*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: Yến Phi Ly
Diệp Côn cảm giác lời tỏ tình đêm đó Đồng Nhạn Linh dành cho hắn hẳn có thể nói là những câu từ rung động tâm can nhất mà đời này hắn nghe được.
Người thầy giáo nhìn như thanh nhã này nét sắc sảo trong ngôn từ có đôi khi thật sự có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng người khác. Mà hắn đến khi gặp Đồng Nhạn Linh mới dần dần ý thức được hóa ra trong lòng hắn cũng tồn tại một nơi như vậy.
Hiện tại hắn lại phải cố gắng cất giấu nơi ấy, không thể để bất cứ người nào thấy, vì bảo vệ góc mềm mại trong lòng đó mà mấy chục năm qua hắn vốn đã lạnh lùng lại càng thêm lạnh lùng.
Sau khi nghĩ cặn kẽ mỗi một bước đối sách, Diệp Côn đưa Đồng Nhạn Linh tới nhà chính Diệp gia.
Trước mặt mọi người, hắn bắt chéo chân, bưng tách trà có nắp ngồi trên ghế bành, dùng chất giọng trầm thấp và ngữ khí vững vàng nói ra việc mình muốn buông tay sản nghiệp của gia tộc, sang Mỹ tự thân lập nghiệp.
Bị tin tức này làm cho kinh ngạc không phải chỉ một hai người.
Diệp Bằng một câu cũng nói không nên lời, đám người hầu chung quanh càng cúi đầu không dám lên tiếng, bà Sáu vốn ngồi bên cạnh thấy tình huống không ổn bèn lấy cớ mình là phận nữ không hiểu mấy chuyện này mà rời khỏi sảnh chính. Còn ông Diệp ngồi trên vị trí chủ nhà thì trừng mắt, tay siết chặt gậy hơi hơi phát run.
Diệp Côn nhìn ra ý đồ không chấp thuận trong mắt cha, khẽ cười, hắn nâng tay lên giữ chặt cổ tay Đồng Nhạn Linh nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh hắn.
Sau đó hắn nói, cha, con từ bỏ sản nghiệp của gia tộc chỉ là chuyện nhỏ, còn có một chuyện quan trọng con muốn thông báo với người. Đó là con muốn sống cùng Nhạn Linh hết quãng đời còn lại. Tuy rằng cả đời này phỏng chừng không có khả năng danh chính ngôn thuận khiến xã hội tiếp nhận, nhưng bất kể thế tục hay danh phận, chung quy chỉ là người ngoài, con không đủ sức quan tâm. Hôm nay con về là muốn báo cho cha biết chuyện này mà thôi, ít nhất người là cha của con, con có nghĩa vụ nói cho người…
Diệp Côn không thể hết lời, bởi vì người ngồi trên ghế chủ nhà không cho phép hắn nói thêm nửa chữ.
Dùng gậy hung hăng gõ mặt đất vài cái, ông Diệp nhìn chằm chằm Diệp Côn, tay run rẩy chỉ thẳng vào hắn, tiện đà gằn từng từ hỏi hắn, mày biết mình đang nói cái gì không?
Diệp Côn không đáp lời, chỉ là chậm rãi, nhưng cực kỳ dứt khoát gật đầu.
“Anh cả…” Đứng phía sau cha, Diệp Bằng cơ hồ chịu không nổi, cậu mở miệng muốn hỏi đây có phải sự thật không, không chỉ muốn hỏi anh cả của mình mà càng muốn hỏi thầy Đồng, nhưng lời chất vấn của cậu đều không thể nói ra khỏi miệng.
Ông Diệp lừng lẫy tung hoành trên thương trường cả đời nâng tay ngăn cản Diệp Bằng đang định đi lên phía trước, sau đó dùng ngữ điệu trầm ổn lại tràn đầy căm ghét sau cơn kinh ngạc, chậm rãi mở miệng.
“Nếu mày biết rõ, ta sẽ không khuyên mày. Mày xem bản thân như súc sinh, ta cũng không nhận đứa con không tuân luân thường đạo lý như mày. Vốn ta còn cao hứng định lựa một ngày nào đó nói cho mày ta tính thu nhận Diệp Long làm con nuôi. Hiện tại, không cần đợi ‘một ngày nào’ nữa. Hôm nay ta dùng mới đổi cũ, dùng người đổi súc sinh. Mày muốn đi hiện tại nhanh cút. Gia sản không cần mày buông tay, một cắc ta cũng sẽ không cho mày!”
Ông nói lời tuyệt tình như vậy khiến toàn thân Đồng Nhạn Linh đều lạnh toát, anh cảm giác bàn tay đang nắm cổ tay mình của Diệp Côn cũng run rẩy cực nhỏ, nhưng trên mặt hắn không biểu hiện ra chút xíu cảm xúc dao động nào, chỉ yên lặng cười một thoáng, buông xuống ly trà trên tay, phủi phủi tro bụi gần như không hề có trên quần rồi sau đó chậm rãi đứng lên.
Hắn chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Diệp Bằng đã hoàn toàn cứng đờ, lấy trong túi quần một cái ví da, tháo xuống đồng hồ đeo tay nhét vào tay em trai “Mấy thứ này cho em làm kỷ niệm, cầm lấy đi. Thiên Diểu, về sau Diệp gia phải dựa vào em, lớn lên rồi đừng giống như trẻ con nữa, hãy nhớ mình là chủ nhân cai quản cả một gia tộc.”
Diệp Bằng cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, hô hấp ngày càng gấp gáp, cậu lại ngẩng đầu nhìn anh trai, nhìn người đàn ông mà cậu vừa sợ vừa kính trọng bao nhiêu năm qua, rốt cuộc cắn môi, vành mắt đỏ bừng quay người chạy ra khỏi sảnh chính.
Diệp Côn thấy bóng dáng thiếu niên biến mất trong tầm mắt mới xoay người đối mặt với người cha vẫn ngồi ở ghế thái sư, hai tay chống gậy.
“Cha, gia sản con vốn cũng không muốn lấy, nhưng Diệp gia có thể có được hôm nay bao nhiêu phần là do con đem về, hẳn trong lòng cha hiểu rõ. Con đi rồi người nhớ bảo trọng, tự giải quyết cho tốt đi.”
Câu nói kia là lời cuối cùng Diệp Côn nói với cha mình.
Dứt lời, hắn kéo Đồng Nhạn Linh lên, cả hai sóng bước về hướng cổng.
Phía sau không hề có một lời nhục mạ, dọc theo đường đi cũng không có bất kì kẻ nào ngăn cản, hai người ra khỏi cổng lớn đi bộ tới góc rẽ của ngõ nhỏ, tới khi đến gần chiếc xe cố ý đậu xa phòng ngừa bị kẻ khác động tay động chân, Đồng Nhạn Linh mới nhịn không được túm ống tay áo Diệp Côn ống lại, kéo hắn ngừng bước.
Anh không nói gì, dù cho lúc vô tình đã trông thấy khẩu súng đối phương cất trong ngực cũng không nói một lời nào, anh chỉ cảm thấy may mắn sự tình không phát triển đến mức phải dùng bạo lực để xử lý, không nói một lời, anh chỉ kéo người đàn ông kia, kéo hắn hơi hơi cúi xuống, để mặt hắn dán lên vai anh.
Một giây sau, anh bị một đôi tay ôm lấy thật chặt. Anh có thể cảm nhận được run rẩy mãnh liệt trong đôi tay kia, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không nghe thấy tiếng đối phương khóc.
Người này điều động toàn bộ sự lạnh lùng trong tim, không cho phép bản thân khóc. Nhưng không khóc cũng không có nghĩa lòng không đau.
Đồng Nhạn Linh biết, anh cảm thấy dù rất nhiều chuyện trong thế giới này anh đều không hiểu nhưng tại giờ phút này, tâm tư Diệp Côn anh lại thấu hiểu hơn bất cứ ai.
Ngày đó, cuối cùng đuổi theo họ chỉ có một người — Diệp Long.
Đứa trẻ kia qua mấy tháng đã cao lớn hơn không ít, lộ ra bộ dáng thiếu niên khỏe mạnh, thở hồng hộc chạy tới chỗ họ, sau đó giữ chặt cánh tay Đồng Nhạn Linh.
Gắt gao cau mày, Diệp Long nhìn anh hét thật to “Anh hai! Em sẽ sống tốt! Sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ khiến trên dưới Diệp gia đều mang ơn anh! Anh là ân nhân của em, đại thiếu gia cũng là ân nhân của em. Mặc kệ hai anh có quan hệ thế nào, anh mãi mãi là anh trai ruột của em!”
Mang theo thanh âm nức nở thốt lên một câu cuối cùng, thiếu niên đột nhiên buông lỏng tay, dùng lực lau nước mắt, xoay người chạy trở về.
Mà nhìn theo bóng dáng đối phương, Đồng Nhạn Linh nắm ngón tay Diệp Côn thật chặt, vùi mặt vào lồng ngực người kia, chua xót nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Không biết vì sao lại khóc nhưng đó là cảm xúc chân thực của anh khi ấy.
Có điều khóc xong, anh vẫn quyết tâm đi theo người đàn ông này, mặc kệ bên kia bờ đại dương hay trên trời dưới đất, anh đều muốn ở bên Diệp Côn.
……
Ngày đó, bọn họ trở về biệt thự.
Hai người đều trầm mặc đã lâu, chỉ đơn giản ngồi cạnh nhau, tựa vào nhau, bình phục cảm xúc kịch liệt khiến họ đều không thể nói nên lời.
Hải Đường lại theo thường lệ quấn lấy Đồng Nhạn Linh làm nũng, chen vào giữ hai người, cuộn bản thân thành một cục lông tròn tròn đen trắng.
Nhịn không được cười rộ lên, Đồng Nhạn Linh vuốt ve con mèo béo, ngẩng đầu nhìn Diệp Côn.
“Ừm……”
“Mang theo nó đi, tôi biết em luyến tiếc.” Người kia trực tiếp mở miệng.
“Cám ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì.” Cười khẽ, Diệp Côn ôm đối phương “Con mèo hoa còn lại có thể cho Nhã Cầm, tuy nó không hề đề cập qua nhưng nó rất thích mèo, tôi nhìn ra được.”
“Bên chỗ cô ấy có tiện nuôi không?”
“Tiện, gia cảnh nhà nó tốt, mọi người cũng dễ chịu.”
“Vâng, vậy phiền anh sắp xếp.”
“Người một nhà, đâu ra mà phiền.” Bên tai, thanh âm trầm thấp khẽ nói với anh như vậy.
Gật gật đầu, Đồng Nhạn Linh nhẹ nhàng thở dài một tiếng chậm rãi nhắm mắt lại.
……
Vài ngày sau, Đồng Nhạn Linh xin nghỉ việc ở trường, chào tạm biệt các thầy cô có mối quan hệ thân thiết, bán căn nhà của mình đi, toàn bộ tiền đều gửi tới Nam Kinh cho mẹ và em trai, sau đó anh mang theo số lượng hành lý không nhiều tới biệt thự của Diệp Côn.
Lại thêm mấy ngày, Diệp Côn cũng bán biệt thự, đóng gói toàn bộ sách vở, tư liệu và tài sản quan trọng gửi sang Mỹ trước. Một lần nữa hắn thu xếp cho người giúp việc trong nhà, ai đồng ý ở với chủ mới thì lưu lại, không muốn hắn sẽ giúp đỡ tìm nơi khác. Mèo để lại cho Nhã Cầm, nhìn cô vui vẻ đáp ứng nhất định chăm sóc tốt đám mèo, hắn gật gật đầu nâng tay ôm Hải Đường và bả vai Đồng Nhạn Linh.
Chỉ mấy hôm sau, bọn họ khởi hành rời thủ đô.
Họ tới Nam Kinh một chuyến, phân biệt mỗi người đi chào từ biệt người thân. Diệp Côn dĩ nhiên tới gặp Thục Ngưng và chồng cô Tạ Kiến Hào, cô hoảng hốt không thể tin anh cả cứ vậy buông tay toàn bộ gia sản. Đồng dạng sửng sốt còn có Đồng Nhạn Thanh và mẹ Đồng khi người thầy vốn an phận thủ thường làm giáo viên cả đời lại muốn đi xa thật xa. Sau khi hàn huyên về dự định trong tương lai, lặp đi lặp lại dặn dò phải giữ gìn sức khỏe và thường xuyên liên lạc, Diệp Côn cùng Đồng Nhạn Linh gặp nhau ở bến cảng, sau đó sánh vai, từng bước một tiến lên con tàu chở đầy hành khách.
Tàu nhanh chóng nhổ neo, rời khỏi cảng.
Không có người thân đến tiễn, hai người chỉ tựa vào lan can ở một góc không có đông người tụ tập, cảm thụ gió biển mát lạnh mang theo hơi mặn thổi tới trên mặt.
“Có lạnh không?” Diệp Côn hỏi.
Đồng Nhạn Linh chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cười khẽ “Đến bên kia, chút học vấn duy nhất của em sẽ không có đất dụng võ.”
“Ai bảo, em có thể thảo luận với tôi mà, tứ thư ngũ kinh tôi đều đọc qua.” Diệp Côn tháo mũ dạ xuống đội lên đầu Đồng Nhạn Linh “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Chuyện tới hôm nay, em không còn sợ gì nữa.” Đồng Nhạn Linh nâng tay sờ sờ vành mũ “Có điều bên nhà anh hình như không tiết lộ ẩn tình vì sao em theo anh đi Mỹ, em cũng chưa nói rõ với người nhà. Tứ tiểu thư và cả Nhạn Thanh nữa, không biết một ngày kia khi biết được chuyện của chúng ta, họ sẽ có phản ứng gì.”
“Nếu thực sự có tình có nghĩa sẽ giống Diệp Long nói với em, bất kể giữa chúng ta là quan hệ thế nào cũng không có gì thay đổi.”
“…Đúng vậy.” Đồng Nhạn Linh suy nghĩ một lát, gật gật đầu.
Một đợt sóng vỗ, đầu thuyền dập dềnh, đột nhiên cơn gió cuốn qua thổi bay mũ dạ trên đầu Đồng Nhạn Linh, chao lượn vài cái, mơ mơ hồ hồ rơi xuống biển xanh.
“Làm sao giờ?” Đồng Nhạn Linh cảm thấy có lỗi nhìn đối phương, mà người đàn ông kia thì chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, rồi sau đó ôm chặt bờ vai anh.
“Kệ nó, gió không cuốn em đi mới quan trọng.”
Nhìn thoáng qua phương hướng mũ dạ biến mất, lại nhìn chiều tà dần dần buông xuống ráng đỏ, trong lòng anh âm thầm đáp lại một câu
“Gió đương nhiên thổi không nổi em rồi, chẳng phải anh đã nói, dù cho anh bảo em đi, em cũng không thể đi sao?”Đồng Nhạn Linh nghe Diệp Côn hỏi anh có muốn về khoang thuyền hay không bèn gật đầu khe khẽ, cả hai cùng rời đi. Phía sau lưng họ là hoàng hôn trải dài từng sợi, nơi giao nhau giữa trời và biển giống như là bị tia nắng sót lại cuối cùng nhuộm vàng, lấp lóe chút ánh sáng nhạt nhòa.
Đêm dần buông, nhưng với hai người đã quyết định nắm tay nhau bước tiếp cuộc đời, bầu trời trong lòng họ lại tựa như đang nghênh đón bình minh, trở nên ngày càng rõ ràng, ngày càng tươi sáng.
— Hoàn —
Yến Phi Ly: Trở lại sau hơn 1 năm nghỉ edit, trở lại cùng với wp mới, dĩ nhiên vẫn là con người này, vẫn tính cách này, vẫn là vẻ yêu đời, nhí nhố như xưa. Chân thành cảm ơn tất cả những bạn còn nhớ tới cái tên “Yến Phi Ly’, vẫn luôn âm thầm ủng hộ mình. Bản edit là món quà nhỏ tri ân mà Phily muốn gửi tới tất cả các bạn
Đặc biệt cảm ơn tác giả của “Mộ ải trầm trầm” – Viburnum đã cho phép Phily biên tập truyện qua tiếng Việt, cảm ơn lời động viên và món quà nhỏ mà chị giành cho Phily
Love all~
ĐN, 11/06/2017