Sườn Phi Tội

Chương 69

Ngay sau đó, Dung Danh Tông bị thị vệ lôi ra ngoài, tức khắc liền nghe hắn hét lên thảm thiết. Ngọc Thanh đứng dậy, nức nở chạy ra ngoài cửa: “Biểu ca!”

Hoàng Phủ Luật một tay giữ chặt nàng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm: “Ái phi cảm thấy như vậy còn chưa đủ dọa người sao?” Nói rồi ném nàng lên giường, chính mình theo lên đứng trước giường.

“Vì sao chàng không chịu tin tưởng ta? Rõ ràng chậu hoa hà thanh kia là chàng tặng cho ta, Tình Nhi cũng có một chậu, là chàng bảo tì nữ của nàng ấy đưa lại dây. Chàng nói đêm nay muốn thị tẩm nàng… Vì sao không chịu tin tưởng ta cùng biểu ca là trong sạch? Vì sao không chịu tin tưởng ta?” Ngọc Thanh nằm trên giường, than thở khóc lóc, đôi mắt như nước ngập oán giận, cũng có thất vọng đau khổ, vì hắn không tín nhiệm nàng.

Thì ra, sự tin tưởng của nam nhân này với nàng chỉ yếu ớt như tờ giấy thôi, chỉ một vết cắt liền rách!

Hoàng Phủ Luật nắm chặt tay đến trắng bệch, hắn nhìn nữ tử trên giường liên tục chỉ trích hắn, tức giận nói:

“Ngươi đang trách bổn vương chia rẽ ngươi cùng tình lang ao? Cái gì mà hoa hà thanh, bổn vương mới từ phòng Tình Nhi về đây, căn bản không bảo đưa cho các ngươi hoa hà thanh gì cả!” Hắn tới gần Ngọc Thanh từng bước một, thất vọng: “Không ngờ tới ngươi vẫn không chịu quên hắn, thì ra những lời dịu dàng kia đều là giả, ngươi còn muốn cao chạy xa bay với hắn…”

“Không, không phải như thế, ta không muốn cao chạy xa bay, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới. Hoàng Phủ Luật, chàng biết không? Hiện tại ta thầm nghĩ cùng một chỗ với chàng…” Ngọc Thanh vừa nói vừa rơi nước mắt, thì ra đến nay hắn vẫn cho rằng nàng yêu biểu ca.

Hoàng Phủ Luật cười lạnh: “Buổi sáng còn nằm trong ngực bổn vương, a—- Khá khen cho một cái thầm nghĩ bên cạnh bổn vương! Nữ nhân chết tiệt, ngươi thực coi bổn vương là thằng ngốc!”

Hắn vươn tay, nắm lấy cằm nàng, khuôn mặt tuấn tú ngập tràn tức giận: “Bổn vương sẽ không cho các ngươi cùng một chõ, các ngươi chết này tâm đi!” Hắn vừa nói vừa xiết chặt tay, đến khi cằm Ngọc Thanh xuất hiện dấu tay màu đỏ sậm, hắn mới buông nàng ra.

Ngọc Thanh, không hề kêu ca một tiếng, chỉ rơi nước mắt, quật cường nhìn hắn.

Chờ hắn buông nàng ra, mới bình tĩnh nhìn hắn:

“Chàng vẫn không chịu tin tưởng trong lòng ta chỉ có chàng?”

Hoàng Phủ Luật rống giận: “Nữ nhân chết tiết, bổn vương chỉ tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe!”

Nói rồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác, trầm trọng ra lệnh: “Lập tức mang nàng đến Tịch Lạc viên đi, từ nay về sau thành thị thiếp của bổn vương!”

Hắn không nhìn nàng thêm giây nào nữa, liền như vậy nhanh chóng ly khai tầm mắt của nàng, chỉ lưu lại cho nàng một bóng dáng quyết tuyệt.

Nàng vô lực nằm trên giường, rơi nước mắt,, nở nụ cười. Sao nàng lại có thể hy vọng xa vời rằng hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng cơ chứ? Sao có thể?

~~~***~~~

Nàng lại bị đưa về Tịch Lạc viên, làm một thị thiếp với thân phận thấp kém nhất.

Nơi này, thành một góc bị người trong vương phủ lãng quên. Không có Tiểu Ngọc nhi, không có Thu Thủy, không có lão mụ tiểu tì khác, chỉ có nàng cùng Tiểu Xu, làm bạn cùng lạnh lùng.

Rốt cục nàng trở nên trầm mặc, có ưu thương.

“Tỷ tỷ, vương gia hơi quá đáng. Rõ ràng là Hứa Tình Nhi hãm hại tỷ tỷ, hắn lại dám nói tỷ tỷ có tư tình.” Tiểu Xu nhìn sườn mặt ưu thương của tỷ tỷ, nói ra.

“Đừng nói nữa, Tiểu Xu.”

Ngọc Thanh nâng mí mắt, có chút trầm tĩnh: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Liền đứng lên, đi ra ngoài cửa, Tiểu Xu vội vàng đuổi kịp.

Một đường, không có ai ngăn đón các nàng, có chính là mấy lời thì thầm nói nhỏ của bọn hạ nhân.

Tất nhiên là hiểu bọn họ nói gì, lẳng lặng, nàng đi đến cổng lớn vương phủ.

Trên cầu cửu khúc, một phấn y nữ tử cầm quạt tròn đang ngắm hoa sen, thấy Ngọc Thanh đi tới, nở nụ cười đắc ý.

“Tỷ tỷ, cùng Tìn Nhi cùng ngồi bàn ăn có cảm giác thế nào? Không thể ngờ được tỷ tỷ cũng có ngày hôm nay! Ha hả…” Nói xong đã dùng quạt che miệng lại, tiếng cười vô cùng chói tai.

Ngọc Thanh không để ý tới nàng, lướt qua người nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi không muốn biết Vương gia nói tỷ tỷ thế nào sao?” Hứa Tình Nhi thôi cười.

Ngọc Thanh dừng lại, nhưng không xoay người, “Hắn nói như thế nào?”

“A, hơn nửa tháng nay Vương gia đều đến phòng Tình Nhi… Ai, làm Tình Nhi mệt đến không dậy khỏi giường được. Vương gia nói…” Nàng kiều mị nháy mắt, cố ý muốn nói lại thôi: “Tình Nhi không nên nói, dù sao tỷ tỷ cùng Vương gia cũng từng ân ái một hồi.”

Ngọc Thanh đi về phía trước, Tiểu Xu phía sau nghe được liền giận dữ, nữ nhân dối trá này, thật đúng là không biết xấu hổ!

Nếu tỷ tỷ không nên tiếng, nàng cũng lặng im, tuy rằng trong lòng không thoải mái, vẫn là nên đi theo sau tỷ tỷ.

Hứa Tình Nhi không buông tha Ngọc Thanh: “Vương gia nói tỷ tỷ là nữ nhân ti tiện đâu, ha hả.”

Ngọc Thanh giật mình đứng lại, toàn thân lạnh thấu, hắn cư nhiên nói nàng như vậy!

Tiểu Xu nhịn không được xoay người lại, thốt ra: “Ngươi mới là nữ nhân ti tiện! Dùng thủ đoạn đê tiện như vậy ly gián Vương gia cùng tỷ tỷ, Hứa Tình Nhi ngươi cùng lắm chính là một thị thiếp thân phận thấp kém, vẫn là thế thân…”

Hứa Tình Nhi giận dữ, khuôn mặt mềm mại có chút vặn vẹo, “Tiện tì chết tiệt, đập nát miệng ngươi!” Nói xong, năm ngón tay móng đỏ tươi định tát vào Tiểu Xu.

Bàn tay còn cách mặt Tiểu Xu một chút liền bị người bắt được, Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn nàng: “Hứa Tình Nhi, không được chạm vào người của ta. Chớ quên, ta còn hai món nợ chưa tính với ngươi!”

Hứa Tình Nhi buông tay, lại nở nụ cười đắc ý, “Thế thì sao? Vương gia sẽ không bao giờ… tin tưởng ngươi nữa, ta Hứa Tình Nhi hiện tại chính là có khả năng khoe ra với ngươi! Tiêu Ngọc Khanh, cảm giác từ thiên đường rơi xuống đất có khổ sở không, đây là báo ứng của ngươi, ha ha, Tiêu Ngọc Khanh ngươi đã không cho ta sống khá giả, ta Hứa Tình Nhi cũng tuyệt không cho ngươi sống được tự tại…”

Nàng hung hăng nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh đầy hận ý: “Vương gia là chỗ dựa cả đời Tình Nhi, Hứa Tình Nhi ta tuyệt sẽ không để cho ngươi cướp đi hắn khỏi tay ta! Tiêu Ngọc Khanh, đường về sau còn rất dài, ha ha ha….”

Nói xong, liếc nhìn Ngọc Thanh một cái, ngửa mặt lên trời cười dài mà đi.

“Tỷ tỷ, nữ nhân kia quá kiêu ngạo.” Tiểu Xu nhìn thân ảnh hồng phấn, hận không thể chạy theo tát ả một cái thật mạnh.

“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Thanh bình tĩnh xoay ngươi, đi đến cổng.

Giờ khắc này, có ai biết, mặt ngoài của nàng rất bình tĩnh, tâm cũng bối rối, đau nhức không thôi.

Nam nhân kia nói nàng là nữ nhân ti tiện, cư nhiên đem chân tình của nàng dẫm nát dưới chân hắn!

Nam nhân chết tiêt, hắn sao có thể đối xử với nàng như vậy?

Bước nhanh đi tới cổng, thị vệ canh ở cổng không thèm nâng lên mí mắt, liền để các nàng ra khỏi Vương phủ.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?” Tiểu Xu theo sau lo lắng hỏi, tỷ tỷ không chịu đi kiệu, cứ đi nhanh trên đường, căn bản không có phương hướng.

“Không biết, tùy tiện đi một chút.” Ngọc Thanh đi phía trước trả lời.

Tiểu Xu biết tỷ tỷ rối loạn, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng nàng biết tỷ tỷ bị thương.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi Lạc Diệp sơn trang đi, đi tìm Dung đại nương.” Nàng thông minh đề nghị.

Ngọc Thanh bước chậm lại: “Cũng tốt, có lẽ biểu ca bị hắn đưa đến nhà Phượng di.” Như vậy nàng cũng có chút an ủi.

Xuyên qua ngã tư đường phồn hoa ồn ào náo động, nàng mang theo Tiểu Xu đi đến cổng phía đông.

Nơi đó, vẫn có hai hàng binh lính canh gác như cũ.

Nàng lẳng lặng đi qua, nhớ tới trước kia nàng ngồi cùng hắn trên một con ngựa qua đây.

Đó là chuyện cách đây không lâu, hôm nay liền thay đổi rồi.

Hai binh lính đột nhiên ngăn nàng lại: “Ngọc vương phi, ngài không thể ra khỏi thành, đây là mệnh lệnh của Vương gia.”

Ngọc Thanh dừng lại: “Vì sao không cho ta ra khỏi thành?”

“Đây là mệnh lệnh của Vương gia, mời Ngọc Vương phi trở về đi.” Bức tường người ngăn trước mặt nàng không xê dịch.

Tiểu Xu kéo góc áo nàng: “Tỷ tỷ, chúng ta đi tìm Tần trang chủ đi, nói không chừng giờ này Tần trang chủ đang ở Hồng lâu đó.”

Ngọc Thanh nghe xong, rốt cục xoay người, kéo Tiểu Xu trở về, “Đi thôi, chúng ta đi tìm Tần đại ca.”

Trên đường đến Hồng lâu, nàng vẫn không nói gì, Tiểu Xu cũng lẳng lặng, hai ngươi sải bước nhanh chóng xuyên qua đám người.

Lúc này, đầu đường bỗng trở nên xôn xao.

Đám người đông đúc trật tự giãn ra hai bên, không náo loạn, không có gì mới, đều trật tự làm chuyện của chính mình, giống như thói quen bình thường.

Nguyên nhân bọn họ tránh ra vì có xe ngựa xa hoa đi qua, đó đương nhiên là xe ngựa của Tứ vương gia, không người không biết, không người không hiểu, bọn họ đã thấy nhưng không thể trách.

Chỉ có hai nữ tử trong đám người là hoảng loạn, Ngọc Thanh thấy xe ngựa kia, liền nhớ tới chuyện đến Thái y viện bị hắn bắt về, nhiều người như vậy, hắn có thể dễ dàng tìm ra nàng trong đám người.

Nàng vội vã giữ chặt Tiểu Xu trốn sau cửa hàng bán son, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm xe ngựa. Bức màn không vén, không nhìn thấy người trong xe, nhưng nàng lại muốn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia.

Sau xe ngựa có bốn thị vệ lẳng lặng theo sau, không hề khác thường đi qua người nàng, Ngọc Thanh thở nhẹ nhõm một hơi, lại có chút thất vọng khó hiểu. Hắn cuối cùng cũng đi qua, đi qua như không có việc gì.

“Tiểu thư, ngươi muốn mua son sao? ” Chủ quá hỏi hai hai nữ tử che mặt trốn sau quán hắn, chờ Ngọc Thanh bỏ khăn xuống, người bán hàng rong kêu sợ hãi một tiếng: “A, Ngọc vương phi…”

Tiểu Xu trừng hắn một cái: “Ngươi nhận sai người, chúng ta chỉ đến xem son của ngươi. Bây giờ chúng ta không mua, tỷ tỷ, chúng ta đi.” Liền kéo Ngọc Thanh chạy theo hướng đến Hồng lâu.

“Nàng rõ ràng giống hệt Ngọc vương phi…” Người bán hàng rong gãi gãi đầu, than nhỏ.

Hai nữ tử đứng ngoài cửa hồng lâu, bây giờ là ban ngày, hồng lâu còn chưa mở cửa, huống chi các nàng là hai nữ tử, nữ tử không thể tiến vào hồng lâu.

Ngọc Thanh đứng trước cửa hồng lâu, suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần, nàng cùng hồng lâu này coi như cũng có duyên, năm lần bảy lượt thoát đi đều có liên quan tới nó, hơn nữa Hoàng Phủ Luật cũng thích tới nơi này.

“Tỷ tỷ, ngươi xem, xe ngựa của trang chủ tại kia, trang chủ hắn đến đây rồi, thật tốt quá.”

Ngọc Thanh nhìn về nơi Tiểu Xu chỉ, quả thực thấy xe ngựa của Tần Mộ Phong đứng đó. Mà vừa rồi vì nàng quá muốn vào hồng lâu, nên không thấy xe ngựa kia.

Lúc này, một nữ tử áo lam kiều mị đi ra, nàng đi đến trước mặt Ngọc Thanh, đôi mắt phượng khôn khéo đánh giá Ngọc Thanh một phen từ đầu đến chân, sau đó hỏi: “Ngươi chính là Tô Ngọc Thanh?”

Ngọc Thanh gật đầu: “Đúng vậy, ta chính là Tô Ngọc Thanh, muốn gặp Tần đại ca.”

“Tần đại ca?” Nữ tử nhướng mày, mắt vụt qua ghen tuông.

Nàng nói: “Là Tần đại ca để ta tới đón ngươi, theo ta đi vào hậu viện đi.” Lạnh lùng liếc Ngọc Thanh một cái, liền đi vào bên trong.

Ngọc Thanh và Tiểu Xu vội vàng đuổi kịp.

Tới độc viện của Tần Mộ Phong, sắc mặt Ngọc Thanh hơi chút tái nhợt.

“Tần đại ca, người đã mang đến, vậy Tâm Mị ta lui ra trước.” Nữ tử áo lam nhẹ nhàng cười với Tần Mộ Phong, lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngọc Thanh, rời khỏi phòng.

Tần Mộ Phong một thân áo bào trắng thanh lịch, đang thưởng thức một cây đàn cổ.

Nhìn thấy Ngọc Thanh vào cửa, hắn cười tà nịnh, tiêu sái nói: “Đang nghĩ ngợi, thứ này nên xứng với giai nhân nào, Ngọc Thanh ngươi liền tới đây. Xem ra Ngọc Thanh cực có duyên phận với Nhiễu Lương, ta không đành lòng đưa tặng cũng phải tặng.”

Ngọc Thanh có chút thụ sủng nhược kinh, nàng đi qua, ngón tay khẽ vuốt mặt đàn, quả thực nghe thấy thanh âm rất thanh thoát, nàng nói: ” Ngọc Thanh không xứng với đàn này, cám ơn ý tốt của Tần đại ca.”

Tần Mộ Phong nhàn nhã ngồi xuống, nói có chút tùy ý: “Ta tất nhiên sẽ không đánh đàn, đáng tiếc cho đàn này phải ngủ yên lâu dài.”

Ngọc Thanh cũng ngồi xuống cạnh hán, nói tiếp: “Đàn này rất quý, Ngọc Thanh sợ bôi nhọ nó.”

Tần Mộ Phong nở nụ cười: “Nhận lấy đi, xem như là tâm ý của Tần đại ca.” Hắn nhìn vào Ngọc Thanh, có chút lo lắng: “Tái nhợt như vậy, là nhớ tới chuyện gì sao? Đừng sợ, ta đã phế tên hỗn đản chết tiệt kia rồi.”

Ngọc Thanh quả thật có chút không khỏe, vừa mới đi qua lùm cây kia, cảm giác buồn nôn đột nhiên xuất hiện. Nàng thản nhiên cười: “Tần đại ca, hôm nay Ngọc Thanh tới vì muốn cầu Tần đại ca có thể giúp đỡ Ngọc Thanh đi tìm biểu ca, biểu ca hắn…” Nói rồi cắn chặt môi có chút không đành lòng nói tiếp.

Tần Mộ Phong nhíu mày, đôi mắt trêu tức trở nên trầm tĩnh: “Ngọc Thanh, ta biết tiểu tử Hoàng Phủ Luật kia tức giận trước mặt ngươi, cái gì lí trí đều bị ném lên chín tầng mây. Biểu ca ngươi đã đưa đến Lạc Diệp sơn trang ta, nhưng mà, từ nay về sau sợ Dung Danh Tông hắn không bao giờ có thể… đi lại được.”

Ngọc Thanh che miệng, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Tần đại ca, ngươi tin tưởng ta cùng biểu ca là trong sạch sao?”

Tần Mộ Phong gật đầu, “Ta vẫn tin tưởng ngươi cùng Dung Danh Tông không có tư tình, hơn nữa ta cũng tin tưởng ngươi yêu Luật, đúng không?”

Ngọc Thanh không đáp, lặng lặng rơi lệ.

Tần Mộ Phong còn nói tiếp: “Luật hắn có thể là quá để ý đến ngươi, nên mới không từ thủ đoạn như vậy…”

“Nhưng mà biểu ca vô tội a..” Nước mắt rơi càng nhiều.

Tần Mộ Phonh bình tĩnh nhìn nàng: “Nhưng mà hắn không hối hận, hắn vì ngươi mà gãy chân là can tâm tình nguyện, ngươi nên hiểu tâm ý của hắn.”

“Ta hiểu, nhưng mà ta không thể đáp lại a.”

“Ta biết, bởi vì trong lòng ngươi chỉ có tên hỗn đản Luật kia!” Khẳng định chắc nịch, mang theo một chút cô đơn.

Ngọc Thanh nhìn hắn, có chút kí thác: “Xin thay Ngọc Thanh để ý đến biểu ca được không? Tần đại ca, Ngọc Thanh nợ biểu ca rất nhiều.”

“Ta sẽ.” Tần Mộ Phong hứa hẹn.

Tiểu Xu chạm nhẹ vai Ngọc Thanh, đau lòng: ” Tỷ tỷ, trang chủ nhất định sẽ để ý đến Dung đại ca, ngươi yên tâm đi.”

Tỷ tỷ là nữ tử đáng để thương yêu, trang chủ thầm thương trộm nhớ tỷ tỷ, sao nàng có thể nhìn ra. Từ lần đầu tiên trang chủ bắt bẻ tỷ tỷ, nàng liền nhìn thấy trang chủ biến hóa. Đáng thương nàng Tiểu Xu chỉ là một nha đầu bé nhỏ không đáng kể, tất nhiên sẽ không lọt vào mắt trang chủ, nhưng hiện tại tỷ tỷ có thể có sự quan tâm của trang chủ, cũng là một loại dựa vào. Vẫn còn tốt hơn nhiều so với vị Vương gia vô tình chỉ biết thương tổn tỷ tỷ kia.

Tần Mộ Phong dừng lại một lát, Luật sớm đã phát hiện hắn không tự giác quan tâm tới Ngọc Thanh, cũng phòng bị hắn. Từ lúc Luật ôm Ngọc Thanh vào Cô Vụ cư của hắn, liền biểu thị công khai hắn giữ lấy Ngọc Thanh. Cuối cùng Luật cũng buông thống khổ khi mất Tố Nguyệt, hắn muốn bắt đầu lại một lần nữa.

Mà Tần Mộ Phong hắn, yêu thật lòng người con gái hắn không bao giờ chiếm được. Hắn biết, hắn càng quan tâm tới Ngọc Thanh, Ngọc Thanh sẽ chịu càng nhiều thương tổn. Không có khả năng Luật sẽ buông Ngọc Thanh ra.

Hắn nhìn nước mắt của nữ tử, bất giác bóp chặt hai tay.

“Ngọc Thanh, cha ngươi là Tô Thiên Phong sao? Trước đây từng là viện sử của Thái ý viện?” Hắn nói sang chuyện khác, cuối cùng không đành lòng nói cho nàng, yêu phải tiểu tử Luật kia chỉ có nhận lấy thương tổn vô tận. Cho dù nàng biết thì sao, vẫn sẽ làm thiêu thân lao đầu vào lửa, giống như hắn mà thôi.

“Đúng, cha ta tên là Tiêu Thiên Phong, nhưng ta không biết có phải viện sử thái y viện hay không, vì cha chưa từng nhắc tới với Ngọc Thanh. Tần đại ca có tin tức về cha ta sao?” Ngọc Thanh bất ngờ hỏi.

Tần Mộ Phong nhìn nước mắt của nàng, thật sự không đành lòng hủy diệt hy vọng của nàng.

“Tô đại nhân từng xuất hiện ở hoàng cung một lần, sau không có tin tức.”

“Vậy sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, ánh sáng hy vọng vụt tắt.

Tần Mộ Phong an ủi nàng: “Ta còn tiếp tục tìm kiếm, Ngọc Thanh không được mất hy vọng.”

“Được.” Ngọc Thanh nén thất vọng, cười ảm đạm: “Ngọc Thanh vẫn tin tưởng có thể tìm thấy cha, cám ơn Tần đại ca. Canh giờ không còn sớm, Ngọc Thanh cần phải trở về.”

Nói rồi đứng dậy, hơi cúi ngươi cúi chào.

“Chờ chút Ngọc Thanh.” Tần Mộ Phong gọi nàng lại, tức khắc lấy cây Nhiễu Lương trên bàn giao cho Ngọc Thanh, “Không thể quên thứ đại ca tặng cho ngươi.” Đôi mắt phượng hẹp dài lại khôi phục vẻ trêu đùa lúc trước.

“Cám ơn Tần đại ca.”

Hắn đưa nàng tới cửa hồng lâu, lúc này trời đã nhập nhoạng tối, lác đác mấy đệ tử nhà giàu đã tới hồng lâu, nữ tử áo lam kia tiếp đón thân thiện trước cửa, nhìn thấy Ngọc Thanh ôm đàn trước ngực cùng Tiểu Xu, ánh mắt trầm xuống, không vui.

Tần Mộ Phong cũng không tự mình đưa Ngọc Thanh quay về vương phủ, mà cẩn thận gọi kiệu cho nàng, “Sớm trở về, miễn cho tiểu tử kia lại lấy mấy lý do vớ vẩn đến.” Hắn dặn dò nữ tử trong kiệu, sau đó đứng dậy phân phó kiệu phu khởi kiệu.

Kiệu dần dần đi khỏi tầm mắt hắn.

Lam Tâm Mị đi tới gần hắn: “Tần đại ca, không thể ngờ ngươi lại đem tặng nàng Nhiễu Lương, nàng chính là nữ nhân của Tứ vương gia.”

“Ta biết.” Tần Mộ Phong nhìn phương hướng cỗ kiệu rời đi, lẩm nhẩm.

~~~***~~~

Trở lại Tịch Lạc viên, trời đã tối hẳn.

Tiểu Xu tinh tế thắp sáng đèn trong vườn, lúc này khu vườn mới khôi phục chút linh khí.

Ngọc Thanh ngồi dưới đèn, tinh tế vuôt ve mặt đàn, thanh âm trong trẻo lọt vào tai.

Mà nàng cũng không đàn tấu, chỉ lẳng lặng gảy, hình như có tâm tư.

“Tỷ tỷ, ngươi đã đói bụng sao? Nửa ngày chưa ăn cơm.” Tiểu Xu thắp đèn xong, đi đến trước mặt nữ tử, ôm cái bụng đói hỏi nàng.

Ngọc Thanh lắc đầu: “Không đói bụng, Tiểu Xu đói bụng?”

Tiểu Xu có chút oán giận: “Mấy người phòng bếp không mang bữa tối đến định, ý để chúng ta đói chết sao?”

Chắc là đã qua bữa tối, nếu không Tiểu Xu đi nhà bếp tìm chút ăn đi.”

“Chỉ có thể như vậy.” Tiểu Xu oán giận: “Đám người kia quả thật là có mắt như mù, thấy người ta…” Ngọc Thanh nói nhẹ: “Tiểu Xu đi phòng bếp đi, phỏng chừng bây giờ còn có đồ ăn.”

“Vâng.” Tiểu Xu thôi oán giận, ôm cái bụng kêu “ọt ọt” ra khỏi cửa.

Lát sau, tiểu nha đầu ôm hai cái bánh bao cùng một đĩa dưa muối vào, vẻ mặt uể oải.

“Tỷ tỷ, đám người kia thật khinh người quá đáng, ta rõ ràng nhìn thấy bọn họ đang chuẩn bị thức ăn ngon ngọt, lại chỉ cho ta hai cái bánh bao này, nói là chuẩn bị cho hồ ly tinh kia… Đúng rồi, ta vừa đi cửa phòng hồ ly tinh, phát hiện Lí ma ma dẫn theo một đống nha hoàn đang hầu hạ hồ ly tinh….”

“Hôm nay là ngày mấy?”

“Tỷ tỷ, hôm nay là cuối tháng, ngày cuối tháng bảy.”

Thì ra là như vậy.

Nàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn mặt trăng trong trời đêm.

Tất cả, lại trở về điểm bắt đầu. Mấy tháng này thật giống một giấc mộng dài, mộng tỉnh, cũng không còn chút dầu vết.

Hắn, vẫn là hắn. Mà nàng, không còn là nàng.

Ngay lúc nàng sắp đem trái tim giao cho hắn, hắn lại không chịu tin tưởng nàng.

Bọn họ, ngay cả niềm tin căn bản nhất cũng không có.

Ngực, ẩn ẩn có vết rách. Nàng đột nhiên cảm thấy hận hắn.

“Tỷ tỷ, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Tiểu Xu đi tới bên người nàng, đỡ nàng tới bàn vuông, sau đó cẩn thận gắp miếng dưa muối tới miệng nàng.

Ngọc Thanh ngửi thấy mùi dưa muối đột nhiên thấy buồn nôn, nàng vội vàng che miệng lại, nôn ra mấy tiếng.

“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Xu vội vàng buông đũa, lo lắng hỏi.

Nửa ngày, ngực mới bình phục.

Ngọc Thanh cười khẽ: “Tiểu Xu, ngươi ăn trước đi. Chắc là tỷ tỷ ăn đồ hỏng, nên có chút buồn nôn, không sao. Chờ ăn xong, ngươi liền nghỉ tạm đi, hôm nay làm ngươi mệt đủ rồi.”

“Vâng, sáng mai Tiểu Xu làm đồ ăn ngon cho tỷ tỷ.” Tiểu nha đầu cười ngọt ngào, tiếp tục cầm đũa lên, một miếng bánh một miếng dưa muối, ăn ngon lành.

Ngọc Thanh đi đến trước đàn, ngọc tay ngọc chạm khẽ, không còn khẽ vuốt, cũng là đạn tấu ra một khúc đầy đủ “Ngọc lê lạc.”

“Tỷ tỷ…”

Tiểu Xu ăn no liền bị tiếng đàn ưu hương hấp dẫn đi tới, vốn định nói với tỷ tỷ nàng vô cùng thích nghe khúc nhạc này, chợt thấy khuôn mặt tuyệt sắc của tỷ tỷ nhuộm đầy ưu thương, liền ngậm miệng.

Chắc chắn tâm tình của tỷ tỷ liên quan tới Vương gia, cho dù ở Tiêu phủ, tỷ tỷ thấy sư huynh ôm nữ tử khác, cũng không từng nhìn thấy tỷ tỷ ưu thương như vậy. Nàng vẫn nghĩ tìm được sư huynh của tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ có thể quay về núi Ngọc Phong cùng sư huynh. Không ngờ tới, vị sư huynh ấy lại muốn kết hôn với nữ tử khác. Mà bây giờ vương gia cũng đột nhiên ân sủng con hồ ly tinh kia .

Tất cả, đều là số mệnh của tỷ tỷ sao?

Nàng đau lòng nhìn nữ tử đánh đàn, hơi thấu hiểu tiếng đàn của nàng.

Cuối cùng, nàng lẳng lặng rời khỏi phòng, để nữ tử thanh tĩnh một mình.

Canh ba, trong phòng vẫn vang lên khúc nhạc đau thương. Bóng đêm thanh tĩnh, càng thêm réo rắt thảm thiết.

Có một bóng đen cao lớn đi vào sân, chỉ đứng bên ngoài thật lâu, cuối cùng mặt nhăn mày ủ, xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment