tác giả: Hành Trì
dịch: hyeyangs
—
Quý Kính mở đèn pin của mình, nén cơn sợ hãi đi xuống cầu thang. Khi cô xuống đến tầng tám, Triệu Dao đã theo sát đằng sau.
Anh không nói chuyện song bước chân rối loạn và không khí xung quanh đều đang truyền đạt đến Quý Kính tâm trạng tồi tệ của anh ngay lúc này.
Quý Kính bất giác bước nhanh hơn, muốn tranh thủ thời gian rời khỏi đây. Bây giờ cô chỉ ước mình có thể mọc cánh bay đi.
Khi Quý Kính đi đến chỗ rẽ tầng sáu, Triệu Dao đột nhiên gọi cô. “Quý Kính!”
Quý Kính run bắn bởi tiếng gọi thình lình của anh. Cô bất giác muốn chạy như thể cảm nhận được nguy hiểm sắp sửa ập đến.
Nhưng Triệu Dao không cho cô cơ hội này. Anh sải bước chặn đường, túm chặt eo cô nhanh như cắt, dồn cô vào trong góc tường, hình thành cục diện không lối thoát.
“Trốn anh à?”
Triệu Dao nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, hỏi bằng giọng trầm thấp.
Quý Kính bị anh siết eo. Sức anh quá lớn, siết Quý Kính nghẹt thở. Cô không khỏi đẩy anh ra.
Cô cúi đầu né tránh ánh mắt nồng cháy của Triệu Dao, phủ nhận. “Không phải.”
Triệu Dao phát ra một tiếng cười nặng nề từ trong lồ ng ngực, hỏi vặn. “Không à?”
“Ừm…” Cô vẫn không chịu thừa nhận.
“Tại sao đến Tây Hải mà không nói với anh?” Anh hỏi dồn.
“Không kịp.”
“Một tháng cũng không có thời gian?” Triệu Dao cười khẩy, không hề tin lời cô nói.
Quý Kính không nói nữa, mặc cho anh kéo mình.
“Cho anh một lý do!” Triệu Dao nói tiếp. “Một lý do hợp lý để em tránh mặt anh!”
Triệu Dao thấy Quý Kính trầm mặc lặng thinh thì tức đến nỗi bật cười.
Anh cúi đầu, cơ thể toát lên sự công kích. Kế đó, Triệu Dao siết chặt bàn tay đang ôm eo Quý Kính, anh nói. “Thế để anh cho em một lý do…”
“em thích anh!”
Giọng anh như sét đánh ngang tai Quý Kính làm con tim Quý Kính vỡ vụn. Anh đã đâm trúng góc khuất bí ẩn nhất trong trái tim cô, không hề cho Quý Kính thời gian thích ứng.
Quý Kính vội vàng vùng vẫy phủ nhận. “Không phải, anh buông em ra đã!”
Triệu Dao không buông cô ra. Thấy cô phủ nhận, anh lại bước lên một bước. Lần này hai người gần như dính sát vào nhau. “Không à?”
Khi Quý Kính đinh ninh anh sẽ móc ra một đống chứng cứ buộc cô phải thừa nhận thì Triệu Dao lại cười khẽ. “Được thôi!”
Anh lại trở về là Triệu Dao lạnh lùng thờ ơ, không bận t@m đến bất cứ điều gì. Như thể người dồn cô vào góc tường hồi nãy chưa từng xuất hiện.
Anh nới lỏng sức tay đang ôm cô. “Anh sẽ thả em ra, nhưng em đừng đi nhanh như vậy. Đầu cầu thang dễ trẹo chân, biết chưa?”
Quý Kính không biết Triệu Dao đang nghĩ gì trong đầu song nghe anh nói vậy, cô thở phào, biết chừng biết mực đồng ý. “Được!”
Triệu Dao thấy cô đồng ý cũng buông cô ra như đã hứa. Tuy nhiên, anh lại không buông cô ra hoàn toàn. Anh chỉ nắm cổ tay cô phòng cô chạy mất, ngoài ra thì không còn hành vi quá đáng nào.
Quý Kính bị anh kéo lên xe. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ suốt chặng đường, không nhìn nét mặt anh như thể làm vậy thì có thể quên hết chuyện xảy ra hồi nãy. Cứ như vậy, hai người im lặng quay về Đại học Bắc Thành.
Sau khi Triệu Dao dừng xe, động tác đầu tiên là khóa chặt cửa.
Quý Kính nghe thấy một tiếng “cạch” khẽ vang, lông mi cô không khỏi run rẩy. Ngoài cửa xe, đèn đường sáng rực. Giữa ánh mắt chăm chú, cô quay sang nhìn anh không rõ ý anh là gì.
“Nói chuyện!” Triệu Dao không cho cô chối từ.
“Nói chuyện gì?” Quý Kính vẫn cúi đầu không nhìn anh.
Cô hình như cực kỳ kháng cự việc nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong bầu không khí lặng im, Triệu Dao bật nhạc trong xe. Bài hát phát lại của anh vẫn là Kẻ trộm hoa hồng.
Hoặc là em ôm chặt lấy anh, hoặc là nổ súng xử tử anh.
Quý Kính nghe thấy anh nói trong khoảnh lờ mờ. “Nếu anh chọn ôm hoa hồng thì sao?”
Nếu anh chọn ôm hoa hồng thì sao?
Hoa hồng sẽ chấp nhận anh chứ? Anh hỏi.
Giờ phút này Quý Kính còn gì mà không hiểu?
Kẻ hoa hồng yêu cũng si mê hoa hồng.
Quý Kính nghe giọng hát khàn khàn của Liễu Sảng, trái tim không khỏi quặn đau. Nước mắt dần phủ kín đôi mắt, khiến tầm nhìn của cô nhòe đi.
Lòng cô hiểu rõ quyền lựa chọn thực ra chưa từng nằm trong tay hoa hồng, cũng không nằm trong tay kẻ yêu hoa hồng.
Thời niên thiếu, khi đọc “Cây vẫn như xưa”, Quý Kính không sao hiểu được cảm giác của anh Bạch khi tấp xe vào lề đường cao tốc, gục trên vô lăng nghẹn ngào thắt lòng. Tuy nhiên giờ phút này cô bỗng nhiên hiểu rồi.
Người mà hoa hồng yêu cũng yêu thương hoa hồng, nhưng người ấy và hoa hồng không có tương lai. Hoa hồng không thể vì một phút bồng bột mà đón nhận anh.
Hoa hồng hy vọng anh vĩnh viễn hào hoa phong nhã, vĩnh viễn cao cao tại thượng, soi sáng cho bao người giống như vầng dương.
Dù rằng hoa hồng thật sự rất muốn có được tình yêu ấy.
Sương mù bủa vây xung quanh.
Nước mắt Quý Kính rơi xuống tựa châu, song chẳng trả lời.
Triệu Dao thở dài, bất đắc dĩ lấy khăn giấy trên xe ô tô lau nước mắt cho cô. Anh thẳng thắn thú nhận với cô, tựa kẻ cam chịu số mệnh. “Em đừng khóc, anh xót lắm.”
Trong không gian yên tĩnh, anh lại tháo chuỗi tràng hạt đắt đỏ trên cổ tay mình xuống. Anh nắm bàn tay Quý Kính, luồn nó vào cổ tay cô bất chấp sự chối từ của cô.
Trong màn sương giăng kín, yết hầu Triệu Dao chuyển động, giọng nói cũng chất chứa nỗi bi thương không sao nén nổi.
“Lần đầu tiên anh gặp em thực ra không phải ở Bắc Thành.”
Anh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Quý Kính, nhìn mái tóc mây ướt đi vì khóc. Triệu Dao đưa tay khẽ lau những giọt lệ của cô. Anh chậm rãi nói tiếp.
“Là trong Khoảnh khắc của Châu Niệm. Cô ấy đến Nam Thành thăm em, em đứng trong gió mưa tiễn cô ấy về.”
“Khi đó mọi người đều khen em xinh đẹp nhưng anh lại cảm thấy em rất buồn bã. Em nở nụ cười nhưng lại buồn man mác.”
“Năm ba Đại học, em đến Bắc Thành, anh tình cờ gặp được em. Không phải anh bản tính nhiệt tình mà là vì anh nhận ra em.”
“Chuyến du lịch tốt nghiệp năm tư. Ban đầu mọi người quyết định đến Luân Đôn, nhưng anh bỗng dưng nhớ đến mưa Nam Thành.”
“Sau chuyến du lịch tốt nghiệp, anh đã nhận được offer của Stanford. Thế nhưng em hứa sẽ đến Bắc Thành, còn anh lại rất thích núi tuyết Bắc Thành.”
“Một tháng trước, em đi Tây Hải, ngày nào anh cũng ngắm mặt trăng. Thực ra anh không thích ngắm trăng đến vậy, chỉ là anh đang nghĩ đến những tháng ngày em một mình trải qua.”
Trong đôi mắt anh là cả đại dương mênh mông, một khi đã tuôn chảy thì kiếp này sẽ không thể thu về.
“Quý Kính, không phải em thích anh, là anh thích em!”
Anh lặp lại một cách thành kính. “Là anh thích em!”
Quý Kính mắt đỏ hoen mi, gọi anh. “Cậu hai Triệu.”
“Triệu Dao!”
Cô ngăn cản, không cho anh nói tiếp. “Đừng nói nữa!”
“Đừng nói nữa!” Quý Kính khóc như mưa. Cô lạc trong màn sương, không nhìn rõ được con đường phía trước.
“Quý Kính.”
Triệu Dao gọi cô, nhìn đôi mắt cô. Đôi mắt ấy chứa tất cả sương mù không lối thoát trên thế gian này. Màn sương ấy bao quanh Quý Kính, khiến cô trở nên quá đỗi yếu mềm.
Trong màn sương mù, anh nói với cô.
“Chỉ cần em bằng lòng, dù cho ngọc nát, dù cho núi lở, anh cũng muốn cùng em đi hết chặng đường này.”
Nhạc trong xe từ lâu đã chuyển sang bài khác, vẫn là một bài hát Quý Kính chia sẻ trên Khoảnh khắc, là bài hát cô nghe đi nghe lại dạo gần đây. Giọng nữ cuốn hút khẽ ngân nga:
Past lives couldn’t ever hold me down
(Quá khứ chẳng bao giờ níu được bước chân em)
Lost love is sweeter when it’s finally found
(Ngọt ngào hơn, chính là tìm lại được tình yêu đã mất)
I’ve got the strangest feelin’
(Trong em có một cảm xúc lạ lùng khôn xiết)
This isn’t our first time around
(Đây không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau)
Past lives couldn’t ever come between us
(Quá khứ sẽ không trở thành chướng ngại của chúng ta)
Sometimes the dreamers finally wake up
(Kẻ mộng mơ cuối cùng sẽ phải tỉnh giấc)
Don’t wake me I’m not dreamin’
(Xin đừng đánh thức em, bởi em không mơ mộng gì đâu)
Don’t wake me I’m not dreamin’.
(Xin đừng đánh thức em, bởi em vẫn đang sống trong thực tại) [1]
[1] Trích từ bài hát Past lives thể hiện bởi Sapientdream & Sushii.
Trong giai điệu cuốn hút, Quý Kính nhìn vào mắt Triệu Dao, hai người nhìn nhau, cùng cười khổ chấp nhận số mệnh. Giữa màn sương mù giăng kín chốn về, họ đã trao nhau một nụ hôn chính thức.
Từ nay về sau, anh đã có hoa hồng còn cô đã đón nhận vầng dương soi sáng.
Điên thật rồi. Quý Kính thầm nghĩ.
Hai người điên cả rồi.
Nhưng có sao đâu?
Dù tỉnh táo họ vẫn cùng lựa chọn đắm chìm. Dẫu rằng cuối cùng mộng đẹp sẽ kết thúc, tất cả những điều tốt đẹp đều sẽ hóa thành bọn biển. Nhưng ít nhất họ đã nắm tay nhau bước qua chặng đường này.
“Biết là không thể song vẫn cố chấp” là thành ý lớn nhất họ dành cho mối tình này.
Dù con đường tương lai tựa lời nguyền chú, họ cũng nguyện lòng cùng xuống địa ngục.
Rất lâu về trước, Quý Kính từng xem một trận tranh biện rất nổi tiếng, đó là trận thứ hai của cuộc thi Hùng biện Hoa ngữ năm 2019.
“Nếu bạn có siêu năng lực có thể khiến người bạn yêu cũng yêu bạn, bạn có muốn sử dụng siêu năng lực này không?”
Trận tranh biện đó từng dấy lên vô số tranh cãi xoay quanh câu chuyện rốt cuộc siêu năng lực là gì, tình yêu là gì và đã làm mới giá trị quan của rất nhiều người.
Khi đó Quý Kính học năm hai, thật sự không dám đồng tình với một số quan điểm trong cuộc thi tranh biện này. Nhất là những ví dụ mà phe phản đối đưa ra để phản biện đối phương, cô cảm thấy không hợp lý. Cô rất thích phe đồng tình đứng tại một phạm trù cao hơn để lập luận về tình yêu.
Nhưng kết quả chung cuộc của trận tranh biện đó lại là phe phản đối đã chinh phục được cô dựa vào thực lực của mình ở phần tranh biện cuối. Phe phản đối nói rằng. “Tình yêu này xuất phát từ siêu năng lực của bạn, không xuất phát từ sự lựa chọn của người ấy.”
Cậu ấy nói. “Sự ra đi của người ấy chính là lý do duy nhất để bạn giữ người ấy ở lại, là toàn bộ ý nghĩa của việc bạn giữ người ấy ở lại.”
Nhiều năm sau, Quý Kính vẫn nhớ rõ cảm giác lúc xem trận tranh biện đó, rất đặc sắc.
Hiện tại cô đã là nghiên cứu sinh năm hai. Vật đổi sao dời. Mỗi khi rảnh rỗi, cô thường xem lại trận tranh biện này song lại không thể nào đồng tình với bản thân hồi đó.
Cô vẫn cho rằng lợi dụng siêu năng lực khiến đối phương yêu mình là một chuyện đáng sợ, nhưng cô lại không thể tiếp tục tán đồng với câu nói đó. “Ra đi không phải là ý nghĩa duy nhất của việc giữ người ấy ở lại.”
Quý Kính từng nghĩ rằng phần tranh biện của phe đồng tình trong phần tranh biện thứ tư quá hão. Tuy nhiên sau khi Quý Kính gặp Triệu Dao, cô lại cảm thấy nó hết sức thực tế.
Người đó không phải là một đối tượng hẹn hò phù hợp, bạn có thể lựa chọn ra đi, có thể lựa chọn chia tay. Nhưng xin lỗi, ý thức tự do không thể gi3t chết cảm giác yêu anh ấy của bạn.
Họ đã vô số lần kìm nén tình yêu dành cho đối phương, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất bại.
Cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói: Đem lòng yêu và tiếp tục yêu là hai chuyện khác nhau. Đem lòng yêu chẳng có gì ghê gớm, nhưng giây phút này họ lựa chọn tiếp tục yêu mới thực sự là điều đáng nể.
Triệu Dao và Quý Kính đã trải qua tháng ngày có thể gọi là hạnh phúc.
Vẫn giống lúc trước, hai người khi bận rộn có thể một tuần, thậm chí hai ba tuần không gặp. Nhưng chỉ cần có thời gian, họ nhất định sẽ ở bên nhau.
Triệu Dao sẽ cùng Quý Kính đi khảo sát thực địa tại bảo tàng Bắc Kinh. Anh thuộc như lòng bàn tay về các món di vật văn hóa, kể vanh vách nguồn gốc của từng món. Đến cả hướng dẫn viên đôi khi cũng đến hỏi anh. “Này cậu, học chuyên ngành này phỏng?”
Quý Kính sẽ cùng Triệu Dao đi du lịch. Thi thoảng họ đi leo núi, đi được nửa đường Quý Kính thật sự không theo nổi nữa, Triệu Dao sẽ cõng cô đi cho đến khi cô lấy lại sức, bảo Triệu Dao thả cô xuống.
Cô còn cùng anh đến ST, gặp gỡ rất nhiều người bạn quyền quý thân thiết với anh, nói chuyện xã giao bình thường. Nhưng chỉ cần khuôn mặt cô có sự mỏi mệt, dù chỉ là một chút, Triệu Dao cũng bỏ lại những người ngồi đó, đưa cô rời đi.
Quý Kính thích ăn mì Dương Xuân, nhưng vì Triệu Dao, cô cũng chấp nhận mì trộn tương Bắc Thành.
Triệu Dao không thích ăn ngọt, nhưng có Quý Kính ở bên, anh lại mê những viên kẹo ngọt cô đưa thi thoảng.
Cuộc sống dường như chẳng có gì thay đổi, lại cứ như mọi thứ đều đã đổi thay.
Khi Quý Kính đến nhà giáo sư Lương, Triệu Dao thường có mặt tại bàn ăn hôm đó. Khi Triệu Dao luyện chữ ở nhà Liễu Bất Miên, cũng thường có thể nghe thấy Quý Kính và Liễu Bất Miên chuyện trò.
Tháng ngày dần dần trôi qua, thấm thoắt đã sang Đông.
Mùa Đông ở Bắc Thành luôn có tuyết rơi, nhưng bão tuyết hiếm thấy trong năm mươi năm qua không phải năm nào cũng có.
Giữa cơn bão tuyết, Triệu Dao đã để nghiên cứu trong tay sang một bên, chạy đến tìm Quý Kính. Anh dẫn cô đến Cố Cung họ từng ghé nhiều lần dạo trước.
Hai người nhìn đối phương bạc trắng đầu giữa trời tuyết trắng. Dưới bức tường phủ tuyết, họ trao nhau những nụ hôn dịu dàng triền miên, dưới cơn bão tuyết, ái tình đơm bông.
Trong mưa tuyết trắng xóa, Triệu Dao đã đeo cho cô chiếc vòng tay hoa hồng vàng độc nhất vô nhị. Anh nhìn bông hồng của mình tỏa sáng trong tuyết tựa như bông hồng vàng, cùng với đó, tình yêu của anh sẽ trường tồn mãi.
Cùng ngắm tường đỏ tuyết trắng, cùng bạc trắng đầu với núi xanh.
Kiếp này không hối hận.
Thời gian sau khi tuyết rơi trôi như thoi đưa. Năm mới năm ấy dường như đến sớm hơn. Giáo sư Lương vẫn gọi Quý Kính về nhà, năm nay cô hầu như sống ở đây cả.
Dung Nhi đã lớn hơn năm ngoài rất nhiều, song vẫn là một đứa trẻ. Giống như lúc trước, cô bé thích quấn lấy Quý Kính, đòi Quý Kính đưa cô bé đi bắn pháo hoa.
Quý Kính ôm cô bé ra ngoài. Dung Nhi đã nặng hơn nhiều, cô gần như ôm không nổi.
Quý Kính chưa đi được hai bước đã nghe thấy Dung Nhi gọi. “Chú Triệu Dao”
Quý Kính vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Dao theo sau Lan Ngọc, đi về phía họ. Bầu trời đêm sau lưng anh nở rộ pháo hoa khổng lồ, vô cùng rực rỡ, đến cả Lan Ngọc cũng ngoái đầu nhìn.
Quý Kính nhìn anh mang theo cả trời pháo hoa đến, không khỏi nở nụ cười dịu dàng.
Anh bước đến trước mặt Quý Kính, giơ tay đón Dung Nhi. “Úi chà, cục cưng.”
Triệu Dao mỉm cười gọi, giống như đang gọi Dung Nhi song đôi mắt lại nhìn dán vào cô.
Quý Kính không ngờ anh to gan như vậy, ngặt nỗi cô cũng bất lực, chỉ âm thầm lườm anh, nhắc anh đừng ngang ngược như vậy.
Lan Ngọc cũng đi đến bên cạnh cô, Quý Kính chào bà. “Đàn chị ạ!”
Lan Ngọc mỉm cười gật đầu. “Lâu lắm không gặp, Kính Kính lại xinh lên rồi.”
Quý Kính mỉm cười, khiêm tốn trả lời. “Đâu có ạ.”
Sau đó cô nói tiếp. “Giáo sư Lương đã chuẩn bị sẵn trà bánh chị thích nhất rồi ạ, cô đang đợi chị trong phòng.”
Lan Ngọc gật đầu, mỉm cười quay sang nói với Triệu Dao. “Con dẫn Dung Nhi và Kính Kính đi chơi đi, nhớ về sớm!”
Triệu Dao duỗi tay chọc Dung Nhi, bình thản trả lời. “Vâng ạ!”
Quý Kính im lặng theo sau hai người, cho đến khi anh không nhịn được nữa, che mắt Dung Nhi lại rồi hôn cô.
Hôm ấy dưới pháo hoa ngợp trời rực rỡ, họ ngắm khuôn mặt của nhau, ước nguyện chung một điều: Hy vọng tháng ngày thế này sẽ kéo dài, thật dài thật dài.
Tốt nhất là, năm nào cũng có ngày này.