Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 212



Cố Tiểu Mạch giãy giụa nhưng không có kết quả gì, ánh mắt lạnh đi, “Anh buông tôi ra, tôi thật sự có thể tự đi được.”
Cô cũng đâu phải là công chúa nhỏ đâu… Mộ Bắc Ngật im lặng ôm cô đi vào phòng bệnh, không ngờ, chân trước vừa bước vào phòng bệnh, Mộ Bắc Ngật đã đặt Cố Tiểu Mạch xuống.

Vì quá bất ngờ, Cố Tiểu Mạch hét lên một tiếng.

Cô vịn vào tường mới đứng vững được, trong lòng dấy lên nghi ngờ, Mộ Bắc Ngật đang tìm cơ hội trả thù cô!
“Cố Tiểu Mạch, bố của Nám Nám tôi sẽ giúp cô tìm, bây giờ cô phải trả lời một câu hỏi.”
Giọng điệu nghiêm túc khiến tim Cố Tiểu Mạch đập thình thịch.


Đón nhận ánh mắt của anh, Cố Tiểu Mạch từ từ bình tĩnh lại, “Anh muốn nói điều gì?”
“Cô có thích bố của Nám Nám không?”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Mộ Bắc Ngật, không ngờ giọng nói đó lại khiến hô hấp của Cố Tiểu Mạch trở nên khó khăn, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô vấn đề này.

Người đàn ông năm năm trước, là lần đầu tiên của Cố Tiểu Mạch.

Chẳng có chút tình cảm gì đã bị cướp đi sự trong trắng!
Thích? Nực cười… Cô chỉ oán trách người đàn ông đó đã nói sẽ bù đắp cho cô nhưng sau đó lại biến mất không tăm tích, nếu không phải vì bệnh tình của Nám Nám, Cố Tiểu Mạch sẽ không bao giờ nhớ đến người đàn ông đó.

Sự im lặng của cô khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời, anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi hỏi lại, cô có hận anh ta không?”
Khá dễ để trả lời câu hỏi này.

Cố Tiểu Mạch nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đáp lại: “Hận!”
Ánh mắt kiên định, giọng nói rõ ràng, không chút che giấu.


Mộ Bắc Ngật cười hài lòng, sau đó cũng nghiêm túc trở lại, người đàn ông vứt lại người phụ nữ và đứa con của mình thật sự không phải là người, nếu Mộ Bắc Ngật điều tra ra được tên đó là ai, anh sẽ dạy dỗ cho tên đó một trận rồi tính tiếp!
“Thế nên, tìm anh ta chỉ để ghép tủy sống cho Nám Nám?”
Phí lời!
Có điều Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Mộ Bắc Ngật đã dịu đi rất nhiều, hình như có chút vui sướng, anh đang dọn dẹp chướng ngại vật, nắm chắc mọi thứ trong tay.

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên muốn dùng người đàn ông đó làm bia đỡ đạn, cô lắc đầu một cách nghiêm túc: “Dù sao chúng tôi cũng đã từng yêu nhau, làm sao có thể dễ dàng quên đi chứ, anh ta là bố của Nám Nám, cho dù là hận thì cũng không quên được.”
Vừa nói Cố Tiểu Mạch còn bày ra bộ mặt vô cùng đau lòng.

Nhìn sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, Cố Tiểu Mạch biết cô đã lừa anh thành công, cô nuốt nước bọt, tiếp tục giả vờ.

Từng yêu thương nhau… Anh biết Cố Tiểu Mạch không phải là một người phụ nữ tùy tiện, sinh con nghĩa là đã từng có đàn ông, anh không quan tâm điều này, nhưng cô không quên được lại hận người đó vô cùng.

Không cần nghĩ cũng biết, cô yêu người đó sâu đậm như thế nào!
Ánh mắt lạnh như băng, anh bỗng nhiên cúi người xuống, hôn lên môi Cố Tiểu Mạch, sau đó không hài lòng mà tiếp tục hôn thêm một lúc.

Sau đó nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Tiểu Mạch, cô cắn chặt đôi môi hồng hào, hung dữ nhìn anh: “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có quá đáng!”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cô vẫn độc thân, chỗ này vẫn luôn là của tôi, đúng không?” Mộ Bắc Ngật đưa tay lên chạm nhẹ vào bờ môi ướt át của cô.

Cái chạm của anh giống như một luồng điện chạy trong người Cố Tiểu Mạch, toàn thân tê cứng, cô nghiêng đầu, không nói lời nào.

“Nếu đã như vậy thì giữ cho cẩn thận nhé!” Mộ Bắc Ngật bày tỏ tâm tư của mình một lần nữa, tim Cố Tiểu Mạch đập thình thích nhưng cô vẫn rất lý trí, trong trường hợp mọi chuyện chưa được rõ ràng thì sẽ không có bất kỳ phản ứng gì cả.

“Tôi không quên được anh ta.”
Chỉ đơn giản sáu chữ nhưng lại như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi giữ đầu Cố Tiểu Mạch, cúi đầu xuống, hung dữ chiếm lấy đôi môi của cô.

Cố Tiểu Mạch mở to mắt, cô trơ mắt nhìn mình bị anh bắt nạt.

Anh không hiểu tiếng người sao?.


Bình Luận (0)
Comment