Sửu Nương Nương

Chương 35

Triệu Lục nhìn chằm chằm Phụng Minh, vẫn luôn không nói chuyện, Phụng Minh vừa mới bắt đầu còn có thể nhìn thẳng y, nhưng sau lại càng không đành lòng, trong lòng hắn không bỏ người nọ xuống được, thực sợ lâu thêm một chút, lại sẽ khuất phục.

Triệu Lục cười một tiếng, xoay người muốn đi.

Lúc này Phụng Minh lại ra tiếng, hắn khẽ gọi một tiếng, ” Trục Lộc hầu dừng bước.”

“Không biết Đại vương còn có chuyện gì phân phó vi thần.”

Triệu Lục cũng không quay đầu, liền như vậy nói chuyện.

Phụng Minh giương mắt nhìn bóng lưng của y, cuối cùng thở dài, nói: “Cô định tự mình đi Minh Thủy, có lẽ mất một tháng.”

“Minh Thủy… …”

Triệu Lục nhịn không được nhắc lại một tiếng, tựa hồ nghe đến địa danh này có chút xuất thần, đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng Phụng Minh không biết, nắm đó tại Minh Thủy, hắn từng thấy qua Triệu Lục một lần, khi ấy Triệu Lục còn nhỏ, còn có người nhà, còn có thân nhân.

Phụng Minh nói: “Hôm nay có đại thần dâng sớ, Minh Thủy mấy năm liên tục vỡ đê, dân chạy nạn thành hoạ, cô tính toán tự mình đi một chuyến, chuyện trong kinh thành, liền giao cho ngươi xử lý .”

Triệu Lục dừng một chút, mới gật đầu nói: “Vi thần hết sức.”

Dứt lời liền nâng bước đi ra ngoài.

Thụy Tuyết chờ ở cửa đại điện, còn tưởng rằng Hầu gia thấy Đại vương nên hòa hảo, nào biết Triệu Lục lạnh mặt đi ra.

Kỳ thật hai người cãi nhau cũng không phải chỉ một lần, nhất là lúc Triệu Lục vừa mới nhập quan trường, khi đó y không phải Trục Lộc hầu, tác phong làm việc có chút lạnh lùng cứng rắn, nói chuyện thẳng thắn, nếu Phụng vương không che chở y, y đã sớm bị xa lánh.

Năm đó Triệu Lục tuổi trẻ khí thịnh, Phụng vương vừa mới đăng cơ, đều là người cứng đầu, nếu không phải Phụng vương thiệt tình đối đãi Triệu Lục, hai người tính tình như vậy, làm sao có thể duy trì tới hôm nay.

Thụy Tuyết cũng là người biết xem sắc mặt, thấy Hầu gia tâm tình không tốt, trong lòng đại khái hiểu được một chút, có lẽ lần này Phụng vương quyết tâm không cúi đầu.

Triệu Lục trở về phủ, tự giam mình trong phòng, ngọ thiện và bữa tối đều không ăn, hạ nhân cũng không dám tự tiện đến gần chủ ngọa.

Thụy Tuyết ở bên ngoài trù trừ nhiều lần, cuối cùng không gõ cửa, bất quá vừa muốn đi, chợt nghe thấy Triệu Lục gọi nàng.

Thụy Tuyết đẩy cửa đi vào, trong phòng tối om, Thụy Tuyết vội vàng điểm đèn, Triệu Lục vẫn luôn dựa vào cửa sổ mà đứng, không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Lục nói: “Thư trên bàn ngươi giúp ta đưa.”

Thụy Tuyết lên tiếng, cầm lấy thư, Triệu Lục lại nói: “Đi nhanh về nhanh, nhớ kỹ, phong thư này ngươi không thể xem.”

“Thuộc hạ hiểu được.”

Thụy Tuyết ứng lời, vội vã rời khỏi chủ ngọa, nàng thay đổi quần áo, cải trang một chút mới ra khỏi phủ, Thụy Tuyết vẫn luôn phụ trách chuyển thư, thứ nhất nàng là thị nữ bên người Trục Lộc hầu, thứ hai Phụng vương sủng ái nàng, hiển nhiên không ai dám hoài nghi nàng.

Nàng ra khỏi phủ, rốt cục nhịn không được, đưa tay sờ sờ quần áo, thật cẩn thận lấy thư.

Thụy Tuyết biết phong thư này là chủ tử phiền lòng cả ngày mới viết ra, nàng vốn không nên xem, nhưng vẫn mở thư, vừa thấy, hoảng sợ tới mức suýt ném thư đi.

Thụy Tuyết nhìn chằm chằm dòng chữ cực nhỏ, thiếu chút nữa rơi lệ, nàng che miệng lại, cuối cùng chủ tử vẫn đi tới bước này.

Trên thư hiển nhiên là bút tích của Triệu Lục, chỉ có bốn chữ.

—— Ngự giá Minh Thủy
Biên giới Tiết quốc và Phụng quốc giao nhau một con sông, từ đông tới tây vừa lúc chia cắt hai quốc gia.

Phụng quốc phía nam, mấy năm liên tục mưa dầm, hàng năm Minh Thủy đều ngập lụt.

Địa phương khó thống trị như thế, lại có rất nhiều quan viên tranh nhau nhậm chức, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản. Hàng năm triều đình đều chi phí trì hà quan viên cũng có thể tham ô một phen, về phần sống chết của dân chạy nạn, tóm lại là thiên tai, khó tránh khỏi.

Tiết Quân Lương nhận được mật thư của Triệu Lục đưa tới, quả nhiên là thiên thời địa lợi nhân hoà. Minh Thủy là biên giới, mặc dù ngự giá trì hà là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện nguy hiểm.

Tiết Quân Lương đặt thư trên ngọn nến, chậm rãi đốt sạch, cười nói: “Cô an bài quân cờ Triệu Lục này, quả nhiên là đúng, chờ chuyện xong xuôi, gọi y trở về.”

Khương Dụ thay Tiết Quân Lương mở cửa sổ, xua tan tro bụi, sau đó nói: “Lão nô có một việc không rõ, Triệu Lục tại Phụng quốc như mặt trời ban trưa, vì sao phải triệu y về.”

Tiết Quân Lương nhìn thoáng qua Khương Dụ, cười nói: “Ngươi cảm thấy làm vua của một nước, chỉ dùng trí là đủ rồi sao?”

“Lão nô ngu dốt.”

“Tự nhiên không đủ.”

Tiết Quân Lương lắc đầu nói: “Còn phải hiểu được ‘Động chi dĩ tình’. Triệu Lục ở Phụng quốc nhiều năm như vậy, tuy y không muốn, nhưng mỗi ngày gặp mặt Phụng vương, mỗi ngày ở trong triều đình Phụng quốc, cô sợ có một ngày, y không đành lòng xuống tay, không đành lòng bứt ra.”

Khương Dụ gật đầu nói: “Bệ hạ mưu tính sâu xa.”

“Triệu Lục là nhân tài trung quân, từ trước tới nay cô rất yêu thích nhân tài, sao nhẫn tâm nhìn y tả hữu vi nan (trái phải khó chọn) chứ. Sau chuyện này, cô liền để y nghỉ ngơi một chút, nhìn non song tươi đẹp.”

Tiết Quân Lương phất tay làm tắt nến, ngồi xuống, nói: “Hôm nay tâm tình cô không tồi, bảo hoàng hậu làm chút rượu và thức ăn mang lại đây.”

“Vâng, lão nô đi ngay.”

Quân vương bảo phi tử làm rượu và thức ăn mang qua, cũng không phải chuyện lạ, xem như là một loại vui vẻ mà thôi.

Nhưng với Đằng Vân mà nói, đây là một việc lạ, dù sao Đằng Vân cũng không làm.

Tụ Dao đã sớm giúp Đằng Vân chuẩn bị tốt, nói thật, có tiểu thư khuê các nhà ai biết nấu ăn? Hơn nữa trưởng công chúa Phụng quốc, từ nhỏ dưỡng tại thâm cung, được phủng trong tay, đừng nói nấu ăn, ngay cả thêu thùa cũng không biết.

Tụ Dao bảo tiểu trù phòng làm vài món thanh đạm ngon miệng, tuy không trân quý, đồ ăn cũng thực phổ thông, nhưng đế vương thường xuyên ăn sơn trân hải vị, càng phổ thông mới càng ngon miệng, hơn nữa Đại vương bảo nương nương tự mình làm, đồ ăn phức tạp, nương nương nào biết chứ, cứ như vậy có vẻ chân thật hơn.

Đằng Vân không muốn trang điểm, hôm nay Tụ Dao cũng không sửa soạn quá kỹ cho hắn, y phục thanh nhã vừa lúc hợp với món ăn.

Tiểu trù phòng làm tốt đồ ăn, đặt vào hạp, lại đưa ra một bầu rượu cùng hai cái chén.

Tụ Dao theo Đằng Vân đến cửa đại điện liền dừng chân , Đằng Vân tự mình mang đồ vào.

Một thân trang phục này của hắn, khiến Tiết Quân Lương thấy thực thoải mái, trước đó Đức phi đã tới, Đức phi thích trang điểm, luôn biến thành quyến rũ diễm lệ, lúc này nhìn đến Đằng Vân, ngược lại có một phen tư vị khác.

Đằng Vân đặt đồ ăn lên bàn, suy nghĩ một chút cũng biết, loại việc lấy lòng Tiết Quân Lương, sao hắn có thể nguyện ý làm. Nhưng nghĩ tới có thể hỏi thăm tin tức của Đằng Thường, cũng đành nhẫn nhịn.

Hậu cung không thể tham gia chính sự, cho dù Tụ Dao quan hệ rộng, cũng nghe không được, nếu muốn biết tình trạng của Đằng Thường, chỉ có thể hỏi Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương vừa muốn dùng bữa, liền thấy Khương Dụ vội vàng chạy tới, nói: “Bệ hạ, Vạn Niên hầu cầu kiến, việc quân cơ, văn kiện khẩn cấp!”

Tiết Quân Lương để đũa xuống, cũng không có ý bảo Đằng Vân tránh đi, nói: “Để hắn tiến vào.”

Tiết Hậu Dương cầm công báo và bản đồ đi tới, nhìn thấy hoàng hậu ngồi bên cạnh Tiết vương, có chút giật mình, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đem công báo trình cho Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương mở công báo, đúng là văn kiện khẩn cấp, hơn nữa cấp tốc.

Bởi vì quan hệ giữa Tiết Ngọc và Đằng Thường, quân đội dần dần phân hoá, có người đứng bên Trấn Cương hầu, dù sao Hầu gia là con cháu danh chính ngôn thuận của Tiết quốc, cũng có người đứng bên Đằng Thường, dù Đằng Thường khác họ, nhưng dụng binh như thần, hơn nữa không chỉ là cái thùng rỗng, còn tự mình ra trận giết địch.

Hai thế lực phân hoá, hiển nhiên quân địch thừa cơ lợi dụng.

Cách quan khẩu không xa có một tiểu quận, tuy tiểu quận hẻo lánh, hơn nữa người rất thưa thớt, không gần sông cũng không kề núi, không tiền bạc có thể khai quật, nhưng tiểu quận này từ trước tới nay đều là trọng địa quân sự.

Đằng Thường đề nghị phái binh tiếp viện đóng ở tiểu quận, để ngừa Trình Điền và Trâu Chấn Anh đánh lén, nếu đánh lén tiểu quận thành công, nơi đó sẽ biến thành cứ điểm của quân địch, lương thảo có thể cung ứng tại tiểu quận, quân đội cũng có thể tránh khỏi mệt mỏi vì lặn lội đường xa, tới tiểu quận chỉnh đốn trước, sau đó tấn công quan khẩu.

Vị trí tiểu quận với quân đội Tiết quốc, là một cái tháp đáng báo động, mà đối với quân địch, là một dây cung, kéo cung ở đó, tiễn mới bay xa.

Tiết Ngọc vốn vô tâm đánh giặc, hiển nhiên không muốn phái binh, hắn nói, phân tán binh lực, vạn nhất sách lược của quân địch là tiêu diệt từng bộ phận, chẳng phải phá hủy đại sự.

Đằng Thường chỉ là một kẻ tòng quân, ngay cả phó tướng cũng không phải, lời của y hiển nhiên không được trọng dụng, đêm ngày thứ ba, tiểu quận bị Trâu Chấn Anh công hãm.

Lúc này quân đội Tiết quốc mới cảm giác được nguy cơ, vội vàng thỉnh cầu triều đình phái binh trợ giúp.

Tiết Hậu Dương nói: “Bệ hạ, phải làm sao, hiện tại phái binh, sợ là nước xa không cứu được lửa gần.”

Tiết Quân Lương nhìn công báo lại không phản ứng quá nhiều, chỉ phất tay bảo cung nhân đưa rượu và thức ăn xuống, đặt công báo lên bàn, nói: “Cô cũng hiểu được, hiện tại phái binh đã muộn.”

“Này…”

Tiết Hậu Dương cau mày, tay buông xuống hơi hơi nắm chặt, thấp người quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần đệ thỉnh chiến!”

Tiết Quân Lương nghe xong, chỉ cười một tiếng, nói: “Ngươi đừng vội, Hậu Dương ngươi suy nghĩ một chút, chỗ kia đã có một Trấn Cương hầu, ta phái thêm một Vạn Niên hầu qua, còn có Đằng Thường, ba cỗ thế lực, binh sĩ nên nghe ai?”

“Thần đệ…”

Tiết Hậu Dương cũng hiểu được mình quá vội vàng, bên kia không phải đất phong của mình, nếu như mình tùy tiện qua, chắc chắn khiến Trấn Cương hầu bất mãn.

Tiết Quân Lương đẩy công báo tới trước mặt Đằng Vân, nói: “Không chừng hoàng hậu có kế sách.”

Đằng Vân bị hành động của y làm hoảng sợ, đây là việc quân cơ quan trọng, bất quá nhìn đến ánh mắt tự tiếu phi tiếu của đối phương, tựa hồ có chút hiểu được.

Đằng Vân không biết phản ứng của mình về Đằng Thường có quá mức hay không, nhưng dù sao Đằng Thường cũng là thân nhân của mình, hơn nữa là thân nhân duy nhất đối xử thật tâm với mình, Đằng Vân quên ai cũng không thể nào quên Đằng Thường.

Có lẽ biểu hiện quan tâm Đằng Thường bị Tiết Quân Lương phát hiện, Tiết Quân Lương dùng công báo đến đổi kế sách của mình.

Đằng Vân tiếp nhận công báo, nhìn vài lần, quay đầu nói với Tiết Hậu Dương: “Có thể xem bản đồ trong tay Hầu gia không.”

Tiết Hậu Dương có chút trù trừ, được Tiết Quân Lương đáp ứng, mới đem hành quân đồ đặt trên bàn, chậm rãi mở ra.

Đằng Vân lập tức đứng dậy, khom lưng nhìn, hắn xem thập phần cẩn thận, tiểu quận cách quan khẩu không xa, dù quân đội của Tiết quốc đánh tiểu quận trước hay đánh chủ lực trước, đều sẽ bị hai mặt vây đánh.

Lúc trước không có phòng bị mới bị cướp đi tiểu quận, mà hiện tại muốn đoạt lại tiểu quận từ tay trọng binh của Trâu Chấn Anh, cơ hội hầu như không có.

Tiết Quân Lương thu hết nhất cử nhất động của Đằng Vân vào trong mắt, hoàng hậu bình thường rất an phận, chỉ khi nói đến quân sự, nói tới binh pháp, nói tới đánh giặc, trong mắt mới lộ ra phong thái bức người.

Phong thái này khiến Tiết Quân Lương đui mùi con mắt…

Tiết Quân Lương yêu thích nhân tài, cả đời tìm kiếm người có thể giúp mình kiến công lập nghiệp, khoách thổ khai cương, nhưng những người này không dễ tìm, Đằng Thường là nhân tài, nhưng Đằng Thường vĩnh viễn không khuất phục, Đằng Vân là nhân tài, nhưng Đằng Vân thà rằng mất đầu cũng không quỳ xuống, hiện giờ lại để y thấy được một người, đáng tiếc, người này là nữ nhân, lại là trưởng công chúa Phụng quốc.

Đằng Vân cũng không chú ý ánh mắt Tiết Quân Lương, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào hành quân đồ, bỗng nhiên có một trận cảm khái, giống như đầu ngón tay đều sắp thiêu cháy, tuy hắn không phải người yêu chinh chiến, nhưng ở loạn thế, chỉ có chiến trường mới là nhà của hắn, mà không phải thâm cung nội viện ngột ngạt này.

Ngón tay Đằng Vân đặt tại vị trí tiểu quận, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Tiết Quân Lương cười nói: “Xem ra cô không hỏi sai người.”

Lúc này Đằng Vân mới ngẩng đầu, lại khôi phục lạnh nhạt, nói: “Bệ hạ muốn đoạt lại tiểu quận, đánh đuổi Trình Điền, Trâu Chấn Anh, không cần phí người nào.”

Tiết Hậu Dương nghe Hoàng hậu nương nương nói, có chút khiếp sợ, không nói đến chuyện hiện tại hắn không biết có biện pháp nào tốt như vậy, riêng loại khẩu khí này, khiến Tiết Hậu Dương có cảm giác không thể không tin phục.

“A? Thật không.” Tiết Quân Lương đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ hai má Đằng Vân, theo hai má lại nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai hắn, giống như biểu hiện thân thiết nho nhỏ.

Đằng Vân dừng một chút, không dấu vết tránh né tay Tiết Quân Lương, tiếp tục nói: “Trâu Chấn Anh dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa hắn có thể đoạt được tiểu quận, tất nhiên đã phái trọng binh gác, nếu trực tiếp đoạt, chỉ tổn binh hao tướng…”

Tiết Hậu Dương gật gật đầu, đó cũng là điều hắn kiêng kị.

Đằng Vân nói: “Không thể dùng binh chỉ có thể dùng trí. Tuy Trâu Chấn Anh dũng mãnh, nhưng tâm cơ quá sâu, dù thân tín bên người cũng có nhiều nghi kỵ. Bệ hạ không ngại lợi dụng điểm này, khiến Trâu Chấn Anh và Trình Điền lần nữa tách ra. Trước phái sứ thần đi gặp Trình Điền, nói cho hắn biết Trâu Chấn Anh đã đàm tốt điều kiện với Tiết vương, giả ý phái binh tấn công Tiết quốc, sau đó phái chủ lực vọt vào cung tự xưng vương, nếu không một quân cơ yếu địa như tiểu quận, sao loại người không mưu như hắn có thể dễ dàng đoạt được? Chờ Trình Điền tâm sinh nghi hoặc, lúc này tung tin đồn, nói cho Trâu Chấn Anh trong tiểu quận, Trình Điền muốn diệt trừ hắn, chờ Tiết quốc phát binh tấn công tiểu quận, Trình Điền sẽ nhân cơ hội này đoạt lương thảo và cứu binh của hắn, khiến tiểu quận tứ cố vô thân, trừ họa lớn trong lòng.”

“Hay.”

Tiết Quân Lương mỉm cười lẳng lặng nghe, mà lúc này Tiết Hậu Dương đã giật mình sững sờ không nói nên lời, hắn thật không ngờ, một hoàng hậu chốn thâm cung, dù có hiền lương thục đức, cũng chỉ là một phi tử, lại có thể nói ra những lời khiến người kinh sợ như vậy.

Tiết Quân Lương gật đầu cười nói: “Quả nhiên băng tuyết thông minh, cô thật sự càng ngày càng không muốn rời ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment