Sương Lạnh Hoá Tro Tàn

Chương 7

Già Lam mệt mỏi vặn eo, váy lụa màu xanh đã bị cởi ra phân nửa treo ở trên mông, cởi cũng chưa cởi hết, muốn cởi hẳn ra cũng không xong, nhìn quá quyến rũ.

Nàng như bị váy lụa che lấp, hai ngón tay hoàng thượng từ từ mà xâm nhập vào trong nàng, nàng cũng nhiệt tình nuốt vào, đầu ngón tay dùng tiết tấu đánh đàn khảy hoa kính và nếp uốn, nàng vừa bị hắn dùng ngón tay trêu chọc vừa phun nước dâm ra.

Già Lam khó nhịn kẹp chặt hai chân, quấn lại một chỗ, nhưng vẫn trốn không thoát ngón tay linh hoạt của hắn. Dưới thân nàng căng tràn, trong thân thể như có ngàn vạn con kiến đang bò, vừa đau vừa ngứa, nhưng hắn vẫn chưa đụng đến chỗ ngứa. Nàng thấy chỉ có gần sát hắn, chứa chấp hắn, nương theo hắn thì mới có thể hoá giải, nhưng vẫn không đủ, giống như có như thế nào cũng không đủ, nàng cũng không thể làm ra việc chủ động đón ý hùa theo hắn, hoặc là cầu hắn cho nàng chuyện này, hắn vẫn còn ngại không đủ, thấy nàng đã thích ứng, không ngờ hắn lại thêm một lóng tay chọc vào miệng huyệt của nàng ——

“Mau, lấy nó ra đi….. Đầy quá rồi, cầu xin ngài…”

Già Lam quýnh lên liền khóc nức nở, tiếng rên rỉ ái muội bị tiếng khóc nức nở làm cho càng mềm mại.

Nàng nghĩ, hắn nhất định là cố ý làm nàng xấu hổ, nếu không kết quả dù sao cũng dùng cái kia của hắn thọc nàng thì còn cần gì tra tấn nàng như thế? Hôm nay hoàng thượng quả nhiên là rất kiên nhẫn, hành động rất dịu dàng, nặng nề gọi tên nàng, dỗ nàng: “Lam muội muội, Lam muội muội… Ngoan, ngoan, chỉ nuốt nó trong chốc lát thôi, nàng mới chịu nổi ta… Chỗ đó của nàng rất chặt, mỗi lần chơi nàng ta đều lo lắng ta sẽ đâm thủng nàng…”

Hắn thậm chí xốc váy lụa của nàng lên, chui vào váy hôn nơi giữa chân nàng.

“A —— đừng mà ——”

Hoàng thượng nâng đùi ngọc nàng lên, hôn vào miệng huyệt.

Già Lam không tránh được hắn, cũng nhìn không thấy hắn, “Không biết” làm nên nàng cũng trở nên càng thêm mẫn cảm. Nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi hắn chống lên nụ hoa của nàng, chậm rãi nghiền nát, dùng răng day day hạt đậu ở trên rồi lại dùng đầu lưỡi ở miệng huyệt xoay tròn, dính đầy nước dâm, sau đó hắn tiến quân thần tốc, hướng vào chỗ sâu nhất đâm lưỡi vào, lửa nóng mà lưu luyến, ưu nhã mà nhiệt liệt.

Già Lam rất nhanh đã bị lưỡi hắn làm cho đạt cao trào, cả người đều phủ một tầng màu hồng phấn, vì hắn hôn càng kịch liệt hơn, lưỡi càng chọc sâu hơn nhập, mãnh liệt càn quét vách trong, thậm chí hắn cuốn lấy hai mép môi của nàng ngậm lấy, cắn, liếm mút.

Già Lam sao chịu nổi sự khiêu khích của hắn, nàng liền đạt đến giới hạn bỏ vũ khí đầu hàng.

Nàng không ngừng muốn chạy trốn, không ngừng muốn thoát khỏi hắn, đùi ngọc khẽ vặn vẹo, đá đạp lung tung, nhưng có làm như thế nào cũng trốn không thoát cái loại khủng bố này, chỉ có thể đón nhận khoái cảm hắn ban cho.

Nàng chỉ có thể thở gấp gáp, như một con cá thiếu nước, cánh môi hé mở, nàng cũng không biết mình đang ưm ư cái gì, nàng nhíu mày, lắc đầu nói không được, thật sự khó chịu, nàng giống như muốn đi tiểu, hắn lại hôn càng nhiệt tình, tay sờ xuống, xoa lên hạt đậu kia, tăng thêm khoái cảm cho nàng.

“A ——” Già Lam tức khắc căng thẳng, thế giới của nàng như có luồng sáng chiếu qua ——

Nàng giống như nghe thấy được tiếng đến từ thế giới cực lạc.

Hoàng thượng thay đổi dùng cự long nện nàng, ở bên tai nàng triền miên gọi tên nàng, gọi nàng hồi thần, trên môi vẫn còn dính nước dâm của nàng. Hắn hỏi: “Lam muội muội… Có được không? Được không?” Hắn nói nhỏ nhẹ, như đang đau lòng cho nàng.

Hắn một tay nâng mông Già Lam lên, giống như đang ôm trẻ con, ôm nàng ở trong thuyền mà đi, vừa đi vừa nặng nề mà thọc nàng, dưới thân giống như cái cọc, thong thả, có lực, chín nông một sâu. Vì thế Già Lam rất vất vả thanh tịnh tâm tính lại bị hắn đánh tan hết, chân nhỏ bấu chặt mà quấn lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ lại bởi vì thẹn thùng, chôn ở trong ngực hắn không muốn chui ra.

Cuối cùng, hoàng thượng để nàng lên giường nằm ở phía trước cửa sổ, như nàng mong muốn, cố gắng nhanh chóng thọc vào rút ra.

Hiên cửa sổ đang mở rộng, nàng nhìn thấy chỉ có một mảnh đen sì đêm.

Già Lam bị gió lạnh thổi qua, tỉnh táo hơn vài phần, cảm giác e ngại đã trở lại, nàng thấy sợ hãi, nàng bỗng chốc đứng thẳng lên, ôm chặt hắn, mượn thân thể dày rộng của hắn che đậy đôi vú của mình, khóc nức nở nói, “Không được làm ở chỗ này, không làm ở chỗ này được không, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sao?”

Hoàng thượng thấy nàng thình lình căng thẳng “Ư ——”, hắn sớm đã bị cơn hứng tình che mắt hiện giờ chẳng khác gì dã thú đến mùa giao phối, tâm trí đâu mà để ý đến ý nghĩ này của nàng, hắn không nói chỉ đè nàng lại, vỗ lên lưng trần của nàng, trấn an nàng nói, “Ngoan… Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không có người thấy, Vương Vinh vẫn đang canh chừng cho chúng ta…”

Già Lam vẫn rất bất an, cảm thấy hắn lại thay đổi chiêu thức ức hiếp nàng, nếu không vì sao hắn chỗ nào cũng không chọn, lại muốn ra giữa hồ, còn muốn chọn chiếc thuyền nhỏ này, lại chọn chiếc thuyền có cái cửa sổ thấp như thế? Nàng khịt mũi, mắt lại trào ra thêm mấy giọt nước mắt, hoàng thượng không bắt bẻ, chỉ chuyên tâm mà nện nàng, liếm láp khóe mắt không biết là bởi vì ấm ức hay do sướng mà chảy nước mắt của nàng, yêu thương mà nỉ non: “Muội muội… Đừng khóc, đừng khóc… Ca ca thương nàng mà…”

Hắn đã say mê nàng đến độ không biết hôm nay là hôm nào.



Giờ Hợi tới rồi.

Mấy chú chim đứng ở mũi thuyền như cảm nhận được cái gì, gãi gãi chân, phành phạch vươn cánh bay đi.

Diện tích hồ rộng lớn, giữa hồ một luồng ánh sáng vòng cung, từ từ bay lên, tựa như một cây trâm bạc, cắt qua màn đêm đen nhánh như gấm vóc, tới chỗ cao nhất trong bóng tối,  đột nhiên như một đóa hoa lớn như tơ vàng, nó ở phía chân trời nháy bùm một phát nở rộ lộng lẫy.

Già Lam bị tiếng pháo hoa vang lên làm cả kinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy trong nháy mắt, càng có nhiều pháo hoa bay lên không trung, bay đầy trời rực rỡ lung linh, phồn hoa tựa gấm. 

Ai có thể cự tuyệt được sự xinh đẹp rực rỡ này chứ?

Nàng không nhớ rõ ngày xưa trong Tết Khất Xảo có tiết mục này hay không. Nhưng trước đây hàng năm nàng canh giữ ở đỉnh núi cổ chùa, nàng hình như không có thấy.

Nàng xoay người, nhìn về phía hoàng thượng, gương mặt đó của nàng, có sự kinh ngạc, vui vẻ, không biết làm sao mà lại đỏ ửng, lông mi còn treo nước mắt trong suốt, lại chỉ thấy hoàng thượng dịu dàng mà cười khanh khách nhìn nàng, ánh mắt rất thâm sâu.

Hình như hắn đối với phản ứng của nàng vừa lòng cực kỳ, nhếch môi nói: “Lam muội muội, nàng nhìn xem có đẹp hay không?”

“…”

Hắn nâng khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của nàng lên, ngây thơ mờ mịt, hôn nàng, hoà quyện dây dưa, gắn bó như môi với răng, chợt rời đi, nói ——

“Thất Tịch vui vẻ.”



Nếu giờ khắc này trở thành cả đời, thì thật tốt?

Ta có thể cùng nàng đến trời lặn trăng lên, hạ đi xuân tới, cùng nàng qua tháng đổi năm dời, đầu xanh đến tóc trắng.

Mà chúng ta vẫn sẽ như cũ ở bên nhau triền miên, vĩnh viễn cũng không chia lìa.



Ngày mai nàng phải về chùa.

Già Lam đang ở trong phòng thu dọn hành lý, Thái Hậu phái người tới gọi nàng, nói là đã có thói quen được Già Lam hầu hương, nghe nói nàng phải đi, thói quen này tạm thời vẫn không bỏ được, mong nàng ở lâu thêm một đoạn thời gian nữa, cho nên gọi nàng đến để trò chuyện.

Lúc nàng đẩy cửa đi vào, Thái Hậu ngồi ở trên giường nệm pha trà, bên người chỉ có một vị ma ma nàng không quen thuộc lắm hầu hạ.

Thái Hậu ý bảo Già Lam không cần câu nệ, ngồi xuống.

Bà buông trà cụ, cầm lấy khăn tay ma ma đưa tới lau tay, hiền từ hỏi: “Đứa bé ngoan, ngươi tên là gì?”

Già Lam trong lòng “Lộp bộp ——”, lại không biết bà có ý gì, chỉ phải cẩn thận mà đáp: “Hồi Thái Hậu, tiểu ni 3 tuổi đã được chùa Dao Quang nhận nuôi, không có tên, chỉ có pháp hiệu, Già Lam.”

Thái Hậu gật gật đầu, nhíu mày, nói: “Là một đứa bé đang thương.”

Bà bưng tách trà ngon lên, ngửi ngửi, thổi đi, nhấp một ngụm, lại hỏi, “Vậy ngươi cũng biết người đêm qua cùng ngươi tìm hoan mua, là ai?”

“…”

Thái Hậu buông ly, nói: “Nó là nhi từ của ai gia, là thiên tử đương triều, nó tên Lý Diễn. Mười lăm tuổi đăng cơ, hiện giờ đã trị vì ngôi vị hoàng đế mười năm. Mười năm gian nan, nó gạt bỏ vây cánh của Nhiếp Chính Vương, bình định phiên vương, nếu không có ngươi, thì nó nên là một minh quân.”

Nếu không có ngươi.
Bình Luận (0)
Comment