Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 82

Bóng đêm lặng lẽ.

Bóng cây che đi những bụi cây, bụi cây lại giấu người.

Nơi này là nơi cách cửa chính biệt thự gần nhất, khoảng chừng mười thước, xuyên qua bụi cây là có thể nhìn tất cả tình huống ngay cửa biệt thự không sót gì cả.

Có rất nhiều người tuần tra, cửa sổ thì được đóng chặt, ở bên ngoài không thể nào mà nhìn được tình hình ở bên trong.

Nhưng những người tuần tra mỗi lần đi đến gần biệt thự đều không tự chủ mà nhìn vào cửa sổ vài lần, nhìn xong lại còn xì xào bàn tán với các đồng nghiệp, lâu lâu lại còn cười khẽ, tựa như trong phong đang xảy ra chuyện gì náo nhiệt lắm.

Lâm Vụ cúi đầu nhìn điện thoại vừa mới cúp máy xong.

Cậu đang đợi.

Cậu cũng không biết việc mình làm lớn chuyện đến thế có đúng hay không. Bởi vì nhìn tình hình thì có vẻ không nghiêm trọng đến thế, nếu không thì mấy người tuần tra này không có rảnh rỗi đến thế rồi, nhưng cậu lại không dám cược.

Cậu nhất định phải chứng kiến Vương Dã toàn vẹn rời khỏi nhà họ Vương, mà tốt hơn là để lại một vài “sự kinh hoàng” cho nhà họ Vương.

Tên đã rời khỏi dây cung, chỉ còn chờ đợi khoảnh khắc bắn trúng tâm bia thôi.

Bên trong phòng khách biệt thự, bầu không khí âm trầm đến vô cùng.

Vài tên “nhân viên” canh giữ ở bên trong hoặc là mặt quay về cửa, hoặc là ngửa cổ nhìn xung quanh, giả vờ như chẳng nghe thấy gì cả. Hai người đứng ở sau lưng Vương Dã thì thảm hơn nhiều, không dám nhìn tới sắc mặt của ông chủ, chỉ có thể giả vờ không nhúc nhích, mắt nhìn về phía trước, trở thành hai cái “tượng sáp”.

Vương Hải Từ giận tới mức cả người run lẩy bẩy, cả đời này tung hoàng trên thương trường nhưng chưa bao giờ lại tức giận đến thế. Bởi vì ông ta luôn có đầy cách để khiến cho đối thủ thua thảm hại, nhưng với một tên khó chơi như Vương Dã thì lại chẳng có cách nào.

Thấy sắc mặt một nhà ba người kia khó coi vô cùng, Vương Dã cấm hai tay vào túi: “Không còn chuyện gì thì tôi đi đây.”

Xoay người lại, hai vị “Tượng sáp” chợt tới gần, giống như là bức tượng người chặn đường hắn.

Vương Dã giễu cợt, quay đầu nhướng mày: “Sao, bắt tôi đánh ngất tôi mà tôi còn chẳng thèm so đo với mấy người, cái này là sao đây?”

Vương Cẩm Thành giẫy khỏi tay Điền Nhụy, tức giận đứng lên: “Ba, sao ba có thể chịu được chứ?!”

“Vương Dã!” Nhờ con trai lớn láo xược và con trai nhỏ châm ngòi mà Vương Hải Từ hoàn toàn không còn kiên nhẫn gì, không thèm để ý tới mặt mũi nữa, “Mày muốn chọc giận chết tao và mẹ mày mới chịu sao?”

Vương Dã bỗng nhiên bị đổ oan cảm thấy vô cùng phiền: “Mấy người nếu muốn sống nữa thì đừng có bắt tôi về!” Hắn đơn giản xoay người lại, nói rõ hoàn toàn, “Còn nữa, vì sao tôi lại đánh Vương Cẩm Thành hả, bởi vì nó cần với ăn đập. Nhưng vì sao nó lại bị đánh, là do ông chiều hư nó. Đêm hôm đó tôi cũng chẳng cần ông đồng ý cho tôi căn hộ đó, ông chỉ cần giữ thái độ trung lập, nói rằng căn hộ đó cả hai bọn tôi đều không được mua thì mọi chuyện đã xong rồi, nó cũng chẳng cần phải vào bệnh viện. Ông cho rằng ông đang che chở nó sao? Chà…”

Vương Dã cười nhạo liếc về Vương Cẩm Thành, không giấu ánh mắt nhìn đồ ngu tí nào: “Giờ mày biết sao mày bị đánh chưa?”

“Vương, Dã—” Vương Cẩm Thành nhìn không nổi nữa, vung một cú tới Vương Dã.

Vương Dã nhanh nhẹn tránh thoát, rồi lại bắt cổ tay của Vương Cẩm Thành, mạnh mẽ bẻ cánh tay cậu ta ra phía sau.

“A a a—” Vương Cẩm Thành đau đến mức kêu thảm thiết.

“Mau ngăn nó lại!” Điền Nhụy gay gắt kêu lên, bà ta chỉ đau lòng cho con trai nhỏ mà thôi.

Hai người đàn ông đứng sau lưng Vương Dã bây giờ mới phản ứng lại được, lập tức đi về phía Vương Dã.

Vương Dã lại nhanh chóng buông lỏng tay ra trước, ngay lúc hai người kia bước tới lại xoay người xen giữa, không quay đầu lại mà ra ngoài cửa.

Cái chỗ rách rưới này, đcm làm người ta không muốn ở lại lâu thêm một giây nào mà.

Mấy người giữ ở cửa há hốc mồm, nhìn Vương Dã đang bước đến ngày càng gần cũng không biết là nên chặn hay là cho đi.

Cho đến khi có tiếng ông chủ đang giận dữ: “Mày đứng lại đó cho tao—”

Vương Dã ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn bước tới trước cửa.

Vài người giữ cửa đương nhiên là nghe theo ông chủ, lập tức ngăn tại cửa.

Vương Dã không nói nhảm nữa, vung một cú độc ác vào hàm dưới người cách hắn gần nhất.

Người đàn ông không nghĩ tới hắn lại nhanh như thế, cơ thể lực lưỡng bị một cú đấm mà lắc lư.

Vương Dã canh đúng thời cơ mà lướt ngang qua người anh ta, đi thẳng qua cửa lớn, ngay cả khóa cửa cũng đã được mở sẵn.

Nhưng mà mấy người bên cạnh lại phản ứng kịp, lập tức nhào qua phía sau lưng hắn.

Cánh cửa mở ra một khe nhỏ.

Vương Dã cũng bị gục xuống.

Hắn hoàn toàn nổi giận, bắt lấy một người đang áp lên người hắn mà đánh vào chỗ chết.

“Mấy người đang làm gì vậy, đánh anh ta đi—” Vương Cẩm Thành ở bên cạnh thấy mà sốt ruột.

Nhưng Vương Hải Từ không lên tiếng thì bọn họ làm gì dám đánh Vương Dã, chỉ có thể dùng hết sức lực để đè người lại thôi.

“***—” Vương Cẩm Thành mù quáng, tự mình xông lại, đánh vào Vương Dã đang bị đè lấy.

Vương Dã đang giãy dụa với mấy người này, không có phòng bị nên bị ăn một cú đấm này.

Vương Cẩm Thành cũng chẳng bỏ qua cơ hội này, như là rốt cuộc cũng đã tìm được một cơ hội báo thù, hưng phấn mà kêu lên một câu “Để anh ta cho tôi đánh”, rồi bắt đầu đánh đấm liên tục lên người Vương Dã.

Bên ngoài biệt thự, Lâm Vụ vẫn đang ẩn náp nhìn chằm chằm vào cửa lớn, không bỏ lỡ một cọng cỏ nào.

Cho nên là cậu thấy các người tuần tra bốn phía đột nhiên lại tụ lại cửa, nhìn bọn họ chen chúc nhau nhìn vào trong.

Tuy là Lâm Vụ ở xa nên không thấy rõ cửa đã hé mở, nhưng với hành động của các người tuần tra cũng đã nói lên tất cả.

Cửa mở rồi, mà ở phía bên trong đang xảy ra chuyện!

Lâm Vụ nhìn về bốn phía, tỉ mỉ lắng nghe từng tiếng động trong gió đêm.

Không có tiếng gì như cậu mong muốn.

Cái thứ mà có thể khiến cho cậu ra sức tấn công lại không xuất hiện như cũ.

Nhưng Lâm Vụ không chờ được nữa rồi.

“À ú—”

Tiếng sói tru chợt vang lên, cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh.

Bên trong bên ngoài biệt thự đều có thể nghe rõ ràng được, bởi vì khoảng cách quá gần nên nghe phảng phất như có sói dữ cạnh bên.

Mọi người đều ngơ ngẩn ra.

“À ú—”

Thêm một tiếng nữa.

Dài hơn lần trước, dữ hơn lần trước, cũng gần hơn lần trước nữa.

Nhóm người tuần tra ngoài cửa bỗng nhiên quay đầu lại.

Một bóng thú màu xám lạnh nhảy lên mặt bọn họ, nhanh đến mức mà chẳng kịp nhìn ra nó là gì.

Không biết mới là đáng sợ, lại thêm cả “đột kích”, đây chính xác là thể nghiệm đầy khủng bộ.

Mọi người theo bản năng mà né trái né phải, có một vài người thậm chí là sợ hãi gào lên.

Thân hình xám hồ vụt, té trước cửa, có một ánh sáng hắt ra từ bên trong khe cửa.

Tai nhọn, đuôi dài, con ngươi lạnh lùng, đầy sự hung tợn và xảo quyệt của một con dã thú.

Rõ ràng như thế chắc chắn là không nhìn sai được…

“Sói… Là sói!”

Ngoài cửa đột nhiên có âm thanh, Vương Cẩm Thành bồn chồn ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên cảm thấy trước mắt nhìn có bóng đen.

“Á—” Điên Nhụy thét đến chói tai.

Chú sói không biết đã chui vào cửa khi nào, không để cho bất kì ai phản ứng lại mà theo bản năng tấn công tới người đang bắt nạt Vương Dã.

Giây tiếp theo Vương Cẩm Thành cảm nhận được sự đau nhức, đó là bị một chú soi cắn mạnh vào vai. Chiếc nanh sói sắc bén lún sâu vào trong da thịt, chạm tới xương, máu trào ra.

“A a a—” Tiếng cậu ta và Điền Nhụy kêu thảm thiết muốn banh cả nóc nhà.

Vương Dã bỗng nhiên nhảy lên, mấy người đang đè lên người hắn lập tức bị ném đi.

Tất cả những thứ xung quanh Vương Dã nay đã bị mờ nhạt đi, trong giờ khắc này, hắn chỉ thấy được chú sói này thôi.

“Về đi—” Hắn hô to với Lâm Vụ, hắn không cần cậu trợ giúp, hắn chỉ cần cậu được bình yên thôi.

Nhưng chú sói vẫn gắt gao cắn lấy Vương Cẩm Thành, mặc cho cậu ta giãy dụa vung vẫy tay chân, nhưng nó vẫn không há mồm, như là quyết tâm xé rách bả vai ấy.

“Ba—” Vương Cẩm Thành đổi giọng khóc, “Mau cứu con a a—”

“Mấy người còn đứng đó làm gì!” Vương Hải Từ rống giận với đám thuộc hạ.

Mấy người này tỉnh táo lại, tuy là có chút sợ nhưng dù sao thì càng đông càng mạnh, có người trực tiếp cầm cái ghế bên cạnh lên, nắm trong tay, chậm rãi đi đến gần chỗ của Vương Cẩm Thành.

Vương Dã đạp bay người cầm ghế kia: “Để tao xem ai dám ra tay!”

Người bị đạp bay, chiếc ghế trên tay cũng bị đập thành những mảnh nhỏ trên mặt đất.

Mấy tên thuộc hạ bối rối, trong chốc lát không thể xác định là Vương Dã thật sự muốn bảo về cho sói, hay là bởi vì chú sói cắn Vương Cẩm Thành nên, địch của địch lại biến thành bạn.

Mà quan trọng hơn là, đcm con sói này ở đâu ra vậy!

“À ú—” Đột nhiên chú sói là tru lên thảm thiết.

Vương Dã quay đầu lại nhìn, chú sói đã té xuống đất, trên lưng bị rạch một vết thương, không sâu, nhưng lại rất dài, máu đang chảy đằm đìa ra.

Vương Cẩm Thành không biết lấy đâu ra một con dao trái cây, dưới gương của lưỡi dao hiện ra gương mặt vặn vẹo của cậu ta.

Chỉ việc thoát thân thôi thì còn lâu mới làm cậu ta hết giận được, ngay lập tức, cậu ta cầm dao đâm vào người chú sói nằm dưới đất: “Mày muốn chết—”

Vương Dã điên rồi.

Không cần đại não ra lệnh, cả người hắn đã hung ác nhào qua Vương Cẩm Thành như một viên pháo vậy, cũng giống như một con thú dữ, nhanh như chớp mà “keng” một cái chặn Vương Cẩm Thành, sau đó xoay người lại, muốn đỡ chú sói đi.

Nhưng có người lại nhanh hơn cả hắn.

Hai người tuần tra từ ngoài cửa xông vào, nhặt lấy hai cây dùi từ mảnh ghế làm gậy gỗ, sắp sửa là đánh thật mạnh lên người chú sói.

Đầu óc của Vương Dã trống rỗng.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại. Tiếng Vương Hải Từ hét to, tiếng la thét chói tai của Điền Nhụy và Vương Cẩm Thành, tất cả đều không còn nữa. Mọi tiếng ầm ĩ ngay lập tức bị xóa sạch, từng động tác của đám người kia như trở thành một bộ phim câm trong mắt hắn.

Nhưng trời đất này cũng không hoàn toàn là lặng yên không một tiếng động.

Có những con côn trùng nhảy lên từng ngọn cỏ, có làn gió nóng thổi lên mặt sống, có ánh trăng chiếu lên những lá cây – âm thanh của mùa hè.

Bốn bức tường xung quanh, kể cả tòa biệt thự kia cũng dường như đã biến mất.

Con thú bị nhốt phá tan gông cùm xiềng xích, tìm được nơi trời đất mênh mông vô cùng.

Hai người cầm gây gỗ ngây người ra, hai người khác cũng ngây dại, cả Vương Hải Từ lẫn Điền Nhụy đều cứng cả người, ngay cả Vương Cẩm Thành cũng bị dọa đến quên đau.

Cả căn biệt thự lớn đứng hình ngay lập tức.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn xương cốt của Vương Dã bắt đầu biến hình, từ một con người bình thường lại biến thành một con động vật bốn chân, cả thân đều có một bộ lông màu vàng, cơ thể bắp thịt không ngừng lớn lên xé rách quần áo, giữa bộ lông màu vàng lại xuất hiện những đường sọc màu đen bắt mắt, để lộ ra manh mối.

Từ cơ thể đến tứ chi, từ ngực bụng đến đỉnh đầu, từ những vằn đầu tiên đến những vạch cuối cùng tạo ra một hình dạng vô cùng giống với chữ “王”.

“Grào—”

Một chú hổ Đông Bắc trẻ tuổi mà cường tráng gàm lên khiến mọi người đinh tai nhức óc.

Vua bách thú, hôm nay, ở nơi này, nó là người lãnh thổ!

Không còn ai dám di chuyển.

Bọn họ đã sợ đến mức ba hồn bảy vía bay đi khi thấy Vương Dã biến thành con hổ kia.

Hổ Đông Bắc bước từng bước đền gần chú sói, bước nào bước nấy của nó đều rất thong dong và an tĩnh.

Chú sói con bò dậy từ dưới đất, như là đã quên đi vết thương ở đằng sau lưng, giật mình mà nhìn hổ Đông Bắc đang đến gần, hai lỗ tai run rẩy.

Hổ Đông Bắc bước tới trước mặt chú sói, lấy cái đầu tròn trịa của nó nhẹ nhàng cà vào mặt sói.

Chú sói rốt cuộc cũng nhận ra chuyện gì xảy ra, ngay lập tức vô cùng vui mừng mà cọ lại.

Một sói một hổ thân thiết đủ rồi, hổ Đông Bắc chậm rãi xoay người lại, bộ lông dày che đi cơ thể hoàn mỹ của nó, bắp thịt xinh đẹp phập phồng theo từng hành động một, mỗi một hành động đều ẩn chứa rất nhiều sức lực. Mỗi sức lực đều được tích tụ lại trong mắt nó, giống như là lửa vậy.

“Grào—” Đem chú sói ra đằng sau để che chở, hổ Đông Bắc lại một lần nữa gào lên, đất rung núi chuyển.

==

Chương này anh Dã ngầu bá cháy =)))) mọi người có biết chỗ nào order được một anh Dã như thế không:(((

Cơ mà chắc là do sắp hoàn truyện nên tốc độ edit chậm tới cực hạn luôn rồi…
Bình Luận (0)
Comment