Ai cũng nói rằng những lúc Cổ Vĩ Ngạn có một người phụ nữ bên cạnh thì sẽ cưng chiều đối phương đến tận trời.
Nhưng khi cô thấy được Cổ Vĩ Ngạn đối đãi với những bạn gái cũ như thế nào thì cô mới biết, có lẽ người đàn ông này chưa thật lòng yêu ai bao giờ.
Cái gọi là cưng chìu đến tận trời thì cũng chỉ vì những thứ đối phương thích không đáng kể với anh ta.
Tiền, quần áo của những thương hiệu nổi tiếng, trang sức, nhà cửa, xe cộ, các loại tài nguyên… Những thứ này với anh ta mà nói, cũng chỉ là những thứ đơn giản.
Nhưng lại khiến cho những người phụ nữ đó sinh ra ảo giác mình được cưng chiều.
Lăng Lạc Giao đột nhiên tháo kính râm ra, trừng mắt nhìn Lăng Y Mộc, ánh mắt như thể muốn toát ra lửa: “Lăng Y Mộc, Cố Vĩ Ngạn là của tôi!”
“Vậy thì cô có thể nói những lời này trước mặt Cố Vĩ Ngạn thay vì nói trước mặt tôi.” Lăng Y Mộc lạnh lùng nói.
“Cô…” Lăng Lạc Giao hừ một tiếng, cuối cùng vẫn xoay người bước nhanh ra ngoài.
Nếu không hỏi được gì từ Lăng Y Mộc thì những công sức bỏ ra cũng không có ý nghĩa.
Nhưng mà… Cô ta muốn Lăng Y Mộc phải trả giá thật đắt vì những lời nói ra hôm nay.
Cái gì gọi là “có thể làm bạn gái của Cổ Vĩ Ngạn được bao lâu”? Chỉ cô ta mới trở thành bạn gái cuối cùng của Vĩ Ngạn!
Cho dù như thế nào, cô ta cũng sẽ không nhường Vĩ Ngạn cho người khác!
Buổi tối hôm đó, Lăng Y Mộc nhận được tin nhắn zalo của người tổ chức cho diễn viên quần chúng lần trước nhắn lại, bảo cô nếu tuần này có ngày nghỉ thì đến đoàn làm phim đó.
“Đạo diễn nói là lần trước có một vài cảnh quay của cô không tệ lắm.
Cảnh quay của diễn viên quần chúng sau đó cũng không quay được, nên dời đến ngày mốt.
Đến lúc đó thì quay cảnh có diễn viên quần chúng luôn, cũng có những người cũ ấy, để tránh tập luyện lại gây lộn xộn.
Người tổ chức là ông Quách gửi tin nhắn cho cô để giải thích.
Lăng Y Mộc chần chừ một chút, vẫn là nên trả lời một tiếng: ” Được, tôi biết rồi.”
Dẫu sao, lần trước quay phim mà lần này lại không đi thì không thể được.
Hơn nữa cô được chị Từ giới thiệu, nếu cô không đi thì cũng sẽ gây phiền phức không cần thiết cho chị Từ.
“Chị biết cái gì cơ?” Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Lăng Y Mộc đột nhiên quay đầu mới phát hiện Dịch
Quân Phi đã đi vào phòng từ lúc nào.
Nhưng mà anh lại không đi từ cánh cửa nối hai căn phòng mà lại đi vào từ cửa chính.
“Chỉ là đồng ý đến làm diễn viên quần chúng vào tuần này” Lăng Y Mộc nói.
“Lại muốn làm diễn viên quần chúng à?” Anh cau mày nói: “Lần trước được dạy dỗ chưa đủ sao?”
Lăng Y Mộc mím môi nói: “Muốn kiếm tiền thì phải chịu khổ thôi!”
Huống chi, chờ sau khi diễn xong lần này thì khi nào có làm thêm diễn viên quần chúng, cô sẽ cố gắng tránh những đoàn phim có Lăng Lạc Giao.
Trong mắt anh hiện lên một tia tối tăm: “Nói như vậy thì chỉ cần cho chị tiền, chị không quan tâm đến chuyện mình khổ sở như thế nào sao?”
Anh hỏi, hai tay chống ở mép giường, cúi eo xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
Cô giật mình, sống lưng ngả về phía sau theo bản năng, cố gắng giữ một khoảng cách với anh.
Nhưng cô càng như vậy, thì người anh càng ép đến gần.
Trong đôi mắt đẹp như hoa đào kia như có một làn khỏi đang lượn quanh, xinh đẹp nhưng người khác lại không thể nhìn thấu.
“Chị à, có đúng không?” Giọng anh nỉ non, hơi thở phả lên mặt cô.
Cô thất thần, cả người như không còn sức để chống đỡ, lưng lập tức dán trên giường.
Một giây sau, thân thể anh đã bao trùm hết cơ thể cô: “Có phải chỉ cần cho chị tiền thì chị cũng sẽ không quan tâm mình cực khổ thế nào phải không?”.