Sương Mù Mười Dặm - Hành Trì

Chương 21

tác giả: Hành Trì

dịch: hyeyangs

Văn Viễn cúi đầu lắng nghe Quý Kính thuật lại tình hình dạo này của mình. Cô kể quá nhiều chuyện quá khứ, đôi chút làm anh hoảng hốt.

Mãi đến khi cô nói ra nguyên do, cuối cùng anh mới hiểu tại sao cô bắt đầu chấp nhận điều trị. Dù có đau đớn cũng muốn phơi bày vết sẹo.

Cô nói sắp nhỏ ấy, sắp nhỏ lớp 11/17 đã tổ chức sinh nhật cho cô.

Quý Kính không biết tụi nhỏ được sinh nhật của cô từ đâu, không biết tụi nhỏ làm thế nào mà xin được cái gật đầu của thầy giáo vụ, càng không biết mấy đứa đã âm thầm lên kế hoạch tất cả như thế nào.

Quý Kính chỉ biết tụi nhỏ thật sự đã trao cho cô rất nhiều rất nhiều tình yêu.

Quý Kính nói. “Văn Viễn, em từng hứa rằng dù thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ đồng hành với các em ấy đi hết chặng đường này.”

“Em bằng lòng cố gắng vì các em ấy.”

Trên chặng đường gian nan, trong cuộc sống vô vọng, khi lẻ loi độc hành, tình yêu và ánh sáng tỏa ra từ các em đã lần nữa chiếu sáng cho cô.

Quý Kính bằng lòng nỗ lực thêm một lần nữa vì các em. Cô muốn đồng hành cùng các em đi hết chặng đường ngắn ngủi này.

Quý Kính cúi đầu thừa nhận: Khi nhìn thấy chiếc bánh kem, thực ra em đã run lẩy bẩy.

Văn Viễn biết cô đã bằng lòng tiết lộ câu chuyện liên quan đến bánh kem, anh thầm thở phào. Tiếp theo có lẽ có thể đào được nhiều thông tin hơn.

Nhưng anh vẫn không sốt ruột, bình thản rót cho nước cho cô. “Uống nước cho nhuận họng đã.”

Quý Kính lắc đầu từ chối. “Không uống nữa, em sợ lát nữa mình lại quên mất.”

Câu này là thật, không lẫn một chút giả dối và cũng không nói quá. Trí nhớ của cô đã kém hơn bao giờ hết.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từ tốn, khẽ nói bằng giọng chất chứa nỗi đau như có như không. “Em vốn không ăn bánh ngọt.”

Thời gian quay nhanh trở lại năm Quý Kính lên tám.

Quý Kính sinh ngày 7 tháng 12 năm 2000, đúng vào đại tuyết trong hai mươi tư tiết khí. Lúc đó, Quý Minh Phương và mẹ Quý vẫn thương yêu nhau.

Cái tên Quý Kính họ đặt cho cô bắt nguồn từ câu thơ “hựu nghi dao đài kính, phi tại thanh vân đoan” [1]

[1] Câu thơ được trích từ bài thơ “Cổ lãng nguyệt hành” của nhà thơ Lý Bạch. Nội dung câu thơ là “Lại ngỡ gương Dao đài, bay giữa tầng mây xanh”.

Mẹ Quý lo lắng. “Quý Kính, lỡ con không chịu được sức nặng của tên thì sao? Huống chi, gương thường dễ vỡ…”

Lúc đó, bà ta vẫn còn yêu thương con gái mình.

Quý Minh Phương vừa cười vừa phản bác. “Đừng mê tín dị đoan.”

Mẹ Quý vẫn cảm thấy ngụ ý của cái tên này không tốt, muốn đổi tên cho cô. Ngặt nỗi Quý Minh Phương không đồng ý, cãi cự một thời gian, cuối cùng vẫn lấy cái tên này.

Lúc Quý Kính mới chào đời, họ từng yêu thương cô trong thời gian ngắn ngủi.

Họ tổ chức tiệc mừng 100 ngày, tiệc đầy năm một cách long trọng. Trước khi cô lên ba, dù Quý Kính không ăn được nhưng năm nào họ cũng mua bánh kem cho cô.

Ngay cả trong những năm Quý Minh Phương và mẹ Quý dày vò lẫn nhau, cô cũng vẫn nhận được một chiếc bánh kem trong ngày sinh nhật.

Lần nào mẹ Quý cũng trông mong Quý Minh Phương trở về, dù ông ta chẳng hề quay về lấy một lần.

Nhưng Quý Kính vẫn rất thích đón sinh nhật. Bởi vì mẹ Quý không bao giờ mua đồ ăn vặt cho cô, chỉ khi đến sinh nhật, mẹ Quý mới mua cho Quý Kính một chiếc bánh kem mà hồi đó Quý Kính cảm thấy nó xinh đẹp vô cùng.

Năm Quý Kính lên tám, mẹ Quý sảy thai lần hai. Chị ta hao tâm tổn sức mang thai đứa bé này, chỉ mong dùng đứa bé để vãn hồi Quý Minh Phương và cuộc hôn nhân của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại hoàn toàn, trở thành trò cười thiên hạ.

Trong cơn tuyệt vọng, chị ta hoàn toàn tỉnh táo, quyết tâm ly hôn với Quý Minh Phương.

Chị ta tuyên bố rõ ràng rằng không nuôi Quý Kính. Bởi vì mỗi khi nhìn Quý Kính, chị ta đều sẽ nhớ đến những ngày tháng sống không bằng chết suốt mấy năm nay.

Sau khi nhận được phán quyết của tòa án, chị ta đã đưa Quý Kính về quê sống cùng bố mẹ mình.

Quý Kính tám tuổi ngày nào cũng bấm tay đếm cho đến sinh nhật của mình. Quý Kính hồn nhiên, đinh ninh hôm ấy mẹ sẽ mua bánh kem cho mình.

Ngày sinh nhật, Quý Kính dậy từ tinh mơ, đứng ngoài cổng đợi mẹ đến. Nhưng đến khi mặt trời lặn, trên phố vẫn không xuất hiện bóng dáng của mẹ.

Cô chạy đến hỏi ông ngoại rằng tại sao mẹ không mua bánh kem cho cô?

Ông ngoại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, trong mắt ẩn chứa sự buồn bã mà cô không hiểu. Ông nói. “Con à, ăn mì trường thọ đi con.”

Hôm đó, ông ngoại đã nấu cho cô một bát mì Dương Xuân. Nước dùng óng ánh, sợi mì trắng tinh, ngon miệng vô cùng.

Ông ngoại dặn cô. “Bé con, không được cắn đứt đấy.”

Quý Kính vừa mới cắt đứt sợi mì, không dám ho he sợ ông ngoại trách mắng. Cô rụt rè nói. “Con biết rồi ạ.”

Quý Kính nhỏ tuổi thật sự quá ngây thơ, cô không hiểu hai chữ “biết đủ”. Cô vẫn muốn có chiếc bánh kem xinh đẹp trong ấn tượng của mình.

Thế là cô chạy ra ngoài, đi tìm mẹ.

Trong ấn tượng của cô, vào ngày này những năm trước mẹ cô sẽ cười tươi hơn bình thường, dẫu nụ cười ấy đã không còn xinh đẹp như xưa.

Quý Kính trong tiềm thức đinh ninh năm nay cũng sẽ như vậy.

Tuy nhiên cuối cùng Quý Kính không tìm được mẹ, cô cũng không nhận được chiếc bánh kem đó.

Quý Kính bị lạc đường, mãi đến rạng sáng mới được cảnh sát tìm thấy.

Hôm đó, mẹ Quý đi xe hai tiếng đồng hồ đến cục Cảnh sát nhỏ tẹo lụp xụp, việc đầu tiên mà bà ta làm là tát Quý Kính một phát.

Cái tát mạnh ấy vang lên tiếng, đánh tan đánh nát tiếng gọi mẹ đong đầy chờ mong.

Ông ngoại chạy lại ôm chặt cô, kéo cô vào lòng che chờ rồi quay sang trừng mắt trách mẹ Quý. “Sao mày lại đánh con bé?”

“Thực ra em không nhớ rõ lắm.” Quý Kính bình tĩnh nói. “Từ đó về sau, em không ăn bánh kem nữa.”

Văn Viễn nhìn góc nghiêng của Quý Kính, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không nhìn thấy sự buồn bã trên khuôn mặt cô. Bao năm nay, cô luôn phải trải qua những nỗi đau khác nhau, gần như đã chai lì rồi.

Văn Viễn lặp lại tính từ đó trong lòng: Chai lì.

Khi con người đau đớn tột độ, sẽ luôn dối mình rằng đã không còn đau nữa. Dần dà cũng chai lì đi.

Hơi thở anh ứ lại ở đó, lờ mờ cảm nhận được nỗi đau bằng một phần mười triệu nỗi đau của cô.

Quý Kính quay đầu, cười gượng với Văn Viễn như thể đang che giấu sự khốn khổ của bản thân. “Sau đó, năm nào ông ngoại cũng mua bánh kem cho em. Chiếc bánh kem ấy vẫn rất đẹp…”

Đôi mắt cô dần ậng nước. “Nhưng em không ăn lấy một miếng.”

Trước mắt Quý Kính xuất hiện một cụ già đáng yêu. Ông cười hiền từ, gọi cô một cách hòa ái gần gũi. “Bé con, mau lại đây ăn bánh kem.”

Có điều Quý Kính không muốn ăn bánh kem nữa. Cô nhớ bát mì trường thọ tối ấy hơn.

“Mỗi lần nhìn thấy cái bánh kem đó, em đều nhớ đến con đường tối hôm ấy. Con đường ấy tối đen, còn có tiếng kêu của loài vật khác. Tiếng gió tiêu điều, lạnh đến thấu xương. Ngặt nỗi lúc đó em quá muốn ăn bánh kem.”

Văn Viễn nhìn cô, lẳng lặng nghe cô kể. Tuổi thơ của cô như hiển hiện trước mắt anh.

Anh giơ tay nâng tách Americano trước mặt mình lên song số lần anh nâng tách thật sự quá nhiều. Cà phê trong tách đã cạn từ bao giờ.

Quý Kính nhìn độc tác hẫng của Văn Viễn, khóe môi cô hơi nhếch lên muốn tạo thành vòng cung nhưng cô không thể kiểm soát được khuôn mặt. Dù làm thế nào cô cũng không nhếch lên được.

Văn Viễn không đi rót thêm cà phê, anh đặt tách xuống, nhìn nét mặt Quý Kính rồi dửng dưng hỏi. “Sau này thì sao?”

Sau này tại sao lại bắt đầu ăn bánh kem?

Quý Kính nhoẻn cười. Đây là số ít nụ cười thật lòng của cô kể từ khi Văn Viễn quen biết cô đến nay. Khác hẳn với những nụ cười giả lả, nụ cười này khiến cô trở nên dịu dàng hết sức cứ như biến thành một người khác.

Cô nói. “Sau này, lúc còn ở Nam Thành, em gặp một số chuyện. Có người mua bánh kem cho em một lần nữa.”

Cô nói. “Cái bánh kem đó rất đơn giản, không được trang trí khéo léo phức tạp. Thế nhưng một lần nữa nó làm em cảm nhận được sự quan tâm.”

Đó là lần Triệu Dao xuất hiện ở Nam Thành.

Cô đi ăn cơm cùng anh. Trên đường về, hai người đi ngang qua một tiệm bánh kem đắt tiền. Lúc đó thực ra cô và Triệu Dao không thân thiết với nhau, nếu gạt hết những tâm tư cô giấu thì hai người hoàn toàn là người lạ.

Anh bỗng nhiên dừng bước, như thể bất chợt nghĩ ra, anh nói. “Đợi tôi một lát.”

Triệu Dao đi vào tiệm bánh kem đó. Một lát sau liền trở ra ngoài, cùng anh ra ngoài còn có chiếc bánh kem anh xách trong tay.

Chiếc bánh kem màu trắng, bên trên khoe sắc đóa hồng giống như tranh sơn dầu. Tuy rằng vô cùng đơn giản song lại xinh đẹp hết cỡ.

Triệu Dao đưa chiếc bánh kem đó cho Quý Kính, lòng mong cô sẽ thích nhưng khuôn mặt thì hững hờ. “Cho em.”

Quý Kính nhìn chiếc bánh kem hoa hồng trước mặt rồi do dự.

Không thể phủ nhận chiếc bánh kem ấy rất đẹp, nó đẹp tới nỗi kẻ không màng vật chất như cô cũng muốn có. Ngặt nỗi đáy lòng cô còn vùi chôn một vết sẹo. Dù bao năm trôi, mỗi lần nghĩ đến vết sẹo ấy Quý Kính đều thấy đớn đau.

Triệu Dao thấy cô do dự, nom Quý Kính chìm đắm trong hồi ức, anh khá ngạc nhiên. “Em không thích à?”

Lần đầu tiên nhìn chiếc bánh kem đó Triệu Dao đã nghĩ ngay đến Quý Kính.

Quý Kính hoàn hồn lắc đầu, nhận lấy nó. Cô nói. “Em thích lắm.”

Triệu Dao thấy đóa hồng ấy cười khẽ, trong nụ cười lộ rõ niềm vui. Anh nói. “Lúc Triệu Vân Thư không vui, chị ấy thích ăn bánh kem. Chị ấy nói con gái nhìn thấy bánh kem đẹp là tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Anh đứng thẳng dậy, nhìn vào đôi mắt cô rồi hỏi. “Giờ em có vui hơn chút nào không?”

Quý Kính nhìn vào đôi mắt chứa đựng non xanh nước chảy của anh. Cô vô thức gật đầu cứ như bị mê hoặc.

“Thế thì tốt.” Anh nói.

Trước khi đi, Triệu Dao nói với Quý Kính đang cầm chiếc bánh kem mình chọn lựa kỹ càng rằng vui lên nhé.

Vui lên nhé.

Sau đó, Quý Kính không đụng vào chiếc bánh kem đó. Cô chưa bao giờ ăn bánh kem nhưng phải công nhận chiếc bánh kem đột ngột xuất hiện cũng giống như chủ nhân của nó, đã mang đến cho cô rất nhiền sự an ủi ở một mức độ nhất định.

Cô cảm thấy mình được quan tâm.

“Em vẫn không ăn chiếc bánh kem đó, có điều em không ghét như vậy.”

“Về sau…”

Về sau, sau khi cô và Triệu Dao bên nhau, Triệu Dao đã tự tay làm cho cô một chiếc bánh kem.

Đợt đó anh lặn mất tăm, Quý Kính còn tưởng anh đang tập trung làm đề tài nghiên cứu. Cho đến ngày sinh nhật của cô, Thịnh Uyển đưa cô đến ST. Tất cả bạn bè thân thiết tụ tập, hò hét nói rằng muốn chúc mừng sinh nhật cô.

Trong không gian mờ tối, Triệu Dao bưng chiếc bánh kem mình tự tay làm đi ra ngoài chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Cách ngần ấy năm, trong đôi mắt người mình yêu, cuối cùng cô cũng đã buông bỏ được tất cả cảm giác không được yêu thương năm đó.

Chiếc bánh kem đó thật sự rất ngon, Quý Kính nghĩ thầm.

Về sau Triệu Dao thường xuyên mua bánh kem cho cô.

Anh không thích những nơi đông người nhưng có thể đứng xếp hàng cùng cô chỉ vì cô thích bánh kem của một tiệm bánh ngọt nào đó.

Khi đó, Quý Kính thật sự cảm nhận được hạnh phúc.

Sau khi họ chia ly, Quý Kính đã làm lại những việc trước đây hai người từng cùng nhau làm. Có điều lần này chỉ có một mình cô xếp hàng.

Cô xếp hàng hai tiếng đồng hồ ở tiệm bánh kem đó. Chiếc bánh kem mua về cô chỉ ném thử một miếng rồi vứt liền.

Hương vị không giống.

Cô đứng rất lâu trước tiệm bánh kem đó, không hiểu tại sao rõ ràng là cùng một tiệm, nhưng hương vị lại không giống trước kia.

Đợt đó tất cả tiệm bánh ngọt ở Bắc Thành đều thay đổi hương vị giống như hẹn trước. Cuối cùng Quý Kính gần như từ bỏ.

Lần cuối cùng cô ăn bánh kem là trong buổi tối mùa Hè năm đó.

Quý Kính nhìn bản thân vừa ăn chiếc bánh kem đắt tiền vừa rơi nước mắt. Sau đó, cô thản nhiên lau nước mắt rồi ăn tiếp.

Lúc đó suy nghĩ trong đầu cô là tiệm bánh ngọt này quả nhiên có tiếng không có miếng, không ngon bằng bánh Triệu Dao làm.

Lừa người.

Quý Kính nghĩ đến đây, nở một nụ cười khổ. “Sau này bánh kem thay đổi hương vị nên em không ăn nữa.”

Văn Viễn nhìn cô, cũng ngại hỏi tiếp. Anh sợ k1ch thích cô thêm lần nữa.

Văn Viễn suy tư, một lát sau hỏi cô. “Em có ăn bánh kem sắp nhỏ trong lớp mua cho em không?”

“Em không.”

Quý Kính nói. “Em không ăn được nên chia cho các em ấy.”

“Nhìn phản ứng của các em ấy có lẽ bánh rất ngon. Trương Thạc còn ăn hai miếng.”

Văn Viễn cũng cười theo. “Thế chắc ngon đấy.”

“Văn Viễn, sắp nhỏ tốt lắm.”

Quý Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt dần thả lỏng, cô khẽ nói. “Em thật sự rất muốn đồng hành cùng các em ấy đi hết chặng đường này.”

Quý Kính nhìn phố thị phồn hoa đã sáng đèn ngoài ô cửa, như thể lại quay về ngày hôm đó. Cô nghe thấy có bạn hát:

Chúc cô sinh nhật tuổi 27 vui vẻ

Tâm trạng phơi phới mỗi ngày

Mọi thứ đều sẽ tốt đẹp

Cứ ăn uống thoải mái

Nhất định sẽ tìm được người bạn trai tốt hơn.

Chúc cô sinh nhật tuổi 27 vui vẻ

Mỗi ngày đều gặt hái được thành công

Lương lĩnh không thiếu một xu

Muốn hát là hát, muốn nói là nói

Gặp nhiều người tốt bụng hơn là kẻ tiểu nhân.

Chúc cô sinh nhật vui vẻ

Chúc cô luôn luôn vui vẻ

Chúc cô vui vẻ từ khi thức dậy cho đến khi đi ngủ

Chúc cô sinh nhật vui vẻ

Chúc cô luôn luôn vui vẻ.

Chúc cô không cần cầu thầy bói mà may mắn vẫn ập đến

Chúc cô sinh nhật vui vẻ

Chúc cô luôn luôn vui vẻ

Chúc cô hạnh phúc từ giây phút này cho đến ngày tận thế

Chúc cô sinh nhật vui vẻ

Chúc cô luôn luôn vui vẻ

Chúc cô mãi luôn hạnh phúc.


Chúc cô luôn luôn vui vẻmãi luôn hạnh phúc.

Cô nghe thấy có bạn đang hét to:

“Dù là mười năm hay hai mươi năm, dù chúng em ở đâu, lớp 11/17 đều sẽ mãi yêu Quý Kính.”

Quý Kính nhoẻn cười, đôi mắt rớm lệ. Cô nở một nụ cười từ tận đáy lòng, diễm lệ khôn xiết.

“Quý Kính, cũng sẽ yêu lớp 11/17 mãi mãi và mãi mãi.”

Bình Luận (0)
Comment