Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 18

“Sở thiếu, tôi trước trước sau sau đều tìm khắp tất cả nhưng vẫn là không nhìn thấy Diệp tiểu thư, cô ấy có thể hay không đã một mình rời đi trước.” Lâm Hiểu trên trán đều là mồ hôi, nhìn thấy Lệ Thiếu Sở thái độ nghiêm cẩn, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái Diệp Khinh Ngôn sẽ đi không từ biệt sao.

“Lâm Hiểu, mặc dù cô ta ở Lệ gia hai ngày, cậu cảm thấy cô ta là tùy tiện người sao?” Lệ Thiếu Sở lạnh lùng hỏi, ánh mắt quét quét qua đám người lần lượt đi qua ở phía trước, bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên thân thể Kiều Nghệ, nhân vật nam chính của buổi lễ đính hôn.

Kiều Nghệ từ đầu tới cuối đều bị người bao quanh, anh đương nhiên biết rõ ánh mắt sắc bén là từ ai, đảo mắt nhìn lại, đại khí rất cao Lệ Thiếu Sở đứng ở đối diện, một bộ bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.

“Không có ý tứ, xin lỗi không tiếp được một chút.”

Lâm Hiểu thấy Kiều Nghệ đi tới, lui về sau hai bước, vừa vặn quan sát lời nói cùng hành động của hắn.

“Lệ tiên sinh, anh có phải hay không có lời muốn nói với tôi.” Kiều Nghệ chắp cánh tay sau lưng, âu phục màu trắng phá lệ để người khác phải chú ý.

Lệ Thiếu Sở cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ liên hệ, bất quá chỉ trong chớp mắt lại tìm không thấy Diệp Khinh Ngôn, chỉ có một nguyên nhân, là người Diệp gia đang giở trò, nắm bắt thời cơ tại lễ đính hôn có rất nhiều người đã bắt Diệp Khinh Ngôn, sau đó buộc cô đi vào khuôn khổ.

“Diệp Khinh Ngôn ở đâu?”

“Cái gì? Anh hỏi tôi tiểu Ngôn ở đâu, cô ấy không phải một mực đi cùng với anh sao?”

Lệ Thiếu Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đối với hắn tâm tư đã sớm nhìn thấu, lãnh huyết nói: “Muốn tìm sự cân bằng giữa hai người phụ nữ, vừa hi vọng chị em bọn ở chung hòa thuận, Kiều Nghệ anh thật sự cho rằng anh có bản lĩnh khống chế hai người phụ nữ đó ư?”

Kiều Nghệ bị nhìn thấu, hắn khẩn trương nhìn Lệ Thiếu Sở, không chút hoang mang nói: “Lệ tiên sinh anh là hiểu lầm đi, tôi không có nghĩ như vậy, tôi cùng tiểu Ngôn là bằng hữu, anh khả năng không biết chúng tôi......”

“Các người trước kia có phải hay không kết giao qua tôi không có hứng thú, hiện tại tôi hỏi anh, Diệp Khinh Ngôn cô ấy ở nơi nào?” Lệ Thiếu Sở thái độ cường ngạnh nhìn chằm chằm hắn, trên mặt mang theo ngang ngược cùng khinh thường.

“Lệ tiên sinh, tôi là thật không biết tiểu Ngôn đi đâu. Tôi thừa nhận cùng với cô ấy nói nói chuyện riêng, thế nhưng là nói vài câu chúng tôi kém chút ầm ĩ lên, sau đó cô ấy liền rời đi, tôi cho là cô ấy trở về tìm ngươi.” Kiều Nghệ rơi vào đường cùng đành phải nói ra tình hình thực tế, bất quá thấy Lệ Thiếu Sở ý tứ cũng hoàn toàn không tin tưởng lời giải thích này.

Lâm Hiểu đứng ở một bên, hắn không tìm được Diệp Khinh Ngôn cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy bộ dáng Sở thiếu bất động không tốt để chủ động hỏi. Đột nhiên hắn nghe thấy Sở thiếu nói chuyện: “Chia ra tìm đi, tôi có loại dự cảm không tốt.”

Kiều Nghệ nghi hoặc nghe theo Lệ Thiếu Sở, tách ra hành động.

“Sở thiếu, chúng ta trực tiếp đi tới các gian phòng của khách sạn tìm xem nhìn, nói không chừng sẽ có manh mối.”

“Lâm Hiểu, Diệp Quốc Minh đối đãi Diệp Khinh Ngôn còn không bằng chó giữ nhà, cậu cảm thấy cô ấy sẽ còn tiếp tục nhẫn nại sao?” Lệ Thiếu Sở thảnh thơi nói ra lời nói này, khóe miệng tràn ngập nụ cười tà khí đầy mị lực nam tính.

“Sở thiếu, tôi không hiểu rõ Diệp tiểu thư, cũng không thể kết luận ý nghĩ của cô ấy.” Lâm Hiểu nghiêm cẩn trả lời.

“Việc cấp bách giờ là tìm được Diệp Khinh Ngôn rồi nói sau.” Lệ Thiếu Sở trong mơ hồ cảm giác được bầu không khí không giống bình thường, ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân đi đi, lại trông thấy một người lạ quen thuộc.

Khi Diệp Uyển San cùng Lệ Thiếu Sở không hẹn mà gặp cùng một lúc, cô một lần cảm thấy đây là duyên phận cho phép. Tất cả những cử chỉ đều mang theo những đại khí lớn theo tiết tất, khiến cô một lần cảm nhận được khí tràng (thần khí) không giống người bình thường.

“Sở thiếu, đã lâu không gặp, thật không nghĩ tới anh sẽ chủ động tới tham gia lễ đính hôn của tôi.”

Lâm Hiểu thức thời rời đi, dựa theo Sở thiếu phân phó hắn đi tìm Diệp Khinh Ngôn trước.

Lệ thiếu Sở đứng đối mặt với cô ta, hai người độ cai chênh lệch rất rõ ràng. Hiển nhiên không muốn cùng cô ta có bất kỳ liên quan, luôn luôn có nguyên tắc đã gặp nhau thì cũng có lúc tạm biệt, lần nữa gặp mặt có thể là người xa lạ, cũng có thể là bằng hữu.

“Diệp Uyển San tiểu thư cùng Kiều Nghệ tiên sinh rất thích hợp, hai người thông gia đối lẫn nhau sẽ chỉ có dệt hoa trên gấm.”

“Sở thiếu lời này của anh là có ý gì?” Diệp Uyển San không hài lòng với cách nói một phía của anh, giống như chỉ có mối quan hệ tiền, mà không phải bởi vì tình yêu mà họ mới đến với nhau.

Lệ Thiếu Sở liếc cô một chút: “Chẳng lẽ cô cùng Kiều Nghệ là thật lòng yêu nhau mới đính hôn?”

“Đương nhiên...... Sở thiếu anh cho rằng không phải sao, vẫn là anh cảm thấy tôi cùng anh chia tay về sau muốn chết muốn sống mới là bình thường. Sở thiếu, tôi Diệp Uyển San không phải không nữ nhân sống cần có nam nhân, anh quá coi thường tôi.” Diệp Uyển San khoanh tay, già mồm lại ngạo mạn nhìn chăm chú nam nhân như yêu nghiệt trước mặt, mấy tháng không gặp hắn vẫn là bộ dạng mê hoặc lòng người.

“Không nghĩ tới Diệp Khinh Ngôn lại chính là em gái cô, trước kia không nghe cô nói qua. Cùng cha khác mẹ cũng coi là thân nhân, xem ra cô rất chán ghét cô em gái này.” Lệ Thiếu Sở thử thăm dò nói, rất muốn nghe câu trả lời thật lòng của cô ta, nhưng vẫn là trái lương tâm trả lời.

Diệp Uyển San nở nụ cười hào phóng ở bên người nam nhân đảo quanh: “Tôi là không biết anh từ khi nào đã quen biết tiểu Ngôn, nó hiện tại vẫn là học sinh, nhiều năm qua lần đầu tiên nhìn thấy nó đều sẽ bị vẻ bên ngoài của nó làm cho mê hoặc, Sở thiếu anh có phải hay không cũng bị mê hoặc?”

“Ồ...... Cô đối em gái của mình cuộc sống cá nhân hiểu rất rõ, xem ra các người quan hệ thật không tầm thường.” Lệ Thiếu Sở đánh giá Diệp Uyển San, đối với những câu nói tiếp theo của cô ta có một phần chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment