Suỵt! Bí Mật

Chương 104

Edit: jena

Sở Nhuế bị đẩy ngã xuống đất một cách thô bạo, lưng đập xuống đất, va vào chỏm đá, sau lưng đau rát.

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, ngẩng đầu lên, trước mặt là hai nam sinh viên, bộ dạng cà lơ phất phơ, áo sơ mi bung cúc, quần áo xốc xếch lộn xộn.

"Chó Ngô, mày có tiền hay không?"

Tống tiền trong trường học?

"Không có." Sở Nhuế ngồi trên mặt đất, phối hợp diễn theo, đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, anh bị kéo ra phía sau vườn hoa, cây cối um tùm, nhìn ra ngoài có thể thấy vài sinh viên khác đang đi trên sân trường.

Nhìn khoảng cách này, dù muốn chạy ra ngoài cũng cần đến mười đến hai mươi bước.

Nếu ở thế giới thực, anh sẽ thử chạy ra ngoài cầu cứu, nhưng bây giờ...

Ánh mắt Sở Nhuế không khỏi ảm đạm đi, dù anh có chạy ra ngoài, liệu những con gối rỗ kia có giúp anh không?

Không. Anh chắc chắn.

"Không có?" Giọng điệu đè nén chứa đựng sự ghét bỏ.

"Mày đừng có mà giỡn với bọn tao, mày không đưa thì tụi tao tự tìm!"

Cả hai như hung thần ác sát lao đến, ánh mắt trống rỗng chỉ biết hành động theo kịch bản, khi tới gần khiến Sở Nhuế cảm thấy rõ ràng cảm giác áp bức nặng nề.

"Thật sự là không có!" Anh hét to, bây giờ dùng ví điện tử cả, ai mà còn dùng tiền mặt chứ!

Sở Nhuế thò tay ra sau lưng mò mẫm, tìm thấy một cục đá thì chuẩn bị dùng nó ném về phía hai người kia.

Một tên bỗng cúi đầu xuống, dùng đôi mắt vô hồn nhìn anh chằm chằm.

Bên trong cơ thể này là một quái vật, sau khi trải qua cơn khủng hoảng vào tối hôm qua, Sở Nhuế biết rõ điều này. Anh như đứng trên đồng lửa, như ngồi trên đống than, lông tơ cả người dựng đứng.

Bỗng nhiên người nọ nở một nụ cười quỷ dị, kéo căng bắp thịt trên mặt ra khiến Sở Nhuế chấn động, không thể ngờ đối phương lại dùng tay túm chặt tóc anh. Ngay lập tức, Sở Nhuế vung cục đá lên.

"Cốp" một tiếng, Sở Nhuế đã đập trúng.

Anh nhắm chặt mắt, gồng cả người lên, tóc bị túm chặt, cảm giác kéo căng khiến đầu anh đau đớn, anh lại mở mắt, sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Cục đá đập trúng phần xương gò má trái của nam sinh viên, chỗ bị thương bị rách ra, bên dưới làn da trắng bệch là xương trắng, bên trong không có da thịt mà chỉ có côn trùng màu trắng bò lúc nhúc, trông chẳng khác gì thi thể ở trong phòng thí nghiệm. Cùng với lớp da bị hư hại, một mùi hôi thối xộc lên mũi anh.

Đồng tử Sở Nhuế kịch liệt co rụt lại, anh cảm thấy muốn nôn mửa.

Đúng rồi, theo hướng này, những quái vật tối hôm qua cũng chính là những thi thể được ngâm trong thùng chứa.

"Mày con mẹ nó dám đánh tao!"

Một bàn tay tát lên mặt Sở Nhuế, anh ngã sõng soài ra đất, đầu đầy sao choáng váng. Anh chưa kịp mở mắt lại chịu thêm một cú đấm nữa, sau đó tóc lại bị túm lên cao, đau đớn khi anh cắn chặt răng.

Sau đó hàng loạt những cú đấm, đá liên tục giáng xuống, anh quỳ rạp trên mặt đất, lưng, đùi, chân đều bị đánh nát. Qua một lúc lâu, khi cả hai đã hả giận thì mới dừng lại.

"Chó Ngô, đây là kết cục khi dám đắc tội với tao!"

Một lúc lâu sau, Sở Nhuế ngẩng đầu lên, cổ của anh cũng bị đánh, khi ngẩng đầu cũng cần dùng rất nhiều sức. Ở sau phiến lá xanh, anh nhìn thấy thầy giám thị, là người mà lần đầu anh thấy khi vừa ở sân thể dục. Người nọ vừa đi ngang qua, hẳn đã nhìn thấy tình cảnh của anh nhưng không hề ra tay ngăn cản, chỉ tùy ý liếc mắt rồi đi ngay.

Sở Nhuế sững sờ, lưng và đùi đau đớn, trái tim cũng ẩn ẩn đau, có một nỗi ưu sầu quấn quanh khắp lồ ng ngực.

"Chó Ngô, mày có nghe chưa hả?!"

Hai sinh viên dường như rất thích túm tóc, Sở Nhuế lại bị bắt ngửa đầu lên, cả người chật vật nghiêng ngả.

Sở Nhuế không nói gì, mặc kệ hai người họ.

Đột nhiên có tiếng bước chân chạy đến: "Làm gì đấy?!"

Âm thanh quen thuộc vang lên khiến Sở Nhuế giật giật mí mắt, quả nhiên là Đường Kiền, còn có Trần Phương Dĩnh đóng vai bạn gái của cậu.

Hai sinh viên nam vừa thấy Đường Kiền thì khí trên liền thu liễm lại, cúi đầu hề hề cười: "Anh Cường!"

Đường Kiền nhận ra Sở Nhuế, lớn tiếng nói: "Hai người làm gì anh ấy?!"

"Thằng chó này dám đánh em, em phải dạy dỗ nó một chút." Người bị thương nghiêng đầu qua cho Đường Kiền nhìn, dưới lớp da nứt toác bốc mùi hôi tanh tưởi, bộ dạng kh ủng bố ngay lập tức dọa sợ Trần Phương Dĩnh, thét chói tai trốn ra sau Đường Kiền.

Đường Kiền đã gặp nhiều trường hợp đáng sợ hơn, chỉ hoảng sợ vài giây liền trấn định lại, chỉ tay về phía Sở Nhuế: "Được rồi, người này... Giao cho tôi, hai người mau đi đi, lát nữa thầy mà thấy thì ăn đủ!"

Hai người nọ đặc biệt nghe lời Đường Kiền, ngoan ngoãn rời đi. Sau khi thấy họ đã khuất bóng, Đường Kiền nhanh chóng đỡ Sở Nhuế từ mặt đất dậy: "Tôi đây này, anh Sở Nhuế, sao anh lại bị thế này?" Mặt mũi bầm dập, cả người đầy bùn đất, khóe miệng nứt toác, dính đầy máu đỏ. Nếu tên Thương Trọng Lệ thấy anh như thế này phỏng chừng lật tung cả ngôi trường này lên rồi!

Sở Nhuế dùng mu bàn tay lau vết máu trên miệng, cố gắng nhúc nhích nửa bên mặt sưng vù, may là hai tên kia đánh không trúng chỗ hiểm: "Bọn họ đòi tiền, tôi nói tôi không có tiền..."

"Sau đó anh bị đánh? Phụt —" Đường Kiền phủi bụi đất trên người anh: "Anh mạnh miệng thật đấy, sao anh không đưa đẩy một chút, nếu là tôi thì tôi đã quỳ xuống đất xin tha, nói với họ tôi về lớp lấy tiền chẳng phải là được rồi à?"

Sở Nhuế không nói gì, anh không giỏi đưa đẩy, anh cũng không có dự định sẽ thay đổi.

"Đến cậu." Sở Nhuế nhìn về phía Đường Kiền: "Cậu là học sinh cá biệt?"

Đường Kiền cứng đờ người: "Là nhân vật, nhân vật, Thẩm Cường là học sinh cá biệt, anh không biết tôi sợ tới mức nào đâu, một đống người lạ hoắc cứ tới chào hỏi với tôi. Nếu không phải tôi mà là người khác đến đây thì hôm nay anh toi chắc rồi!"

Sở Nhuế thấp giọng đáp: "Cảm ơn."

Đường Kiền không ngờ Sở Nhuế lại trả lời nhanh như vậy: "Anh cũng thành thật quá, tôi chỉ nói giỡn với anh một chút thôi, chúng ta là cộng sự chia ngọt sẻ bùi với nhau, sao tôi lại so đo với anh một chút chuyện này chứ."

Trần Phương Dĩnh run bần bật ở bên cạnh tiến tới, cô vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi: "Mặt của những người kia..."

"Là hành thi." Đường Kiền nói.

"Hành thi?" Vật quái, tinh quái, quỷ quái đều đã thấy qua, Sở Nhuế lần đầu tiên nghe đến hành thi.

Đường Kiền gật gật đầu: "Cũng khá giống như xác sống, con người sau khi chết thì hai hồn bảy phách sẽ bị bắt đu, chỉ còn lại thai quang trên người, biến thành một cái xác không hồn."

Trần Phương Dĩnh ngưỡng mộ nói: "Đường Kiền, cậu biết nhiều thật, giỏi quá!"

Đường Kiền hơi đỏ mặt, ngượng nghịu chà xát hai tay: "Cũng... cũng tạm được thôi."

"Nói cách khác..." Ánh mắt Sở Nhuế lạnh băng, nhìn bọn họ: "Toàn bộ sinh viên của ngôi trường này đều là hành thi."

Anh vừa nói xong, không khí liền trùng xuống. Sắc mặt của Đường Kiền và Trần Phương Dĩnh tái nhợt ngay.

Ba người đến nhà ăn, Thương Trọng Lệ và La Lịch đều đã chờ sẵn. Thương Trọng Lệ vừa nhìn thấy Sở Nhuế đã tức điên lên, sau khi biết được tiền căn hậu quả thì bạo nổ, may mà Sở Nhuế đã trấn an cậu.

"Nếu dùng thêm nhiều bùa thì đỡ hơn rồi, tiếc là tôi chỉ có thể hạ ba pháp ấn được thôi." Ngón tay của Thương Trọng Lệ vuốt v3 vết thương bên khóe miệng của Sở Nhuế, Sở Nhuế có thể nhìn ra được sự đau lòng hằn sâu trong ánh mắt của cậu.

"Không sao, đàn ông con trai, bị thương một chút cũng không sao mà." Sở Nhuế mỉm cười, Thương Trọng Lệ chỉ biết thở dài. Phó bản này quả thật không ổn, cậu không thể làm được gì cho anh.

Trần Phương Dĩnh nhìn họ: "Mọi người đều quen biết nhau à? Đúng là trai đẹp thường chỉ đi với trai đẹp mà."

Đây là lần đầu tiên Trần Phương Dĩnh gặp Thương Trọng Lệ, Đường Kiền từng nói với cô rằng người này đang theo đuổi Sở Nhuế, không ngờ còn là một anh đẹp trai như thế.

"Chúng tôi cùng nhau vào, còn cô thì sao? Đi một mình?" Sở Nhuế hỏi, Trần Phương Dĩnh thuộc dạng nhỏ con, gương mặt cũng xinh xắn đáng yêu, nhớ lại chuyện ở vườn hoa, xem ra lá gan cũng không lớn, sao mà có thể một mình vào được phó bản khó?

Trần Phương Dĩnh lắc lắc tay: "Không không, tôi đi với một người bạn nữa."

"Vậy cô ấy đâu?" Sở Nhuế nhớ là có tám người chơi, ngoại trừ La Lịch có thân phận không rõ ràng thì còn bảy người chơi, khi bọn họ vừa đến sân thể dục đã nhìn thấy một người, Trương Nghiêu là một người nữa, ở đây có năm người, vậy thì còn thiếu một người.

Trần Phương Dĩnh cúi đầu, gương mặt tràn ngập đau thương: "Cô ấy... cô ấy chết rồi..."

Trần Phương Dĩnh kể rằng hai người các cô luôn cùng nhau vào phó bản, người kia rất mạnh, là một cảnh sát, hai cô sau khi vào đây thì phải đóng hai nhân vật khác nhau nên phải tách ra. Hai người hẹn nhau sau khi tan học thì sẽ gặp nhau, nhưng ngày đầu tiên, cô gái kia không xuất hiện, Trần Phương Dĩnh cũng không biết người nọ xảy ra chuyện gì, cô cũng không dám tự đi tìm hiểu, luôn sợ hãi bất an, mỗi ngày chỉ biết ở cùng một đám người không có linh hồn, cảm xúc tiêu cực đè nén một thời gian dài. Khi cô cho rằng mình sẽ chết ở đây thì Đường Kiền vào lớp, Trần Phương Dĩnh chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã biết Đường Kiền không giống những sinh viên khác. Cô bắt chuyện với cậu, quả nhiên là người chơi, hơn nữa nhân vật của cậu còn là bạn trai của cô.

"Nếu Đường Kiền không tới thì quả thực chỉ thêm vài ngày nữa thôi là tôi phát điên rồi." Trần Phương Dĩnh mệt mỏi nói.

Đường Kiền cảm thấy ngại ngùng, cảm giác được nữ sinh ỷ lại đúng là mới lạ.

Không khí ở bên này hòa hợp như gió xuân, La Lịch ngồi phía đối diện lại đen thui cả mặt, Đường Kiền lại không nhận ra cảm xúc khác thường của đối phương, sắc mặt của La Lịch càng tệ hơn.

Năm người ngồi một góc ở trong nhà ăn, tuy là ở nhà ăn nhưng không khí xung quanh lại rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân và tiếng chén đũa va chạm và nhau, bọn họ chỉ dám thấp giọng nói chuyện với nhau. Sở Nhuế kể lại chuyện của mình trải qua ngày hôm nay cho mọi người nghe.

"Sở Nhuế, anh cũng dũng cảm quá, bị hắt nước lạnh, bị cô lập, còn bị đủ loại quỷ quái theo dõi làm phiền, đúng là một buổi sáng quá đặc sắc."

Sở Nhuế tức giận liếc nhìn Đường Kiền: "Nhường cho cậu đó, muốn không?"

"Thôi!" Đường Kiền lắc đầu: "Tôi chịu không nổi đâu!"

Thương Trọng Lệ nắm lấy tay Sở Nhuế, đáy mắt tối sầm lại.

Chẳng trách tay anh ấy lạnh như băng, sợ là quần áo bị ướt cũng không dám đi thay, bên ngoài đã được hong gió nhưng bên trong áo quần vẫn còn ẩm ướt.

Đường Kiền: "Anh Sở Nhuế, anh có thấy phòng thí nghiệm có vấn đề không?"

Sở Nhuế gật gật đầu: "Nếu trong trường có chỗ nào có thể chứa xác thì ngoài phòng thí nghiệm của khoa y ra còn có chỗ nào khác nữa không?"

Những người còn lại đều tỏ vẻ tán đồng.

Bọn họ âm thầm thương lượng với nhau, quyết định tối nay sẽ đến phòng thí nghiệm điều tra.
Bình Luận (0)
Comment