mối thù.
Ngũ Hoàng tử phi dưới chỉ dẫn của cung nữ, thỉnh an kính trà đâu vào đấy cho người trong chính điện, theo Thái hậu đến Hoàng hậu, Thái tử phi, sau đó là mẹ chồng Trịnh Quý phi của nàng, Tứ phi, Minh phi v.v…, lại làm lễ chào hỏi với những người ngang ngang vế, một vòng liên tục, hoàn toàn là tiết tấu mệt chết người, làm cho nữ tử khuê các cổ đại thân thể yếu đuối chịu lĩnh hội, đặc biệt nữ tử đã trải qua đêm tân hôn lăn lộn trên giường, vậy thì lại là một loại hành hạ.
Nhưng Ngũ Hoàng tử phi ngoại trừ có chút mệt, sắc mặt vẫn xem như bình thường.
Sắc mặt quá bình thường, ngược lại có vẻ rất không bình thường.
Giống như lúc trước Thụy vương liếc mắt một cái liền nhìn ra con trai và con dâu đêm tân hôn không có động phòng, chỉ cần là người có kinh nghiệm lại có ý, đều có thể trong dấu vết để lại tìm kiếm ra một phần chân tướng, mà người ngồi trong chính điện này, ngoại trừ mấy Công chúa chưa lấy chồng và bánh bao nhỏ Hoàng trưởng tôn cái gì cũng không biết ra, những người khác đều là phụ nữ đã thành thân hoặc là có kinh nghiệm, đương nhiên cũng nhìn ra vấn đề trong đó.
Ngũ Hoàng tử phi đêm tân hôn hôm qua vẫn chưa được hầu hạ.
Trịnh Quý phi sắc mặt có chút cứng ngắc, nhớ tới buổi sáng liền nghe người ta nói, hôm qua trong hôn lễ của tiểu nhi tử, Vệ Huyên đem người chuốc rượu cho con trai út, chuốc đến mức khiến hắn say bí tỉ, khi vào phòng tân hôn còn phải để người hầu đỡ vào, biết kết quả ra sao, trong lòng lại hận Vệ Huyên đến nghiến răng, ánh mắt ngay cả nhìn về phía A Uyển cũng có chút không tốt.
Những người khác dù chưa nói rõ, nhưng cũng cầm khăn che lại ý cười khóe miệng, khi buông ra, vẻ mặt lại cực kỳ bình thường, giống như đều không phát hiện được, khi Ngũ Hoàng tử phi kính trà, trưởng bối tặng lễ vật đồng thời giống như một người yêu thương dặn dò vài câu, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Ngũ Hoàng tử phi suy cho cùng mới là cô dâu, không nhìn ra lề lối trong đó, dịu dàng hào phóng cảm tạ ban thưởng của các mẫu phi.
Thật sự là được giáo dục lễ độ tốt.
Sau đó đến lượt cùng các chị em dâu nói chuyện.
“Gặp qua Thái tử phi cùng hai vị hoàng tẩu, còn có đệ muội Thọ An.” Ngũ Hoàng tử phi cười nói, “Về sau chúng ta chính là chị em dâu, nếu là có chỗ nào không chu toàn, mong các vị hoàng tẩu nhắc nhở một chút.”
“Chắc chắn rồi.” Thái tử phi lãnh đạm nói.
Mạc Như cười cực kỳ thân thiết, kéo tay nàng cười nói: “Đã sớm ngóng trông Ngũ đệ muội vào cửa, không ngờ Ngũ đệ muội là nhân vật ưu tú khéo léo, Ngũ đệ có thể lấy được muội thật sự là tốt phúc.”
Ngũ Hoàng tử phi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hào phóng cười cười với nàng.
A Uyển vẫn rất bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, Hoàng trưởng tôn nằm bò trên hai đầu gối của nàng, chìa bàn tay mập ú muốn túm ngọc bội đè lên váy nàng để chơi, A Uyển lo lắng trẻ con không hiểu chuyện nuốt ngọc bội vào miệng, phải dùng ánh mắt nhìn chằm chằm, thế cho nên không làm sao để ý đến giao thiệp của nhóm phụ nữ kia.
Mà dáng vẻ tự nhiên nhẹ nhàng như vậy của nàng cũng rơi vào rồi trong mắt của Ngũ Hoàng tử phi, nàng cười nói với A Uyển: “Hoàng trưởng tôn thật tốt với đệ muội Thọ An, trẻ con tâm hồn trong sạch, có thể phân biệt tốt xấu, có thể thấy đệ muội Thọ An là người hiền lành.”
Khen tặng này thật sự là làm cho người ta nghe xong thoải mái, A Uyển lại xác định vị tính cách Ngũ Hoàng tử phi này, trong lòng không khỏi âm thầm đáng tiếc khi sánh đôi với Ngũ Hoàng tử kia thật là đáng tiếc.

Quả nhiên khi Hoàng đế chính là đại diện có quyền tùy thích, có thể đem con gái tốt nhà ta người ta trắng trợn gả cho đứa con trai nhân phẩm thấp kém của mình.
“Cám ơn, muội không có tốt như Ngũ hoàng tẩu nói đâu.” A Uyển ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu nhưng một bàn tay quyết đoán túm lấy ngọc bội đè lên váy mà Hoàng trưởng tôn cướp được, Hoàng trưởng tôn a ô cắn một cái, vừa lúc cắn trúng cổ tay nàng, sợ tới mức cung nữ bên cạnh đều phải nhảy dựng lên.
Bánh bao nhỏ đầy một tuổi đã mọc răng, có hai răng ở trên và bốn răng ở dưới, khi Hoàng trưởng tôn mở miệng, trên cổ tay A Uyển lộ ra dấu răng kia có vẻ buồn cười, sau khi A Uyển xem, cũng a ô cắn một cái vào đôi tay nhỏ mập mạp trắng nõn của Hoàng trưởng tôn.
Bánh bao nhỏ mắt trợn tròn, sau đó đột nhiên nở nụ cười, cho rằng A Uyển đang cùng bé chơi trò cắn tay.
Mạc Như và vài vị Hoàng tử phi thấy vậy cau mày, trong lòng nói kia chính là con trai của Thái tử, Hoàng trưởng tôn được sủng ái nhất, nàng sao lại có này lá gan cắn bé? Theo bản năng họ quay đầu nhìn về phía Mạnh Vân, ai mà biết nàng vô cùng bình tĩnh ngồi ở đó uống trà, mí mắt cũng không nâng lên một chút, vì thế liền hiểu được loại chuyện này đoán chừng đã phát sinh không ít.
Quan hệ của Thế tử phi Thụy vương và Hoàng trưởng tôn tốt, nếu Hoàng trưởng tôn bình an trưởng thành, Thái tử cũng thuận lợi đăng cơ.

.

.

.


.

.

Mấy người trong lòng thở dài, nhìn về phía Hoàng trưởng tôn cắn Thế tử phi Thụy vương đang cười tủm tỉm, mấy người phụ nữ đều cảm thấy Thế tử phi Thụy vương đang chơi một ván cờ lớn.
Sau khi Ngũ Hoàng tử phi mới vào cửa cùng các chị em dâu nói chuyện, trong lòng đều có ấn tượng tương đối với mấy vị chị em dâu, mà làm cho nàng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là chị em dâu đụng phải một nửa Thế tử phi Thụy vương này, trong lúc nhất thời thật sự là không thể xác định được nàng, duy nhất có thể xác định chính là có trượng phu thanh danh không tốt nhưng gia giáo thánh thiện, ngay cả nàng cũng là thê tử dựa vào địa vị cao quý của trượng phu, không ai dám coi khinh nàng.
Bởi vì Thái hậu gần đây tinh thần không tốt, cho nên Ngũ Hoàng tử phi và các chị em dâu hàn huyên một lát rồi mọi người rời đi.
Khi rời cung Nhân Thọ liền gặp Thái tử, Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử, Vệ Huyên cùng kéo ra, đều là tới đón thê tử tiến cung, coi như là nhân cơ hội nhìn Ngũ Hoàng tử phi.
Sau khi lại làm lễ chào hỏi một hồi, hàn huyên với nhau vài câu, Thái tử liền đưa vợ đi.
A Uyển cũng bị Vệ Huyên đưa đi, do ở trong cung nàng cũng không nói gì, mím môi cười với hắn.
Vệ Huyên cầm tay nàng, nhân cơ hội nhìn mắt Ngũ Hoàng tử bên kia, liền thấy Ngũ Hoàng tử sắc mặt cứng ngắc nghênh đón thê tử mới cưới, bước chân không vững, ánh mắt u ám giống như có thể tích giọt nổi trên mặt nước, căn bản không một chút vui sướng người mới cưới nên có.

Ngược lại Ngũ Hoàng tử phi nhìn về phía ánh mắt chồng coi như là có chút ngượng ngùng cô dâu nên có, nghĩ đến lúc này, nàng giống như tất cả nữ tử mới cưới, còn ôm ấp có vài phần chờ đợi với trượng.
Nhưng chờ đợi này càng nhiều, thất vọng liền càng lớn.

Mà đối với nữ tử tính cách mạnh mẽ thông minh mà nói, cho dù là một chút chờ đợi, sau khi cuối cùng phát hiện bản thân bị ép đến mức sống không còn tình yêu, tuyệt đối sẽ làm ra những chuyện to gan mà cả thế giới không thể tưởng tượng được.
Vệ Huyên kéo A Uyển lên xe kiệu trong cung kiệu liễn, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Sau khi rời hoàng cung, hai người ngồi ở trong xe ngựa, A Uyển ghé vào đầu vai hắn, nhỏ giọng nói chuyện vừa rồi nghe thấy nhìn thấy ở trong cung cho hắn nghe.

Nàng đã hình thành thói quen này, mỗi lần tiến cung đều phải với hắn kết quả quan sát của mình, làm cho trong lòng hắn cũng có một nhận thức.
“Ta còn tưởng nàng hôm nay chỉ lo chơi cùng Hoàng trưởng tôn, cái gì cũng không chú ý chứ.” Vệ Huyên có chút ghen tỵ nói, trong lòng không hiểu sao lại ghen với Hoàng trưởng tôn.
A Uyển không nhìn hắn, “Làm gì có, nói giống như thiếp không có suy nghĩ ý!” Sau đó lại nhỏ giọng nói với hắn: “Hôm nay Ngũ Hoàng tử phi tinh thần thật sự là tốt, hôm qua Ngũ Hoàng tử có phải say đến mức bị người ta nhấc vào phòng tân hôn không?”
“Chắc là vậy.”
Sau đó hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, hai bên đều hiểu được ý tứ trong đó.
Không phải là không động phòng lăn lộn giường đâu, có những lúc chính là muốn nói kín đáo như vậy, mọi người hiểu trong lòng không nói ra.
“Thiếp cảm thấy nàng ấy trông khá ổn, nhẹ nhàng và dịu dàng mà không mất đi khí chất.” Thật lãng phí nếu so sánh với g Ngũ Hoàng tử, A Uyển vừa rồi cũng chú ý tới trên mặt Ngũ Hoàng tử cũng không có sắc mặt vui mừng gì, ngay cả bước chân đều có chút không vững, cũng không biết có phải say rượu hay không.
Vệ Huyên thấy trên mặt A Uyển có ý tán thưởng đối với Ngũ Hoàng tử phi, ảm đạm cười, không nói gì.
Khi xe ngựa đi được một đoạn đường, A Uyển đột nhiên phát hiện không phải đường quay về phủ Thụy vương, không nhin được nói: “Đi đâu vậy?”
“Quay về phủ Công chúa, đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, chẳng lẽ nàng không nhớ họ sao?” Vệ Huyên hôn má nàng, lơ đãng phát hiện nàng trên cổ tay trắng non mềm có vài dấu vết đỏ, đặt vào lòng bàn tay, kéo ống tay áo nhìn, nhất thời nhíu mày, “Thế này là thế nào? Sao mà bị thương ?”
Làn da A Uyển được chăm sóc vô cùng tốt, chưa từng xước hay bị vấp qua, toàn thân trên dưới ngay cả một chút tỳ vết cũng không nhìn thấy, nhẵn nhụi trơn mềm đến ngay cả lỗ chân lông cũng hầu như không thấy, còn tỏa ra một loại mùi hương thanh nhã —— được mấy ma ma cung đình làm đi làm lại, quả thực là khiến nam nhân xúc cảm như tơ lụa yêu thích không muốn buông tay.
Cũng bởi vì như thế, cho nên khi xuất hiện chút gì khác thường cũng rất rõ ràng.
“A, thiếp cũng không biết, có thể là không cẩn thận đụng phải đâu đó.” A Uyển rất bình tĩnh nói, tự ý kéo tay áo xuống.
Vệ Huyên hoài nghi nhìn nàng, thế này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hắn cảm thấy trong lòng nàng biết, liền không chịu bỏ qua, cầm lấy tay nàng lăn qua lộn lại xem, thề muốn tìm ra nguyên nhân.
Đợi khi đến phủ Công chúa, Vệ Huyên đã tìm ra nguyên nhân, nhất thời mặt đen như đáy nồi, trong lòng nghiến răng nghiến lợi muốn đem xách tên Hoàng trưởng tôn tôn quý kia lên đánh đòn.
Dám cắn nữ nhân của hắn, cho dù là Hoàng trưởng tôn cũng phải đánh đòn..


Bình Luận (0)
Comment