Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

Chương 2

“nói, ngọc bội này là ngươi lấy ở đâu?” âm thanh chất vấn rõ ràng, cay nghiệt lại thêm thân hình phì nhiêu, là người vô cùng quen thuộc, một tiếng, cũng biết rõ đó là đại nương quản lý trù phòng chuyên quản giáo hạ nhân.

Nhạc Nhạn trừng mắt nhìn bà ta lấy đi ngọc bội, bướng bỉnh không chịu lên tiếng trả lời.

“không nói sao? không nói thì ta sẽ đánh cho đến khi ngươi nói mới thôi!” Phương đại nương với tay cầm lên một cây gậy tre hướng người nàng đánh xuống.

Trong cả gian trù phòng, chỉ có mỗi nha đầu này là khó quản giáo nhất, luôn lấy đôi mắt long lanh nhìn người khác, mỗi khi bà ta đang quản người, nàng luôn lôi ra một đống đạo lý muốn áp chế người, thế nào, tưởng đọc quá năm quyển sách, nhận ra mấy chữ liền cho mình là giỏi à? Chẳng lẽ nàng không biết, ở trù phòng này, bà ta mới là đạo lý sao?

“Ngươi không nói? không nói hả?” Phương đại nương tay đánh không chút nào nhẹ đi, trong miệng cũng không quên nhục mạ “Nhìn bộ dáng người nghèo khổ như vậy, thế nào lại có miếng ngọc bội quý giá này? Đồ nha đầu tay chân không sạch sẽ, còn không mau nói ngươi trộm ở đâu? Có tin là ta đánh chết ngươi không?” [Shyn: Tin tuôi đánh chết bà không :|]

Từng cái đánh lần lượt rơi vào người Nhạc Nhạn, người nàng đau đến mức phải lùi lại nhưng vẫn không lên tiếng cầu xin tha thứ, mắt to nhìn Phương đại nương, thanh âm nhỏ nhưng kiên quyết “Đó không phải do ta trộm, mời trả lại cho ta.”

“không phải người trộm? không phải ngươi trộm thì chẳng lẽ là trên trời rơi xuống à?”

Phương đại nương thấy nàng vẫn không chịu ngoan ngoãn nhận lỗi, càng đánh hung hơn, dùng sức hơn “Nha đầu chết tiệt, cả ngày ở nhà bếp gây chuyện cho ta còn chưa đủ, bây giờ đến cái này cũng dám trộm? Nếu ta không hảo hảo quản giáo ngươi, để tổng quản gia thấy còn cho là ta dung túng thuộc hạ.”

Nhạc Nhạn cắn chặt môi, cố gắng kềm chế không kêu lên, nàng ở trong lòng biết rằng, dù sao cũng không phải lần đầu bị đánh, chỉ cần nhịn chút là được, nhưng cho dù nghĩ thế, toàn thân vẫn là vừa đau lại vừa nóng, giống như cảm giác lúc bị cây đốt thiêu người, nàng cố dùng hai bàn tay nắm lấy mình, tận lực không để ý đến những đòn roi từ cây gây trúc đang rơi xuống tới tấp.

Cuối cùng, có người không nhịn được lên tiếng.

“Phương đại nương, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”

“Đúng a đại nương, nàng dù sao cũng vẫn là đứa bé, ngươi như vậy đánh nàng, nàng làm sao chịu được?” Càng không cần nói Nhạc Nhạn bị bà ta phạt nhịn đói, cơm ăn không đủ no, mỗi việc đều đã trừng phạt, nhìn nàng bình thường làm việc mà hơi sức đứng ngay ngắn cũng không có, huống chi bây giờ còn đánh nàng đến như vậy.

“Đứa bé? Chính vì nó còn là đứa bé nên ta mới đánh, tuổi còn nhỏ đã đi ăn trộm thì lớn lên sau này làm cái gì?”

Nhạc Nhạn bất lực, cảm thấy chính mình không chịu được nữa, ánh mắt liền tối sầm lại….

Nhận được thông báo của đại tổng quản đã lập tức đến, kịp nhìn thấy màn này…

“Đây là chuyện gì?” Lão nhăn nhó lông mày, ngồi xổm xuống bên cạnh Nhạc Nhạn, lúc này lão mới phát hiện ra, vết thương của tiểu nha đầu này thật là mệt mỏi, tất cả những vết thương cũ mới chồng chéo trên tay đều lộ hết ra ngoài. một cánh tay vẫn còn cầm lấy cây gậy tre của Phương đại nương, lão vừa nhìn đã lập tức hiểu hết mọi chuyên…

“Ta không phải đã nói là đừng tùy tiện động tay đánh người sao?” Lão nhìn về hướng Phương đại nương, trong ánh mắt chỉ có chỉ trích “đã vậy còn đánh rất nặng tay?”

“Đại tổng quản, đó là ông chưa biết, nha đầu này không bao giờ nghe lời ta nói, luôn cãi lại lời ta, bây giờ càng thêm trộm cắp, tay chân không sạch sẽ. Ta cũng rất tức giận nên mới giáo huấn cho nàng, muốn nàng hiểu chuyện hơn một chút!” Phương đại nương thấy đại tổng quản đến, mặc dù có chút run sợ nhưng ngoài miệng vẫn biện minh.

“Trộm cái gì?” Đại tổng quản trông có chút kỳ lạ, đứa bé đang nằm trên đất này là do hắn nhận được, mới tiến phủ tháng trước, lão nhớ rõ là mình đã đem nàng vào tiểu viện bên trong của Tiểu Tiểu tỷ, hy vọng nàng có thể yên ổn mà trấn an Tiểu Tiểu tỷ, tại sao nay lại chạy đến nhà bếp học việc, mà còn………..

“Nàng trộm cái gì?” Nha đầu này nhìn không giống một đứa trẻ trộm cắp đâu nha!

“Này!” Nhớ tới mình có vật chứng, Phương đại nương cũng can đảm hơn “Đại tổng quản, ngươi xem, nàng làm sao có khối ngọc bội quý thế này chứ?”

Đại tổng quản vừa thấy đến miếng ngọc bội kia liền sợ hãi, vội lấy miếng ngọc bội trên tay Phương đại nương, một chút liền nhận ra đây là khối ngọc bội bất ly thân của Mạc đại thiếu gia.

“Ngọc bội này từ đâu ra?” Lão nhìn về phía Phương đại nương.

“không phải là từ trên người nàng lấy sao? Nàng lúc trước rõ ràng….” Phương đại nương một lần nữa ấp úng, đại tổng quản lại ngồi xổm xuống bên cạnh Nhạc Nhạn.

Đại tổng quản vốn muốn nghe Nhạc Nhạn nói, lại phát hiện nàng sớm đã không còn phản ứng, thử một chút, may là vẫn còn hơi thở….

“Nha đầu này ngất rồi!” Đại tổng quản chỉ trích nhìn Phương đại nương một cái, bà ta vẫn là mạnh miệng không chịu nhận lỗi, cảm giác hổ thẹn nửa điểm cũng không có.

“không liên quan đến ta! Có khi là do nàng sợ phiền phức đó thôi!” nói xong, Phương đại nương còn thật sự muốn lay Nhạc Nhạn đang co quắp ở trên mặt đất dậy “Này, mau dậy, đừng có ở đó mà giả chết.”

“Dừng tay!” Đại tổng quản nhíu mày ngăn lại, xem ra lão thật là phải xử lý Phương đại nương có vấn đề này, lão kêu một nha hoàn đến “Ngươi trước bế nàng vào phòng, sau đó thỉnh đại phu đến.”

“Đại phu?” Phương đại nương không thế chấp nhận được nhìn Đại tổng quản. “Đại tổng quản, còn chuyện nha đầu này ăn trộm….”

“Khối ngọc bối này là của thiếu gia.” Chỉ một câu cũng làm Phương đại nương ngừng nói.

không phải chứ? Nha đầu này thật to gan lớn mật, đến cả ngọc bội của thiếu gia cũng dám lấy? [Shyn: lấy cái khỉ ==”]

“Này…… Chuyện này không liên quan đến ta a!” Phương đại nương bắt đầu có chút sợ, bất quá cũng là sợ Mạc Tĩnh Viễn dưới cơn nóng giận cũng đem mình đi phạt.

“Ngọc bội này…” Đại tổng quản nghĩ đến cũng đau đầu, nói là tiểu nha đầu này trộm ngọc bội? Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra! Hay là thiếu gia làm rớt?

Cho dù là thế nào thì ngọc bội này cũng là do lão thái gia đưa cho thiếu gia làm quà gặp mặt, ý nghĩa vô cùng, bây giờ lại không có ở trên người thiếu gia, chính là thật sự phiền phức.

“Tóm lại, ngươi và ta đi gặp thiếu gia đi!” Khuôn mặt đại tổng quản rất nghiêm túc, không đợi Phương đại nương gật đầu đã xoay người rời đi.

Phương đại nương mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng phải miễn cưỡng mà đi theo.

……..

“Ngọc bội này tại sao lại ở trên tay ngươi?” Xem thấy khối ngọc bội quen thuộc, Mạc Tĩnh Viễn nhíu mày, nhìn về phía đại tổng quản.

Vốn dĩ việc này cứ như vậy mà kết thúc, thế nào đại tổng quản lại đem ngọc bội này trở về? Nha đầu này không phải là không chịu nhận quà của hắn chứ?

“Đây là Phương đại nương phụ trách nhà bếp phát hiện khối ngọc bội này trên người một nha đầu.”

“Là ta đưa.” hắn không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của đại tổng quản, nhìn sắc mặt hai người bỗng thay đổi, lòng hắn sinh cảm giác chẳng lành. “Ngọc bội tại sao ở trên tay ngươi? Ngươi đã đem nàng đánh thành thế nào?”

Đại tổng quản sống lưng tê liệt, vốn là lão đoán, ngọc bội này là do thiếu gia làm rớt mới để tiểu nha đầu kia nhặt đi, không nghĩ đến thiếu gia luôn luôn tùy ý đưa vật quan trọng này cho nàng.

một bên Phương đại nương cũng choáng váng, vừa nghĩ đến chuyện mình làm, bà ta vội quỳ xuống liên tục.

“Thiếu gia tha mạng….. Là ta không biết là ngài, ta cho là…… ta…. Ta…..” Phương đại nương “ta” nửa ngày nhưng rốt cục cũng không biết nên giải thích gì cho lỗi lầm của mình.

Xong rồi, lần này toàn bộ xong rồi….

“Tha mạng?” Mạc Tĩnh Viễn nhìn về phía đại tổng quản, ánh mắt luôn luôn thờ ơ nay trở nên nghiêm khắc.. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hai người ấp a ấp úng, rõ ràng là có chuyện không dám nói.

“Phương đại nương cho là ngọc bội kia bị trộm đến, cho nên trách phạt này tiểu nha hoàn.” Đại tổng quản theo sự thực nói, trong lòng hi vọng thiếu gia chỉ là hứng lên mà hỏi, chứ không phải là coi trọng này tiểu nha đầu! Nếu không thì dáng vẻ oa nhi nằm thoi thóp dưới mặt sàn………………..

“Trách phạt?” Mạc Tĩnh Viễn con ngươi xinh đẹp bỗng trở nên lạnh lùng, nhớ tới vết thương nhìn thấy đêm đó “không phải lại đánh nàng chứ? Nàng bây giờ thế nào?”

Thấy Mạc Tĩnh Viễn phản ứng, đại tổng quản biết lần này rắc rối lớn..

“Nàng…. Nàng đang ở trong phòng a!”

Mạc Tĩnh Viễn đi ra ngoài một mạch, ánh mắt híp lại nguy hiểm.

“Nàng trong phòng?” Nếu như đáp án là nàng bị nhốt trong phòng củi hay vẫn ở nhà bếp làm việc, hắn đều không muốn, chính là tại sao ban mày ban mặt, lại để nàng ở trong phòng chứ?

“Tiểu nha đầu bị đánh đến….. có chút bị thương….” Cho dù là đương gia Mạc gia mấy chục năm nay, lão vẫn lặng lẽ đổ mồ hôi. “Ta đã mời đại phu đến phủ.”

“Nghiêm trọng đến mức cần mời đại phu?” Mạc Tĩnh Viễn nhíu mày, tức giận nhìn sang Phương đại nương vẫn đang trốn tránh tại chỗ “Là ngươi đã xuống tay?”

“Thiếu gia tha mạng!” Phương đại nương chân mềm nhũn lại quỳ xuống, sợ cực kỳ.

“Mang ta đi gặp Nhạc Nhạn!!!” Mạc Tĩnh Viễn bây giờ không có thời gian để ý đến bà ta, hắn đang hết sức lo lắng cho cái nha đầu bướng bỉnh kia, đến trước cửa,, hắn lạnh lùng quay đầu, nhìn Phương đại nương vẫn đang quỳ gối tại chỗ, “Ngươi tốt nhất nên cầu cho Nhạc Nhạn vô sự, nếu không ta nhất quyết đem ngươi đến quan phủ.”

“Thiếu….” Đến nói cũng không xong, Phương đại nương ngước đầu lên, mới phát hiện ra hắn đã đi xa.

Vì tương lai của mình, cho dù hai đùi đã mềm nhũn, bà ta vẫn cố gắng chạy theo phía sau đại tổng quản.

Nha đầu kia….. sẽ không đoản mệnh như thế chứ?

Bà ta bắt đầu lo lắng rồi…………

Nhạc Nhạn nhỏ gầy cuộn người lại, trước má chảy ra một dòng mồ hôi lạnh, thân thể lại nóng rực, tình huống thế này làm Mạc Tĩnh Viễn tức đỏ cả mắt.

hắn trừng mắt nhìn Nhạc Nhạn bất động, còn có vết thương chói mắt kia, trong lòng tự nhiên có chút cảm giác thất bại…..

hắn là Mạc gia trưởng tôn độc nhất, có thể nói ngậm Kim Thang Thi [?] mà ra đời, trưởng bối trong nhà cũng sủng hắn, tùy ý hắn, trong phủ người làm thì kính hắn, sợ hắn, chính vậy nên hắn đã sớm có thói quen muốn gì được đấy, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo hắn.

Nhưng tới hôm nay, đã có ngoại lệ………

* * *

hắn không nghĩ đến mình chỉ chăm sóc cho một tiểu nha đầu lại làm nàng thảm hại thế này, càng không nghĩ đến là vì miếng bùa hộ thân…..

“Nhạc Nhạn?” Thanh âm không giống như quá khứ lạnh lùng cao ngạo, Mạc Tĩnh Viễn như bị quăng một cái tát tỉnh lại, cẩn thận nhìn người trên giường.

hắn lo lắng phát hiện nàng căn bản không có ý thức, quay đầu rống lớn “không phải nói đi tìm đại phu rồi sao? Lề mề cái gì? Có thấy nàng rất không thoải mái hay khôngggg?”

“Thiếu gia, đại phu đang trên đường đến.” Thấy thiếu giá hảo thanh hảo khí hoán đổi ở trên giường, thật sự không giống với thường ngày, nhưng mà hắn vừa mới hét như vậy, lão có thể chắc chắn lại đây là thiếu gia của mình.

“Phái người đi giục mau!” Mạc Tĩnh Viễn không quay đầu giao phó.

“Vâng!” Đại tổng quản dùng ánh mắt bảo, một người đã nhanh chóng đi ra.

“Thiếu gia…….. đây là phòng của hạ nhân a~” Cùng thân phận hắn không phù hợp, hơn nữa hắn cũng không thích đợi tại phòng khác. Đại tổng quản quan tâm đề nghị, sợ hắn đợi tiếp tâm tình lại kém đi “Ngài có muốn hay không về lại Tĩnh Vũ hiên, lát nữa ta đến hồi báo?”

Đại tổng quan nhắc nhở,hắn mới phát hiện ra mình đang đứng trong gian phòng cực kỳ sơ sài, mặc dù chỉnh tề thanh khiết, nhưng so với phòng hắn thì đúng là một trời một vực.

Hơn nữa nơi tiểu nha đầu đang nằm, nói là cái giường nhưng không khác mấy khúc gỗ ở mấy ngồi nhà tạm bợ.

không suy nghĩ nhiều, hắn động tay chân ôm lấy nha đầu đang nằm trên giường, lúc này mới phát hiện nàng nhẹ như lông vũ.

“Các ngươi không cho nàng ăn sao?” hắn nhịn không được tức giận, ôm nàng hướng bên ngoài đi ra.

“Thiếu gia?” Đại tổng quản bị hắn hôm nay khác với bình thường thong dong làm cho hoảng sợ, liền trố mắt thè lưỡi mà ngạc nhiên……….

Thiếu gia cao cao tại thương, cao ngạo kiều quý, cư nhiên không chê oa nhi này dơ bẩn phiền phức mà ôm lấy, ……… nhưng mà, hắn muốn ôm nàng đi đâu a?

“Thiếu gia!” Lão khôi phục lại như cũ, chạy theo phía sau Mạc Tĩnh Viễn “Ngài ôm nàng đi đâu?”

Mạc Tĩnh Viễn quay đầu trừng, ngăn cản bước chân của hắn.

“Chỗ kia hợp cho nàng đợi sao?” Mặc dù đã là mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn là lạnh cực, ván giường đã cũ kia có thể bảo vệ nàng sao? Càng không nói đến oa nhi trong lòng hắn là đang bị bệnh, chỗ này không bình thường, nóng ấm làm hắn một bụng tức giận “Ta mang nàng trở về Tĩnh Vũ hiên, ngươi kêu đại phu qua đó cho ta!”

Nhìn Mạc Tĩnh Viễn tức giận, đại tổng quản thật sự là im lặng rồi…..

Tỳ nữ không ở hạ nhân phòng, thì ở đâu mới hợp đây?

Nhưng là lão không dám chất vấn thiếu gia, nếu muộn một chút làm việc hắn giao khẳng định mình cũng không được yên thân, vội vã thay mặt hắn làm chuyện tốt.

“Mau kêu đại phu đến đây!” Đại tổng quản vội kéo một gia đình, gấp gáp phân phó.

Chậm, hắn rất sợ nha đầu kia sẽ gặp chuyện không may, chắc chắn mình sẽ bị liên lụy theo.

“Sao lại để nàng thành như vậy?” Lão đại phu hạ giọng lầm bầm, nhưng những lời đó cũng vào được trong tai Mạc Tĩnh Viễn.

hắn hơi híp mắt lại, nhìn xuống dưới màn che…..

Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Nàng còn nhỏ, sợ hắn gì chứ?

Lão đại phu cảm thán “Ais, thật đáng thương nha, khắp người đều là vết thương, này…… thật là độc ác!”

Nghe đến lời nói này, lòng Mạc Tĩnh Viễn nhói nhói, nghĩ đến lúc mới ôm nàng về, chấn động một chút nàng đã nhăn mày, hai má thảm hại, đau đến kêu không ra tiếng, thật không biết dưới lớp áo kia còn bao nhiêu vết thương…..

“Thế nào xuống tay được a?” Lão đại phu vừa lắc đầu vừa thở dài…. “Này đại công tử ……. thật là không có chút thiện lương.”

Mạc Tĩnh Viễn hai má di động, rất muốn lớn tiếng biện minh “không phải do ta đánh!” Chỉ là trong lòng có một thanh âm nói với hắn, nàng bị như vậy, cũng không thể nói là cùng hắn không có quan hệ……..

Càng không cần phải nói, trong phủ người làm ra chuyện này, đại biểu cho hắn là chủ nhân mà không biết quản giáo hạ nhân, mới để xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy..

hắn cũng có trách nhiệm nên mới ẩn nhẫn không mở miệng trả lời, một nguyên nhân khác là do sợ lão đại phu không tập trung, động tác hắn đã chậm, nếu giờ còn cùng mình tranh luận thì chắc đến tối mới khám bệnh được.

“Có ổn không?” Mạc Tĩnh Viễn không nhịn được lên tiếng!

Đại tổng quản thấy Mạc Tĩnh Viễn lông mày nhíu lại, vội vàng tiến lên an ủi “Thiếu gia, đại phu đã kiểm tra tử tế, cũng tương đối an tâm.”

Mạc Tĩnh Viễn cười giễu cợt….

***

Lúc này, lão đại phu ra đến….

“Ai da, thật là đáng thương!”

Mạc Tĩnh Viễn nhịn không được hung hăng trừng lão một cái, cái lão đại phu này cứ nhắc đi nhắc lại câu này nãy giờ không chịu nghỉ.

“Nàng còn may sao?”

“không tốt, tuyệt đối không tốt!” không bị khẩu khí ác liệt của Mạc Tĩnh Viễn dọa cho sợ, lão đại phu mặt mũi vẫn bị thương, không quên tăng cường lắc đầu, nói hai chữ “không tốt!”

“không tốt? Thế nào không tốt?” Mạc Tĩnh Viễn đứng dậy.

Đại tổng quản vội vàng ngăn trước mặt Mạc Tĩnh Viễn, khuôn mặt mỉm cười nhìn Nhất Chỉ lão đại phu giỏi nhất trong thành.

“Trình đại phu, ngươi đừng buồn, thiếu gia nhà ta chỉ là quá quan tâm, lo lắng đến oa nhi kia thôi!”

“Lo lắng? Đường đường là Mạc đại thiếu gia sợ ăn được sát nhân quan tòa sao?” Lão đại phu không nhịn được nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt, bất lịch sự lên tiếng giáo huấn “Ta xem ngươi bộ dạng thế này mà xuống tay thật tàn nhẫn nha! Đánh nàng, bỏ đói nàng, dù sao thì nàng vẫn còn là đứa bé đó! Ngươi cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?!”

Đại tổng quản sắc mặt cáu tiết, lão già này luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, sao lại có thể hiểu lầm như thế hử? Lần này xong đời,thiếu gia không nổi giận cũng lạ..

Lão cũng đã chuẩn bị tâm lý nhìn thiếu gia giận dữ, đuổi kịp lão đại phu đi ra ngoài, lão cũng đành phải tận lực hỗ trợ lão đại phu nghĩ biện pháp khác.

Thế nhưng, sắc mặt Mạc Tĩnh Viễn khó coi, nhưng không hề động thủ.

“không phải ta đánh!” Mạc Tĩnh Viễn lãnh đạm phản bác, nhìn về phía thân ảnh bất động trên giường “Nàng thế nào? sẽ không có gì xảy ra chứ?”

“không đúng!” Lão đại phu hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, hơn nửa số dân trong Cẩm Tú thành này có ai mà không biết đến Mạc đại thiếu gia đâu, cũng đều biết tính tình hắn tùy tiện, nghe nói Mạc gia một người không thể quản thiếu gia, vậy nên lão mới suy đoán như thế!

Thấy lão đại phu vẫn cứ hoài nghi, đại tổng quản đành giải thích “Nàng là do Phương đại nương ở trù phòng làm cho bị thương, đại nương này luôn luôn quản giáo người hà khắc, ta lại lầm cho rằng nàng không có chừng mực nên mới xảy ra hậu quả ngoài ý muốn này…..”

Đại tổng quản trong lòng kỳ thực cũng có điểm áy náy, đã sớm nghe qua Phương đại nương trừng phạt hạ nhân quá mức nghiêm khắc, lão vẫn cho là chuyện không quan trọng, lấy cớ không xử lý nên giờ mới phải ăn năn…..

“Như vậy sao?” Lão đại phu hài lòng gật đầu, trong lòng đè xuống hoài nghi “Nha đầu đó giống như đã nhịn vài bữa, thể lực cũng không tốt, mặc dù phần lớn đều là thương ngoài da, nhưng các vết thương cũ vẫn chưa được xử lý, Liên dược cũng không dùng, hơn nữa lại mới bị đánh…..”

Lão đại phu không nhịn được lại bắt đầu lắc đầu, rõ ràng là một oa nhi trắng trẻo đáng yêu, lại bị đánh thành như vậy, người đó là xuống tay thế nào đây?

“Cuối cùng là thế nào a?” Mạc Tĩnh Viễn không nhịn được hỏi, lão đại phu này không thể nào nói một lần cho hết chuyện à? Để người khác tò mò thật sự thú vị à?

“một vài miệng vết thương cũng đã phát viêm, thậm chí hóa mủ, cộng thêm nàng không được ăn đầy đủ, thân thể yếu, khí hư,…. Chỉ sợ là……” Lão đại phu than thở dài một hơi!

“Là thế nào?” hắn thực nghĩ muốn xốc váy tên đại phủ Mông Cổ này nha~

“Lành ít dữ nhiều a!” Lão đại phu không đếm xỉa đến hắn đang lộ ra bộ dạng hung dữ, như cũ lắc lắc đầu.

“Làm sao có thể?”

không chỉ Mạc Tĩnh Viễn không tin, ngay cả đại tổng quản cũng chấn động……

“Đại phu, ngươi nói vậy cũng quá nghiêm trọng đi” Đại tổng quản khuôn mặt nghiêm túc “Chỉ là bị đánh với nhịn vài bữa thôi mà~”

Lão đại phu trừng coi, lão tông quan rất thận trọng dừng nói.

“Bị đánh và bỏ đói mà là chuyện nhỏ sao? Ngươi có cần chính mình thử một lần hay không?” Lão đại phu nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn có chút kỳ lạ, phát hiện nắm tay hắn cầm chặt, trên khuôn mặt có chút bực dọc, trong mắt xinh đẹp không biết có bao nhiêu tình cảm. “Ngươi lo lắng?”

Truyện nói về tùy hứng Mạc đại thiếu gia, cư nhiên sẽ lo lắng cho một nha hoàn chết đi sống lại……..

“Nàng sẽ không có chuyện gì!” Mạc Tĩnh Viễn ngẩng đầu, trên khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc, “Lại đi tìm đại phu đến, ta muốn trị thật tốt cho nàng!”

“Uy! Tên tiểu tử này, ngươi coi ta không tồn tại à?” Lão đại phu không vui đứng trước mặt hắn, “Ta vẫn còn ở đây, ngươi còn tìm đại phu nào nữa?”

Mạc Tĩnh Viễn con mắt xinh đẹp nhìn khinh hắn một cái “Ngươi không phải không cứu được nàng sao?”

“Ai nói?” Lão đại phu không phục trừng to mắt nhìn hắn “Ta chỉ nói là lành ít dữ nhiều thôi a~”

“Đó chính là không chắc chắn!” Mạc Tĩnh Viễn khinh bỉ hừ nhẹ…

“Làm sao có thể?” Lão đại phu tức đến nỗi bộ râu muốn vểnh lên, “Đem giấy bút đến, ta ghi phương thuốc, chỉ sợ khi ta ghi ra dược đơn, chỉ sợ các người không tìm được dược liệu thích hợp thôi!”

“Dựa vào Mạc gia ta, có dược liệu nào mà không lấy được chứ?” Mạc Tĩnh Viễn trong mắt lóe ra ánh sáng, trên miệng vẫn duy trì tươi cười.

“Tốt!” Cái tên tiểu tử xem thường người này, thật không thể để hắn không tâm phục khẩu phục “Nếu như vậy, ta đảm bảo oa nhi này sẽ không sao!”

“Chỉ có vậy?” Mạc Tĩnh Viễn cười “Nàng bây giờ vẫn còn hơi thở mà đúng không?”

“Ngươi…….” Tiểu tử này… đem người ta dẹp đi như thế “Chúng ta đi nhìn đi, ta tuyệt đối sẽ trị cho oa nhi này thật khỏe mạnh, thật thỏa đáng, so với ngươi sống còn lâu hơn!”

Lão đại phu không cam lòng chịu nhục nha~

“Vậy ta sẽ banh to mắt đợi nha….” Mạc Tĩnh Viễn trong giọng nói có hoài nghi, vẻ mặt vô cùng không tin tưởng trả lời.

“Ngươi … ngươi……. Đại tổng quản, giấy búttttt!” Tiểu tử đáng giận.

“Đây đây…” Đại tổng quản sớm đã chuẩn bị tốt lắm..

Lão đại phu viết ngay một phương thuốc, đưa cho đại tổng quản.

“Nhanh đi lấy thuốc, chậm một chút nếu tiểu oa nhi gặp chuyện ngoài ý muốn thì đừng có đổ tội lên đầu ta.” Lão đại phu giống như là đang nói với đại tổng quản, nhưng lại nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn.

“Phái ngươi đi, cho dù có quý hiếm thế nào cũng phải đem về bằng được cho ta!” Mạc Tĩnh Viễn không quan tâm trên tờ giấy có bao nhiêu dược liệu trân quý, điều hắn quan tâm, chính là tiểu oa nhi trên giường……..

***

Nghe hắn nói như vậy, lão đại phu cũng không khách khí.

“Trước trị thương, sau đó thì điều dưỡng, đến lúc đó đồ bổ cũng không thể thiếu nha!” Lão đại phu tạm ngừng, sau đó tiếp tục ca thán “Tiểu nha đầu này nguyên khí bị thương nặng, sợ rằng phải điều dưỡng dài hơn bình thường mới có thể khỏe mạnh trở lại.”

“Biết!” Mạc Tĩnh Viễn nhìn về phía đại tổng quản, ý muốn hắn đưa lão đại phu ra ngoài, chính mình thì đi đến bên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch, bất động của người đang nằm.

Người trên giường có chút gầy, mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, má đã hóp hơn một chút, lông mi đen dài, bóng nhẩy. hắn chưa từng làm qua việc nặng nhọc, tay nắm lấy bàn tay để ở ngoài chăn, tay nàng thô gầy, lại có một vài miệng vết thương nhỏ bể…..

“Thiếu gia….” Đại tổng quản quay về phòng trong, liền nhìn thấy Mạc Tĩnh Viễn kì lạ…..

Nghe thấy thiếu gia ngoài miệng châm chọc lão đại phu khiến lão phải hứa hạ chấp thuận điều trị, kì thật là lo lắng cho Nhạc Nhạn, còn có muốn dùng những phương thuốc quý hiếm nhất, thậm chí muốn giúp nàng điều trị lâu dài,…. Này có phải hay không là làm quá nhiều rồi? Nhưng mà chính là một tiểu nha đầu thôi….

“Thuốc đâu?” Phát hiện được sự hiện diện của đại tổng quản, Mạc Tĩnh Viễn thu hồi tay đang nắm lấy tay nàng.

Đại tổng quản cứng mặt, hais, thiếu gia là tưởng hắn có thể muốn gì biến ra cái đó ngay sao? Chính là quá nhiều dược rồi!

“đã phái ngươi đi dược phố tìm rồi!” Đại tổng quản thận trọng trả lời, quả thật rất sợ chọc giận Mạc Tĩnh Viễn khác thường này, “Thiếu gia…….. nha đầu này, để ta an bài nghỉ ngơi ở Ngô Đồng viện?”

Thiếu gia luôn không thích người ta đến phòng hắn, hơn nữa oa nhi này là còn đang nằm trên giường hắn a!

“không cần!” Lạnh nhạt liếc lão một cái, Mạc Tĩnh Viễn lần nữa quay trở lại ghế ngồi “Từ hôm nay trở đi, nàng liền ở đây!”

Ở lại đây? Đại tổng quản nhìn hắn, thật sự bây giờ rất khó hiểu được tâm tình thiếu gia.

Ở lại đây rốt cuộc là ý tứ gì nha? Là ở đây nghỉ ngơi, hay là ở đây để hầu hạ thiếu gia?

“Ngạc nhiên cái gì? đi xuống canh dược đi, khi nào tốt rồi thì đem lên đây!” Mạc Tĩnh Viễn đầu cũng không ngẩng phân phó, cầm lấy một bên thư rồi mới nhìn đến.

“Vâng!” Mặc dù còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra.

hắn là thiếu gia, hắn có quyền…..

Chỉ là lúc đấy cũng không nghĩ đến, thiếu gia như thế lại đem một người giữ đến bảy năm……..

-Hoàn chương 2-
Bình Luận (0)
Comment