Nhưng điều khiến cô bất ngờ là trong tủ còn có một chiếc váy cưới đang treo.
Chỉ là kiểu dáng của chiếc váy cưới này… ít nhất cũng phải cách đây vài năm rồi, bây giờ sẽ không có kiểu dáng như vậy.
Nhưng váy cưới này được làm rất hoàn hảo, bên ngoài còn có lớp túi bao trong suốt.
Chiếc váy cưới này là của người ở lại căn phòng này sao? Lăng Y Mộc đang suy đoán, cô lại dạo qua một vòng, nhìn thấy rằng ở bên cạnh căn phòng còn có một cánh cửa.
Khi mở cửa ra, sau cánh cửa cô nhìn thấy một căn phòng khác, chỉ là nó hoàn toàn không giống với căn phòng mà vừa rồi cô đang ở.
Căn phòng này trông thật lạnh lẽo và bức bối.
Màu sắc chủ đạo của căn phòng là màu xanh và màu đen, đồ nội thất cũng không phải là gỗ đàn hương, mà thiết kế của những đồ nội thất đó cũng đều là phong cách hiện đại, trong sáng và thanh thoát.
Chỉ là đồ nội thất trong căn phòng này không được trang trí nhiều, thế cho nên thoạt nhìn trông có vẻ hơi trống trải.
Hai phòng này thông nhau sao?
Lăng Y Mộc nghĩ thầm, không biết từ lúc nào đã bước tới trước tủ đầu giường.
Có điều khi cô nhìn thấy khung hình trên tủ đầu giường, cả người đột nhiên cứng đờ, Lăng Y Mộc trợn to mắt không thể tin được mà ngây ngốc nhìn tấm ảnh đó.
Đây là ảnh chụp cô! Nhưng vấn đề là cô không nhớ mình có chụp một bức ảnh như vậy, hơn nữa trong bức ảnh đó ánh mắt cô không hề hướng về phía ống kính.
Ai đã chụp bức ảnh này? Tại sao nó lại ở đây, cả căn phòng này nữa, rốt cuộc là ai… “Két!”
Có người mở cửa phòng ra, Lăng Y Mộc ngẩng đầu nhìn, đúng là Dịch Quân Phi.
“Xem ra không cần tôi giải thích nhỉ, chị đã biết hai căn phòng thông với nhau rồi.”
Dịch Quân Phi cười đi về phía trước, nhìn thấy khung ảnh vẫn đang ở trên tay Lăng Y Mộc: “Chị thấy tấm ảnh này thế nào?”
“Tại sao ở đây lại có ảnh của tôi?” Cô hỏi “Đương nhiên là nhờ người ta chụp rồi.
Anh nói rồi cầm lấy khung ảnh trên tay cô đặt lại trên đầu giường “Lúc không gặp được chị, tôi thật sự rất nhớ đó
Âm cuối câu của anh hơi cao lên, lộ ra một chút mờ
Cô giật mình một cái, hình như là nghĩ tới điều gì, đột ám.
nhiên nói: “Đây là phòng của anh sao?”
“Đây là phòng của tôi.” Anh gật đầu.
Lăng Y Mộc cắn môi: “Vậy thì… anh đổi phòng cho tôi đi.”
“Sao vậy, không phải chị nói mình ở phòng nào cũng được sao? Hơn nữa, lúc đầu khi còn ở phòng trọ, hai chúng ta một người ngủ giường trên, một người ngủ giường dưới còn không có vấn đề gì, sao giờ chị lại để ý?” Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc cắn chặt môi dưới, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Trong đầu cô hiện lên hoàn cảnh lúc hai người còn ở cùng một phòng trọ.
Lúc đó chỉ cần cô cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy anh đang nằm ở giường dưới.
Ngay cả căn phòng lạnh lẽo cũng cảm thấy ấm áp.
Khi đó, đối với cô anh là người có thể tới gần mà không chút do dự, nhưng còn bây giờ thì… “Chị…” Anh đột nhiên cúi người xuống, trong mắt mang theo một loại áp lực nặng nề: “Chị không nên dễ dàng lộ ra vẻ mặt này với đàn ông có biết không?”
Cô kinh hãi, vội vã tỉnh táo lại, lùi về phía sau theo bản năng.
Nhưng bàn tay anh đã kịp ôm lấy eo cô, không cho cô lui về sau.
“Muộn lắm rồi, tôi muốn rửa mặt đi ngủ.” Cô nói, cơ thể cứng đờ, sợ anh sẽ lại hôn cô như lần ở phòng trọ… “Vậy sao?” Anh bình tĩnh nhìn cô.
Đôi mắt của anh giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cô vội vàng cúi đầu, không để cho ánh mắt của mình đối diện với ánh mắt của anh..