Sương Lạnh Hoá Tro Tàn

Chương 3

Bỗng nhiên, khi đầu ngón tay hắn cọ qua nơi nào đó, Già Lam bỗng giật mình, thân thể bởi vì bị kích thích nên nổi cả da gà.

Hoàng thượng đã có kinh nghiệm nhiều năm như thế tất nhiên đã tìm ra chìa khóa để mở thân thể nàng ra, càng thêm nhanh chóng cọ xát nó. “Hoàng thượng —— Dừng lại, xin ngài.” Già Lam đã không biết mình đang nói cái gì, thân thể của nàng đã không thể khống chế, hoa huy*t cũng giống như có ý chí của nó, mút mát hai ngón tay kia càng ngày càng chặt, hôn mút nó triền miên ——

“Ngoan, nàng chỉ ngậm nó một lát thôi nên phải ngậm cho tốt nếu không đợi chút nữa sẽ chịu khổ.” Hắn lặp lại động tác ra vào không ngừng, thậm chí phối hợp gia tăng tần suất càng lúc càng nhanh, dù sao đây cũng là lần đầu của nàng, hắn buông tha chỗ mẫn cảm của nàng, chỉ có thể trấn an xoa lưng trần của nàng, cho nàng dễ hô hấp: Nàng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt nếu không một lát có thể sẽ ngất đi.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới cả người Già Lam mới vừa dính lên tay hắn nay đã nằm xụi lơ trong lòng ngực hắn, làn da trơn trượt dán lên ngực hắn, bụng dưới vô ý thức mà cọ cọ, y hệt con mèo nhỏ, khiến hắn vui vẻ cười khẽ, sao nàng lại thành như vậy?

Toàn thân Già Lam phiếm hồng, y hệt như mới vừa được vớt trong nước ra vậy, lúc này không cần hắn nói, nàng cũng biết thân thể của mình đã ướt đẫm, chỗ ở dưới thân cũng như vậy. Nhưng nàng đã chịu đựng cho hắn đùa bỡn như thế mà sao hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng, vì sao vẫn không chịu buông tha cho nàng chứ? Hai ngón tay kia rong ruổi trong cơ thể nàng tra tấn nàng, lại không chịu cho nàng một cái chết giải thoát chứ. Nàng thấy rất ấm ức, nàng vừa định bộc phát, hoàng đế lại ở thời điểm này rút ngón tay ra, rồi hắn lại đỡ cự căn của mình lên ——

Tiếng kêu khóc của Già Lam thay đổi, âm thanh nàng phát ra y hệt chú mèo bị dẫm phải đuôi, ấm ức mà lẩm bẩm ở cổ họng.

Cặp mắt hồng hồng nhìn thẳng vào hoàng đế, mắt vẫn còn ngấn nước, lại phát hiện hoàng thượng cũng đang nhìn nàng, đôi mắt của hắn cũng hồng —— nhưng là bị dục vọng làm cho hồng. Hoàng thượng nhếch khóe miệng, dùng ngón tay vẫn còn dính nước dâm của nàng hai ngón tay lại sờ thêm mấy cái giữa bắp đùi trơn trượt của nàng, rồi sau đó xoa hai mép môi.

Nàng chỉ nghe hắn ẩn ý nói: “Lam muội muội có biết đây là cái gì không?”

Nàng chỉ là một tiểu ni cô làm sao biết nói mấy lời nói thô tục? Già Lam đỏ mặt, lắc đầu không nói, hoàng thượng lại càng vui vẻ, cười càng ngày càng gian, hắn cúi xuống gần sát lỗ tai nàng, thấp giọng dạy nàng, hắn rất muốn dạy hư nàng: “Ca ca dạy nàng, đó là ‘Hoa kính chưa từng duyên khách quét, bồng môn nay thủy vì quân khai’.”

Bearny: Tui hiểu nôn na là (Chỗ đó chưa từng có ai vào, chảy nước mở cửa vì hắn) á

“Mau, mở rộng hai mép huyệt này ra, nghênh đón Diễn ca ca của nàng vào.”

Hắn dùng đầu gối tách chân nàng ra, dương v*t chống lên miệng huyệt nàng, hắn nhìn nàng dùng sức thọc vào một cái thật ác.

Già Lam đau đến cổ ngửa ra sau, muốn la cũng không la nổi. Hoàng thượng lại bị âm hộ của nàng kẹp đến sắp bắn, hắn không ngờ tiểu ni cô như nàng còn có loại năng lực như thế.

Hắn không hề thương tiếc nàng —— xử nữ sao, lần đầu nên việc phải chịu khổ là không thể tránh được —— nói thêm nữa, hắn tự nhận hắn đã xem như rất kiên nhẫn, dỗ nàng cả buổi, nên đây cũng là lúc hắn được hưởng thụ. Vì thế, hoàng thượng không hề để ý tới Già Lam lại sắp khóc, hắn đỡ chân nàng, cự long nện vào càng ngày càng tàn nhẫn thọc một phát đã thọc vào chỗ sâu nhất, ngay sau đó lại kéo ra.

Nơi này vừa mềm vừa hồng, còn rất chặt quả nhiên là cái lỗ hút hồn mà.

Hoàng đế từ sau lưng ôm chầm lấy nàng, ép nàng ngồi ở trên người hắn, làm cho nàng có muốn chạy trốn cũng trốn không được, dương v*t dưới thân tận tình xen kẽ ở giữa đùi nàng mà nện, lúc đầu còn có tiết tấu sau đó hắn như một con thú động dục cứ thọc vào rút ra đến khi nào hắn thấy thỏa mãn thì thôi.

Hắn dùng một tay xoa núm vú, một tay lại vuốt ve da nàng, sờ đến mặt mày tinh xảo của nàng, sờ đến cần cổ thon dài của nàng, sờ đến eo nhỏ… Hắn thuận tay nhéo phần thịt bên hông nàng, làm nàng run lên, hoa huy*t cũng mút hắn chặt hơn.

Hắn kêu lên sung sướng rồi lại lần tay xuống kẽ mông nàng, dùng một ngón tay ở kẽ mông nàng, xoa xoa lên cúc huyệt của nàng làm như sắp cắm vào vậy. Không ngờ nàng lại mẫn cảm mà run lên, ở trên người hắn không biết nặng nhẹ vặn vẹo, hành động này làm cho hắn càng thêm hứng tình nên nện nàng càng ngày càng tàn nhẫn —— nàng chặt như thế, thì thần tiên cũng không thể chịu được, thật sự không trách hắn được.

Già Lam bị hắn đâm thọc mạnh mẽ, khó chịu vô cùng, chỉ có thể ôm lấy một cánh tay của hắn, ổn định thân mình. Nhưng từ góc độ của hắn nhìn lại giống như con gái của hắn đang làm nũng vậy.

Ngay lúc hắn đâm sâu thêm một chút nàng sẽ rên lên một tiếng mềm mại “A ——”, hình như nàng đang cảm thấy ngại ngùng. Ngay sau đó nàng sẽ cắn chặt cánh môi, không chịu lên tiếng nữa.

Hắn cảm thấy thật thú vị, càng thêm dùng sức đâm nàng, nện nàng, đổi lấy tiếng khóc của nàng càng ngày càng dồn dập thút thít. Hắn chỉ cảm thấy nàng hẳn là cũng thấy thoải mái như hắn, hắn ôm nàng nói lời âu yếm: “Diễn ca ca đâm nàng có được không? Hả?”

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, mỗi một lần cảm giác no căng tràn đến Già Lam đều rất cố gắng kiềm chế làm sao còn tâm trạng mà trả lời hắn. Hắn lại không hài lòng, lời nói cũng càng ngày càng thô tục, hắn muốn làm nàng xấu hổ, “Nói, cự căn của Diễn ca ca có lớn hay không, dài hay không? Còn nữa, nó có làm cho nàng sướng hay không?”

“Nói nhanh.”

Nàng có thể nói cái gì nữa? Nàng đang mắc cỡ chết được. Nếu không phải sợ sẽ đổ tử tội lên đầu nàng còn liên lụy đến chùa Dao Quang, nàng cũng sẽ chẳng làm loại chuyện bán bổ như vậy. Hắn là hoàng đế là thiên tử mà tại sao có thể thô tục như thế?

Hắn lại còn ép nàng, dường như nàng càng đau khổ hắn sẽ càng vui vẻ: “Nơi này, nàng mau xoa bóp nơi này, ta rất muốn nhét chúng nó vào theo, Lam muội muội có chịu không?”

Hắn nắm tay nàng, kéo xuống, khiến cho nàng phải giúp hắn xoa hai trái trứng—— đầu ngón tay nàng mới vừa gặp phải hai luồng thịt kia, làm cho hắn sướng đến tê dại.

Hắn ở bên tai nàng thở gấp, cố ý cho nàng nghe, cầm tay nàng, dạy nàng chăm sóc hắn, hình như hắn lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cười nói: “Lam muội muội quả nhiên có một đôi tay khéo léo rất giỏi hầu hạ trẫm.”



Ngày hôm sau, lúc hoàng đế tỉnh lại, hắn cảm thấy chuyện làm nàng say lòng người hôm qua lại giống y như một giấc mộng xuân, bây giờ hắn như người si tình tỉnh mộng vậy.

Mà người trong mộng của hắn, nàng mềm mại nửa phản kháng nửa hùa theo khơi lên thú tính trong hắn. Cuối cùng, lúc hắn sắp bắn ra hắn cảm thấy hắn điên rồi, hắn thọc huyệt nàng càng thọc càng ác khiến nàng kêu rên nói với hắn “Ta chịu hết nổi rồi, xin ngài…xin ngài làm nhẹ thôi”. 

Lúc ấy, trước mắt hắn chỉ là một mảng trắng xoá, tình dục làm hắn sướng đến mờ mắt làm hắn giờ đây chỉ như một con thú động tình, hắn chạy theo bản năng chỉ chăm chỉ nện nàng, nên giờ hắn cũng không biết mình đã làm nàng thành bộ dạng gì nữa.

Hoàng thượng có tâm muốn an ủi nàng, muốn cùng nàng âu yếm một lát, nên hắn nghiêng người hướng đến chỗ bên cạnh ôm nàng nhưng hắn lại ôm hụt.

Hắn tức khắc tỉnh táo vài phần, mặt lạnh ngồi dậy ——

Hắn nắm lấy đệm chăn quăng lên trên mặt đất ——

Lúc này hắn mới tin, tiểu ni cô này to gan lớn mật, chưa có lệnh của hắn mà nàng dám chạy trốn, buồn cười?

“Vương Vinh! Người hôm qua nằm ở chỗ này đâu?”

Vương Vinh bẩm, “Cô nương hôm qua nửa đêm đã về Thọ Khang Cung rồi ạ.” Lại giải thích thêm nói, “Nô tài cân nhắc, tẩm cung của Hoàng Thượng từ trước đều không giữ lại các nương nương thị tẩm nên nô tài cũng không có cản nàng ấy lại.”

Vương Vinh không nói thêm là, hôm qua tiểu cô nương đi một bước run một bước thất thểu chạy ra khỏi tẩm điện, mắt nàng đỏ hết lên. Tính tình nàng vốn mềm mại hiền lành, lại bỗng nhiên mạnh mẽ bất ngờ, đòi hắn nhất định phải đưa trở về, nếu hắn không cho nàng trở về, nàng sẽ dùng kéo trong tay áo tự tử ngay lập tức, hắn sao mà ngăn được, chỉ đành bảo tiểu thái giám đưa nàng trở về, việc này không thể để hoàng đế biết là được.

Nàng rất thông minh. Hoàng đế cười lạnh, giờ đây hắn lại cảm thấy sự tức giận đang dâng cao trong người mình không thể hiểu được —— ngày xưa quả thật không có phi tần ngủ lại, đều sẽ bị đưa trở về lúc nửa đêm —— hắn trừng mắt nhìn Vương Vinh một cái, gọi cung nữ tới giúp hắn rửa mặt, thay quần áo, thượng triều.



Già Lam ngơ ngác nhìn chén thuốc tránh thai trên bàn.

Thuốc là Vương Vinh tự mình bưng tới, đó chính là ý của hoàng thượng.

Đúng vậy, hắn là một hoàng thượng, nếu hắn ta có con với ni cô của chùa Dao Quang, chẳng phải sẽ là chuyện làm thiên hạ chê cười hay sao?

Đạo lý này nàng đều hiểu, nhưng tóm lại là, tóm lại là… Hắn cũng quá bỉ ổi, Già Lam rũ mắt xuống.

Nàng cũng cảm thấy bản thân mình như lâm vào ngõ cụt: Nàng cũng không nghĩ đến việc kinh khủng như là có con với hắn. Nhưng nàng cũng không tính đến, hắn “Ban” thuốc tránh thai thì thôi đi còn để lại một ngự tiền ma ma ở chỗ này nhìn chằm chằm nàng, hình như sợ nàng không chịu uống. Nực cười, họ cho rằng ai cũng hiếm lạ với món đồ dơ dáy kia của hoàng thượng hay sao cơ chứ?

Già Lam nghĩ đến tình cảnh hôm qua, nghĩ đến tên hoàng thượng kia thậm chí còn rút thứ đó từ trong cơ thể nàng ra còn bắt nàng nếm nó—— nàng càng nghĩ càng bực bội, nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ hắn.

Nàng dùng tay thử thử độ ấm trong chén, cảm thấy vừa đủ ấm, nhanh chóng tu một hơi cạn sạch: Cứ như vậy đi, nàng ít ra vẫn còn làm ni cô nhỏ ở chùa Dao Quang, cả đời canh giữ thanh đăng cổ phật, hắn còn làm hoàng đế của hắn. Nàng chỉ lạy trời phật đừng cho hắn xuất hiện trước mặt nàng một lần nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment