Sương Lạnh Hoá Tro Tàn

Chương 5

“Nàng có thích trẫm chơi đùa cái lỗ dâm của nàng hay không hả?”

Hoàng thượng cởi quần lót của mình ra, đỡ cự long dán lên kẽ mông trơn trượt của nàng, hắn đã gấp không chờ nổi mà cọ cọ, động tác liên tục không ngừng, hắn thậm chí đã dùng tay kia nắm lấy khối ngọc đâm sâu vào rồi xoay tròn rồi lại thọc vào rút ra.

Quả nhiên, ngay lập tức nàng đã bị khoái cảm làm cho run rẩy, mông nàng dãy dụa nhích tới lui có ý muốn đá văng hắn ra, nhưng lại làm không được, đành phải chịu trận tủi thân đến độ nước mắt chảy ra ào ạt.



Khóc cái gì mà khóc, tiểu ni cô hư hỏng này? Chẳng lẽ nàng không thấy sướng hay sao?

Sao có thể, nàng rõ ràng vừa ướt lại vừa mềm, hóa thành một vũng nước, cả người đều là nước, còn mềm mại nũng nịu.

Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, mặt nàng tức giận nên hồng hết cả lên, khoé mắt ngấn nước, hắn chỉ cảm thấy nước mắt của nàng giống một trận mưa phùn tưới vào lòng hắn. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được một loại mờ mịt bi ai: Rõ ràng hắn đã chiếm đoạt được thân thể của nàng rồi, mà giờ đây hắn lại không biết nàng đang suy nghĩ cái gì? Vì sao mỗi lần nàng ấy ở dưới thân trẫm nhận ân sủng thì đều khóc?

Nhưng rất nhanh, loại bi ai này đã bị hắn dằn xuống.

Lực cản của cái chặn giấy càng lúc càng lớn, hoa kính hẹp hòi kẹp ngày càng chặt… Hoàng thượng biết đã đụng đến điểm mẫn cảm của nàng rồi, hắn cũng muốn cho nàng sung sướng, nên đã rút cây chặn giấy ra thay bằng gậy th*t của mình thọc mạnh vào, đi vào hết tất cả bao gồm cả mạng của hắn, hắn đỏ mắt tham lam chiếm hữu nàng.

Tức khắc, hai người đều kêu lên một tiếng.

Khoái cảm bén nhọn xẹt qua thân thể, Già Lam chỉ cảm thấy lý trí của nàng đã đi xa rồi, ba hồn bảy phách đi hết sáu phách, chỉ có cảm giác ra vào dưới thân của hắn mới chứng minh được việc hiện tại nàng còn sống.

Nhưng hoàng thượng lại cảm thấy, hắn chưa bao giờ được sướng đến như thế, nàng vừa ướt vừa chặt, vừa ấm vừa mềm như vậy, nàng còn run run rẩy rẩy hút hắn, cắn hắn, mật dịch lại giàn giụa, nàng như thể sắp dùng cái lỗ dâm đãng phía dưới của nàng rút hết hồn phách hắn vậy.

Sự điên cuồng này lại tới nữa rồi, hoàng thượng thở phào, hắn cố gắng tìm lý trí của mình về.

Hắn làm chưa đã nên vẫn còn muốn tìm thêm kích thích, hắn nhìn thấy giấy tuyên thành lót dưới mông nàng kế nó có một cây bút lông, hắn cầm lấy cây bút lông miêu tả từng đường nét trên người nàng mặt mày càng thỏa mãn.

Nàng chỉ thấy hắn dùng ngòi bút quét qua mặt nàng, chấm lên nước mắt nàng, ngòi bút theo làn nước mắt quét xuống, cuối cùng dừng lại ở chỗ cái miệng của nàng. Hắn dùng đầu bút đưa vào trong khiêu khích môi lưỡi của nàng, kéo ra được một sợi nước bọt, hắn nói: “Đôi má dính phấn hồng…Đôi môi lưu hương nhài. Mùi hương mấy ai biết… Trong lòng có tình lang.…”

Dưới thân hắn vẫn chuyển động, hắn đọc một chữ sẽ thọc vào một cái, càng thọc càng sâu sướng đến nổi làm hắn cực hưng phấn kiềm chế không nổi tát mấy cái lên mông nàng, sau đó lại mò ra trước bóp vú nàng hắn bóp nàng dùng sức rất nhiều nên làm nàng đau.

Khi hắn chơi nữ nhân khác, hoàng đế sẽ nghĩ ra nhiều tư thế để hắn sướng nhất, nhưng khi hắn hoan ái cùng nàng, hoàng đế chỉ nghĩ một tư thế để làm nàng, thật tàn nhẫn để nện nàng, càng dây dưa thân mật cùng nàng thì càng tốt, có lẽ hắn nên cùng nàng chết chung một chỗ thì mới là tốt nhất.



“Lam muội muội, Lam muội muội…” Hoàng thượng ném bút lông đi hôn lên môi nàng, mút hôn môi nàng thật mạnh, dỗ dành nàng, “Nàng có thích Diễn ca ca hay không?”

“Nói … Có thích hay không? Có thích trẫm hay không hả?” Hắn hỏi nàng, dưới thân thì chặt chẽ mà chiếm đoạt nàng, vây hãm nàng, đôi tay ôm lấy eo nàng, cự long chọc tới thọc lui, phun ra nuốt vào.

Như chỉ vì dục lại như có tình.

Không phải giả cũng chẳng là thật.

Bỗng nhiên không biết Già Lam đào đâu ra dũng khí, nàng gào lên: “Ta không thích! Ta không thích ngài! Tại sao ngài lại dồn ép ta như thế!”

Lời nàng nói làm tim hoàng đế lập tức rối tinh rối mù, hắn như bị lời nàng nói làm nghẹn họng, một tia đau đớn bỗng xẹt qua.

Hắn nghĩ: Nàng đúng là nữ nhân không biết điều, có như vậy mà cũng tính là dồn ép? Hậu cung phi tần trăm người cả ngày ngóng trông hắn, bọn họ còn không phải vẫn luôn muốn bị hắn dồn ép như thế hay sao? Nàng thì hay rồi, được lợi còn khoe mẽ…Hắn để tình cảm đi trước lý trí an ủi nàng.

Hoàng thượng tóm được đôi tay nàng vòng ra sau eo hắn, để nàng ôm hắn, dưới thân vẫn điên cuồng, chơi nàng, hắn vùi đầu vào cổ nàng, thân mật mà hôn lên cái cổ trắng cùng xương quai xanh, liếm láp nước mắt nàng, dỗ nàng nói: “Ngoan đi, mới như thế mà nàng bảo trẫm ép buộc nàng sao… Diễn ca ca làm sao mà nỡ? Ai mà nỡ chứ?”

“Điều ngài làm bây giờ không tính là đang ép buộc, chà đạp ta?” Già Lam ra sức giãy giụa.

Nàng cào hắn, dùng đầu gối đá lên bụng hắn, nhưng với sức của nàng, thì có như thế nào cũng không tránh thoát được gông cùm xiềng xích của hắn, mấy hành động này của nàng hắn xem như là đang tán tỉnh, hắn nương theo nàng chọc cửa huyệt của nàng theo tiếng thở dốc của cả hai nuốt côn th*t ngày càng sâu…

Hoàng thượng hít thở gấp gáp, hung hãn đâm vào.

“A a —— ta không chịu được nữa” Đây như là địa ngục a tỳ vậy Già Lam rõ ràng kháng cự hắn, thân thể lại thành thật mà sinh ra khoái cảm.

Nàng càng xấu hổ, khóc càng lớn hơn.

Già Lam giãy duạ mãi đã mất hết sức lực, nàng rũ người ra đó không phản kháng nữa chỉ giương hai mắt đẫm lệ đáng thương nhìn hắn.

Hoàng thượng bị trạng thái chết lặng này của nàng hù cho sửng sốt, dừng động tác lại.

Vì thế, Già Lam sợ hãi mà khụt khịt nói: “Hoàng thượng, ngài có biết ta tên họ là gì, nhà ở nơi nào, có mấy người?”

“Ngài có biết ta sinh ngày mấy tháng mấy, thích cái gì, không thích cái gì không?”

“Ngài cái gì cũng không biết.”

“Ngài cùng lắm đang khinh ta không cha không mẹ, không ai chống lưng, nên ngài mới như vậy… Chiếm đoạt ta, đùa bỡn với ta.” Tiểu ni cô càng nói càng uất ức càng nói càng phẫn hận, nàng ngay cả thể diện cũng không cần, khóc đến nỗi nước mắt và nước mũi giàn giụa.

Hoàng đế đang muốn phản bác, rồi lại nghe nàng nói: “Hoàng thượng, nếu đổi lại thành tỷ muội ngài, nữ nhi của ngài, thì ngài sẽ trơ mắt nhìn nàng ấy bị một người nam nhân cưỡng hiếp sao?”

Sẽ không, đương nhiên sẽ không. Ai nếu dám làm như thế với tỷ muội, nữ nhi của hắn hắn nhất định sẽ giết kẻ đó, còn sẽ là dùng cách cực kỳ tàn nhẫn. Nghĩ đến đây nội tâm hắn bắt đầu hiểu ra và sụp đổ.

Hoàng đế hơi hơi hé miệng, giường như hắn muốn nói gì đó, nhưng đầu lưỡi lại cứng lại, khiến hắn nói không nên lời.

Suy nghĩ của hắn rối thành một cuộn chỉ rồi.

Hắn rất muốn nói cho nàng biết, hắn không phải muốn ép buộc nàng, đùa bỡn nàng, hắn là… Hắn rất thích nàng, hắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Nhưng hắn phải chịu trách nhiệm thế nào với nàng đây? Hoàng đế làm sao có thể nạp ni cô chứ?  Hắn cũng không thể thả nàng về chùa tiếp tục làm ni cô… chùa Dao Quang là chùa của hoàng gia, làm sao nơi đó có thể giữ lại một ni cô thất tiết?

Những chuyện này, trước đó hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới.



Hoàng đế như bị nghẹn lại, nhất thời hắn không dám nhìn Già Lam.

Hắn dùng bàn tay che khuất đôi mắt trong sáng của nàng, chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Làm gì mới gọi là ức hiếp nàng…”.

Già Lam thất vọng.

Vì thế, hoàng đế chỉ cảm thấy một đôi quạt nhỏ quét qua lòng bàn tay hắn, tê tê dại dại, hắn đoán là nàng đã khép đôi mắt lại, không muốn nói nhiều với hắn.

Chuyện này thật sự không trách được hắn, hoàng đế cũng rất khó xử, nhưng hắn cũng chỉ là nam nhân phàm tục, nàng kiều diễm xinh đẹp ở trước mặt hắn nở rộ như thế, hắn làm sao có thể nhịn được.

Lòng hắn đang thấy rất hổ thẹn.

Hắn lo lắng sẽ ép nàng đến đường cùng, đành phải liếc nhìn sắc mặt nàng, hắn muốn tìm cách cho nàng ở một tư thế dễ chịu làm nhanh rồi buông tha cho nàng, nhưng lúc hắn chuẩn bị di chuyển nước mắt của nàng làm ướt bàn tay hắn, mông nhỏ vặn vẹo siết hắn càng chặt hắn thở gấp dỗ nàng: “Ngoan nào, nhịn một chút đi… Lam muội muội, nhịn một chút, nhịn một lát thì tốt rồi…”

Cuối cùng hắn cố chấp đâm thọc mấy chục cái lúc sắp bắn hắn nghĩ cuối cùng là ai buông tha ai đây?

Hết thảy đều yên tĩnh trở lại.

Hoàng thượng từ thân thể của nàng trượt ra ngoài, kéo ra một bãi chất lỏng.

Hắn dọn dẹp cho mình, bây giờ hắn không có dám đi nhìn sắc mặt của Già Lam —— tóm lại không phải sắc mặt tốt.

Trong cuộc đời hắn lần đầu tiên sinh ra một tia do dự, hắn muốn chạy, nhưng luyến tiếc, hắn muốn ở lại, lại không biết nên đối mặt với nàng như thế nào. Hoàng thượng đi qua đi lại dạo vài bước, ngó lên trộm nhìn nàng, Già Lam vẫn giống con rối hư nàng vẫn nằm ở trên mặt bàn hỗn độn với bút lông, cái chặn giấy, giấy Tuyên Thành…Rải đầy đất, nàng đem đầu vùi vào hai tay không muốn ra, chỉ chừa cho hắn cái ót, hình như nàng cảm thấy mình lúc nãy đã phóng túng cùng với hắn nên giờ đây không có mặt mũi gặp người.

Hoàng thượng nhấp môi, trong lòng không yên, hắn bất đắc dĩ vội vàng đi tới, trên người hắn cũng không có mang theo thứ gì dỗ nữ nhân vui vẻ. Hắn trên sờ dưới sờ, bỗng nhiên nghĩ đến nàng không có đeo vòng cổ, hoa tai, cài trâm càng không dùng được, mấy thứ tầm thường sao có thể làm nàng vui vẻ, hắn lại nghĩ đến lời chất vấn khi nãy của nàng “Ngài có biết ta sinh ngày mấy tháng mấy, thích cái gì, không thích cái gì không” hắn càng chột dạ, hắn đúng là không biết gì về nàng.

Cũng may mắn sau này hắn sẽ có rất nhiều cơ hội để hiểu nàng.

Hoàng đế cởi ngọc bội bên hông xuống, nắm tay Già Lam qua, tách tay nàng ra, đem ngọc bội để vào lòng bàn tay Già Lam, ép tay lại —— nếu Vương Vinh có ở đây, hắn liếc mắt một cái liền biết, khối ngọc bội này là bảo vật do tổ phụ của hoàng đế ban cho, hoàng thượng luôn mang theo không rời khỏi người, một mặt của ngọc bội khắc tên huý của hoàng thượng, thấy ngọc bội như thấy hoàng thượng, nếu Già Lam nguyện ý, thậm chí có thể sử dụng nó ra lệnh ngàn quân.

“Ngoan, nàng nhận lấy cái này.”

“Nàng về lại chùa Dao Quang chùa đi, chờ một thời gian sau khi tóc nàng dài ra có thể búi được tóc búi của phụ nhân, trẫm sẽ đón nàng hồi cung.”

“Phong cho nàng làm quý phi, làm Hoàng quý phi, nàng có chịu không?”



Hoàng đế còn ở bên tai nàng thấp giọng dỗ nàng thêm mấy câu, lại nghe thấy tiếng của Thái Hậu bà đang đứng ở ngoài thư phòng, nói: “Hoàng đế, con mau ra đây cho ai gia.”
Bình Luận (0)
Comment