Sườn Phi Tội

Chương 62

Phượng Loan cung, Đậu thái hậu ỷ trên ghế, mắt phượng nhắm lại, để cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng bóp vai, nửa ngày không nói gì. Ngọc Thanh đứng ở dưới chờ có chút nóng nảy, từ lúc bước vào Phượng Loan cung, Đậu thái hậu vẫn như cũ, dường như đem chuyện của nàng ném lên chín tầng mây. Nàng trực giác, Đậu thái hậu đang cố ý.

Vì thế rốt cục nàng nhịn không được phá vỡ bầu không khí yên ắng: “Thái hậu, Ngọc Khanh muốn gặp Vân La.”

Thái hậu rốt cục mở mắt, lẳng lặng nhìn Ngọc Thanh một lúc, rồi mở miệng sai bảo cung nữ: “Đem Vân La quận chúa ôm lại đây.”

Cung nữ cúi người, lĩnh mệnh mà đi.

Ngọc Thanh thở phảo, đột nhiên rất muốn cám ơn cung nữ áo lam kia.

Lát sau, liền thấy cung nữ kia ôm Tiểu Ngọc nhi đi đến, tiểu tử kia đã lớn thêm một chút, giờ phút này đang cắn cắn ngón cái mập mạp, vô cùng ngon miệng.

Thấy Ngọc Thanh, một đôi mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm nàng, miệng phát ra tiếng nghe không rõ.

Tình mẫu tử dâng lên mãnh liệt trong lòng Ngọc Thanh.

“Sau giờ ngọ, ai gia sẽ đem đứa nhỏ đến Tú uyển.” Đậu thái hậu ngồi trên ghế miễn cưỡng mở miệng, lời nói hàm chứa không được cự tuyệt.

Ngọc Thanh tiếp nhận đứa nhỏ, cuối cùng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Vì sao phải đưa Vân La đến Tú uyển? Để Ngọc Khanh nuôi nấng Vân La không tốt sao? Vì sao nhất định phải đem mẹ con chúng ta tách ra?”

Nghe xong những lời này, Đậu Thái hậu phát giận, nói: “Làm càn, Vân La là cháu gái của ai gia, đưa bé đi Tú uyển là lựa chọn tốt nhất, nữ tử họ Hoàng Phủ đều được đưa đến Tú uyển học tập mà trưởng thành, huống chi…” Nói tiếp, giọng cũng sắc bén: “Không phải ngươi muốn dẫn Vân La đi, mang theo đứa nhỏ họ Hoàng Phủ cùng nam nhân kia chạy trốn?!”

Ngọc Thanh kinh hãi, không biết vì sao việc này lại truyền đến tai Thái hậu, chẳng lẽ nam nhân kia nói cho thái hậu? Chẳng lẽ mọi người đều dùng ánh mắt như thế nhìn nàng cùng biểu ca? Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ biểu ca, không một ai tin tưởng nàng là Tô Ngọc Thanh?

Nàng ôm Tiểu Ngọc nhi, thử giải thích với Đậu thái hậu: “Mẫu hậu, không phải như thế, ta mang theo Tiểu Ngọc nhi, vì tốt cho Tiểu Ngọc nhi….”

“Không được gọi ta là mẫu hậu! Cũng không cần viện lí do này!” Đậu thái hậu cắt ngang lời nàng, khuôn mặt giận dữ, giọng nói bất giác lại lạnh thêm vài phần, “Hôm nay tha cho ngươi, là vì nể mặt phụ thân ngươi nhiều năm trung thành với họ Hoàng Phủ. Hôm nay ai gia coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ vì Tiêu gia các ngươi,Ngọc Khanh, ngày xưa ai gia yêu thương ngươi như vậy, ngươi lại có thể làm ra chuyện có lỗi với nhà Hoàng Phủ…”

“Ta…” Ngọc Thanh nhất thời không biết nói gì cho đúng, nàng sao lại làm chuyện có lỗi với nhà Hoàng Phủ, nàng chỉ là muốn về nhà mà thôi a, nàng phải làm thế nào để vị thái hậu uy nghiêm kia tin nàng không phải con dâu của thái hậu?

“Ta không phải Tiêu Ngọc Khanh, ta là…” Nàng vội vã giải thích.

Đậu thái hậu nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: “Không phải Ngọc Khanh? Vậy ngươi là ai? Ngọc Khanh, ai gia tuyệt đối không thể ngờ được, mãi tới hôm nay, ngươi vẫn chết không nhận sai. Nếu như vậy, ngươi cũng đừng trách ai gia lãnh bạc với ngươi. Vân La chắc chắn phải lớn lên trong cung, ngươi có thể đi thăm đứa nhỏ mỗi tháng một lần, nhưng tuyệt đối không được mang đi. Nhớ kĩ, đây là nhượng bộ lớn nhất của ai gia!”

“Nhưng thái hậu…”

“Không cần nói thêm nữa, hai canh giờ sau Vân La sẽ đi Tú uyển, chính ngươi nắm cho rõ.” Nói xong, thái hậu lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Thanh, để cung nữ dìu về hậu cung.

Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngọc nhi, bất lực đứng lên, nói chính xác, nàng Tô Ngọc Thanh cùng lắm chỉ là mẹ nuôi của Tiểu Ngọc nhi, mặc dù có tình cảm huyết nhục tương liên, vẫn không phải mẹ đẻ, mà Hoàng Phủ Luật, phụ thân đứa nhỏ, đối Tiểu Ngọc nhi mặc kệ không hỏi, lạnh lùng , hắn như vậy rốt cục là ai?

Chẳng lẽ quả thật như lời thái hậu nói, Tiểu Ngọc nhi là người nhà Hoàng Phủ, nàng Tô Ngọc Thanh chỉ là người ngoài, nàng như vậy, rốt cục vì sao?

Nắm bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Ngọc nhi, sờ sờ làn da mềm mại tinh tế của bé, nàng lấy dây xích tay mang bên mình, đeo vào cổ tay mập mạp của tiểu Ngọc nhi. Rồi đột nhiên phát hiện trên cổ ay bé có dấu châm rất nhỏ, rất mờ, cẩn thận nhìn mới có thể phát hiện.

“Đây là có chuyện gì?” Nàng hỏi tiểu cung nữ phía sau.

Cung nữ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cổ tay phải Tiểu ngọc nhi một cái, khó hiểu đáp: “Nô tỳ không biết, tiểu quận chúa đang tập đi, có thể là tiểu quận chúa không cẩn thận bị thế.”

Nghe xong, Ngọc Thanh có chút bất an, “Là ai chăm sóc cho Vân La?”

“Vân La quận chúa vẫn ở tẩm cung của thái hậu, hai ngày trước được đưa đi Tú uyển.”

“Tú uyển…” Đang muốn truy vấn, chợt thấy trong nội thất có một cung nữ môi hồng răng trắng quen mắt đi ra, nàng tới trước Tô Ngọc Thanh, lạnh lùng nói: “Tú uyển đón Vân La quận chúa trở về, thái hậu nương nương thỉnh Ngọc vương phi quay về Vân Hiên cung.”

“Ta đã biết.” Ngọc Thanh nhìn lướt qua nàng, khẽ hôn trán tiểu Ngọc nhi, không đành lòng giao đứa nhỏ cho cung nữ: “Ngọc nhi, nhất định phải vui vẻ lớn lên…” Đây là lời nhắn cuối cùng, vận mệnh của nàng và Tiểu Ngọc nhi, cuối cùng vẫn bị người khác nắm trong tay a.

Ngay sau đó, vài cung nữ ôm Tiểu Ngọc nhi chậm rãi rời khỏi Phượng Loan cung, biến mất trong tầm mắt.

Ngọc Thanh yên lặng đứng đo, không biết, vận mệnh nàng cùng đứa nhỏ rốt cục ở nơi nào.

Sau đó, nàng liền quay về Vân Hiên cung, bên cạnh có một cung nữ áo lam xa lạ.

Biết đi đến cửa Vân Hiên cung, cung nữ trầm mặc kia mới lui thân rời đi.

Ngọc Thanh đứng ở cửa, nhìn thấy đội ngũ bảo vệ dày đặc, hơi ngửi thấy mùi nguy hiểm bức người.

Nam nhân này, thì ra lúc nào cũng cách cái chết trong gang tấc a.

Nàng đi vào, nhìn thấy đầu tiên chính là có một thân ảnh màu lam bận rộn ra vào trong phòng Hoàng Phủ Luật.

“Là ngươi?” Nàng cả kinh nói, nử tử kia rõ ràng là người của thánh chủ, mà thánh chủ lại là kẻ trăm phương ngàn kế muốn giết Hoàng Phủ Luật.

Nữ tử ngẩng đầu, nhíu mi nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú không có cảm xúc, lạnh như băng, thật sự khó có thể tưởng tượng ngày đó nàng ta mở lời cứu nàng.

“Là Hoàng thượng phái nô tỳ tới.” Nữ tử thản nhiên nói một câu, cũng là sợ hãi trước mặt Ngọc Thanh.

“Hoàng thượng phái ngươi tới chăm sóc hắn? Sao có thể? Ngươi không phải…”

“Sao lại không thể? Lãnh Hương hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, cuối cùng lấy được tín nhiệm của hoàng thượng, Lãnh Hương không dễ dàng chút nào chờ tới hôm nay… Thánh nữ, biết hôm nay, ngươi vẫn là không nhớ kĩ giáo huấn a.”

“Ta không phải thánh nữ.”

Nữ tử tên Lãnh Hương lạnh lùng cười: “Đây là vận mệnh của ngươi, trốn không được.”

Rồi không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh một lần rồi bưng chậu máu loãng đi ra ngoài.

Ngọc Thanh lo lắng đi vào nội thất, liền thấy nam nhân kia nằm trên giường, ngực trần băng kín, hai mắt chăm chú tìm hiểu mũi tên trong tay.

Thấy nàng bước vào cửa, nhẹ nhàng buông mũi tên trong tay, mày kiếm đang nhăn chặt thoáng giãn ra một chút.

“Nhìn thấy đứa nhỏ?” Thanh âm trầm thấp.

“Ừ.” Ngọc Thanh đi đến gần hắn, dừng lại trước đầu giường, hỏi: “Vì sao cố tình nhận định Tiểu Ngọc nhi không phải là hài tử của ngươi?”

Một câu nói ra, làm khuôn mặt nam nhân lập tức trở nên khó coi.

Hắn nói: “Lời này không phải nên hỏi chính ngươi, đứa nhỏ rốt cục là của ai, chỉ có ngươi biết rõ nhất!”

Nghe lời này, Ngọc Thanh có chút khó chịu, nàng nhìn vào mắt hắn, mang theo chỉ trích: “Ta cùng biểu ca cho tới bây giờ vốn không có tư tình… Nếu Tiêu Ngọc Khanh là thê tử của ngươi, ngươi là phu quân sao lại không biết? Huống chi đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ngươi sao có thể nhẫn tâm…”

Hoàng Phủ Luật mặt nhăn mày nhíu, hắn không nhịn được quát to: “Nữ nhân, quản miệng của ngươi cho tốt! Đứa nhỏ có phải của bổn vương hay không, trong lòng bổn vương rõ ràng. Bổn vương nói cho ngươi, từ đầu đến cuối, bổn vương chỉ có một đứa con là Dục nhi!”

“Bởi vì đứa nhỏ là Mạnh Tố Nguyệt sinh?”

Nam nhân nhìn chăm chú vào nàng, cuối cùng bạc môi nhẹ mở: “Đúng, chỉ có đứa nhỏ Mạnh Tố Nguyệt sinh mới là đứa nhỏ của bổn vương!”

Ngọc Thanh cuối cùng xoay người sang chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy vẻ khó chịu trên mặt nàng, nàng nói: “Cùng là cốt nhục của ngươi, đơn giản là Tố Nguyệt của ngươi, Tiểu Ngọc nhi thành cô nhi không cha không mẹ, ha hả, Hoàng Phủ Luật, ngươi điên rồi!”

Hoàng Phủ Luật nghe xong, ngón tay nắm chặt kêu “răng rắc”, “Nữ nhân chết tiệt…”

Lúc này Lãnh Hương đã về phòng, tất nhiên là thấy hai người tình tự, nhưng không nói không rằng, chỉ cẩn thận hầu hạ Hoàng Phủ Luật. Ngọc Thanh không nhìn tiếp, bước về trước, muốn ra ngoài cửa.

Lúc này truyền đến tiếng nam nhân rống giận: “Bổn vương có nói cho ngươi đi sao?” Bước chân Ngọc Thanh dừng lại, cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài cửa.

Không may, vừa mới cãi nhau với hắn, hắn liền sai người đến, đem nàng đặt trên giường.

Giờ phút này, cánh tay mạnh mẽ của hắn đè nặng xuống thắt lưng nàng, lồng ngực rộng lớn ôm nàng từ phía sau, chút không thấy vẻ tức giận lúc ban ngày.

Nàng trong lòng thủy chung vẫn có chút oán hận, vặn vẹo người, muốn thoát khỏi hắn.

Thấy vậy, thân mình nam nhân càng gần sát nàng, cơ hồ không còn khe hở nào.

“Ta muốn đi ngủ.” Nàng oán giận.

Nam nhân càng ôm chặt nàng, gầm nhẹ: “Như vậy cũng có thể ngủ.”

Như vậy có thể ngủ sao? Hơi thở của hắn phả vào gáy nàng, có chút trêu chọc, bàn tay đặt trên bụng nàng nhẹ nhàng xoa, hơn nữa hạ thể của hắn, …. nàng thậm chí có thể cảm nhận dục vọng nóng bỏng của hắn.

Thật sự làm cho nàng hít thở hỗn loạn. “Ta thích ngủ một mình.”

Nam nhân tựa hồ chôn đầu vào gáy ngọc của nàng, khàn khàn nói: “Nếu đã là ái phi của bổn vương, sẽ phải quen với việc cùng bổn vươg ngủ một giường.”

Ngọc Thanh vặn vẹo, tránh né khỏi khiêu khích bừa bãi của hắn.

“Ta không quen.”

Nam nhân này sao có thể coi như không có chuyện gì, còn bá đạo đòi nàng thay đổi thói quen.

“Đừng lộn xộn!” Nam nhân gầm nhẹ, đột nhiên cuốn lấy thân thể nàng, đưa thân mình cường tráng của hắn nằm trên người nàng.

Nàng nhất thời cảm thấy trầm trọng.

Đã thấy hắn lại dùng tay di chuyển, hạ thể dán vào nàng, đem nàng bao phủ dưới thân hắn.

“Ngươi là người của Hồng Thánh y?” Hắn hỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Ta không biết.” Nàng vặn vẹo thân thể, cự tuyệt lửa nóng trong mắt hắn.

“Nói cho bổn vương, ngươi cùng Hồng y thánh có quan hệ gì?”

Nàng rốt cục nhìn vào mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Ta nói rồi, ta không biết.”

Nam nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm, dần dần lôi nàng xuống, cơ hồ đem nàng cuốn vào lốc xoáy kia.

Sau đó, nàng thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn tới gần nàng, dần dần phóng đại, dần dần tới gần, thẳng đến khi thân thể của hắn dính chặt lên người nàng, “A…” nàng kinh hô một tiếng, đến lượt nam nhân rên rỉ thống khổ.

Ngay sau đó, thân thể nàng bỗng bay lên, nam nhân trở mình nằm dưới nàng.

“Ngươi đổ máu!” Nói xong, đã ngồi dậy, định băng bó lại cho hắn.

Nam nhân bắt lấy cổ tay nàng, cắn răng nói nhỏ: “Ta không sao, chính là miệng vết thương bị vỡ ra, đổ chút máu cũng không có việc gì.”

Nhìn thống khổ trong mắt hắn, nhẹ nhàng rút tay về, nằm xuống, hai mắt nhìn trướng đỉnh.

Nam nhân cũng không nói gì.

“Ngươi nên đề phòng kẻ ác bên cạnh ngươi.” Nàng nói, hai tròng mắt vẫn nhìn trướng đỉnh.

“Hả?” Nam nhân quay đầu nhìn nàng, “Ngươi đang nói chính ngươi sao?”

Ngọc Thanh có chút buồn bực, rồi cũng quay đầu sang hắn, “Ta không nói ta…”

Nam nhân nhíu mày, chờ nàng nói tiếp.

Ngọc Thanh cắn răng, đem lời còn lại nói ra: “Ta muốn nói tới người Hoàng thượng phái tới bên cạnh ngươi.”

“Lãnh Hương?” Mắt Hoàng Phủ Luật lóe lên, có tâm tư.

Ngọc Thanh quay đầu lặng im chốc lát, sau đó nói, “Ngươi không nên để nàng quá thân cận với ngươi.”

“A…” bên tai truyền đến tiếng nam nhân cười khẽ, hắn nói: “Thì ra là ái phi ghen tỵ.” Tay cũng đưa ra, vuốt ve mái tóc đen bóng của nàng, điểm nhẹ chóp mũi của nàng, “Thật sự là ái phi ngoan của bổn vương, có thể nghĩ chu đáo cho bổn vương như thế.”

Ngọc Thanh nhìn hắn, bỗng nhiên nghe hắn chế nhạo, còn thật tình nói: “Ta nói đều là thật sự.” Rồi xoay người đi không để ý tới hắn. Nam nhân chết tiệt này, đến nay vẫn không chịu tin tưởng nàng.

Nam nhân trầm mặc một lát, sau đó đem lồng ngực thoảng mùi xạ hương nam tính tới gần Ngọc Thanh, cánh tay trước sau như một ôm chặt eo nhỏ nàng, chân dài bá đạo bò lên, cứ ôm nàng như vậy cùng ngủ.
Bình Luận (0)
Comment